Chương 591: Khắc ghi lịch sử (1)
Chương 591: Khắc ghi lịch sử (1)Chương 591: Khắc ghi lịch sử (1)
Nếu như nói tới Lĩnh Đông trước kia, có lẽ còn có các châu tự chú ý tình huống của mình, như vậy Lĩnh Đông bây giờ, không chỉ là ba châu Đăng Châu, Triệu Châu, Vân Châu, các châu còn lại cũng đều tương đối đoàn kết.
Sự việc ôn dịch ở Triệu Châu không chỉ làm rất nhiêu bách tính khủng hoảng cũng làm người khác lo lắng.
Một câu "cứu quê quán" đã thể hiện rõ tâm tình của hán tử Đăng Châu, cứu Triệu Châu chính là cứu lấy chính mình, chính là cứu lấy Lĩnh Đông, chính là cứu lấy quê hương.
Vả lại sau cơn thiên tai triều đình hay ở dân gian đều có chút việc xấu xa, mặc dù không có khả năng chu toàn mọi mặt, nhưng chính như Sở Hàng đang viết văn chương ở trong đêm khuya.
Trong thiên tai quan trọng nhất chính là niềm tinI
Quan phủ cổ động cũng tốt, dân gian tự cảm giác cũng được, vừa có dân gian phấn đấu, cũng có chuyện lạ thần thoại, đủ loại đều đại biểu cho sự chống chọi của Lĩnh Đông.
Bây giờ, vạn dân ở Lĩnh Đông đều có lòng tin vượt qua khó khăn, cũng là chỗ dựa để Sở Hàng có thể nói ra một câu "nhân định thắng thiên".
Đám "người kéo thuyền" ăn hết sạch lương khô mang theo rồi, nhưng quan phủ huyện thậm chí là bách tính ở trên ven đường đi không ngừng lần lượt tự đến tiếp ứng, hoặc là đồ ăn hoặc là nước trà, thậm chí có người gia nhập đội ngũ giúp đỡ kéo thuyền, để vài người chống đỡ hết nổi có thể nghỉ ngơi.
Đội tàu còn chưa đi đến Triệu Châu, bên trong Triệu Châu đã có rất nhiều dân chúng nghe tin chạy đến, huyện lệnh Thiên Vũ và huyện úy Triệu Châu cũng đích thân chạy tới.
Đến mức Sở Hàn không thể không ra mặt khuyên một số người trở về, dù sao quá nhiều người, hai con đường ven bờ sông cũng không lưu thông được, cũng có không ít hán tử Đăng Châu xa nhà bị khuyên trở về, sau đó là càng có nhiều người ở Triệu Châu tiếp nhận vị trí của bọn họ.
Bốn ngày năm đêm, mười bảy chiếc thuyên chứa đầy hàng hóa bị mắc cạn bên ngoài Đăng Châu, từng chiếc được bả vai của phụ lão Lĩnh Đông kéo về lãnh thổ Triệu Châu.
Mấy ngày nay thật sự ngày đêm gấp gáp, không ngừng có người thay thế, không ngừng có người đi theo, thuyên cơ hồ là di chuyển một khắc cũng không ngừng lại.
Những người chèo thuyền trên thuyền cơ hồ đều đã mệt đến hết sức, nhưng bản thân bọn họ biết rõ mình không có tư cách hô mệt than khổ.
Đồng thời theo đội ngũ lớn mạnh, từ lúc mới bắt đầu kéo từng chiếc từng chiếc, đến đẳng sau là cùng kéo hai chiếc ba chiếc một lúc, trước sau xen vào nhau, tuần tự có thứ tự! Trước bình minh, mười bảy chiếc trên thuyên lớn treo đèn lồng, ven bờ cũng có một dãi lớn đèn đuốc rọi theo, âm thanh hô hào khẩu hiệu vẫn cứ liên tiếp vang lên.
"Hô - Hô - Hô-"
"Thêm chút sức nữa, lập tức kéo ra khỏi chỗ nước cạn này rồi——"
Sở Hàng đứng đầu đội ngũ, dùng giọng nói khàn khàn hô to, lúc này y không có kéo dây, bả vai của y sớm đã bị siết thành một ngấn máu.
"Nghe Sở đại nhân, sắp đến rồi, mọi người thêm chút sức ——”"
"Hô - Hô - Hô-"
Trong đội ngũ "người kéo thuyền" tuyệt đại đa số đã đổi thành người ở Triệu Châu, nhưng vẫn là đồng tâm hiệp lực, đồng thời nghe theo chỉ huy, cùng tăng gấp bội lòng tin.
Chỉ cần nghĩ đến trên mười mấy chiếc thuyền lớn đều là đồ cứu mạng, chỉ cân nghĩ đến số lượng khổng lồ như thế, tất cả mọi người phảng phất có thêm sức lực dùng mãi không hết, thuyền càng nặng mọi người càng phấn chấn!
Đàm Nguyên Thường đã sớm trở về trên thuyền, lúc trước gã cũng xuống dưới thử cùng mọi người hỗ trợ kéo thuyền nhưng không được bao lâu, lòng bàn tay non mịn đã rộp phồng.
Lại là một đêm khó ngủ, không chỉ vì âm thanh hô hào chưa từng ngừng lại, cũng là do nội tâm Đàm Nguyên Thường càng kích động, vì nhìn theo địa thế địa hình này đã sắp đến Triệu Châu.
Bây giờ chính là vào lúc tối nhất trước khi tờ mờ sáng, Đàm Nguyên Thường nhìn về đội ngũ thật dài đang kéo thuyền ở phía trước, phảng phất có thể nhìn thấy vị Tư Mã trợ giúp thiên tai Lĩnh Đồng.
Người khác có thể thay thế nghỉ ngơi, nhưng vị Tư Mã đại nhân này lại không ai có thể thay, dùng theo cách riêng của gã nói thì chỉ cân một khắc sau đối phương có thể xảy ra chuyện.
Bốn ngày năm đêm, chưa hề chợp mắt!
Đàm Nguyên Thường cảm thấy sau khi chuyện này trôi qua, khi gã trở lại kinh thành nhất định phải tiến cung diện kiến Hoàng Đế, người như Tư Mã thế mà chỉ được Lý Khiêm lâm thời đề bạt, quả thật là không có thiên lý!
Những kim khoa Trạng Nguyên, trước điện tam giáp kia, mỗi người viết văn chương hoa lệ, nhưng trong đó người nào có thể gánh nổi trọng trách, đảm đương được nhiệm vụ này?
Lạc lạp lạp lạp.
Trong âm thành dây thừng và vật liệu gỗ kẽo kẹt, thân thuyền hơi rung nhẹ.
"Ô phốc phốc phốc." Nước dưới đáy thuyên một trận bùn nhão lăn lộn, âm thanh bọt khí không dứt bên tai, điều này đại biểu đã ra khỏi chỗ nước cạn, hai mươi dặm phía trước đều là nước sâu có thể thẳng tiến tới bên ngoài Triệu Châu.
"Đẩy ra ngoài rồi—— Đẩy ra ngoài rồi ——"
"Nhanh đi giúp người phía sau!"
"Đi đi đi, thêm chút sức!"
Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn tuần tự thoát ra đoạn sông cạn cuối cùng, lần nữa hình thành đội tàu, đi tới đoạn nước sâu của Đại Thông Hà.
Đến khi chiếc thuyền cuối cùng được kéo ra ngoài, hai bên ven đường sông đã tràn đầy tiếng hoan hô, tựa như đánh thắng một trận chiến lớn, nhóm người chèo thuyền trên tàu cũng reo hò, người người đều bị cảm xúc cảm nhiễm.
Đội tàu vẫn còn phải tiếp tục đi về phía trước, hai bên bờ còn có vô số người đi theo.
Chân trời sáng tỏ, ánh bình minh dần dần rọi sáng cả đại địa.
Đám người bị cửa khẩu thiết lập ở thành Triệu Châu ngăn lại, bởi vì khu vực phía trước là khu ôn dịch, người thường không được ởi vào tất cả mọi người đều dừng chân bên ngoài, hai dãy người bên bờ sông đưa mắt nhìn đoàn thuyền đi xa.