Chương 95: Sự việc đã bại lộ (1)
Chương 95: Sự việc đã bại lộ (1)Chương 95: Sự việc đã bại lộ (1)
So với bên Thiên Kình Bang lo lắng, giờ phút này tâm tình của Đằng Kính Tài rất là khoan khoái dễ chịu, sau khi trở lại sân sau liền kêu thiếp thất tới tâm hoan, ham muốn cũng có dâm dục cũng có.
Sau nửa đêm, Đằng Kính Tài đột nhiên cảm giác buồn bực trong lòng, dần dần bắt đầu mơ thấy ác mộng, tiếp đó liền bừng tỉnh từ trong mộng, gã phát hiện tiểu thiếp đang đặt tay ở trên ngực mình.
"Phù...
Đẳng Kính Tài nhẹ nhàng dịch cánh tay của tiểu thiếp khỏi, nghiêng người tiếp tục ngủ.
Chỉ là ngủ một hồi, Đằng Kính Tài chợt nhớ tới một chuyện, gã nhớ rõ thuật sĩ họ Chu kia giống như đã từng nói qua, pháp thuật của gã cũng có chỗ cực hạn, có chút võ giả khí huyết thành cương, gặp người võ công chí cường thì hiệu dụng không nhiều lắm, gặp gỡ võ giả đến Tiên Thiên càng là không thể nào có hiệu quả.
Võ giả đến Tiên Thiên, cao thủ Tiên Thiên?
Lời nói của công tử Thiên Kình Bang lúc trước lại hiện ra trong đầu...
Đằng Kính Tài thoáng cái đứng lên, người nọ đang nói dối! Pháp thuật của họ Chu kia căn bản không thể nào đánh lui võ giả đã đến cảnh giới Tiên Thiên được!
Lại nhớ tới bộ dạng người họ Dụ bị thương nặng khó có thể tự đi kia, Đằng Kính Tài càng nhớ lại càng có chút nghĩ mà sợ, không phải là căn bản không có thành công đấy chứ? Không phải là họ Chu kia cũng bị bắt đi rồi đấy chứ?
Đẳng Kính Tài lúc này đã không ngủ được nữa, lo sợ bất an đợi đến trời hừng sáng, sau đó liên gấp không thể chờ mặc vội quần áo chuẩn bị đi tới tổng đà Thiên Kình Bang, nhưng mà lại không thể nhìn thấy người có thể nói chuyện của Thiên Kình Bang, chỉ là được mời vào trong uống trà, chờ được một vị Đường chủ tới trò chuyện đôi câu, nói Bang chủ đi ra ngoài rồi.
Đẳng Kính Tài bám riết không tha, một mực chờ đến buổi chiều mới rời đi, đồng thời căn dặn người Thiên Kình Bang, kêu khi nào Bang chủ của bọn họ trở về liền đi tìm gã.
Nhưng ngày hôm sau Đăng Kính Tài đợi trong nhà một ngày cũng không thấy người tới, cuộc sống hàng ngày của gã lần nữa trở nên bất an, sáng sớm ngày thứ ba gã lại đi tới tổng đà Thiên Kình Bang, lần này chỉ thấy được một chút tiểu lâu la, cái gì khác đều không thấy, vẫn là khách khí không dám chậm trễ như cũ.
Về đến thư phòng trong nhà, trong lòng Đằng Kính Tài ức khí khó tiêu.
Cũng là vào thời khắc này, có người cầm một phong thư cẩn thận đi tới đây.
'Lão gia, có tin từ Nguyệt Châu tới...' “Cái gì, nhanh đưa cho tal"
Đằng Kính Tài đoạt lấy thư tín liền không thể chờ đợi được mà xé mở, sau khi xem xét trên dưới, sắc mặt càng lúc càng kém.
"Phanh" một tiếng, Đằng Kính Tài trùng trùng điệp điệp vỗ vào trên bàn, nhưng tay phải đau đớn lập tức khiến cho gã có chút nhe răng trợn mắt.
"Giỏi cho một tên Huyện lệnh, thật là ác độc..."
Đẳng Kính Tài chỉ liên tưởng một chút đã cảm thấy không rét mà run.
"Không được, không thể ngồi chờ chết!"
Sau một khắc, Đằng Kính Tài lập tức lặng lẽ trở về trong nhà, bắt đầu tìm kiếm một chút những nơi cất giấu vật quý trọng.
Vào thời điểm Thiên Kình Bang cùng Đằng Kính Tài lăn đi lăn lại ở Ngô Châu, một phần tấu văn gấp của huyện Nguyên Giang sớm đã đưa đến Thừa Thiên phủ.
Tấu văn lần này cường điệu tường thuật về sự tình vu cổ tà thuật hại người, khác biệt cùng lần thứ nhất trước đó, việc này lập tức đưa tới Hình bộ chú ý.
Nhưng mà cũng có người lại một lần nữa lặng lẽ truyền tin ra ngoài, lúc Lại Bộ Thị Lang Thịnh Thư Anh nửa đêm biết rõ việc này, cả người co quắp ngôi ở trên giường trong phòng sách.
"Xong rồi... Tên hỗn đản này đến cùng còn làm ra trò gì nữa? Đây là muốn hại chết ta màt"
Không ngờ rằng tên Đằng Kính Tài này lại dám đụng tới sự tình vu cổ hại người, cái này liền phạm vào tối ky của đương kim thiên tử, mười cái đầu cũng chưa đủ mất!
"Hít... iiiiii... Không thể ngồi chờ chết!"
Thịnh Thư Anh nhịn không được mà run lên, bóp tờ giấy trong tay thành một đoàn, sau đó lập tức lục lọi trong thư phòng, tìm mật thơ Đằng Kính Tài lúc trước đưa tới, cả người cũng nhè nhẹ run một cái, sau khi hít sâu nhiều lần mới miễn cưỡng bình phục lại một chút, lập tức bắt đầu mài mực viết tấu.
Ngày hôm sau, vào thời điểm lên triêu, Thịnh Thư Anh một đêm không ngủ sớm mặc xong triêu phục đi vào Hoàng Cung, đợi trong phòng nghỉ, gã luôn cảm thấy có một chút quan viên đang liếc nhìn mình, lại tựa như chỉ là ảo giác của mình.
Cuối cùng đã tới thời điểm vào triều, một đám văn võ quan viên xếp hàng vào Tử Thần Điện, Hoàng Đế còn chưa tới, Thịnh Thư Anh đã căng thẳng đến sắp không chịu được.
"Thịnh đại nhân, ngài rất nóng nực sao?"
Bên cạnh có đồng liêu nghi hoặc lên tiếng, Thịnh Thư Anh đưa thay sờ sờ trán, tràn rịn đầy mồ hôi li ti, chỉ có thể lúng túng nói.
Đúng, đúng là có chút nóng...'
-Hoàng Thượng giá lâm —— "
Thịnh Thư Anh lấy lại tinh thần nhìn lên phía trên, quần thân cùng nhau hô to: "Cung nghênh thánh thượng ——”
Dưới đại thái giám dẫn đường, một người nam tử trung niên mặc long bào, đầu đội mão ô quan cánh thiện cao lớn ngồi xuống trên ghế rồng, bình tĩnh mà nói một câu.
"Chúng ái khanh miễn lễt"
Thái giám đứng sau đó lại theo lệ cũ cao giọng một câu.
"Có tấu chương thượng tấu —— '"
Thịnh Thư Anh nhìn quần thần, nhìn mặt quan viên Hình bộ cùng Thừa Thiên Phủ duẫn cùng với vài vị quan viên khác, thấy ai cũng đều giống như muốn đi ra, gã nhanh chóng mang theo tấu chương đi ra trước khỏi đám người.
"Bệ hạ, thần Thịnh Thư Anh có tấu chương thượng tấu, thân muốn tố cáo bộ hạ cũ của ta ăn hối lộ làm trái pháp luật, mưu tiền tài sát hại mạng người, một thân càng không biết xấu hổ lấy mật thư mưu toan để cho vi thần che chở, thật sự tội không thể tha, thần còn muốn tự báo chính mình nhìn người không tinh, lại không phát hiện cấp dưới đã từng lại làm ra tội ác như thế, mời Hoàng Thượng trách phạt ——"
Người ngồi trên ghế rồng khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú về đại thần phía dưới, mặc dù có một chút khoảng cách, nhưng nhìn ra được Thịnh Thư Anh rất khẩn trương.
Bình thường mà nói, loại việc này sẽ trực tiếp trình lên Hình bộ, cho dù thật sự muốn đưa đến Ngự tiền cũng có thể vào xế chiều đi tới ngự thư phòng, nhưng Thịnh Thư Anh lại vội vã lựa chọn trực tiếp thượng tấu trên triều?
Thần sắc Hoàng Đế trở nên có chút ý vị sâu xa.
“Trình lên.”
Hoàng Đế nói, thái giám liên nhận lấy tấu chương sau đó đưa lên, sau khi Hoàng Đế xem xong liên nhìn về phía Hình bộ.
"Tư Kính Tu, tấu văn Nguyệt Châu đưa tới, cũng liên quan đến một bản án Đằng Kính Tài sao?”
Hình bộ Thượng thư từ trong quần thần đi ra.
"Hồi bẩm bệ hạ, Hình bộ xác thực đã thu được văn kiện có liên quan, nhưng mà nhận được hai kiện, bởi vì liên quan đến mệnh quan triều đình, một phần trước đang trong xem xét, nhập lại chuẩn bị cùng thương thảo của Giám Sát ti, hôm qua lại thu được một kiện..."
Nói xong, Hình bộ Thượng thư thoáng nhìn qua Thịnh Thư Anh, sau đó lấy ra một phần tấu chương từ trong ngực. "Thần đã trình bày rõ ràng nội dung, mời Hoàng Thượng xem qua."