Chương 8: Hai tướng nghỉ ky (2)
Chương 8: Hai tướng nghỉ ky (2)Chương 8: Hai tướng nghỉ ky (2)
Dịch Thư Nguyên đồng dạng mỏi mệt, tuy rằng một đêm được người khác cõng trên lưng, nhưng việc ôm người cũng hầu như khiến hắn hao hết thể lực, chỉ là so với A Cẩu thì tốt hơn một chút mà thôi.
"Yên tâm, chúng ta hẳn là đã an toàn rồi..."
Dịch Thư Nguyên nói xong, hít một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra, bọn họ đã đến một chỗ sơn khẩu, tuy rằng phương xa vẫn là núi, nhưng rõ ràng thế núi phía sau không hiểm trở như trước nữa rồi, hắn quay đầu nhìn về phía hai người trốn ra, ánh sáng bình minh vẫn chưa xuyên qua bên đó, vẫn còn u ám tĩnh mịch như trước.
Đồng thời trong lòng Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác, những người kia, có lẽ không ra được!
"Phì - "
Một ngụm nướt bọt ngậm cả một đêm, xen lẫn một chút tro tàn bị Dịch Thư Nguyên nhổ xuống mặt đất bên chân, đám người này chết là tốt nhất, trả lại cho thế gian một phần thanh tính!
Ngoại trừ một người.
Đang nghĩ như vậy, thân thể Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên hơi cứng đờ, quay đầu nhìn vê một phía, hầu như đồng thời, một giọng nói âm u từ nơi không xa truyền đến.
"Không ngờ lão tử nhìn sai rồi... !"
A Cẩu vừa nãy còn co quắp nghỉ ngơi trên mặt đất liên ngồi dậy, một thân ảnh từ đằng sau một khối nham thạch đi ra, nếu như bị phát hiện rồi, gã cũng không trốn nữa, không phải là tên đại ca kia thì còn có thể là ai?
Quả nhiên không thoát khỏi được sao?
Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, tình huống thế này thì hắn không có cách nào làm người vô hình được nữa rồi, người thủ lĩnh kia chỉ liếc qua A Cẩu, lực chú ý đều rơi xuống hết trên người Dịch Thư Nguyên.
"Lúc trong dịch trạm ta còn thấy lạ, tiểu tử A Cẩu từ khi nào có thể có tâm trí bực này? Ai nghĩ đến vậy mà là ngươi!"
Tên đại ca cầm đao, giọng nói theo cước bộ của gã từng chút xíu tiếp cận.
Dịch Thư Nguyên xiết chặt nắm đấm bên trong tay áo, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trên người, nhưng tim của hắn lại giống như rơi vào hồ băng, chỉ là một tia tôn nghiêm để cho hắn không hề lui lại, dù sao là chết một cái mà thôi, liên ngồi ở chỗ kia nhìn tên đại ca tiếp cận.
Người nọ dừng ở ước chừng ngoài ba thước, vứt vỏ đao ở trên mặt đất, tay phải lại câm chuôi đao, híp mắt nhìn Dịch Thư Nguyên từ trên xuống dưới. Khoảng cách này, cùng động tác đó, để cho Dịch Thư Nguyên nhíu mày, sau đó trong lòng hơi động một chút.
Dịch Thư Nguyên không học qua võ thuật, lại càng không hiểu võ công của cái thế giới này, nhưng ngày bình thường cũng nhìn không ít kiến thức lung tung rối loạn, hơn nữa trực giác cá nhân, để cho hắn ý thức được động tác của người trước mắt này nhìn như rời rạc, nhưng thực ra đều có lợi cho việc bộc phát, cũng có lợi cho việc chạy trốn.
Loại đao rất nặng này rõ ràng thích hợp chém hơn, nếu như là thế công thì không nên trực tiếp để cản ở trước người.
Dưới áp lực cao, rất nhiều ý nghĩ đều diễn ra trong thời gian ngắn ngủi một cái chớp mắt, ánh mắt Dịch Thư Nguyên hơi lóe lên, nói cách khác, gã đang đề phòng ta! Cũng đúng, suy nghĩ lại chuyện đêm hôm qua một chút, có lý do gì để không đề phòng?
Sự thật cũng đúng như Dịch Thư Nguyên sở liệu, giờ phút này trong lòng tên đại ca kia có rất nhiều loại suy nghĩ, tỉ mỉ suy nghĩ đủ loại sự tình diễn ra đêm qua, hơn nữa khi gã ý thức được mình đã bị phát hiện, cũng đã cân nhắc rồi mới lựa chọn hiện thân.
"Thính lực của các hạ thật mạnh, chỉ là hình như tình huống thân thể của ngươi có chút không thích hợp!"
Tâm lý đánh cờ, tâm lý đánh cời Dịch Thư Nguyên không ngừng ám chỉ bên trong lòng mình, dưới thiên phú cộng thêm trải qua tích lũy ngày tháng luyện tập cùng nhiệt tình với công việc, lúc này đã bộc phát ra ưu thế, hắn hầu như trong chốc lát liền "nhập kịch", người này âm hiểm, xảo trá, ngoan độc, vậy ta cứ theo suy nghĩ của đối phương mà tới.
"Tình huống có không đúng đi nữa, muốn xử lý ngươi vẫn là không khó!"
Dịch Thư Nguyên lập tức điều chỉnh tốt giọng nói, sau khi mở miệng lại là một loại âm điệu hùng hậu lạnh như băng, hoàn toàn không nhìn ra giọng của "kẻ đần" trước kial
Tên đại ca giật mình trong lòng, mà A Cẩu cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
Có lẽ là dưới áp lực cao mang đến phản ứng, Dịch Thư Nguyên phát hiện khả năng quan sát của mình trở nên cực kỳ nhạy cảm, hắn thậm chí chú ý thấy tay phải thủ lĩnh vô ý nắm thật chặt chuôi đao, gã đang khẩn trương!
Nhưng lập tức, trên mặt thủ lĩnh lại lộ ra vẻ mỉm cười, tuy rằng tay vẫn nắm chặt chuôi đao như cũ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ung dung, thậm chí bỗng nhúc nhích hoạt động gân cốt tại chỗ, phát ra một trận âm thanh “rắc rắc".
"Vậy vì sao ngươi còn không ra tay?”
Tim Dịch Thư Nguyên đập mạnh một cú, nhưng vẻ mặt lại ngược lại trực giác, ánh mắt ngưng tụ, thủ lĩnh cảm giác nguy cơ tỏa ra, nhướng mày, lập tức lên tiếng nói.
"Ta đoán ngươi dư lực không nhiều lắm, nếu ra tay nhất định là hại người không lợi mình...
Nói đến đây, trái tim thủ lĩnh đột nhiên khẽ động, trực tiếp thốt ra một câu.
"Ngươi cũng là vì túi mật của Tuyết Mãng mà đến! Các hạ tính toán thật giỏi! Chúng ta còn tưởng rằng đã tìm được con mồi tốt, không ngờ rằng xém chút nữa đã thành toàn cho ngươi, nếu như bị ngươi ăn mất túi mật, sợ là chúng ta có một người tính một người, tất cả đều không chạy được...'
Trong chốc lát, hết thảy sự tình đều hoàn toàn xâu chuỗi lại trong đầu tên đại ca ác nhân kia, thân thể người này có bệnh, lấy các loại thủ đoạn như Quy Tức đại pháp lừa gạt bọn họ, giả vờ ngây ngốc trà trộn vào trong, để cho bọn họ dẫn theo hắn đi tìm Tuyết Mãng, tìm đúng thời cơ cướp được túi mật, sau đó khôi phục thân thể, những người khác liền mặc cho hắn xử trí!
Đổi thành ta, ta cũng sẽ làm như vậy! Trong lòng tên đại ca tự suy diễn rồi hơi phát lạnh.