Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 604: Ứng Hành (2)

Chương 604: Ứng hành (2) Chương 604: Ứng hành (2)Chương 604: Ứng hành (2)

"Chính là Long Vương Hồ Trường Phong!"

Kỳ thật Dịch Thư Nguyên đã tình nghĩ tới tình huống đụng mặt Giang Lang thế này, nhưng lúc gặp thật thì có chút mới lạ.

Lấy long thân gặp Giang lang, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được quanh thân đối phương có phong lôi chi khí và một cỗ long uy càng ngày càng tăng, đây cũng là chỗ thú vị của Càn Khôn Biến.

"Nhận ra ta thì tốt! Ta lại hỏi ngươi, ngươi là ai, từ phương nào đến? Lại là như thế nào mang đến nhiều thủy khí như thế?"

Cơn mưa này mười phần kỳ quặc, bởi vì từ Đông Hải cho đến rất nhiêu đầm lầy lớn đều không có phát sinh hiện tượng rồng treo nước, vậy thì một đám hơi nước lớn thế này từ đâu mà ra?

"Tên ta là Ngao Phách, sinh ra ở một đầm nước lớn, theo phong lôi mà đi du tẩu tứ phương, có thể nuốt đầm lầy chi thủy, mây mưa hơi nước là ta cất giấu trong bụng, càng có tự thân thủy trạch khí của ta biến thành!"

Giang Lang khẽ nhíu mày, bản thân mang theo thủy trạch chỉ khí?

Dịch Thư Nguyên nói câu này kỳ thật không phải là nói láo, bởi vì thời điểm Bạch Long biến, ý Sơn Hà Xã Tắc đồ ) ở ngay trong long thể.

"Ngươi không biết Lĩnh Đông này có ý nghĩa thế nào đối với long tộc ta hay sao? Ngươi không biết trước đây ở đây xảy ra chuyện gì hả?"

Giang lang đã đến gân Bạch Long, phong vân mơ hồ tại xung quanh hội tụ, tựa như trên trời sương trắng bừng bừng.

Tại khoảng cách đầu rồng bất quá mười trượng, Giang Lang có thể nhìn rõ ràng bộ mặt Bạch Long biến hóa, bên trong mắt rồng màu hổ phách hiện ra một loại ý cười, không tính khinh miệt lại làm cho Giang lang cảm giác được có chút không thoải mái.

Loại biến hóa cảm xúc rất nhỏ thế này, là chỉ có cùng là long tộc mới có thể cảm nhận được.

"Đại Dong Lĩnh Đông gặp phải tai kiếp lớn, làm sao có thể không biết đâu, tiểu tử họ Hồng chết không oan."

Điều này trong lòng Giang Lang là tán đồng, nhưng thần sắc lại hết sức nghiêm túc.

"Nếu biết, vì sao còn tới Lĩnh Đông gọi mưa, Long Quân..."

Giang lang nói đến một nửa, Bạch Long lại trực tiếp ngắt lời hắn.

"Đông Hải Long Quân từng nói không cho phép tới đây làm mưa sao? Long tộc giữ kín như bưng là có thể làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra hả? Giận thì giận, chẳng lẽ thị phi không phân?”

Bạch Long nhìn lại Lĩnh Đông.

"Đến Thiên Đình phải cố thủ theo số trời kiêng kị nhưng vẫn cố hết sức chiếu cố Lĩnh Đông, còn long tộc ta ở nơi này, chẳng lẽ không nên càng phải đáp hạ một cơn mưa sao?"

Lời này rơi vào tai Giang Lang khiến y không khỏi cười, Bạch Long này quả thực có chút ngây thơ.

"Ván đã đóng thuyền, trước tiên không luận tới làm trái số trời làm nhiều công ít, cho dù hao tổn bản thân làm những thứ này, vạn dân ở Lĩnh Đông cũng sẽ không niệm long tộc một câu tốt!"

"Ưm... ngang... - rống... ò... -"

Bạch Long rồng ngâm hai tiếng, sau đó phát ra một trận chấn động phong vân tiếng Cười.

"A ha ha ha ha ha. Ta chẳng qua chỉ là một con Bạch Long nho nhỏ đang tu hành mà thôi, không nhìn xa trông rộng đến như thế, không như Long Vương Hồ Trường Phong đây. Làm mưa ở nơi đây là do ta tự muốn làm, chẳng lẽ còn cần vài câu tán thưởng ư?"

Hai mắt Bạch Long dần dần nheo lại, giọng nói rõ ràng hơn sáng lên mấy phần.

"Chẳng lẽ ngươi đường đường là Long Vương Hồ Trường Phong, lại đi tham vài câu tán thưởng từ phàm nhân, được cúng bái ở miếu? Hoặc là sẽ chỉ phỏng đoán ý của Long Quân, leo lên quyền hành?"

Bằng hữu tốt thì phải hung hăng đâm tâm ngươi!

Không đâm thấu ngươi cũng phải đâm tỉnh ngươi!

Thậm chí Dịch Thư Nguyên đã chuẩn bị sẵn trong long thể giao chiến cùng Giang Lang, nhưng giờ phút này lại chẳng cảm nhận được mảy may chút xúc cảm tức giận nào từ Giang Lang, lập tức minh bạch đối phương bị xúc động.

Ừm, không hổ là bằng hữu của tai

Ánh mắt Bạch Long dần dần khôi phục, thấy Giang Lang không có trả lời, lại nói "cáo từ', sau đó liền bay qua Giang lang, lượn trên trời mà đi.

Giang Lang lắng lặng đứng trong mây mù trên trời, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Long đã đi xa, giờ phút này chấn động trong lòng thế nào chỉ có Giang lang chính mình mới rõ ràng!

Con rồng này, con rồng này.

Giang Lang khó mà hình dung giờ phút này rung động sau khi phức tạp tâm tình, y suy nghĩ sau một lát, thẳng đến Đông Hải mà đi. Nửa ngày sau, Giang Lang đã được cho phép, đi tới trước mặt Long Quân.

Vẫn là một mảnh Long Cung, vẫn là một con Chân Long nằm bên trong cát mịn.

Giang lang báo cáo cho Long Quân về việc Bạch Long gọi mưa, nhưng về cuộc trò chuyện của bọn họ lược qua không ít, dù sao tình huống trong đó có vài thứ để trước mặt Long Quân là đại nghịch bất đạo, có khả năng làm Long Quân tức giận lại mang đến tai họa cho Bạch Long kia.

Nghe xong Giang Lang tự thuật, Long Quân suy nghĩ, nói:

"Bạch Long, ta cũng không có ấn tượng gì, có lẽ là từ nơi khác di cư đến hoặc là mới hóa thành rồng vài ngày ngắn ngủi, không có người chỉ điểm lễ nghĩa."

Trên thực tế Long Quân càng có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ 2, dù là rồng từ nơi khác đến, bằng vào việc Bạch Long đang làm cũng có thể vào Thiên Long Đồ Quyển.

Nói như vậy xong, Long Quân bỗng nhiên nhìn về phía Giang lang, bởi vì khí tức của y cũng không bình tính.

"Bạch Long cũng coi như hạng người thiên phú dị bẩm, không cần đi truy cứu cái gì, ngươi còn có chuyện gì?”

Giang Lang cắn răng một cái, quỳ một chân trên đất hành lễ.

'Long Quân, mời cho phép ta đi Đại Dong Lĩnh Đông hạ mưal"

Long Quân trầm mặc một lát, trong mắt khẽ lóe lên một tia tán thưởng rồi biến mất, ngược lại tản mát ra nhàn nhạt long uy, chậm rãi mở miệng nói.

"Nói, hạ, đi!"

Giang Lang toàn thân gân cốt căng cứng, sâu nạp một ngụm thủy khí ngẩng đầu trực diện với Chân Long, không nói thêm lời nhảm.

"Không tại sao cả, chỉ vì long tộc ta một phần đảm đương, không muốn để cho thiên giới xem nhẹ, cũng vì con đường tu hành của ta, vì một khỏa long tâm của ta! Mời Long Quân, cho phép!"

Trốn tránh chẳng qua lại là thua một bậc, quan tâm số trời hay không, đây chính là việc ứng hành!

Mắt của Chân Long có chút nheo lại, sau một hồi lâu mới phun ra một chữ.

"Chuẩn!"

"Tạ Long Quân ân chuẩn! Thuộc hạ cáo lui!"

Giang lang tận lực dùng giọng trầm ổn tạ ơn, sau đó đứng dậy rời đi, người tới khu vực sa trường bên ngoài cung điện, cảm xúc vẫn có chút phấn khởi không thôi!
Bình Luận (0)
Comment