Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84: Tình Huống Có Biến (2)

Chương 84: Tình huống có biến (2) Chương 84: Tình huống có biến (2)Chương 84: Tình huống có biến (2)

Trong một đoạn thời gian về sau, Dịch Thư Nguyên cũng không dốc lòng công việc, không phải hắn cố ý lười biếng, mà cảm thấy hiện giờ ngay vào lúc này, hắn càng cần tăng bản thân mình lên một chút, cho nên một mực tu luyện võ học trong kho sách.

Dịch Thư Nguyên nhất quyền nhất cước từng chiêu từng thức mặc dù không có triển lộ ra kình phong, nhưng hắn luyện công tương tự cùng bản thân luyện chữ hay tu tiên, luyện chính là phần ý kia, đến một thời khắc này mới lại đột nhiên dung nhập vào trong quyên cước một tia chân kình, chấn động khí tức trong phòng rung chuyển.

Dịch Thư Nguyên đã luyện quyền pháp của A Phi, cũng luyện một chút chiêu thức đã xem ở võ đài lúc trước, cũng có một chút chiêu pháp phụ trên bản bí tịch lão giáo đầu đưa cho, đồng dạng đều là trọng ý trọng thế mà không trọng hình, nắm chắc đúng là một phần thân vận võ giả.

Sau khi quyền cước chiêu thức luyện tới hình tùy ý động, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, cả người nhảy đến trên xà nhà của kho sách, hai tay dang ra hơi lắc lư một chút liền ổn định thân hình.

Sau đó Dịch Thư Nguyên lại nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình giống như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay về phía giá sách bên kia, mũi chân điểm một cái, thân hình lại xoay tròn một vòng đi đến vách tường đối diện, thò tay bắt lấy mái hiên nhà treo ở trong phòng bên đó.

Sau đó Dịch Thư Nguyên buông tay ra, bản thân lại chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống đất, một hơi nội khí dâng lên đến lúc này cũng không hề loạn, hiển nhiên khinh công vẫn còn rất dư lực.

"Ừm, không làm khó được Dịch mỗ tai"

Trong lòng vui vẻ, Dịch Thư Nguyên không khỏi tự tán thưởng lấy một câu, nhưng mà này kết quả này thật ra cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, có một số việc lúc không biết sẽ cảm thấy rất khó, một khi khai khiếu liền một học trăm thông.

Trong khoảng thời gian này Dịch Thư Nguyên cũng đi gặp lão giáo đầu hỏi qua một vài vấn đề, nếu thật so sánh từng cái lên, hiện giờ trạng thái nội công của hắn thật ra vê bản chất khác biệt cùng với quân nhân tâm thường, ngược lại càng tiếp cận cảnh giới Tiên Thiên theo như lời đồn đãi hơn.

Cộng thêm ngày ngày tu hành không gián đoạn, lấy linh khí rèn luyện bản thân, thân thể trụ cột tăng thêm bên trong khác biệt, mặc dù Dịch Thư Nguyên không động tay cùng người khác, nhưng cũng hiểu được võ công của mình tuyệt đối không kém.

Nhưng mà lão giáo đầu vẫn cho là Dịch Thư Nguyên chỉ hiểu rõ mà không có dự định tập võ, vẫn cứ nói bóng nói gió giống như kêu Dịch Thư Nguyên có thể thử xem, quả thật cũng là một mảnh khổ tâm. Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên lại trở vê bên cạnh án thư, lấy bút viết xuống một chút tâm đắc trên tờ giấy trắng, kín một trang giấy, thò tay cách không nhẹ nhàng phất một cái, trang giấy liền bay tới một góc bàn, lại vung tay khẽ vẫy, một tờ giấy trắng khác đã đến trước mắt.

Đây cũng là cách chơi tự Dịch Thư Nguyên suy nghĩ ra, có vận dụng nội khí lại mang thêm vài phần linh khí bên trong thân thể, lộ ra càng thêm tự tại nhu hòa, sử dụng vô cùng thuận tay.

Về phần Cổ Vân Thông bên đó, Dịch Thư Nguyên cũng không cần lưu tâm thêm nữa, bởi vì trông coi không chỉ có công môn Nguyệt Châu và người huyện nha Nguyên Giang, thật ra còn có thủ hạ Dạ du thân của Thành Hoàng huyện Nguyên Giang.

Tuy rằng lúc trước Dịch Thư Nguyên đã hiểu được là quỷ thần sẽ không can thiệp sự vật dương gian, nhưng không xuất thủ không có nghĩa rằng không thể giúp đỡ Dịch Thư Nguyên, ví dụ như phát hiện manh mối không đúng nào, liền tới bên này báo cho Dịch Thư Nguyên biết một tiếng là không có vấn đề gì lớn.

Coi như là lúc trước Hà Hân cầu Đỗ Phương tới giải oan, Dạ du thân cũng đã từng quan sát sau đó lựa chọn không xử lý, nếu không thường là cô hồn dã quỷ hoặc là hung hồn lệ quỷ, đã sớm bị xử trí rồi.

Cho nên ở góc độ Dịch Thư Nguyên xem ra, quỷ thần cũng cũng là có thể dàn xếp, cũng là có tâm tình.

Thời gian liên tục trôi qua nhiều ngày, Dịch Thư Nguyên cũng lấy tu hành của bản thân là chủ yếu, thỉnh thoảng còn đi tới võ đài xem một chút, hoặc là thỉnh giáo lão giáo đầu một lát, hình như thời gian cứ như vậy đã hình thành thì không thay đổi, ngày qua ngày trôi qua.

Toàn bộ huyện nha Nguyên Giang cũng không kéo căng thần kinh như vậy, cảm thấy bản án này hiện giờ ít nhất cũng nên đến Thừa Thiên phủ rồi, hoặc là nói có lẽ đã đến bên Hình bộ.

Có lẽ xui xẻo nhất là cái người giang hồ Tôn Sĩ Vạn biểu hiện vô cùng kiên cường lúc trước kia, bị quan sai Nguyệt Châu giày vò khổ sở vô cùng.

Tối hôm đó, Dịch Thư Nguyên cũng không tu luyện, mà là đang bổ sung nội dung công việc lúc trước, một cây bút không ngừng vung mực theo đầu ngón tay.

Nhưng sau một khắc, động tác của Dịch Thư Nguyên có chút dừng lại, ngoài cửa có một cỗ âm khí đảo qua.

"Dịch tiên sinh, mệnh số Cổ Vân Thông kia xuất hiện khác thường, tựa hồ là sống không lâu!"

Cái gì? Dịch Thư Nguyên mạnh mẽ cả kinh, lập tức mở cửa kho sách ra, bên ngoài đứng là một vị Dạ du thân huyện Nguyên Giang.

"Chỉ giáo cho?"

Dạ tuần du hơi khom người chỉ tiết nói.

"Đây là dấu hiệu phát hiện trên sách sinh tử, nhìn từ tình huống trước đây, tính ra có chút kỳ quặc, Phán Quan đại nhân sai ta mau tới báo cho tiên sinh biết, phòng tiểu nhân bí mật đắc thủ!"

Cùng loại cọc bản án này, bởi vì Hà Hân tôn tại, âm ti huyện Nguyên Giang cũng coi như là một mực chú ý, mặc dù không tiện tham gia sự vật dương gian, nhưng trước đây cũng đã có cao nhân nhúng tay, phái người tới thông báo một tiếng vừa thuận ý bản tâm cũng là lấy lòng.

"Đa tạ Dạ tuần sử báo cho ta biết, Dịch mỗ sẽ tự mình đi nhìn xem!"

"Tiên sinh khách khít"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không đợi Dạ tuần du rời khỏi, trực tiếp rời khỏi kho sách đi về phía địa lao.

Mà lúc này trong địa lao, Cổ Vân Thông đang không ngừng dùng đầu "Đông đông đông” đập vào vách tường, một đôi tay lại không ngừng gãi trên người mình, da sắp bị cào rách ra.

'A... Ta khó chịu quá..."

"Cổ Vân Thông! Ngươi đang làm gì đó?"

Vài tên nha dịch chạy đến, thấy tình cảnh này lập tức mở cửa nhà lao ra xông vào muốn đè Cổ Vân Thông lại.

"A —_—— "

Ba người nha dịch mới vừa giữ chặt được Cổ Vân Thông, vậy mà lập tức bị hất bay,'Phanh” "Phanh' hai tiếng trùng trùng điệp điệp nện ở trên vách tường, người còn thừa lại cũng nhanh chóng lăn lốc đến một bên.

Lúc này, người công môn Nguyệt Châu cũng đến hai kẻ.

Hai người hô một câu "Tránh ra!", một trước một sau nhảy vào bên trong, riêng phần mình xuất ra móng vuốt một cái bắt lấy cổ tay Cổ Vân Thông, tiếp đó tay còn dư lại cùng nhau, điên cuồng điểm từng cái huyệt đạo trên người Cổ Vân Thông.

"A ta thật là khó chịu aaa —— "

Cổ Vân Thông thê lương địa gào thét, gân cốt cùng thịt mỡ toàn thân đều run run.

"Cạch rắc rắc rắc..." Hai gã quan sai chế trụ cánh tay Cổ Vân Thông đang run rẩy bị lệch vị trí, thế nhưng lại không chế trụ được Cổ Vân Thông, huyệt đạo điểm trên tay càng giống như bị thịt mỡ mở ra.

"Không có tác dụng?”

Hai người liếc nhau, quyết đoán gọi người.

"Người tới —— hỗ trợ —— "

"NGAO —_—__— ÚHj

Cổ Vân Thông vậy mà phát ra một tiếng gào thét không giống người.

Động tĩnh này khiến cho những phạm nhân khác trong nhà lao đều cảm thấy hết sức bất an, ngay cả võ giả bị giam giữ kia cũng theo cánh cửa phía trước nhìn tới nơi hẻo lánh không thấy rõ.
Bình Luận (0)
Comment