Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 134

- Có đôi khi vi phu không thể nào giữ thăng bằng một bát nước được, nếu như lệch người nào, cũng không phải là vi phu thiên vị, mặc dù vi phu biết các nàng yêu tha thiết ta, nhưng các nàng cũng phải hòa bình ở chung, đừng bởi vì vi phu tốt với người kia hơn một chút liền ghen, chúng ta là một gia đình, phải yêu thương lẫn nhau mới được.

Nói xong Dạ Côn liền nhìn chằm chằm khuôn mặt hai vị thê tử, bọn họ dường như bị mình dọa sợ.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi quả thật bị dọa sợ, lại còn nói chúng ta ăn dấm...

Trời ạ, tiểu trọc đầu thế mà tự luyến đến mức này!

Bằng vào thái độ nhận lầm này của ngươi, đánh chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Đánh chết cũng sẽ không!

Dạ Côn chỉ có thể tưởng thưởng thê tử một chút, vì để cho công bằng, liền một người bẹp một cái.

Côn ca ta chủ động, thật đúng là rất có mùi vị nam nhân.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bị Côn ca hôn đến đỏ mặt, tiểu trọc đầu không biết xấu hổ, thế mà chiếm tiện nghi của mình.

Hơn nữa một chút ăn năng đều không có.

- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Ly Nhi và Mộ Nhi đẹp nhất.

Dạ Côn thì thào nói nhỏ một câu.

Hình như đây là lần đầu tiên Côn ca khen thê tử xinh đẹp.

Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly phảng phất đạt được một loại tán thành, bộ dàng tức giận vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhìn Côn ca ta đi, một câu liền dỗ dành xong hai thê tử đang nổi giận, quả nhiên vẫn là nam nhân ưu tú nhất.

- Phu quân, ta đi nấu nước cho ngươi tắm.

- Phu quân, ta đi chuẩn bị quần áo cho ngươi thay.

Dạ Côn nhìn hai thê tử bận rộn, trong lòng cũng rất vui mừng, còn có thể câu thông là tốt, chỉ sợ không câu thông được.

Một bên khác, Đông Tứ và Đát Từ đang thương lượng xem làm thế nào mới khiến người Ba gia và Phan gia khó chịu.

Nhưng đến giờ hai người vẫn chưa thương lượng xong, khó chịu trong miệng lão sư, rốt cuộc là như thế nào.

- Đông Tứ, ngươi là đệ tử Vạn Ác Thiên Tôn, ngươi giải thích từ khó chịu này như thế nào?

Sau khi hai người thay đổi bộ quần áo ngụy trang, liền biến thành người áo đen cùng người áo trắng, lúc này cả hai đang ngồi xổm ở ngoài tường rào Phan gia, xì xào bàn tán.

Người mặc đồ ngụy trang màu đen dĩ nhiên chính là Đông Tứ, lúc này y trầm giọng nói ra:

- Trước kia nếu Vạn Ác Thiên Tôn không thoải mái, liền sẽ giết đến tận cửa, còn Từ Hàng Thiên Tôn khó chịu sẽ có hành động gì?

- Ách... tìm cơ hội để Vạn Ác Thiên Tôn tới giết...

Đông Tứ:......

Hai người đột nhiên liếc nhau, khó chịu liền đại biểu phải giết.

Không sai, lão sư chính là có ý này!

Nhưng ý của Côn ca ta không phải giết, mà là giáo huấn một chút, chuyện này để cho đệ đệ tới xử lý, như thế trong lòng đệ đệ mới dễ chịu.

- Giết cả nhà bọn chúng sao?

Đát Từ nghi hoặc hỏi.

- Ách... không biết.

- Sao ngươi cái gì cũng không biết thế, không phải ngươi là đệ tử của Vạn Ác Thiên Tôn sao?

- Vạn Ác liền phải ác à? Từ Hàng các ngươi lòng dạ từ bi, giết người còn ít hơn chúng ta sao?

- Lời này của ngươi không có đạo lý!

- Làm sao không có đạo lý?!

- Tới tới tới, chúng ta tán gẫu thật tốt một chút.

Côn ca ta là tới bảo hai người các ngươi đi làm việc, không phải bảo các ngươi tới tán gẫu.

Giọng hai người lập tức kinh động đến thủ vệ trạch viện.

- Ai đó! Nửa đêm ở đây ồn ào!

Thủ vệ ở Phan gia đều là binh sĩ trong quân, trên người mặc khôi giáp Thái Kinh thống nhất, cầm trường kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt.

Đông Tứ và Đát Từ quay đầu nhìn lại, bí mật chui vào thế mà bại lộ.

Làm sao bây giờ?

Đám thủ quân nhìn cách ăn mặt của hai người, khẳng định không phải người tốt lành gì.

- Là ai dám ban đêm đánh lén phủ Đô Úy, to gan lớn mật! Còn không thúc thủ chịu trói!

Đát Từ âm u nói ra:

- Xem! Đều là ngươi sai!

- Nếu không phải ngươi to mồm, chúng ta có thể bị phát hiện ư?!

Một đám thủ quân nhìn hai vị thích khách cãi vã, trời ạ, lần đầu tiên nhìn thấy thích khách ở bên ngoài cãi nhau ầm ỹ.

Ai lại phái bọn chúng tới tới ám sát thế?

- Hai vị đều có bệnh ư?

Thủ quân cũng rất thanh nhàn, đột nhiên phát hiện hai tên thích khách này rất thú vị, không khí khẩn trương lập tức giảm không phanh.

Nhưng mà câu nói này vừa ra, Đông Tứ và Đát Từ đình chỉ cãi lộn, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Thủ quân vừa mới tiếp xúc đến ánh mắt hai người, toàn thân lập tức cứng đờ, hô hấp dừng lại.

Cái gì gọi là tử vong ngưng thị, đây mới thật sự là tử vong ngưng thị!

- Ta ghét nhất người khác nói ta có bệnh!

- Ta ghét nhất người khác nói ta có bệnh!

Đông Tứ và Đát Từ, thật khiến người ta phải ngẫm lại.

Thế nhưng tình huống hiện tại có chút ngoài dự đoán của mọi người.

- Trực tiếp một chút đi.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Hai người vòng qua thủ vệ cứng đờ, đi thẳng tới cửa chính Phan phủ.

- Là...

Chữ "ai" này còn chưa nói xong, thị vệ ở cửa chính liền toàn thân cứng đờ, tựa như tảng đá.

Đát Từ khinh thường nói ra:

- Đồ đần độn, người bình thường có thể mặc như vậy sao?

- Đúng thế.

Đông Tứ một bên phụ họa.

Hai người vô cùng lễ phép đẩy cửa lớn Phan gia ra, sau đó đóng lại, toàn bộ một mạch mà thành, vô cùng tự nhiên.

Phan phủ nói thế nào cũng là phủ đệ Đô Úy, diện tích liền không giống bình thường, lại nói Phan gia đã ở tại An Khang châu mấy chục năm, tất cả dòng chính đều ở chỗ này.

Cho nên Đông Tứ và Đát Từ lại gặp phải vấn đề, người ở nơi nào?

- Hay là tìm người hỏi đường một chút?

- Có lý.

Lời này vừa mới vừa dứt âm, một tên thiếu niên say khướt lung la lung lay đi tới, trong tay còn cầm một bầu rượu, thế mà còn ngâm thơ.

- Lương phong hữu tính, thu nguyệt vô biên... ôi

Thiếu niên đâm đầu vào trong lồng ngực Đông Tứ.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt đột biến, phía dưới áo bào trắng noãn xuất hiện chất lỏng màu vàng không rõ.

Chỉ thấy thiếu niên đột nhiên quỳ xuống:

- Hắc Bạch đại ca, ta chỉ uống mấy ngụm, chưa đến lúc a.

Đông Tứ và Đát Từ liếc nhau, tiểu tử này tưởng bọn họ là quỷ đòi mạng.

- Ngươi là ai?

Đông Tứ trầm giọng hỏi.

- Tiểu tiểu tiểu... Phan Thăng.

Toàn thân thiếu niên lang đều đang run rẩy, không phải mình bị say chết đấy chứ.

Đát Từ từ tốn nói:

- Phan Thăng, dẫn chúng ta đi tìm Phan Mệnh.

Nghe thấy muốn đi tìm cha, trong nháy mắt Phan Thăng trở mặt:

- Thật?

Ta kháo, tiểu tử này hận phụ thân y đến mức nào vậy.

- Nói nhảm, nhanh!

- Hắc Bạch đại ca, mời.

Đông Tứ và Đát Từ vô cùng tán thưởng lại là thiếu niên lang, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dũng cảm phản kháng chỉ có thể nói rõ, đầu óc người này không đủ linh hoạt.

Phan Thăng là con của một người thị nữ, địa vị ở Phan gia rất thấp, thậm chí ngay cả tên cũng không được ghi vào trong gia phả Phan gia.

Mà mẫu thân Phan Thăng cuối cùng cũng sầu não uất ức, lưu lại một mình Phan Thăng ở trên cõi đời.

Mỗi ngày Phan Thăng đều phải đối mặt với sự xem thường của những người xung quanh, nhất là Phan Bình Bình, nếu như mỗi ngày không đến châm chọc y vài tiếng thì hôm đó sẽ không thoải mái.

Thậm chí tẩu tẩu vừa mới tới kia cũng không phải nữ nhân tốt lành gì.

- Hắc Bạch đại ca, cha ta ở chỗ này, hình như Ba đại nhân cũng ở bên trong, hai người đang thương lượng công việc.

Phan Thăng chỉ hậu đình nói ra.

- Tiếp tục dẫn đường, thất thần làm gì.

- Không tốt lắm đâu.

- Vậy liền mang ngươi đi!

- Địa hình nơi này phức tạp, hai vị đại ca đi theo ta.

Đông Tứ và Đát Từ khẽ cười một tiếng, tiểu tử này rất biết điều.
Bình Luận (0)
Comment