Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 33

Thế nhưng!

Cái mông ngựa vuốt rất tốt, khiến cho ta không thể giận nổi, chỉ cảm thấy hai tên hùng hài tử này có chút nghịch ngợm.

Phan Bình Bình còn tưởng rằng Côn ca là ai, tấm da trâu này đều sắp thổi lên trời, nói cả nửa ngày hóa ra là tên đầu trọc này.

Hài tử mới lớn như vậy, kém chút bị các ngươi thổi thành Kiếm Đế, làm hại mình vừa rồi cũng có chút luống cuống, ngẫm lại thật đúng là mất mặt.

"Ha ha ha ha ha!" Phan Bình Bình lớn tiếng cười to.

- Nhìn kia, dùng nụ cười để che giấu nỗi sợ hãi.

Phong Điền chỉ Phan Bình Bình hô to một tiếng.

"Hụ khụ khụ khụ khục..." Phan Bình Bình một hơi không có khống chế tốt, bị ngẹn sặc.

Dạ Côn tự hỏi sao trước kia mình không phát hiện ra được, miệng hai tên Nguyên Chẩn cùng Phong Điền này có thể giết người trong vô hình.

- Côn ca, y sợ ngươi!

- Ừm, ta đã thấy.

Hai người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nhưng ngươi lại không có cách, cao thủ a.

- Ai nói ta sợ hắn?!

Phan Bình Bình quát lạnh một tiếng, quạt xếp trong tay vừa thu lại, lập tức tản mát ra một cỗ khí tức không tầm thường.

Lão sư ngồi ở dưới mái hiên uống rượu nhìn sang, tuổi còn nhỏ đã có thực lực Kiếm Đồ, không hổ là thiếu niên lang từ An Khang châu tới.

Đối với khí tức nhận biết, bọn nhỏ còn chưa xác định được, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực phát ra, khiến cho mình hết sức không thoải mái.

Nguyên Chẩn nuốt một ngụm nước bọt, phách lối nói ra:

- Làm bộ cái gì, Côn ca, nơi này giao cho ngươi, tất cả mọi người lui lui, đừng quấy rầy Côn ca luận võ, Côn ca ra tay không nặng không nhẹ, nếu như bị ngộ thương, vậy cũng không tốt.

- Đều tản ra, tản ra.

Phong Điền cũng ở bên cạnh hô.

Rõ ràng chuyện không có gì, thế bị hai tiểu tử này thúc đẩy, hai tên này đúng là nhân tài mà.

- Đại ca cẩn thận, cái tên này không tầm thường.

Dạ Tần hoàn toàn tin tưởng đại ca mình, đại ca cho tới bây giờ chưa từng thua qua, một tên tiểu tử cuồng vọng ở trước mặt đại ca không tính là gì cả.

Dạ Côn đều không biết mình làm gì, đột nhiên chuyện lại biến thành như vậy, Côn ca ta xưa nay không ra tay a.

Ba Uyển Thanh nhìn về phía Phan Bình Bình thấp giọng nói ra:

- Chú ý đúng mực, cha ta rất coi trọng Dạ Côn.

- Đó là cha ngươi, không phải cha ta!

Phan Bình Bình cũng nổi nóng, hôm nay mặt mũi gần như mất hết, đều là bởi vì cái tên đầu trọc đáng chết này, nếu như không dạy dỗ hắn một trận, y sẽ ăn ngủ không yên.

- Ngươi! Nếu ngươi đả thương Dạ Côn, tự chịu trách nhiệm!

- Thôi đi, cho dù ta giết hắn, Phan Bình Bình ta cũng sẽ bình yên vô sự.

Phan Bình Bình lạnh giọng nói một tiếng, một tên dân đen còn muốn trêu đùa Phan Bình Bình ta, hôm nay liền để ngươi biết hậu quả, đoạn hai chân ngươi, ghi nhớ thật lâu.

- Ba Uyển Thanh, ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, đừng quấy rầy Côn ca tỷ thí, để cho chúng ta quan chiến học tập mấy phần, lão sư không phải thường xuyên nói như vậy sao?

Nguyên Chẩn nhanh kéo Ba Uyển Thanh đến bên cạnh, vẫn không quên cho Dạ Côn mặt mũi.

Bất quá chuyện này cũng đúng là thật, thời điểm tại tư thục, Vi lão thường xuyên treo ở trên miệng, bảo học sinh đa hướng Dạ Côn học tập.

Làm lão sư Tu Luyện Viện, lúc này cũng quay đầu nhìn giữa sân, rất tò mò Vi lão trong miệng học sinh đến cùng là thế nào, lợi hại hết chỗ chê như vậy.

Bên trong sa trường, Dạ Côn cùng Phan Bình Bình đứng ở chính giữa, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, nhấc lên chút xíu cát bụi.

Một đám tro bụi lập tức thổi tới Phan Bình Bình.

"Hụ khụ khụ khụ!!!" Phan Bình Bình tranh thủ thời gian lấy tay tay áo xua tan, trong miệng không ngừng chửi mắng:

- Sân bãi quái quỷ gì, quá kém! Nên đóng! Đúng là chỉ có đám dân đen rác rưởi mới ở loại địa phương này!

Dạ Côn xem như ổn trọng, nghe thấy lời này cũng không nhịn được, dù sao Côn ca ta cũng là người, cũng biết tức giận, nếu đã không nhìn được liền không nhìn nữa.

- Tới đi! Để cho ta nhìn một chút xem người An Khang châu lợi hại thế nào.

Dạ Côn nắm nắm đấm, chân trái hướng về phía trước hơi hơi đạp mạnh, thân thể hơi hơi nghiêng về phía sau, hạ thấp trọng tâm.

Dạ Côn cũng không có học qua kỹ xảo đánh nhau gì cả, tối đa cũng chỉ xem Trương thúc ở trong viện đánh quyền, cái tư thế này chính là thủ thể bắt đầu của Trương thúc.

Phan Bình Bình đeo quạt xếp ở hông, nhìn xem Dạ Côn cách mình hai trượng, khinh thường nói:

- Trăm ngàn chỗ hở.

- Ngươi qua đây thử một chút.

Dạ Côn ngoắc ngón tay về phía Phan Bình Bình, trình độ phách lối đạt đến ba sao.

Phan Bình Bình sao có thể chịu được kích thích như thế, bộ pháp dưới chân nhất biến, nhấc lên trận trận cát vàng, tốc độ nhanh chóng khiến Dạ Côn đều có chút hoảng, người này rõ ràng là dùng kỹ xảo ở trong bộ pháp, Côn ca ta chưa học học qua.

Làm sao bây giờ? Đây nhất định là tiết tấu phải chịu đánh a!

Nếu như là bình thường, Côn ca ta sẽ vui mừng, cuối cùng cũng kết thúc liên thắng.

Thế nhưng hôm nay cũng không phải sự tình của một mình Côn ca ta, đó là sự tình của toàn bộ Tu Luyện Viện, như thế nào đều không thể thua.

Không còn kịp suy tư nữa!

Dạ Côn nhìn đối phương đánh úp về phía cánh phải của mình, theo bản năng phòng thủ.

- Điêu dân chính là điêu dân!

Phan Bình Bình châm chọc nói ra, chiêu thức trong nháy mắt liền biến, trước đó là đánh nghi binh, nhưng thật ra là công đường giữa.

Dạ Côn thầm nghĩ không tốt, nắm đấm đối phương đã đánh phía bụng dưới, căn bản không kịp phòng thủ.

Xong! Liên thắng của Côn ca ta sắp bị đứt, hơn nữa còn trong thời khắc trọng yếu như vậy.

Dù cho vận khí có tốt thế nào đi nữa, đoán chừng cũng không được, trừ phi lúc này thiên hàng đại lôi.

Ầm!

Một tiếng vang trầm bỗng nhiên phát ra, hài tử toàn trường đều nín thở, giờ khắc này thật sự là yên tĩnh đến đáng sợ.

Bởi vì một quyền của Phan Bình Bình, chân thực toàn lực đánh vào phần bụng của Dạ Côn.

- Đại ca!

Dạ Côn cúi đầu nhìn bụng dưới, cảm giác đầu tiên chính là, ngươi là đang đánh giả thi đấu sao? Vì sao không thêm chút sức? Xem thường ta sao?

Thế nhưng cảm giác đầu tiên của Phan Bình Bình chính là, hắn không nên bay ra ngoài sao? Sau đó chật vật nằm trên mặt cát, tiếp nhận mình châm chọc khiêu khích, vì sao không ngã?

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng là một mặt mộng bức, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Phong Điền tranh thủ thời gian hướng phía Phan Bình Bình hô:

- Ta cho tiểu tử ngươi biết! Đừng hy vọng Côn ca tha thứ cho sai lầm của ngươi, Côn ca đời này, sự tình thống hận nhất chính là khiêm nhường, dùng thêm chút sức, để cho Côn ca cao hứng một chút.

- Đúng đấy, Côn ca hiện tại là đánh khắp vô địch, cao thủ tịch mịch đã lâu, dùng thực lực chân chính của ngươi, để cho Côn ca giãn gân cốt!

Dạ Côn thật muốn nói chuyện tâm tình với hai tên tiểu tử này, nói giống như đang giúp mình, nhưng thật ra là bảo Phan Bình Bình không cần lưu thủ.

Bất quá bây giờ đều không phải trọng điểm.

Dựa theo chuyện phát sinh, xác thực hẳn là sẽ xuất hiện chuyển cơ, bởi vì mỗi lần xuất hiện nguy hiểm, đều có chuyển biến.

Nhưng hôm nay chuyển biến có chút không hợp với lẽ thường, đến cùng là nắm đấm của y quá mềm, hay là bụng của mình quá cứng rồi?

Ánh mắt Phan Bình Bình mang theo không hiểu, quyền trái xiết chặt, không lưu thủ nữa.

Mặc dù chỉ là một tên Kiếm Đồ nho nhỏ, nhưng trong cơn nóng giận, một cỗ khí tức tản ra bốn phía, nhấc lên cát vàng, lập tức khói mù tràn ngập, bọn nhỏ bên cạnh không khỏi lấy tay che chắn.

Lại là một tiếng vang trầm, so vừa tiếng vừa rồi kia còn lớn hơn một chút.

Tất cả mọi người nhìn cát vàng, lúc cát vàng tán đi, vừa vặn thấy được cái tư thế kia, chẳng qua là đổi một cái tay khác.

Dạ Côn cúi đầu nhìn Phan Bình Bình, mà Phan Bình Bình lại khó có thể tin nhìn Dạ Côn.
Bình Luận (0)
Comment