Chương 568: Còn chưa kết thúc (2)
Chương 568: Còn chưa kết thúc (2)Chương 568: Còn chưa kết thúc (2)
Giang Lang theo bản năng né khỏi ánh mắt Dịch Thư Nguyên.
Thật ra giờ phút này tâm tình của Giang Lang cũng rất phức tạp, ở một phương diện dĩ nhiên y cũng có chút cảm giác mang thù chung của long tộc.
Nhưng một phương diện khác, y biết rõ lân này long tộc thật sự đuối lý, thậm chí bởi vì quan hệ với Thạch Sinh lúc trước, Giang Lang càng biết rõ ràng triệt để mọi thứ, hơn nữa ngày hôm nọ đi đánh nhau để đoạt đi giao long tạp nham khẳng định cũng bị lão Dịch thấy được.
Nói thật, tới đoạt đã là xấu hổ chết người rồi, còn đoạt không được nữa, mất mặt gấp đôi!
Thấy bộ dạng của Giang Lang như vậy, Dịch Thư Nguyên còn cảm thấy có chút vui mừng, gia hỏa này rõ chỉ bị thương còn lại không có vấn đề gì, không tới mức là một con giao long điên.
Long Quân cùng Dịch Thư Nguyên nói dứt lời, lúc này mới nhìn Thiên Đế, hai người chỉ là nhìn nhau chắp tay, không có ý tứ gì sẽ khách sáo với nhau.
Khi long tộc đến, tiếng trống trời lần nữa vang lên.
"Đông đông đông tùng tùng."
“Giao long có tội tới—— "
Một tên thiên quan hô lớn, khí cả đám long tộc nhao nhao liếc mắt nhìn qua, một màn này trong mắt Dịch Thư Nguyên khiến hắn cảm thấy có phần buồn cười, không khỏi có cảm giác trẻ con.
Một đóa mây trắng bay tới, Hồng Úy bị hai gã tinh quan áp giải đáp xuống sân.
Trong ánh mắt Hồng Úy tràn đầy sợ hãi, nhìn nơi có long tộc muốn mở miệng lại không dám lên tiếng, chỉ khi đụng phải ánh mắt của đồng tộc lập tức cảm thấy bản thân giống như bị ăn tươi nuốt sống.
Có thêm một tượng thần thổ địa đổ nát bị đưa đến cạnh Hồng Úy, gã theo bản năng nhìn tượng thần, trong lòng cả kinh.
"Mời Huyền Thiên Nghi —— "
Thiên quan hô lớn, phía bên Hồn Thiên Cung lập tức có rất nhiều thần quan thi pháp, mà Thiên Môn gần đó, Thiên Đế vươn tay nâng lên trên lập tức ở chỗ Hồn Thiên Cùng xuất hiện ánh sáng chói mắt bay đến.
Tia sáng này đầu tiên là đánh lên tượng thần thổ địa, sau đó xuyên qua tượng thần đánh lên Hồng Úy. Thật ra đến lúc này, hành vi phạm tội của Hồng Úy căn bản ai ai đều rõ ràng, hiện giờ Thiên Giới thật ra chỉ là làm một cái hình thức mà thôi, càng đến bước này càng phải chú ý cẩn thận vẹn toàn.
Sau đó ánh sáng lần nữa bay lên, Thiên Đế đích thân thi pháp, một đạo khí tức huyền ảo đảo qua toàn bộ thần quan cùng long tộc ở đây, bao gồm cả Dịch Thư Nguyên với Hôi Miễn.
Chỉ cân không có người kháng cự, sâu trong tâm thức sẽ hiện ra đủ loại biến hóa, có thể biết được khí tức lãn kiếp số có liên quan đến nhau cuối cùng trực chỉ Hồng Úy.
Mà người như Dịch Thư Nguyên mả có khả năng thông linh kinh người, thậm chí tường như đã gặp qua cảnh tượng này, thấy khoảnh khắc Hồng Úy hưng sóng lên kiếp nạn, còn có một loại cảm giác như giấc mơ được tái hiện, thấy được thời khắc thổ địa công phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Vì giờ khắc này, Thiên Đế cũng cam nguyện trả giá một chút đại giới.
Mà hiện giờ đối với Hồng Úy mà nói là một cảm thụ kỳ dị đến kinh khủng, tựa như có vô số ánh mắt nhìn thấu gã, mình ở trước mặt mọi người như bị lột sạch không còn sót thứ gì.
Gã càng là sợ hãi chột dạ, khí tức càng bốc lên, làm cho khí tức lộ ra càng nhiều, thậm chí cả một vài việc xấu xa, sợ hãi bàng hoàng lúc ở biển Đông cũng không khống chế bị chính gã liên tưởng lại.
Một hồi lâu vê sau, Thiên Đế chậm rãi đè tay xuống, ánh sáng cũng dần dần tản đi.
Mặc kệ là thần quan hay là long tộc, toàn bộ đều nhìn về Hồng Úy.
'Long Quân, gã coi như không chịu tội oan đúng không?"
Thiên Đế chủ động mở miệng, giờ phút này Long Quân tựa như vô cùng bình yên, nhìn đối phương khẽ gật đầu.
"Hồng Úy tội đáng giết, chỉ là hy vọng thần quân có thể trả gã về cho tộc ta, để cho gã chết dưới tay Đông Hải!"
"A, Long Quân, đúng sai đã vô cùng rõ ràng, gã phải chết trên Đăng Châu!”
Nói xong câu đó, Thiên Đế vừa vung tay áo, một đạo quyển trục bay lên không, đến tới tên thiên quan vừa rồi, kẻ đó đem quyển trục triển khai đọc lên phán quyết đã định xong từ sớm
"Nghiệt long Hồng Úy, xuống tay tàn nhẫn, tham lam vô độ, trốn tránh chức trách, nhát gan hèn mọn, kỳ tội ngập trời, tàn sát muôn dân trăm họ.”
Sau một chuỗi tội dài, thiên quan nhìn về phía Hồng Úy, gần từng chữ.
"Thiên Giới chúng ta, chấp thiên đạo, phụng thiên hành. Đến ngày Hàn Lộ, đưa giao long có tội tới Qua Long Đài xử tử!" Từ ngày Qua Long Đài xây dựng xong đến nay Thiên Giới còn chưa từng sử dụng qua đấy, trên loại trình độ nào đó mà nói thì đây có lẽ cũng là một loại vận số biến hóa.
Kéo dài một đoạn thời gian sau đó mới xử phạt chính là kết quả Thiên Giới đã suy nghĩ kỹ, nếu như thật sự chém giết ở ngay trước mặt, chỉ sợ kích quá lớn đối với long tộc, qua một đoạn thời gian cũng xem như là 1 cái giảm sóc, cảm xúc của hai bên cũng dân dần hòa hoãn bớt.
Bầu không khí bên long tộc rất quỷ dị, Long Quân nhìn qua các thần nhân với thần quang rực rỡ, sau cùng nhìn Thiên Đế.
"Vậy đợi đến Hàn Lộ gặp lại, cáo từ!"
Long Quân cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí không liếc mắt nhìn Hồng Úy, dẫn một đám long tộc quay người bước trên mây rời đi.
"Long Quân, Long Quân —— "
Hồng Úy nhịn không được hô lên thành tiếng, nhưng mà long tộc không có bất kỳ ai đáp lại gã, mặc dù có người quay đầu nhìn gã, cũng chỉ là ánh mắt lộ ra hung quang, làm cho Hồng Úy sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Một đám thần quan nhìn qua phía long tộc rời đi, đến thời khắc này cảm giác áp lực chợt giảm xuống.
Dịch Thư Nguyên cũng thở nhẹ một hơi, hắn đứng ở vị trí này đúng thật là áp lực như núi, cũng may hắn có một lá gan cùng trái tim lớn, nhưng mà trước khi Long Quân rời đi nói thế là có ý tứ gì.
"Sau Hàn Lộ."
Dịch Thư Nguyên cố ý thì thào ra tiếng, sau đó nhìn Thiên Đế, người sau khẽ nhíu mày nhìn hắn.
Chậc chậc, Hồng Úy chết chắc, nhưng việc này hình như còn chưa kết thúc!
Tiết Xử Thử bộc phát lũ lụt, đến hôm nay cách Hàn Lộ không tới mấy ngày.
*Tiết Xử Thứ: vào khoảng 22,23,24 tháng 8. Tiết Hàn Lộ vào ngày 8,9 tháng 10.
Một bộ phận trăm họ Đăng Châu đã bắt đầu về nhà, mặc dù kiến trúc trong nội thành hư hỏng không ít, nhưng một vài nơi vẫn còn vừng vàng hoàn hảo.
Triều đình cũng không thể thật sự cử thợ đến kiểm tra từng nhà, chỉ có thể để cho người địa phương Đăng Châu tự mình chú ý kiểm tra tình hình nhà cửa.
Mọi người cũng vội vã đi về nhà nhìn xem, có người dọn dẹp nước bùn trong nhà, có người xem xét trong nhà còn lại cái gì, tuy rằng phát cháo miễn phí vẫn còn tiếp tục, nhưng dân tị nạn bản địa hội tụ ở Đăng Châu đã ít đi rất nhiều. Dịch Thư Nguyên cũng không đợi ở khu tị nạn nữa mà đến một y quán xem như còn hoàn hảo, thay nhau xem bệnh cùng một gã đại phu bản địa.
Trong đoạn thời gian này, trong nạn dân dần dần truyền bá rộng rãi về việc thân quan vây bắt nghiệt long.
Có người kể về tiếng sấm nổ lớn ở đêm đó, có người nữa tỉnh trong cơn mê nghe tiếng sấm cuồn cuộn, hơn nữa nghe được không chỉ có một người.
Có người thậm chí nói sinh động như thật, cho rằng tiếng sấm ngày đó là do thân quan bắt yêu, lúc xem bệnh ở y quán còn có người ngoài nói chuyện với nhau, ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng thấy thú vị.
Việc này nhanh chóng lưu truyền trong dân tị nạn, lại theo hán tử Đăng Châu đi chống thiên tai các nơi truyến đến nơi khác, khu tai họa Lĩnh Đông có rất nhiều người tin vào chuyện đó.