Xưa nay không thiếu người còn trẻ đã mất sớm, có thể thấy được một người không thể đồng thời có được cả tài hoa và mệnh số. Thế sự vô thường, Trang Diễn đã ngồi trên cao nhiều năm, nghe vậy không khỏi tiếc hận.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu hắn: "Người trẻ tuổi ở nam cảnh sao? Mấy năm nay Mộc Bắc Hy đúng là có đề bạt một số người trẻ tuổi trong số thủ hạ của gã, không luận tới bối cảnh xuất thân..."
Tần lão đại phu chậm rãi nói: "Thế nhưng đứa nhỏ này không giống những người khác. Lúc đó ta đã thấy y quen quen rồi, nhưng ta tuổi tác đã cao, đầu óc không còn minh mẫn nhanh nhẹn như trước đây, dọc đường đi ta cứ nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ ra đúng là ta đã từng gặp qua đứa nhỏ đó."
Trang Diễn pha trà, tùy ý đáp: "Vậy cũng là một loại duyên phận."
Tần lão đại phu chậm chạp nói: "Nếu đúng là có duyên thì cũng không phải chờ tới tận bây giờ mới gặp được ta. Lúc ta ở Tây Nhạn Quan, nhìn ra được đứa nhỏ đó là người La Ngạc, chỉ là lớn lên cũng coi như là xinh đẹp... Tiếc là phúc mỏng, mới chỉ chừng hai mươi mà thân thể đã như đèn cạn dầu. Tuổi còn trẻ lại luyện thứ tà công gì chứ? Bây giờ cốc đạo bế tắc, chân khí đứt đoạn, dương khí hư thoát, đây là trung khí giả tạo, đã là người sắp chết, ta cũng không có cách nào cứu chữa, xem ra, cũng chỉ có thần tiên mới cứu được y."
Trang Diễn đặt bình trà xuống, khí thế ôn hòa kính cẩn quanh người biến mất sạch sành sanh, mắt ưng nhìn Tần lão đại phu chăm chú: "... Ngài vừa mới nói, là người La Ngạc, trước kia còn từng gặp y rồi sao?"
"Gặp rồi, không phải là năm đó khi ngươi vẫn còn là Trang thiếu gia, từng mời ta chẩn trị cho một đứa nhỏ bị rơi xuống sông sao? Mấy năm không gặp, tuy rằng dáng vẻ đứa nhỏ đó không thay đổi nhiều, nhưng khí chất đã khác hẳn trước đây, làm cho ta cũng không nhận ra ngay được..."
Trang Diễn đột nhiên đập bàn đứng dậy, bàn tay ẩn trong tay áo không nhịn được mà run rẩy, "Tần bá, sao lại có thể như thế được? Ba ngày trước ta từng gặp y! Y rõ ràng, rõ ràng..."
Tần đại phu không nóng không lạnh đáp: "Đúng là đứa nhỏ đó mà, ta nhớ không nhầm đâu, tên là... Tiểu Trì, đúng không? Hơn nửa tháng trước ta đã gặp y, tính ra, số ngày còn lại của y cũng chỉ còn đếm hết trên hai bàn tay... Nếu ngươi nguyện ý, thì đi gặp y một lần đi."
Ở bắc cảnh, không ai có y thuật sánh được với Tần lão đại phu, người chỉ đứng thứ hai sau Thiện nương tử lúc người sinh thời, Trang Diễn biết lão sẽ không chẩn đoán sai, nhưng lại không thể nào tin được lời của lão.
"Sao có thể chứ...?" Trang Diễn ngẩn người trong chốc lát, trong một khắc đó, gương mặt hắn bất lực như một đứa nhỏ, khiến cho Tần lão đại phu không hiểu sao lại nhớ lại khi Trang Diễn còn nhỏ, lúc mẫu thân của hắn vừa mới mất.
Năm ấy Trang Diễn còn chưa hiểu chuyện, nhưng trực giác hơn người của hắn lại cảm nhận được đau buồn trước cả lý trí. Hắn vẫn còn ngơ ngác nhưng đã phải chịu đựng sự cô quạnh, bi thương trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, một mình âm thầm chịu đựng.
Trang Diễn lảo đảo đứng dậy, thậm chí không chú ý còn vấp vào ghế, mặt mày hốt hoảng chạy ra khỏi phủ của Tần lão đại phu.
Thị vệ dắt ngựa tới cho hắn, cung kính chờ hắn trở về quân doanh, Trang Diễn ngơ ngẩn nhìn con ngựa, đột nhiên lấy lại tinh thần, cầm dây cương, nhảy lên ngựa vội vàng phóng đi.
Gió tát vào mặt hắn, thổi tung tóc hắn, nhưng Trang Diễn mặc kệ, bây giờ mỗi lần hít thở thôi hắn cũng thấy quá chậm rồi.
Lòng hắn loạn như ma, tay chân căng thẳng phát lạnh, nhưng trong đầu chỉ lập đi lập lại lời của Tần lão đại phu——Tiểu Trì sắp chết rồi, ngày tháng còn lại của y chỉ đếm được trên hai bàn tay.
Từng chữ Trang Diễn nghe đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì không thể hiểu nổi.
Sao Tiểu Trì lại phải chết?
Lần trước gặp mặt, Tiểu Trì còn cười xinh đẹp đến như vậy, thần thái hung hăng càn quấy như thế, trên người y là tự tin, ngang tàng mà hắn chưa từng nhìn thấy, thanh xuân mê người đến như vậy.
Tiểu Trì còn nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn hắn mười tuổi, từ hồi thành thân, Trang Diễn từng nghĩ qua, nếu như hai người có thể cùng nhau tới cuối đời, hẳn là hắn sẽ đi trước... Nhưng bây giờ lại có người nói với hắn, sinh mệnh Tiểu Trì sắp kết thúc rồi, sao lại như thế được?
Trang Diễn lại nhớ tới lần gặp gỡ trước đó, dáng vẻ Tiểu Trì khi nhét ngọc bội vào ngực hắn lúc chia tay.
Ánh chiều tà nơi chân trời nhuộm lông mi của y thành màu vàng ấm áp, nụ cười của y bình yên và ấm áp như ánh hoàng hôn, tựa như tia sáng ấm áp cuối cùng trước khi đêm đen phủ xuống.
... Giống như y biết đây có thể là lần cuối hai người gặp nhau, nên y mới tìm mọi cách sửa lại ngọc bội Thiện nương tử để lại cho con dâu, trả lại cho Trang Diễn, cũng chúc hắn một đời vui vẻ vô ưu, lại có thể kết giai ngẫu mới.
Tay Trang Diễn cầm cương mà run lên bần bật, hắn không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ muốn có thể nhìn thấy Tiểu Trì ngay lập tức. Sau khi giục ngựa chạy hết tốc lực hơn một canh giờ, cuối cùng cũng tới được vườn trà mà Tiểu Trì ước hẹn với hắn.
Trang Diễn phóng ngựa vào vườn trà, tìm tới nơi ở của Tiểu Trì được mật báo trước đó, nhảy xuống ngựa, xông thẳng vào trong.
Trong vườn trà không ai ngăn được hắn, hắn đẩy cửa ra, trong lòng tràn ngập kinh hoảng.
Hắn sợ hắn đến muộn rồi, không kịp nữa rồi. Nhưng chỉ do dự trong chớp mắt, hắn kiên định đẩy cửa ra.
... Ánh nắng trong phòng rất đẹp, mà Tiểu Trì hắn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng đang nghiêng người dựa vào đầu giường, tay bưng một bát thuốc còn đang bốc khói nghi ngút, chuẩn bị uống.
So với lần trước gặp, Tiểu Trì bây giờ còn gầy hơn một chút, y nhìn thấy Trang Diễn xông vào, dường như không dám tin, chỉ ngơ ngác nhìn Trang Diễn chăm chú, không dám chắc rằng có thực sự là hắn không hay chỉ là mộng.
Trang Diễn bước từng bước dài về phía trước, giành lấy bát thuốc trong tay Tiểu Trì, không khách khí mà nếm thử một chút.
Y thuật của hắn không tệ, nếm được trong thuốc đều là dược đại bổ, một bát thuốc này trị giá ngàn vàng, là thuốc dùng để kéo dài tính mạng.
Tim hắn trùng xuống, đưa thuốc lại cho Tiểu Trì, ra hiệu cho y uống hết đi nhân lúc thuốc còn nóng, cúi xuống xoa xoa mặt Tiểu Trì.
Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Trang Diễn thân mật với y như trước đây, đôi mắt Tiểu Trì đột nhiên sáng bừng lên.
"... Tiểu Trang Hầu." Trong phòng vang lên thanh âm của người khác, chính là Mộc Bắc Hy đã bị Trang Diễn lờ đi từ lúc bước vào trong, đang vô cảm nhìn hai người không coi ai ra gì mà thân mật với nhau, bây giờ cũng chỉ gật đầu với Trang Diễn một cái, lặng lẽ mang bát thuốc đi, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại.
Mộc Bắc Hy nhìn qua rất mệt mỏi, trông gã còn giống bệnh nhân hơn so với Tiểu Trì đang tươi cười rạng rỡ.
Trang Diễn không lên tiếng, hắn nắm tay Tiểu Trì, chủ động kéo tay áo y lên.
Nhìn động tác của Trang Diễn, Tiểu Trì cũng đoán được sơ sơ ý định của hắn, muốn giật tay lại theo bản năng.
Tiểu Trì chỉ trốn một tẹo, sau đó lại để cho Trang Diễn xác định lại lời của Tần lão đại phu, mi tâm hắn nhăn lại, đau lòng hỏi: "Tại sao không nói với ta?"
"... Nói cho người để làm gì?" Thần sắc Tiểu Trì đắng chát, dường như y không nỡ dời mắt, ánh mắt vô cùng dịu dàng theo sát từng động tác của Trang Diễn, "Người còn chịu đến vườn trà gặp em... Em đã rất vui rồi, bây giờ chịu báo ứng như thế này, cũng là do năm đó em đã giết quá nhiều người, gieo nhân nào gặt quả đó, gieo gió gặt bão."
Trang Diễn cứng rắn kéo tay y, nghe mạch tượng của y, thần sắc liên tục thay đổi: "... Rõ ràng mạch tượng vững vàng như thế, tại sao Tần bá lại nói em là trung khí giả tạo? Không đúng, ta không tin! Nhất định là ngài ấy nhầm rồi! Em chờ ta, ta sẽ mời Tần bá đến một lần nữa, gọi cả đại phu của Lan Thiện Đường tới nữa, để cho họ lần lượt chẩn trị lại cho em..."
Trang Diễn nói xong là muốn đi luôn, lập tức đứng dậy, lại bị Tiểu Trì đang nằm trên giường ôm lấy, trán Tiểu Trì áp vào lưng Trang Diễn, rầu rĩ nói: "Thiếu gia, người đừng đi, ở lại với em một lúc thôi, được không..."
"Không ai rõ thân thể em hơn em đâu... Thiếu gia, trong những ngày cuối cùng này của em, mình đừng dằn vặt nhau nữa, lẳng lặng ở bên em thôi, được không?"
Tay Tiểu Trì ra sức kéo Trang Diễn lại, sau đó thấy rõ hai mắt Trang Diễn đã đỏ bừng, bướng bỉnh mà không cam lòng nhìn kỹ y, đôi môi khô nứt của y khẽ run lên, không nói được một câu.
"Thiếu gia, người ôm em một lần được không, đã lâu lắm rồi em chưa được người ôm vào lòng. Người biết không, vừa rồi em hôn mê ba ngày liền, người tới vừa lúc em mới tỉnh lại... Người xem, chúng ta ăn ý biết bao nhiêu?"
Không chịu được Tiểu Trì mềm giọng làm nũng, trước đây chưa bao giờ Trang Diễn nỡ phật ý y, bây giờ càng là muốn gì được đó, bèn nghe lời mà ngồi xuống cạnh giường, ôm thân thể ấm áp của Tiểu Trì vào ngực, sau đó nhẹ nhàng xoa lưng cho y, giống như muốn y hòa làm một với hắn.
Khóe mắt Tiểu Trì hơi đỏ lên, cười hạnh phúc: "Thiếu gia, người biết không? Lúc người vừa bước vào, em đã thấy khá hơn nhiều, nhiều lắm rồi... Suốt mấy ngày nay, đây là lúc em thấy mình khỏe nhất. Người đừng đi, chỉ cần người luôn ở bên cạnh em, là em sẽ từ từ khá hơn mà."
"... Ta không đi, em cũng không được đi." Trang Diễn hít vào thật sâu, thanh âm run rẩy: "Chúng ta vừa mới làm hòa với nhau... Trong hai năm em rời đi, mỗi ngày ta đều nhớ em, đều nghĩ liệu sau này có phải cả đời này hai ta sẽ không thể quay lại với nhau không... Nhiều năm như vậy rồi, mãi mới có thể chờ được tới ngày hôm nay, mới có thể ôm em vào lòng trò chuyện... Sao em lại nhẫn tâm mà bỏ đi được chứ? Em phải ở cạnh ta, còn phải sống lâu hơn ta, biết không?"
Tiểu Trì dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Lúc thiếu gia nhớ tới em, người có hận em không?"
Trang Diễn trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nghẹn ngào: "... So với hận em, ta càng hận bản thân mình hơn."
Ánh nắng bên ngoài xinh đẹp như vậy, vườn trà xanh biếng biếc, lá cây rung rinh theo từng cơn gió. Đáp án của Trang Diễn khiến Tiểu Trì cảm thấy đã không còn gì tiếc nuối nữa.
Tốt quá rồi, Trang Diễn thật sự tha thứ cho y. Tốt quá rồi, cuối cùng thì Trang Diễn cũng không biến thành người giống như phụ thân hắn.
... Chỉ là, thời gian của họ sao lại không nhiều hơn một chút chứ?
Trang Diễn lấy ngọc bội trong ngực ra, trân trọng đeo lên cổ Tiểu Trì, cẩn thận từng ly từng tý ôm lấy miếng ngọc, rồi mới thả vào trong cổ áo cho y: "Không được trả lại cho ta nữa, thứ này mãi mãi thuộc về em... chưa từng hòa ly, chúng ta vẫn là phu phu đã bái thiên địa, Tiểu Trì, em phải an dưỡng thật tốt, ta sẽ tìm đại phu cho em."
Tiểu Trì ôm hắn chặt hơn: "Không cho đi."
Trang Diễn đã hạ quyết tâm, "Em chờ ta một chút, một canh giờ, không, chỉ cần hai canh giờ là ta sẽ quay lại, ta nhất định phải đi tìm đại phu cho em."
Trang Diễn dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy Tiểu Trì ra, ấn y xuống giường, đắp chăn lại. Nhưng hắn vừa đi được hai bước, Tiểu Trì đã nhảy xuống đất, chân trần đuổi theo hắn.
Hắn đành phải an ủi y: "Mặc dù y thuật của ta không bằng Tần bá, nhưng cũng hơn bọn lang băm, Tiểu Trì, mạch tượng của em bất thường, có thể Tần bá chẩn đoán sai rồi... Nhất định ta phải mời người khác tới xem lại, em tin ta, được không? Tin tưởng y thuật và phán đoán của thiếu gia, chúng ta thử thêm một lần nữa, được không?"
Nhìn Trang Diễn khẩn thiết và lo lắng như vậy, trong một khắc ấy, Tiểu Trì không thể nào bật ra một chữ
"Không" được, y đã đỏ cả vành mắt: "Vậy người... về sớm một chút, nhất định phải về sớm một chút."
"Ta biết." Trang nhẹ nhàng hôn môi y, quay người, nhanh chóng rời đi.
Nhưng ngay khi hắn đẩy cửa định đi, trực giác mách bảo, hắn lại quay đầu nhìn y thêm một lần nữa, nhìn người hắn luôn nhung nhớ trong lòng.
Tiểu Trì không chớp mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, sự khao khát và không nỡ trong ánh mắt y chân thực tới mức thiêu đốt tâm can hắn, khiến cho máu trên người Trang Diễn nóng rực lên.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Diễn thực sự cảm nhận được tình yêu của Tiểu Trì dành cho hắn, còn sâu sắc hơn hắn tưởng rất nhiều.
Trong hai năm chia cắt, từng có vô số lần Trang Diễn nhớ lại những ngày sớm tối bên nhau, cử chỉ ngọt ngọt ngào, cử án tề mi, có lẽ đối với Tiểu Trì thì trước nay cũng chỉ là lá mặt lá trái với hắn, y bị buộc phải thành thân với hắn, đành phải chịu dựng chờ thời cơ, không thể không chịu sỉ nhục mà ủy thân cho hắn.
Đến thời khắc sống còn, khi hai người vứt bỏ hết lớp ngụy trang bên ngoài, đối xử chân thành với nhau, Trang Diễn mới áy náy phát hiện ra... hóa ra Tiểu Trì đã thực sự động lòng với hắn.
Thấy Trang Diễn quay đầu, ánh mắt Tiểu Trì sáng ngời, y nhẫn xuống bất an trong lòng, dưới ánh nắng trong vườn trà, cười nhẹ với hắn.
Nụ cười ấy rất đẹp. Trang Diễn nghĩ, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được nụ cười này.
Cảm xúc liên tục biến đổi khi ở trước mặt người thương, sau một thời gian dài, hai người cuối cùng quay lại điểm bắt đầu.
Y đứng ở đó, giống như một ngày trời chiều ngả về tây năm nào, vẫn là thiếu niên La Ngạc, mặt mày ngây ngô non nớt, e lệ, trong mắt có ánh sao, đứng ở trước đại môn Trang phủ chờ hắn về nhà.
... Hóa ra y vẫn luôn ở đó, chưa từng rời đi.
Trang Diễn đột nhiên đỏ cả vành mắt. Hắn muốn nói với y, không cần phải sợ, em sẽ không sao đâu, nhất định ta sẽ cứu được em, sau đó đưa em về nhà, nửa đời còn lại chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Hồi ức ấm áp vỡ vụn trong nháy mắt, ánh nắng rọi vào trong phòng, thời gian đột nhiên chậm lại, Trang Diễn còn chưa kịp nói ra, lại không còn cơ hội nói nữa.
Trường kiếm đột nhiên ngưng tụ giữa không trung, mũi kiếm ánh lên lạnh lẽo, đâm và lưng Tiểu Trì, không dừng lại mà xuyên qua ngực y.
Trong một khắc đó, hai người còn không kịp phản ứng lại, nụ cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt Tiểu Trì, mà máu nóng đỏ tươi đã trào ra từ vị trí mũi kiếm xuyên qua ngực y.
Y phục của Tiểu Trì lập tức bị nhuộm đỏ, dây buộc ngọc bội gia truyền bị chém đứt, ngọc bội dính máu, bay ra khỏi cổ áo đã bị chém rách.
Trạng Diễn không kịp nhìn xem kiếm này do ai đâm, trong một khắc đó, hắn mặc kệ cho trực giác tiếp quản thân thể, lao tới ôm lấy thân thể Tiểu Trì đang từ từ ngã xuống.
Một kiếm đó xuyên thẳng qua tim y, không còn đường sống, khi được Trang Diễn ôm vào lòng, mắt của y còn chưa nhắm lại, tim đã ngừng đập.
... Y chết rồi.
Tiểu Trì... hóa ra là đã chết trong ngực ta.
Tử An đột nhiên lao ra khỏi đoạn ký ức, tất cả bí mật phủ đầy bụi đập thẳng vào mặt hắn, mà thanh âm của chủ nhân mũi kiếm xuất hiện giữa không trung vẫn còn vang vọng bên tai hắn.
Đó là một giọng nói lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc nào: "Với tốc độ suy yếu của thân thể Úy Trì Vọng, vốn là hừng đông hôm nay sẽ phải chết, tại sao trong chớp mắt mà tuổi thọ của y lại kéo dài thêm ba mươi năm nữa được?"
"Đã tiêu diệt Bug tại chặn điểm, chặn điểm sắp phục hồi ổn định, nhưng hành động của ta đã vi phạm nghiêm trọng lẽ thường, sinh ra lỗi logic không thể nghịch chuyển được. Dựa theo tính toán, sau này chặn điểm này sẽ không cần can thiệp thủ công nữa, yêu cầu Vi Tháp tự động xử lý, và diệt trừ lỗi logic còn lại. Đệ trình xong phương án xử lý."
Tử An đứng lên khỏi vũng nước mà hắn đang ẩn thân trong hang động dưới đất, thời khắc này, hắn cũng không biết trên mặt mình là nước ngầm hay là nước mắt, nhưng hắn biết việc mà hắn phải làm.
—— tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho Trì Võng nhớ ra cái chết của y, nếu như để y rơi vào trạng thái nghi ngờ sự tồn tại của chính mình... Vậy thì không còn cách nào cứu vãn nữa.
Bởi vì, trận chiến cuối cùng... đã cận kề trước mắt.