Tê Tiên

Chương 9

19-

Ngày thứ ba sau khi sinh, ta cuối cùng cũng hồi phục đôi chút.

Nhìn ba đứa bé giống hệt nhau, lòng ta tràn đầy sự hạnh phúc.

Đây là nhi tử ra sinh ra.

Chỉ cần nghĩ đến câu này, lồng ngực ta liền dâng lên một cảm xúc khó tả.

Tối hôm đó, Lý Tú Khiêm cuối cùng cũng đến phòng ta.

Các nha hoàn và bà mụ thấy vậy liền nhanh chóng lui ra ngoài, muốn để lại không gian cho chúng ta trò chuyện.

Nhưng Lý Tú Khiêm mặt không cảm xúc, chỉ ngồi đó, còn ta cũng không nói gì.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới cất lời:

“Vân Cẩm, ta tự thấy mình không có lỗi gì với nàng. Vậy tại sao nàng lại… Nói ra những lời ấy?”

Ta biết hắn hiểu.

Lời người ta nói ra giữa ranh giới sống chết, mới là lời thật lòng.

Ta thở dài:

“Người không tệ với thiếp, thật sự đối xử với thiếp rất tốt.”

Nhưng giữa chúng ta, mãi mãi vẫn là bất bình đẳng.

Tận sâu trong lòng, ta luôn cảm thấy — điều này là sai.

Ở bên một người, không nên phải lo sợ rằng mình sẽ bị đem bán, hay sẽ bị chính thất ức h**p.

Lý Tú Khiêm nắm lấy tay ta, thấp giọng nói:

“Vân Cẩm, ta biết nàng bề ngoài thì yếu mềm, nhưng thực ra lại có chủ kiến riêng. Nhưng sao nàng có thể rời đi?”

Hắn kéo ta vào lòng, khẩn thiết nói:

“Vương phủ này khiến nàng chán ghét đến thế sao? Nàng nàng ta rời xa ta sao? nàng ta rời xa con sao? Nàng hãy hứa với ta, sống thật tốt bên ta, ta sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn, được không?”

Mọi thứ?

Điều ta muốn, chẳng qua chỉ là sự bình đẳng và tôn trọng, là vị trí và đãi ngộ mà một người thê tử nên có.

Nhưng ngay cả như vậy, trong mắt người ngoài, ta vẫn là kẻ làm mình làm mẩy, là đang làm khó Lý Tú Khiêm.

Thấy ta không nói gì, Lý Tú Khiêm ôm chặt ta hơn, như muốn giam ta mãi trong lồng ngực hắn.

Hắn cố chấp, kiên định:

“Thánh chỉ phong Trắc phi sắp hạ rồi, sau này nàng sẽ là Trắc phi đường đường chính chính của Ngô Quận vương phủ, là mệnh phụ có phẩm cấp. Nàng không còn là một cô nhi không nơi nương tựa nữa.”

“Nàng không thể rời xa ta! Mãi mãi không thể!”

-20-

Đến ngày đầy tháng của ba đứa trẻ, vương phủ mời tất cả quan lại quyền quý khắp các phủ ở Giang Nam.

Vì ta đã được phong làm Trắc phi, nên cũng có thể xuất hiện tham dự.

Đây là lần đầu tiên đa số các vị phu nhân, tiểu thư được gặp ta, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, không ít người thì thầm to nhỏ:

“Còn trẻ quá, lại xinh đẹp thật.”

“Nếu không phải vì nhan sắc như thế, e là cũng khó khiến Ngô Quận Vương động lòng!”

“Chủ yếu là cái bụng quá giỏi, một lần sinh ba đứa nam nhi kìa! Thái phu nhân sắp nâng nàng ta lên tận trời rồi!”

Hầu như ai cũng tỏ ra khách khí với ta, không thiếu những lời nịnh nọt, muốn kéo quan hệ.

Duy chỉ có một vị tiểu thư ánh mắt đượm vẻ oán độc.

Đại Nhi ghé sát tai ta, khẽ nói:

“Đó là Bạch tiểu thư, Bạch Phiên Phiên, em gái út của cố vương phi Bạch Nhược Nhược.”

Bạch Phiên Phiên? Bạch Nhược Nhược?

Thì ra là vậy.

Ta vốn không định để tâm, nhưng khi mọi người đã rời đi gần hết, Bạch Phiên Phiên lại sấn tới trước mặt ta, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Rừng không hổ, khỉ xưng vương. Một tiểu thiếp không rõ gốc tích tên tuổi mà cũng có vận khí đến vậy sao!”

Tuy vô lễ quá đỗi, nhưng ta không muốn dây dưa, bèn lướt qua nàng ta mà đi.

Nào ngờ nàng ta lại tưởng ta sợ, liền đuổi theo nói:

“Cứ chờ xem ngươi đắc ý được bao lâu!”

Ta dừng bước, nghiêm giọng đáp:

“Vì nể mặt cố vương phi, ta không chấp nhất với ngươi. Nhưng nếu ngươi còn vô lễ thêm lần nữa, ta sẽ không khách khí đâu!”

Thấy ta có nhiều nha hoàn, bà tử đứng bên, nàng ta giận dữ dậm chân:

“Ngươi chờ đấy!”

Nàng ta đi rồi, ta nhìn theo bóng lưng nàng ta mà không khỏi thắc mắc.

Ta nghe nói phụ thân và ca ca của Bạch Phiên Phiên đều đang làm việc dưới quyền Lý Tú Khiêm. Cố vương phi đã qua đời, cũng không có nhi tử nối dõi.

Quan hệ giữa nhà họ Lý và họ Bạch vốn đã căng thẳng như giẫm trên băng mỏng. Tương lai sẽ giữ gìn ra sao, chẳng lẽ nàng ta không lo?

Vừa gặp đã gây sự với ta — thật chẳng phải lựa chọn khôn ngoan.

Bình Luận (0)
Comment