Team Building Công Ty: Tôi Tát Vào Mặt Giám Đốc Trương Như Điên

Chương 6

09

"Anh có nhớ người đàn ông anh đã giết chín năm trước không? Ông ấy là cha tôi!"

Sắc mặt của ông chủ Trương Quân đột nhiên thay đổi, hắn mở miệng hồi lâu mới hét lên bên ngoài: "Bảo vệ, ném cô ta ra ngoài!"

"Tại sao, anh sợ nói ra bí mật của mình? Nhưng phải làm sao bây giờ? Những lời này vừa rồi được phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động, hiện tại cư dân mạng khắp cả nước đều đã nhìn thấy!"

"Anh Trương, vui lòng đến chào khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi được không?"

Màn hình đầy rẫy những lời mắng chửi tên sát nhân*, khuôn mặt của Trương Quân đã tái nhợt.

(*满屏的杀人犯乱飞)

Anh ta hét lên để bảo vệ, nhưng người mở cửa bước vào lại là người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

"Trương Quân, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ đâm xe rồi bỏ chạy chín năm trước. Mời anh theo chúng tôi đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra."

Cảnh sát đang xử lý vụ án nên không được phép quay phim bí mật nên tôi đã tắt phát sóng trực tiếp nhưng mọi người đều nhìn thấy biểu cảm cuối cùng của Trương Quân.

Dư luận trên mạng đang sôi sục. Vụ tai nạn giao thông 9 năm trước lại bị phanh phui. Hệ thống giám sát lúc đó chưa hiện đại. Trương Quân bỏ ra 70.000 nhân dân tệ để tìm người nhận tội thay, người đó hiện đã được ra tù.

Người đó đã nói sự thật về năm đó vì cảm giác tội lỗi.

Chín năm trước, ngày bố tôi qua đời là ngày sinh nhật của tôi. Ban đầu ông muốn mua một chiếc bánh và về nhà ăn mừng cùng tôi, nhưng ông đã không bao giờ quay lại sau khi ông ra đi.

Sau khi Trương Quân giết người khi lái xe trong tình trạng say rượu, lúc đó anh ta đã tìm một người tài xế và đề nghị bồi thường 70.000 nhân dân tệ để che giấu tội ác của mình. Người tài xế lúc đó phải đồng ý với điều kiện này vì con gái anh ấy đang phải phẫu thuật.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh bị hư hỏng có viết dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật con gái bé bỏng của cha", anh vẫn không thể buông tay.

Vì vậy anh ấy đã tìm đến tôi sau khi ra tù và kể cho tôi nghe sự thật về năm đó.

Và tôi cố tình vào công ty này chỉ để tìm kiếm bằng chứng phạm tội của Trương Quân.

Chỉ là sự việc này đã chín năm trôi qua, đối phó với Trương Quân không hề dễ dàng, nhưng "anh rể tốt" Thiệu Phong của hắn lại là một cao thủ không yên thân.

Anh ta thường chỉ thể hiện sức mạnh của mình, nhưng Trần Gia Hảo, một nhân viên thực tập vào ngày 1/5, gần như bị phỏng nặng.

Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch cho từng bước, chỉ để bắt được tất cả chúng.

Vào ngày Trương Quân bị bắt đi, Thiệu Phong và những người khác cũng bị bắt vì cố ý làm bị thương người khác.

Cả công ty hoảng loạn, chỉ có Lôi Mân nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, "Vậy ngay từ đầu tất cả đều là kế hoạch của cậu à?"

"Đúng rồi."

Một thực tập sinh mới cố gắng đối phó với ông chủ của một công ty lớn cũng giống như cố gắng rung chuyển một cái cây.

Nhưng những con thú coi mạng sống con người chẳng là gì như chúng sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ bộ mặt xấu xa của mình.

Nhưng bất chấp mọi biện pháp phòng ngừa, tôi vẫn không thể ngăn Trần Gia Hảo bị ép vào ICU.

"Xin lỗi, tôi không cố ý kéo cậu ấy liên luỵ."

Nếu không phải muốn bắt hết thì tôi cũng không liên lụy đến ai cả, tôi đã lợi dụng cảm giác tội lỗi của Thôi Mẫn để cô ấy bị tôi lợi dụng.

Bây giờ ông chủ công ty đã bị bắt, chủ quản và nhân sự chủ chốt cũng bị giam giữ, nhân viên không thể ở lại công ty được nữa, sự thay đổi mà họ mong đợi đã sắp đến gần nhưng nó đã biến mất trong nháy mắt.

Tôi không hối hận vì đã làm những điều này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi về chúng.

"Cậu không cần phải xin lỗi tôi, lúc đó tôi đã không đứng lên giúp đỡ Gia Hảo. Hiện tại cuối cùng tôi cũng có thể làm theo trái tim mình và làm người tốt, tôi nên cảm ơn cậu."

Tôi và Lôi Mân nhìn nhau mỉm cười.

10

Vì tác động của việc phát sóng trực tiếp quá lớn nên quan chức này cũng đưa ra tuyên bố rằng họ sẽ xem xét lại vụ tai nạn 9 năm trước.

Sơ thẩm, Trương Quân bị kết án 22 năm tù vì tội danh đâm xe rồi bỏ chạy và bao che.

Trương Quân đã nộp đơn kháng cáo và phiên tòa thứ hai sẽ được tổ chức vào tháng tới.

Đối với Thiệu Phong và những người khác, họ bị kết án 9 năm tù vì tội cố ý gây thương tích và gây thương tích nghiêm trọng. Các đồng phạm bị kết án từ 3 đến 6 năm, bồi thường dân sự là 2.356.200 nhân dân tệ.

Khi bản án được tuyên, cha mẹ của Trần Gia Hảo cũng có mặt. Khi nghe bản án, họ đã khóc suốt hai ngày.

Họ đã dày công nuôi dạy con trai mình thành công nhưng giờ cậu bé mới ra trường chưa đầy một năm và đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện, dù có trả bao nhiêu tiền cũng chẳng ý nghĩa gì.

Tôi có thể hiểu được nỗi đau của họ, giống như khi tôi nghe tin cha tôi qua đời, tôi cảm thấy như trời sập.

May mắn thay, Trần Gia Hảo của họ vẫn còn sống.

Còn cha tôi không bao giờ quay trở lại.

Hai tháng sau, phiên tòa xét xử lần thứ hai vụ án Trương Quân kết thúc, giữ nguyên bản án sơ thẩm và bác bỏ kháng cáo của bị cáo.

Ngày hôm đó tình cờ lại là ngày giỗ của cha tôi và cũng là ngày sinh nhật thứ 23 của tôi.

Tôi mua một chiếc bánh rồi đến mộ cha tôi và thắp nến.

Đây là sinh nhật đầu tiên của tôi sau chín năm.

Khi tôi thổi nến và chuẩn bị cắt bánh, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.

Tôi nhìn thấy Lôi Mân trên ID người gọi và trượt về phía nút trả lời.

"Trần Gia Hảo tỉnh rồi, có muốn đến bệnh viện thăm không?"

Tôi nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, mỉm cười nói: "Tôi sẽ đến đó sớm thôi."

Lần này may mắn cuối cùng đã đứng về phía chúng tôi.

Tôi nghĩ tương lai sẽ tốt hơn.

Cha cũng sẽ chúc phúc cho con chứ?

Cha!

(Hết)
Bình Luận (0)
Comment