Chương 582: Nổi dịch quỷ (2)
Chương 582: Nổi dịch quỷ (2)Chương 582: Nổi dịch quỷ (2)
"Cái gì?"
Tê Trọng Bân giật mình, sau một thiên tai thì phát sinh ôn dịch là việc thập phần đáng sợ, trên con đường nhân sinh dài dằng dặc của lão đã từng gặp qua hai đợt ôn dịch, dù là lần nào cũng đều là từng cảnh tượng thê thảm nối tiếp nhau.
"Ừ, tiên sinh đã biết, chẳng qua nơi cần phải chú ý không phải phía Nam, Tề tiểu tử, tiên sinh bảo ngươi lập tức đi đến Triệu Châu, chỉ sợ nơi đó đã tiềm ẩn bộc phát ôn dịch, chúng ta phải báo cho quan phủ nơi đó, cũng cần báo cho quỷ thần trong Triệu Châu."
"Vâng!"
Bên Bạch Thạch huyện đã bắt đầu xuất hiện ôn dịch, tất nhiên bọn họ cũng sẽ lo nhưng hiện giờ nhân số không đủ, hiện giờ Triệu Châu mới là thùng thuốc nổ.
Nữ tử nghe thấy lời này bèn dãy giụa đứng lên.
"Ta cũng đi hỗ trợi"
Tư Trọng Bân nhìn thoáng qua Hôi Miễn, thấy nó không nói lời nào, do dự một lát vẫn là gật đầu đồng ý.
"Tốt! Chúng ta lập tức lên đường!"
Dịch quỷ kỳ thật cũng không phải là "quỷ" chân thật, thông thường mà nói, nếu vì ôn dịch xảy ra mà có quá nhiều người chết, trong cơn dịch bệnh sinh ra một lượng lớn khủng hoảng và oán niệm, từ đó hình thành một thứ gọi là "Dịch Quỷ".
Cho nên bình thường sẽ là, đầu tiên bùng phát dịch tiếp đó sinh ra Dịch Quỷ, mà Dịch Quỷ ngay khi xuất hiện sẽ làm cho ôn dịch lại tiếp tục lần nữa bùng phát, tước đoạt tinh khí người khỏe mạnh, cứ thế lập nên một vòng ác tính tuân hoàn.
Vào cuối thời đại trước khắp nơi đều hỗn loạn, từng có tình huống số lượng Dịch Quỷ trùng trùng điệp điệp, những nơi đi qua ôn dịch hoành hành khắp mọi thôn và thành trấn.
Thành Triệu Châu, bây giờ trong ngoài thành vẫn xây lên không ít lều trại như trước, mặc kệ triêu đình đã ban bố bảng thông báo dân có thể lãnh một ít lương thực trở lại quê hương, nhưng vẫn có dân tị nạn đếm không hết ở lại đây.
Các lều trại trải dài chủ yếu tập trung ở phía đông của Triệu Châu, trong ngoài thành đều như thế, bởi vì từ trước tới nay đây là nơi phát cháo.
Một cái lầu hơi rộng thường thường nhét vào mười người cũng không khó bắt gặp.
"Khục, hụ khụ khụ khụ ọe.”
Một gian lều có lão nhân ho kịch liệt, thậm chí chạy ra ngoài nôn mửa một trận, mà tiếng ho như vậy cũng có thể nghe thấy ở ngay gần bên.
Lúc này Tê Trọng Bân dẫn theo nữ tử tên Trần Hàn đã đến gần Triệu Châu, lúc bọn họ ở ngoài thành đã dành chút thời gian đi lòng vòng các lều trại, sau đó lập tức vào thành.
Cùng ngày trễ hơn vài giờ, bên ngoài nha môn Đăng Châu, Tề Trọng Bân và Trần Hàn bị chặn đứng ở bên ngoài.
"Tri Châu đại nhân không phải là người mà các ngươi muốn gặp là có thể gặp?"
"Nhưng chúng ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo, thỉnh sai gia dàn xếp một chút!"
Trân Hàn mặc dù là yêu quái, nhưng hiển nhiên sau khi hóa hình không ít lần đi đi lại lại trên nhân gian, cho nên ứng đối rất phù hợp.
Yêu vật hóa hình chỉ được chọn lựa diện mạo một lần, đương nhiên sẽ muốn hóa thành hình người đẹp mắt, một vài yêu quái khiếu thẩm mỹ có chút vấn đều hoặc có chút cực đoan, dẫn đến hóa thành nam nay nữ dù đẹp đến mấy vẫn để lộ ra một chút không hài hòa.
Trên thế gian này, câu sắc đẹp yêu dị, thật ra từ trước đó là bắt nguồn từ một ít định nghĩa hóa hình của yêu quái.
Nhưng hiển nhiên Trân Hàn không ở trong đám này, nàng hóa thành hình dạng tất nhiên cũng đi theo hướng đẹp mắt, lại trông vô cùng tự nhiên.
Con người thường là sinh vật trực quan, nha dịch nhìn thấy Trần Hàn ngữ khí cũng hòa hoãn đôi chút.
"Tiểu nương tử, có chuyện gì cần phải bẩm báo vậy?"
Tê Trọng Bân bị người khác đối đãi khác biệt, tức giận nói một câu.
"Là ôn dịch, Triệu Châu sắp bùng phát ôn dịch, nhanh chạy đi thông báo cho Tri Châu đại nhân, dẫn bọn ta đi gặp!"
Ai ngờ vừa nghe đến hai chữ "ôn dịch”, hai tên nha dịch canh cổng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Chuyện này là thật?"
"Ta thấy là ăn nói vớ vẫn!"
Tê Trọng Bân cũng lười giải thích, trực tiếp lục lọi trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài mạ vàng đúc bằng đồng thau.
"Đây là Thiên Sư Lệnh do Tiên Đế ban cho, các ngươi muốn rớt đầu hay không? Nhanh chóng dẫn ta đi gặp Tri Châu đại nhân!"
Thiên Sư Lệnh?
"Vâng vâng vâng!"
"Mời đại nhân!" Hai tên nha dịch không còn dám lãnh đạm, trên lệnh bài thật sự có mấy chữ "Đại Dung Thiên Sư” cùng "Ngự Tứ”, vừa nhìn là biết một khối kim bài.
Bọn họ không biết Thiên Sư Lệnh, nhưng biết ai dám làm giả loại đồ vật này tuyệt đối là tội chết, tự nhiên càng có khuynh hướng tin là thật, nếu không, nếu là thật mà không làm theo trọng tội sẽ rơi lên đâu mình.
Triệu Châu, quan viên Tri Châu là một tên bụng phệ râu nhẫn, cho sù ở loại thiên tai lớn mức này vẫn rất béo mập, không chút gầy gò.
Khi nghe nói Thiên Sư tới, đều tiên là Tri Châu sững sờ, vì căn bản gã chưa từng nghe thấy ở triêu đình có chức vị gì mà Thiên Sư, nhưng suy nghĩ của gã với nha dịch không khác biệt nhau lắm, cho nên vẫn nhanh chóng ra gặp.
Trong một chổ ở nha môn, Tề Trọng Bân gặp được Tri Châu, cũng nói rõ tình huống với gã.
"Vạn đại nhân, việc này không thể trì hoãn, nên lập tức hạ lệnh, cách ly bách tính có dấu hiệu bị bệnh cùng với những người khác ra, trưng dụng một số nhà ở trong thành để chữa bệnh, thiết lập cửa khẩu tạm thời ngăn cản người Triệu Châu di chuyển các nơi?"
Mặc dù Tê Trọng Bân nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Tri Châu lại chau mày, đây chỉ là lời nói một chiêu của đối phương mà thôi.
Đối mặt với Tri Châu, Tê Trọng Bân thật sự không có cứng chọi cứng, lệnh bài Đại Dong Thiên Sư lấy ra hù hù nha dịch thì được, bản thân Thiên Sư có phẩm cấp lại không có thực quyền, càng không có khả năng khiến Tri Châu huyện nghe lệnh.
"Hừ, đại nhân, mặc kệ ngươi tin hay không, mệnh lệnh từ Khâm Sai đại nhân rất nhanh sẽ tới, ngươi hành động trước một bước tự nhiên sẽ lưu lại cho đại nhân ấn tượng tốt. Nếu như mắc sai lầm chỉ sợ cũng sẽ phải liên lụy, chịu cái tội không chú ý, cáo từ!"
Tê Trọng Bân nói xong quay người đi, Trần Hàn vội vàng đuổi theo.
"Thiên Sư, ngài đi đâu? Việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn một chút!"
Nghe được Tri Châu nói, Tê Trọng Bân quay đầu nhìn gã một cái.
"Ngươi có chức trách của ngươi, ta cũng có chuyện của ta, trời lập tức muốn đen rồi, dịch quỷ hiện lên, Tê mỗ cần phải đi tru tà trấn mai"
Nói xong câu đó, Tề Trọng Bân bước thẳng đi không quay đầu lại, lão ghét nhất là giao tiếp cùng với quan chức.