Chương 597: Sắc phong Thiên Đấu Sơn (1)
Chương 597: Sắc phong Thiên Đấu Sơn (1)Chương 597: Sắc phong Thiên Đấu Sơn (1)
Tận mắt chứng kiến đạo phù chiếu biến hóa, thần quan Bạch Y đứng một bên từ trước tới giờ hắn vẫn luôn không gấp không loạn yên lặng giờ khắc này cũng hơi há hốc miệng.
Thậm chí là Thiên Đế cũng không khỏi chậm rãi mở to hai mắt.
Đây là Công Đức Kim Quang!
Chuyện xảy ra với Thủy Thần tiên nhiệm sông Khai Dương Niên Triêu Sinh đã ít nhiều khiến rất nhiêu thần quan gồm cả Thiên Đế minh bạch, Dịch Đạo Tử nhất định là một tiên nhân sở hữu công đức rất lớn.
Cho nên ngoại trừ lúc nghi thức giao lễ bình thường, dựa theo thân phận mà nói rất nhiều thần quan thật sự chịu không nổi nếu hắn thành thật hành lễ.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy một màn này, vẫn khiến Thiên Đế và thân quan Bạch Y rúng động, đây mới thật sự là công đức hiển thế!
Giờ phút này, đạo phù chiếu sắc phong lơ lửng giữa không trung đã triệt để hóa thành màu vàng kim nhạt, các văn tự trên đó màu sắc của chúng càng đậm thêm, thỉnh thoảng có hào quang mờ nhạt từ những văn tự nổi lên.
Dịch Thư Nguyên coi như là định thử một cái, nhưng mà đúng như hắn nghĩ, quả thật là thành công.
Hắn không biết như thế nào mô phỏng phù chiếu sắc phong, lại có thể tăng cường đạo phù chiếu này.
Trước đó Dịch Thư Nguyên đã biết cần phải bắt đầu từ công đức, chỉ là thiếu một cái phương pháp, nhưng sau đó Thiên Đế thi lễ ổn định phù chiếu đã dẫn dắt hắn.
Không cần nghĩ phức tạp như vậy, đi theo thi lễ nói không chừng sẽ có hiệu quả, sự thật quả thật là thế.
Thế gian rất ít thân quan có thể chịu được một một cúi chào trước mặt của Dịch Thư Nguyên, thần quan này vẫn chưa xuất hiện, thi lễ này chẳng khác gì trao tặng một đạo phù chiếu sắc phong đầy uy năng.
Cũng khiến cho phù chiếu phát sinh biến hóa như hiện giờ.
Nhìn đạo phù chiếu sắc phong màu vàng kim nhạt, thân quan Bạch Y vô thức nhìn về Thiên Đế.
Đạo phù chiếu này nghiêm chỉnh được định ra thì có thể tính là "bạch chiếu”, đã có uy năng nhưng không kí tên, có thể phong cho Thiên Đấu Sơn cũng có thể phong địa phương khác.
Nhưng có suy nghĩ này thì cũng chỉ có thể ngẫm lại, Dịch Đạo Tử trước mặt không có khả năng đưa phù chiếu cho y dùng.
Đương nhiên Dịch Thư Nguyên không biết thân quan Bạch Y hay thậm chí là Thiên Đế trong lòng đang nảy lên một ít suy nghĩ, hắn rất hài lòng đối với đạo phù chiếu này, ngồi thẳng lưng sau đó cười cười nhìn về Thiên Đế.
"Thân Quân, phù chiếu này dùng để sắc phong cho Thần Sơn Thiên Đấu Sơn, đã đủ chưa?”
Thiên Đế không lập tức nói chuyện, chỉ nhìn đạo phù chiếu sắc phong đang lơ lửng giữa không, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ tươi cười.
"Xem ra đây cũng là tạo hóa của Thiên Đấu Sơn!"
Nói xong, Thiên Đế nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch Đạo Tử, có cân Thiên Đình phái người hạ giới sắc phong không?"
Mặc dù phù chiếu này là Thiên Đế tự mình định ra, nhưng nghiêm chỉnh mà nói hiện giờ đã không phải là đồ vật thuộc vê Thiên Giới, Dịch Thư Nguyên muốn trực tiếp mang đi cũng không có vấn đề gì, nhiều lắm xem như là nhờ Thiên Giới giúp cho hắn chuyện nhỏ.
Nhưng nếu thiên giới là muốn giữ lại một đạo phù chiếu sắc phong này, không chỉ là không nguyện ý hỗ trợ đơn giản như vậy, nhưng mà Thiên Đế cũng không làm ra loại chuyện thế được.
"Dĩ nhiên là cần thiên giới tiến đến sắc phong, Dịch mỗ đi theo là được."
Dịch Thư Nguyên ngầm hiểu, đương nhiên cũng sẽ cho thiên giới mặt mũi.
Nụ cười trên mặt Thiên Đế không thay đổi.
"Vậy theo ý Dịch Đạo Tử, ta thấy chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay đi Thiên Đấu Sơn sắc phong thế nào? Để thần quan Bạch Y cầm phù chiếu đi.
"Nghe Thần Quân an bài!"
Thần Quan hầu cận Thiên Đế tự mình đi đến Thiên Đấu Sơn sắc phong, như vậy đã cho đủ mặt mũi rồi.
Phía Nam Đại Dong, Bích Tú quốc, ở một mảng đầm lầy lớn ở hạ giới, địa điểm rừng rậm đầm lầy hoang vắng người thường không thể đến là đích đến chuyến đi này của Dịch Thư Nguyên, thiên địa linh tú độc lĩnh một phương, Thiên Đấu Sơn.
Lúc này Thiên Đấu Sơn vẫn tràn ngập sinh cơ, liền xem như mới trải qua một bầu không khí rét lạnh của tháng chạp, trong núi vẫn là một mảng xanh mướt, vẫn có hương hoa, dòng sông ở khe núi không kết thành băng, bụi cây ở sơn cốc không có tuyết đọng, chỉ có một tầng tuyết trắng lưu lại ở phía trên nơi đỉnh núi.
Trong núi có rất nhiêu dị hoa kỳ thảo, thực vật, chim thú quý hiếm, trong đó có không ít uẩn linh, bây giờ đã có người dốc lòng chăm sóc.
Ngoại trừ tiên thảo đặc biệt ở đỉnh núi, lão đằng đầu và Tiêu Dũng có đôi khi cũng sẽ dạo quanh trong núi, tận lực khiến đám động vật trong núi không có khả năng ăn mất hoa cỏ làm thuốc.
Sáng sớm, lão đằng đầu đang cầm một bọc lá màu xanh lá, thu thập linh lộ trong núi, nhưng sau khi trải qua một khắc ngắn ngủi ánh hào quang của ánh bình minh trôi qua, phần nữa bọc lá vẫn chưa thu thập đầy.
"À¡, con chồn kia quả nhiên bất phàm!"
Thế mà Hôi Miễn lúc trước đã từng dùng thủ đoạn nào đó mà trong thời gian ngắn thu thập đầy một bọc linh lộ.
"Chít chít, thu thu thu -"
Chim chốc đậu tại đầu cành cây kêu hót rôm rả, lão đằng đầu ngẩng đầu nhìn lên mấy con chim trên cành cây càng hót líu ríu rít hơn cả, cũng làm hắn nở một nụ cười vui vẻ.
Lúc này lão đằng đầu cũng không khỏi sẽ nghĩ lại lúc trước.
Con họa mi có linh tính nọ đã đi đâu rồi? Vậy mà sau lần xuất hiện trước giờ lại không tìm thấy nữa, rõ ràng khí tức kia đã hòa một thể với Thiên Đấu Sơn, không phải là chim ở bên ngoài bay ngang qua chứ?
Vốn cho rằng Thiên Đấu Sơn có nhiều thêm một "hài tử" đầy tiền đồ.
Trong lúc mặt trời dân dần lên cao, lão đằng đầu cầm trong tay cái tẩu lá xuất hiện ở cự thạch bên cạnh lưng núi, lúc đó hán tử ngồi ở tảng đá cũng từ từ mở mắt.
"Lão đằng đầu, gần đây đều ít như vậy?”
Lão đầu trợn mắt nhìn hán tử một cái.
"Quân hầu chớ có ngồi nói châm chọc, bây giờ là thời tiết gì? Trong trời đông giá rét thế này, làm sao có nhiều linh lộ như vậy được!"
Nói rồi, lão đằng đầu trút chiếc bọc lá trong tay xuống, linh lộ trong đó như một vài châu quang óng ánh bay vào khe hở dưới tảng đá, rơi lên bộ rễ của cây thảo dược.
"Ha ha ha ha, ta nói này lão đằng đầu, ngươi thêm chút sức nha, đạo hạnh của ta càng ngày càng cao, ngươi cũng đừng mấy trăm năm sau còn dừng bước không tiến lên!"
Hán tử cười trêu chọc một câu, lão đầu lại không tức giận nói một câu.
"Mấy trăm năm? Quân hầu chớ nói giỡn, khả năng không đến một trăm năm sẽ không còn ta nữa"
Nụ cười trên mặt hán tử cứng một chút, dần dần thu liễm thần sắc, nhìn xem thân thể của lão đằng đầu càng ngày càng còng xuống, không khỏi nhíu mày. Thế núi địa mạch có cấu kết liên quan đến thực lực của Sơn Thần, quả thực như là gánh trên lưng một tòa đại sơn, có thể phá xuất thì tất sẽ thành Sơn Thần, nếu không để thời gian càng lâu đến khi hậu lực không đủ, tiền lực hao hết, tất sẽ bị "đè chết".