Tể Tướng Phu Nhân

Chương 12

Cuối năm, ta và Tạ Vân Trì biết được tin tức Cố Thời Tuế mưu phản.

Những năm đầu, hắn từng mượn tay Trưởng công chúa hạ độc hoàng đế.

Hoàng đế đã sớm chôn mầm bệnh trong người, trong chuyến tuần du mùa thu, một vụ ám sát đã được tính toán từ trước.

Dẫn phát bệnh tật trong người ông ta.

Sau khi hồi cung, không lâu sau thì băng hà.

Bao nhiêu năm qua, hoàng đế gối không con, chỉ có duy nhất một Trưởng công chúa, xưa nay vẫn luôn sủng ái như châu như ngọc.

Triều thần có người đề nghị chọn người từ dòng dõi bàng hệ đến kế thừa đại thống.

Cố Thời Tuế tay cầm trường kiếm trực tiếp c.h.é.m rơi đầu người kia.

Đến đây, hắn leo lên ngôi vị đế vương, danh bất chính ngôn bất thuận, bị thiên hạ cùng nhau lên án là nghịch tặc.

Nghe nói trong đêm mưa gió hoàng đế băng hà, Trưởng công chúa đã trốn khỏi chùa Thanh Lương.

Người này đầu bù tóc rối, chân trần lấm bùn chạy về trước phủ công chúa năm xưa.

Nàng ta chửi mắng Cố Thời Tuế là kẻ lừa đảo, nói chuyện hối hận nhất đời này chính là nuôi lớn một con ác lang như hắn.

Mọi người đều cho rằng Cố Thời Tuế sẽ nhân cơ hội này thủ tiêu Trưởng công chúa.

Nhưng hắn không những không làm vậy, mà còn đón công chúa về.

Đối ngoại tuyên bố công chúa mới là người kế thừa ngôi vị hoàng đế thứ nhất, còn hắn chỉ là thay công chúa phụ chính mà thôi.

Sau đó không lâu, Cố Thời Tuế mượn danh nghĩa tuần du mùa xuân dẫn công chúa ra thành thị sát.

Cuộc bạo loạn dân lưu vong kiếp trước từng lấy mạng Cố Thời Tuế lại đến sớm hơn tận mười lăm năm.

Chỉ là lần này, hắn không còn đỡ đao cho người phụ nữ mình yêu thương nữa.

Công chúa bị hắn vô ý đẩy về phía đám đông phẫn nộ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo đã bị c.h.é.m thành thịt nát trong đao quang kiếm ảnh.

Dù vậy, cũng không thể nguôi ngoai cơn giận trong lòng dân chúng.

Những người quyền quý kia, bọn chúng gấm áo ngọc thực, ngồi xe ngựa quý báu.

Viên châu tùy tiện đính trên người, cũng có thể bằng ba năm lương thực của một hộ dân thường.

Nhưng dù vậy, bọn chúng cũng muốn châu ngọc lộng lẫy, không cần dân thường sống chết.

Cố Thời Tuế vì trấn áp bạo loạn dân lưu vong đã tốn không ít khí lực.

Cùng lúc đó, nghĩa quân các nơi nổi dậy như ong.

Tạ gia quân ở biên giới xa xôi, cũng dựng lên ngọn cờ bình phản nghịch, lặng lẽ xuất phát.

Trên đường đi, đội ngũ của chúng ta không ngừng lớn mạnh.

Mà ta cũng trong lúc vô tình nghe được một chuyện thú vị.

Khi Cố Thời Tuế phái sát thủ đến bảo vệ ta, ta đã sớm nhận ra có gì đó không đúng.

Để phòng ngừa biến cố phát sinh, trong lần ám sát cuối cùng mà Trưởng công chúa phái đến, ta đã bất hạnh "qua đời".

Từ đó về sau, đổi trắng thay đen, trở thành mưu sĩ Mộ Hoài Sinh bên cạnh Tạ Vân Trì.

Không lâu sau khi tin tức ta c.h.ế.t truyền về kinh thành, Cố Thời Tuế liền ra tay với công chúa.

Mà nay đại quân sắp tiến đến ngoài thành hoàng thành, ta bỗng nghe được tin tức Cố Thời Tuế xưng đế, hắn thậm chí còn vì mình mà sắc phong một vị hoàng hậu.

Vị hoàng hậu kia không ai khác, chính là Mạnh Như Thanh đã c.h.ế.t trong mắt thế nhân.



Để đạt được mục đích đó, Cố Thời Tuế còn đặc biệt sai người soạn một khúc “Tương Tư”, kể lể chuyện tình của gã và Mạnh tiểu thư đẹp đẽ biết bao, nhưng vì áp lực từ công chúa mà đôi uyên ương phải chia lìa. Dẫu vậy, Mạnh hoàng hậu vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm hy sinh, dốc lòng vì gã cả một đời mà chẳng hề oán hận.

Lần đầu tiên nghe khúc hát này, ánh mắt Vân Trì nhìn ta đã khác hẳn.

Ta vội vàng giải thích: “Hắn ta mắc bệnh thần kinh đâu phải ngày một ngày hai, huynh cũng biết mà.”

Ngẫm lại cũng phải, Vân Trì càng thêm ghê tởm con người Cố Thời Tuế.

10.

Ngày quân ta tiến vào cung thành, ta gặp lại Cố Thời Tuế lần cuối.

Gã mặc long bào, ôm khư khư thanh bảo kiếm, tóc tai rũ rượi ngồi trên long ngai vàng.

Thấy Vân Trì dẫn quân xông vào, gã vẫn mỉm cười đứng dậy.

“Kiếp trước, ta vì tình mà lỡ dở cả một đời. Kiếp này, ta chỉ muốn tự mình nắm giữ vận mệnh, cớ sao bọn họ cứ muốn kéo ta xuống bùn nhơ? Đã vậy, ta chỉ còn cách dùng mọi thủ đoạn để leo lên trên, lẽ nào ta sai sao?”

Gã vừa nói vừa ngửa mặt lên trời cười lớn, chẳng màng đến ánh mắt của mọi người.

Nhưng tiếng cười chưa dứt nửa chừng đã nghẹn lại, như thể bị ai đó bóp cổ.

Gã thấy ta đứng sau lưng Vân Trì.

“Như Thanh…” Cố Thời Tuế run rẩy môi, trong nháy mắt, mắt gã đã ngấn lệ.

Bình Luận (0)
Comment