Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 163

Đây chính là chuyện xưa của Nguyên Tôn Kiếm Đế.

Nhân vật thần thoại ở Thái Kinh, thậm chí là đại nhân vật toàn bộ Đông U.

Thật muốn nghe xem, vị đại nhân vật này đến cùng làm như thế nào trèo lên đỉnh, giẫm lên bao nhiêu hài cốt, ngay cả lão sư của mình cũng không buông tha.

- Nguyên Hạo, đây là một nét bút hỏng trong cuộc đời này của ta, nhưng sau khi Dạ Côn ngươi xuất hiện, này nét bút hỏng này cũng không tính là gì, dù sao ta đã chờ được điều ta muốn chờ.

Dạ Côn không có ngắt lời, chuyên tâm nghe, bất quá tiền bối à, kể chuyện xưa cũng không thể khen người như thế a.

Lại khen nữa, Côn ca ta đều sẽ bay lên.

- Trong khoảng thời gian ta chờ đợi ở đây, nhân loại phân tranh không ngừng, mãi cho đến lúc có người xây dựng Tu Luyện Viện ở xung quanh ta, nhìn những hài tử kia đổ mồ hôi như mưa trên bãi cát, ta cũng vui mừng, phảng phất thấy được bạn cũ năm đó, có suy nghĩ che chở bọn họ.

- Dần dần, Tu Luyện Viện này liền xem ta như một loại... một loại...

- Tay chân kiêm bồi dưỡng tay chân.

Dạ Côn bổ sung một câu.

Cổ Sâm Thụ sững sờ, lập tức cười nói:

- Bây giờ suy nghĩ lại, đúng là như thế, hết sức chân thực.

- Năm đó Nguyên Hạo chính là một hài tử bên trong, từ nhỏ không có phụ mẫu, lẻ loi hiu quạnh, vì mạng sống mà liều mạng tu luyện, cực kỳ giống nhân vật trong miệng thuyết thư tiên sinh.

- Có những lúc Nguyên Hạo sẽ vụng trộm chạy đến trước mặt của ta thút thít, phàn nàn bản thân không có dũng khí, không dám đi báo thù cho cha mẹ, hận bản thân nhỏ yếu, cũng không biết lúc ấy ta nghĩ như thế nào, thế mà bắt đầu chỉ điểm Nguyên Hạo.

Lúc này Tiểu Mã ca oán hận nói ra:

- Kỳ thật ngay từ đầu tên Tiểu Nguyên Hạo đáng chết kia đã tính kế lão sư! Lão sư quá thiện tâm.

- Được rồi, Tiểu Mã, mấy chuyện này đã không còn quan trọng, đúng, chúng nó là ta cứu chữa, lúc ấy còn rất nhỏ yếu, sau khi mạnh liền để chúng nó bồi luyện.

Cổ Sâm Thụ nhấn mạnh một thoáng.

- Tu vi Nguyên Hạo tiến triển rất nhanh, không thể không nói, y là một người vô cùng có thiên phú, chẳng qua là từ nhỏ thiếu tình thương, từ một khắc y bước chân ra khỏi Tu Luyện Viện, ta liền cảm giác được, ta đã thả ra một người còn tàn nhẫn hơn yêu thú, hơn nữa còn do chính tay ta bồi dưỡng.

- Rất nhanh, Nguyên Hạo ở bên ngoài xông ra một mảnh thiên địa, thậm chí rất nhiều năm sau đạt đến thực lực Kiếm Đế, tự phong Nguyên Tôn Kiếm Đế, danh hiệu vang vọng toàn bộ Đông U, nhưng người trong Tu Luyện Viện đều biết, y còn có một vị lão sư là ta, một vị yêu quái lão sư. Một vị lão sư thực lực còn cường đại hơn y.

- Nếu như vấn đề này truyền đi, chỉ sợ sẽ là một lần đả kích nghiêm trọng đối với y, dù sao nhân và yêu là thiên địch.

- Cho nên từ lúc đó, Nguyên Hạo bắt đầu trở lại thăm ta một chút, trò chuyện với ta, lúc đó có lẽ ta cảm động, không có nghĩ nhiều như vậy, liền hóa thành hình người gao75 Nguyên Hạo.

Nói đến đây, cảm xúc Cổ Sâm Thụ có chút chấn động, bị một người mình tín nhiệm phản bội, mùi vị đó quả thật khiến người ta không tha thiết sống nữa.

- Y biết mình không có biện pháp phá giải bản thể của ta, chỉ có hóa thành hình người, tu vi đại giảm, lại phối hợp với Nhiếp Hồn Tửu mà y chuẩn bị, vậy liền không còn sơ hở nào, ít nhất có thể có cơ hội chiến thắng ta.

- Dạy hết cho đệ tử, thầy chết đói, câu nói này quả thật có đạo lý, không hổ là ta dạy dỗ, thực lực ngang nhau, ta thua.

- Vì sao không có giết, mà lại phong ấn?

Dạ Côn nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì trong lúc ta say rượu, ta đề cập tới Thần Kiếm, y nổi lên lòng tham, nhưng ta không cho, y chỉ có thể phong ấn ta, bức bách ta.

Dạ Côn khiếp sợ, lại là bởi vì Kiếm Thần, ngay cả Kiếm Đế đều đỏ mắt vởi Thần Kiếm, hắn hỏi lần nữa:

- Làm sao bức bách?

- Ở xung quanh ta xây dựng An Khang châu, thứ nhất là vì giám thị, thứ hai chính là bức ta giao ra Thần Kiếm, y biết nhược điểm của ta.

- Nhược điểm gì?

- Không nỡ nhìn người xung quanh chết.

Cổ Sâm Thụ thở dài nói ra.

Dạ Côn dần dần ngưng trọng lên, ngàn vạn lần không nghĩ tới, người mình sùng bái, lại hung tàn như thế.

Trở về phải ném đám sách kia vào trong hầm phân mới được.

- Y xây An Khang châu chỉ thua đô thành Thái Kinh một chút, nhìn nhân số càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phồn vinh, ta cũng đành chịu, khi lần cuối cùng y trở về hỏi thăm, ta vẫn không nói, y liền thả một loại phong ấn kỳ quái vào trong lòng đất, mới đầu ta cảm thấy không có gì, thế nhưng sau này mới phát hiện, phong ấn kia thế mà hấp thu đất đai xung quanh.

- Ngay từ đầu ta còn có thể khống chế, thế nhưng phong ấn gia thân, cũng không thể duy trì quá lâu, gần ngàn năm nay ta chỉ có thể dùng loại phương thức này, nâng An Khang châu trên đỉnh đầu lên.

Dạ Côn rốt cục hiểu rõ, vì sao lòng đất lại có nhiều rễ cây như vậy, thì ra là để nâng đỡ An Khang châu ở phía trên.

- Lão sư đây là đang hao phí sinh mệnh của mình.

Chu tỷ oán giận nói ra, nhân loại đều không phải thứ tốt lành gì. Lão sư đã cho nhân loại rất nhiều thứ.

- Không đúng, Nguyên Hạo không phải đã chết sao? Tại sao y lại làm như vậy?

Tiểu Mã ca khinh thường nói ra:

- Thương khung đổ sụp ta tin, thế nhưng tên súc sinh Nguyên Hạo kia tuyệt đối sẽ không chết.

- Dạ Côn, ngươi đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của Thần Kiếm, mỗi một vị đại năng có thể khuấy đảo phong vân trên Huyền Nguyệt đại lục đều là người nắm giữ Thần Kiếm, Nguyên Hạo đang đợi... có lẽ lần này ngươi đến, chính là do Nguyên Hạo an bài, chẳng qua là ngươi không biết, Hỏa Liệt Chu diệt giọt nước kia cũng là để Nguyên Hạo không nhìn thấy.

Dạ Côn nghe xong vẻ mặt thay đổi, mình thế mà bị lợi dụng! Hơn nữa còn bị Nguyên Tôn Kiếm Đế lợi dụng!

Đến cùng là từ khi nào mình bị Nguyên Tôn Kiếm Đế lợi dụng?!

Không đúng, nếu như mình không tiến vào, y làm sao đạt được mục đích?

Tại sao lại phải tới sát hạch, đó là bởi vì bị Học Viện An Kinh đuổi ra, ai đuổi?

Bùi Thiên!

Lý do? Án mạng Phan gia!!!

Vì sao lại dẫn phát án mạng Phan gia, bởi vì đệ đệ cùng Ba Uyển Thanh.

Ba Đài!

Còn có chìa khoá, tại sao mình lại ở hoa lâu đấu giá được chìa khoá, chuyện này y bày mưu như thế nào?

Làm sao y biết đệ đệ sẽ đi hoa lâu?

Dạ Côn nghĩ lại trầm tư, có lẽ là hành sự theo hoàn cảnh, thậm chí bố trí một cơ hội hoàn mỹ không bị hoài nghi, đấu giá!

Như vậy nhất định phải có người phối hợp.

Vị Tử Yên cô nương kia? Hoặc là Ngân Sắc Nam Nhân giả?

Về sau cầm chìa khóa đi tìm châu trưởng, nhiều năm qua thí luyện viện trưởng đều chỉ chạy theo hình thức, là ai yêu cầu mình khảo hạch?

Dạ Chiếu! Tựa hồ còn có vị Trương đại nhân kia, bất quá Trương đại nhân là phụ họa, Dạ Chiếu là người đề nghị.

Đầu óc Dạ Côn hỗn loạn, tựa hồ tất cả mọi người đều có hiềm nghi.

Nếu như không phải Cổ Sâm Thụ nhấc lên chuyện này, chỉ sợ mình còn không biết, mình bị người ta mưu hại.

Hồn nhiên không biết!

- Tiền bối, không phải ngài biết mọi chuyện ở An Khang châu ư? Không biết là ai cố ý an bài ta đến sao?

- Dạ Côn, Nguyên Hạo có thể trở thành Kiếm Đế, tâm cơ rất nặng, y làm việc ngay cả ta đều bị lừa, làm sao có thể lại lưu lại một chút manh mối nào, bất quá lúc này Nguyên Hạo hẳn là đang lo lắng chờ đợi tin tức của ngươi ở trong một căn phòng nào đó trong An Khang châu, dù sao người bên ngoài không biết tình huống hiện tại của ngươi như thế nào, lại không dám tùy tiện xuống đây, đối với chúng ta mà nói, đây cũng là một cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment