Mới sáng sớm mà Trì Võng đã rời giường, mặc y phục, lúc thắt đai lưng, động tác ngừng lại trong nháy mắt.
Động tác đó của Trang Diễn trong mộng, và cả thanh âm thân thuộc của hắn kề sát bên tai khiến Trì Võng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây giữa hai người.
Y đặt tay trên đai lưng, vừa đúng chỗ eo mà Trang Diễn trong mộng đã ôm.
Độ ấm theo hồi ức ám muội truyền tới, trong nhất thời, Trì Võng dường như cũng cảm nhận được cỗ nhiệt nóng rực ấy.
Eo y rất nhỏ, lúc còn ở bên cạnh Trang Diễn, Trang Diễn rất thích vuốt v e eo y. Có lúc dùng sức quá mạnh, sẽ lưu lại mấy dấu ngón tay.
Bây giờ là mùa xuân, là lúc vạn vật thức tỉnh, lại nhớ tới chuyện trước đây với Trang Diễn, khiến Trì Võng cảm thấy một chút mãnh liệt khó nói thành lời, thân thể hơi nóng lên.
Y ngồi xếp bằng trên giường, vận nội công một vòng quanh người, để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Y không biết tại sao mình lại như vậy, rõ ràng suốt bảy trăm năm nay y chưa từng mơ thấy Trang Diễn. Mà dạo gần đây vị cố nhân này lại thường xuyên xuất hiện trong mộng của y, khiến Trì Võng có chút khổ não.
Bảy trăm năm rồi, y cũng không muốn tiếp tục dây dưa với quá khứ nữa. Rõ ràng trước mộ Trang Diễn, y cũng đã nói muốn tiếp tục tiến về phía trước, từ đó đến nay, Trang Diễn lại liên tục xuất hiện trong giấc mộng của y.
Nếu quả thật dưới suối vàng có linh, thì Trang Diễn có ý gì? Không muốn buông tha cho y sao?
Nhưng chuyện này Trì Võng nghĩ thế nào cũng không ra. Nếu như năm đó Trang Diễn lưu luyến y, tại sao lại xuất gia? Chặt đứt trần duyên, cũng chặt đứt luôn cơ hội giữa hai người.
Lòng Trì Võng ưu sầu.
Y cứ tưởng chính mình đã chuẩn bị xong, mà giờ đây lại phát hiện, có lẽ y không thể thoát khỏi quá khứ được.
Nhìn qua, biểu tình trên mặt y lại càng lạnh lẽo hơn mấy phần, có vẻ như không có vấn đề gì cả.
Nhưng tâm tình của y đã không gạt được Sa Thạch nữa rồi.
Sa Thạch dường như đã quyết tâm muốn Trì Võng khỏe mạnh, đặt sức khỏe của y ở vị trí thiết yếu nhất, cho nên dù sáng sớm nay thân thể y chỉ có chút xíu thay đổi rất nhỏ, Sa Thạch cũng đã cho vào dữ liệu để phân tích.
Trì Võng ngồi trước gương, lúc dùng mặt nạ da người che giấu dung nhan thật sự của mình, Sa Thạch lại lên tiếng.
"Trì Võng, lần cuối cùng ấy ấy của ngươi là bao giờ?"
Trì Võng suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, thực sự không dám tin, "Mỗi ngày ngươi nghĩ cái quái gì thế? Việc này thì liên quan gì đến ngươi?"
Sau khi bắt đầu đề tài này, trong lòng Trì Võng nảy ra dự cảm không lành, quả nhiên, Sa Thạch ỉ vào việc Trì Võng sờ không tới, chạm không được vào nó, muốn đánh cũng không đánh được, nói năng càng thêm càn rỡ: "Tại ta thấy ngươi cấm dục đã lâu, thực sự là không sao chứ?"
".... Thế thì có gì không tốt? Có d*c vọng là có nhược điểm. Ta đã chứng kiến rất nhiều việc, lúc không có h@m muốn gì chính là lúc ta mạnh mẽ nhất, không ai tổn thương nổi."
Thanh âm đáng yêu đặc mùi sữa của Sa Thạch bây giờ nghe lại thấy không đứng đắn lắm: "Khà khà, chằng qua là ta cảm thấy dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, ngày ngày lại muốn che mặt, thanh tâm quả dục, đúng là phí của trời a."
Trì Võng lạnh giọng hỏi: "Sa Thạch, tuy thanh âm của ngươi giống một đứa nhỏ, nhưng thật ra ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta còn nhiều tuổi hơn ngươi đó nha, Trì Võng. Chỉ có thể nói ta trời sinh đã như vậy, thanh âm trẻ con, mặt cũng trẻ con, nên người khác luôn nghi ngờ ta còn chưa thành niên."
Trì Võng tùy ý gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Như vậy a, ngươi quả nhiên là con người rồi, Sa Thạch."
Sa Thạch đứng hình, lại giải thích: "Mặc dù ta là một hệ thống, nhưng tính cách của ta được xây dựng dựa theo khuôn mẫu của người thật, cho nên sẽ thường xuyên cảm thấy mình giống một con người đi. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng nhất là ngươi ấy, ngươi sống ta mới tồn tại được. Sau khi ta tỉnh lại, mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ, hơn nữa... ngươi còn xinh đẹp như vậy."
Trì Võng lộ ra một nụ cười khó lường: "Ngươi vui là được."
Sau khi rửa mặt xong, y rời khỏi khách đi3m.
Y dừng chân tại Kim Thành, sau khi ôn dịch bắc cảnh bị khống chế, khí trời cũng ấm áp hơn, thương nhân và người qua lại trên đường rõ ràng đã đông đúc hơn nhiều, bắc cảnh đang từ từ khôi phục lại sinh cơ trước đây.
Trong thành này cũng có một y quán Lan Thiện Đường.
Lúc đi Trì Võng đi ngang qua, muốn vào xem xem có bệnh nhân phù hợp với quy tắc sắp chết hay không, nhưng sau khi y bước vào trong y quán lại phát hiện ra Lan Thiện Đường này có vấn đề.
Vừa bước vào đã phát hiện, Lan Thiện Đường này đã rơi vào hỗn loạn. Trong sảnh lớn, dược liệu mới đưa tới từ hai ba ngày trước bị vứt bừa bãi dưới đất, bây giờ đã chất thành đống lớn trong sảnh, không có ai phân loại, chỉnh lý và lưu giữ.
Ngay cả một cái tiểu đồng tiếp khách cũng không có, sảnh lớn tối tăm không một bóng người, khi Trì Võng bước vào còn tưởng là y quán này sắp đóng cửa.
Nhìn qua đống dược liệu một chút, Trì Võng thấy đúng là chưa được xử lý kịp thời, không thể làm thuốc được nữa, chỉ đành bỏ đi.
Thấy bên trong hỗn loạn đến mức này, tâm tình Trì Võng cực kỳ xấu, Lan Thiện Đường biến thành như thế này khiến y cực kỳ khó chịu.
Y đi tiếp vào trong, cuối cùng cũng gặp được người quen.
Đó là đại phu A Miễu đặc biệt chạy theo y tới bắc cảnh, lúc này đang chính khí bừng bừng, tay chống eo đứng trên ghế, nhìn mấy cái đầu đang đứng trong sân.
A Miễu vận khí đan điền nói: "Các ngươi đang làm cái trò gì thế? Đổi đại phu quản sự một cái là các ngươi có thể mù mắt làm theo sao? Các ngươi nhìn chỗ dược liệu này đi, rõ ràng đã bị ẩm, mốc meo hết rồi, không thể cấp cho bệnh nhân được, sao các ngươi có thể giả vờ không biết, giả câm giả điếc bán ra ngoài?"
Trong đám đầu người ấy, có một nam nhân hói đầu, gã không hề khách khí với nữ đại phu xa lạ này: "Ngươi tưởng mình là ai? Chẳng qua chỉ là một nữ đại phu từ nam cảnh chạy tới đây, còn ở trong Lan Thiện Đường này của chúng ta khoa tay múa chân, tưởng mình giỏi giang lắm à?"
A Miễu tức giận, dùng lý lẽ biện luận:" Y quán đầu tiên của Lan Thiện Đường chúng ta mở ở bắc cảnh, suốt bảy trăm năm nay chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như thế này, đúng là làm mất mặt tổ sư gia mà! Lan Thiện Đường ở đây đến một người biết y thuật cũng không có, để mặc cho dược liệu chất đống ở ngoài đến mốc meo, đã không nhanh chóng cho người đến xử lý, lại còn mang dược liệu biến chất đấy đi cứu người, như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, các ngươi có hiểu không?"
Chưởng quỹ đương nhiệm của Lan Thiện Đường bị chọc đúng chỗ đau, không ngẩng đầu lên được, đột nhiên ra tay đuổi người: "Cho dù ngươi có là đại phu của Lan Thiện Đường, thì ngươi cũng không phải người của Lan Thiện Đường ở đây! Cho ngươi ngồi trong sảnh khám bệnh, chẳng qua là cho ngươi chút mặt mũi, cho ngươi miếng ăn, nếu ngươi còn không biết điều như vậy, thì từ đâu tới đây thì cút vễ chỗ đó đi...."
Đột nhiên gã im bặt, mọi người đồng loạt nhìn về phía A Miễu, nhìn một cái kim dài như cánh tay cắm phập vào bàn gỗ của nữ tử ở phía sau.
Yến nương mặt mũi tỉnh bơ nói: "Nam nhân các ngươi, không có ai ra gì hết. Ta là một tú nương, mắt nhìn không tốt lắm, lúc thêu thùa, nếu như kim thêu có không cẩn thận bay ra ngoài, đâm phải ai thì cũng đừng có trách."
Mọi người nhìn kim thêu sáng loáng cắm trên bàn gỗ, trong chốc lát đã im lặng như tờ.
A Miễu nói thêm vào: "Đúng là nam nhân không có ai ra gì hết! Ừm, trừ Trì đại phu và Dư Dư ca."
Yến nương lại lấy ra một cái kim dài thật dài, cho A Miễu cầm lấy để phòng thân.
Nhưng hai người các nàng cũng chỉ là hai nữ tử không biết võ công.
Tên hói đầu gọi mấy tráng đinh ra, nhất thời trong lòng tràn đầy tự tin: "Dược liệu của bọn ta xử lý thế nào là do bọn ta quyết! Ngươi lắm mồm cái gì? Lan Thiện Đường bắc cảnh này đã được Chu trưởng lão giao cho cháu rể - Trương lão bản quản lý, các ngươi tưởng mình là ai chứ? Việc gì ta phải nghe các ngươi ngồi đây chỉ tay năm ngón?"
Khi Yến nương nghe thấy nhắc đến cháu rể của Chu trưởng lão, thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, nàng xoa bụng dưới đã phẳng lì của mình, trong mắt hiện ra hận ý thấu xương, nhất thời muốn tóm lấy ai đó mà xé xác ra.
Hai nữ tử nho nhỏ bọn họ, làm sao đánh lại được một đám tráng đinh kia đây?
Nhưng nếu Trì Võng đã ở đây, y nhất định sẽ không trơ mắt nhìn hai nàng ấy bị người ta bắt nạt.
Y lững thững đi vào, bước đi không nhanh không chậm, sắc mặt thoải mái, ung dung, không khí trong sân đang căng như dây đàn nên khi y tiến vào thì lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
A Miễu không ngờ lại có thể gặp được y ở đây, nhất thời trở nên vui vẻ hớn hở: "Trì lão sư!"
Sắc mặt Trì Võng thản nhiên, y gật đầu, đi thẳng vào trong, lúc đi qua đám nam nhân kia, Trì Võng giả như cực kỳ thân thiết mà vỗ vỗ bả vai bọn họ.
Có người phát hiện có gì đó không đúng, lập tức muốn tránh đi, nhưng gã làm sao mà tránh khỏi Trì Võng được?
Dọc theo đường đi, Trì Võng vừa đi vừa vỗ vai ra vẻ thân thiết tốt bụng, đến lúc y đến giữa viện, cả đám nam nhân bị y vỗ vai mới cảm thấy nửa ngươi co quắp, tê liệt, trợn mắt nhìn nhau, cực kỳ sợ hãi.
A Miễu đã nhảy xuống, dùng tay áo sạch sẽ lau lau ghế tựa mình vừa dẫm lên, để Trì Võng ngồi ở chính giữa.
Yến nương cũng rút kim thêu đang găm trên bàn ra, rồi đứng bên cạnh Trì Võng, nhắc lại: "Ngoại trừ Trì đại phu, nam nhân rặt một đám không ra gì!"
Bấy giờ đã không còn ai dám mở mồm nữa, Trì Võng nhìn một chút, thấy được độ cao vừa rồi của A Miễu rất tốt, bèn nhảy lên bàn, nhìn một đám đang cúi đầu, vân đạm phong khinh nói: "Các vị yên tâm, thủ đoạn nho nhỏ của tại hạ sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của các ngươi, dày vò đến chết chẳng qua cũng chỉ kinh mạch ứ trệ, tương lai cả đời còn lại nửa người bại liệt trên giường là cùng, tuyệt đối không chết được."
Sắc mặt cả đám tái nhợt: "Ngươi muốn cái gì?"
"Chỉ là giúp các ngươi tỉnh táo lại, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện thôi." Trì Võng không chút hoang mang hỏi: "Các ngươi nói Chu trưởng lão cho cháu rể của lão làm tổng quản Lan Thiện Đường, cho nên Lan Thiện Đường này chỉ nghe lời Chu trưởng lão với vị cháu rể họ Trương của lão phân phó thôi đúng không?"
"Đúng thế! Chu trưởng lão muốn quản lý việc kinh doanh của Lan Thiện Đường. Trương lão bản là cháu rể ngài, để tăng lợi nhuận đã cắt giảm nhân thủ trong Đường, giảm chi phí xử lý dược liệu, còn tăng giá chữa bệnh."
Trì Võng hỏi vấn đề mấu chốt: "Trước đây, Lưu Lưu phụ trách điều hành việc xử lý ôn dịch ở bắc cảnh, giờ cậu ta đâu rồi?"
Mấy tên này bèn liếc mắt nhìn nhau, mặt mũi ngơ ngác.
A Miễu không phải người trong môn phái, không biết chút gì về những gút mắc giao tranh quyền lực trong Vô Chính Môn, nàng chỉ đơn giản là tức giận nói: "Các người vì tiết kiệm chi phí mà sử dụng dược liệu đã biến chất, ngay cả tính mạnh người bệnh cũng không thèm quan tâm sao?"
Sau khi có Trì Võng trấn giữ, A Miễu tự giác tiếp nhận việc còn lại, giống như lúc nàng còn ở Lan Thiện Đường nam cảnh, bắt đầu ra tay xử lý những dược liệu kia.
Đám người kia đều đã bán thân bất toại, đi không đi nổi, há mồm kêu r3n xin tha, Yến nương cầm kim thêu dài lượn một vòng, dọa chúng câm miệng.
Những người còn lại quét dọn sạch sẽ bên trong y quán, mang dược liệu chất đống bên ngoài vào bên trong, bắt đầu phân loại xử lý, trong nháy mắt tất cả mọi người đều bận rộn, nhưng dưới sự chỉ huy của A Miễu, y quán tuy bận nhưng không loạn, làm việc chỉn chu, rõ ràng.
A Miễu nghe địa chỉ, tự mình đi mời từng vị đại phu bị đuổi quay lại.
Lúc nàng tới bái phỏng, cả ba vị đại phu đều cự tuyệt lời mời của A Miễu, không muốn quay về làm việc.
Trong đó có một vị vẫn còn chút tình cũ với Lan Thiện Đường, thành thật nói lý do: "Thực ra chúng ta cũng không muốn rời khỏi Lan Thiện Đường, Lan Thiện Đường là y quán được mở ra đầu tiên ở bắc cảnh này, ba đời nhà ta đều chẩn bệnh ở Lan Thiện Đường, cũng không nỡ rời đi."
"Nhưng cho dù có là y quán nổi danh lâu đời, cũng không chịu nổi chà đạp của những người bề trên như vậy, nói thật với ngươi vậy, chúng ta đều muốn tới Huyên Thảo Đường. Huyên Thảo Đường đã chọn địa điểm mới, chẳng mấy nữa sẽ khai trương. Huyên Thảo Đường trả lương rất cao, lại còn tôn trọng đại phu, chúng ta là đại phu đương nhiên chỉ muốn chuyên tâm cứu người, không cần phải khổ sở hao tâm tổn sức đi đối phó với chuyện xấu của đám người bề trên như lúc ở Lan Thiện Đường."
Khi A Miễu trở về, tâm tình rất kém. Trì Võng thấy được, đành phải lưu lại trong Kim Thành, làm đại phu chẩn trị ở Lan Thiện Đường.
Yến nương cũng tự giác hỗ trợ, vì đôi mắt của nàng chỉ mới hồi phục, chưa thể làm được những việc cần sự tỉ mỉ, bèn đứng trước cửa chào hỏi khách khứa, thỉnh thoảng lại lượn ra sân sau xem xét cái đám nam nhân "
không ra gì."
Một khi Trì Võng ngồi xuống thì sẽ nghiêm túc làm việc nguyên một ngày.
Y nhận chẩn trị cho mấy bệnh nhân, với y thuật của y thì tất nhiên là tay đến bệnh trừ. Tuy rằng ở đây không có ai sắp chết, nhưng chỉ cần Trì Võng ngồi ở đây một ngày là đã có thể nổi danh.
Từ lúc có Sa Thạch, Trì Võng không còn phải lo lắng sẽ bị trừng phạt khi chữa bệnh cứu người nữa.
Đến lúc mặt trời lặn, bệnh nhân ở Lan Thiện Đường cuối cùng cũng đã vãn đi.
A Miễu bận bịu suốt cả ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội hàn huyên với Trì Võng, "Không ngờ ngài cũng tới Kim Thành, cứ để Yến nương ngốc ở thôn Tử Đằng, tâm tình cũng không tốt, ta bèn dẫn nàng đi quanh bắc cảnh, từ trước tới giờ ta cũng chưa bao giờ tới bắc cảnh, nên kết bạn cùng nàng đi xem phong cảnh nơi đây, không ngờ lại có thể gặp được ngài, đúng là quá tốt rồi."
Trì Võng khẽ mỉm cười, khen ngợi A Miễu: "Hôm nay ngươi làm rất tốt."
Được Trì Võng khen ngợi, A Miễu kích động đến mặt mũi đỏ ửng: "Tạ ơn lão sư, mỗi khi ta nghĩ tới sự dạy dỗ của ngài, di huấn của tổ sư gia Thiện nương tử, thì không dám lười biếng."
Trời đã tối nhưng A Miễu vẫn chưa kịp đi ăn cơm, nàng nói: "Trong y quán này có rất nhiều chuyện cần giải quyết, y án loạn xạ, nhân dịp bây giờ bệnh nhân chưa nhiều, ta phải xử lý cho hết, ta còn muốn đi gặp mấy vị đại phu trước đây, thuyết phục xem họ có thể hồi tâm chuyển ý, quay lại Lan Thiện Đường chẩn bệnh bốc thuốc không."
Yến nương tỏ ý muốn ở lại cùng A Miễu, hai vị cô nương hỏi chỗ khách đi3m Trì Võng nghỉ chân, để nếu có trường hợp khẩn cấp lúc nửa đêm mà A Miễu không giải quyết được, thì còn biết chỗ tới tìm Trì Võng cứu chữa.
Đồng thời đề nghị Trì Võng sáng mai quay lại, Trì Võng đương nhiên không phản đối. Trước khi Lan Thiện Đường trong Kim Thành tìm được đại phu mới, y có thể dành chút thời gian ngồi đây chẩn bệnh.
Sau khi tạm biệt hai vị cô nương, Trì Võng một mình đi ra đầu phố, ngoái lại nhìn Lan Thiện Đường sáng đèn trong sắc trời chạng vạng, cùng với hình ảnh A Miễu đang chỉ huy mọi người bận rộn bên trong, trong lòng y cũng thấy được an ủi.
Đúng là phải có những đại phu chính trực như A Miễu, mới có thể giữ vững sơ tâm hành nghề. Việc chữa trị vốn không có chỗ cho tâm tính đen tối tham ô.
Nếu như đại phu ở Lan Thiện Đường đều giống như A Miễu, thì sao Lan Thiện Đường có thể suy sụp đến mức khiến cho Huyên Thảo Đường quật khởi như vậy được?
Trì Võng chầm chậm bước tới đầu đường, tìm một quán cơm nhỏ ven đường, chuẩn bị tùy tiện ăn một chút, rồi mới trở về khách đi3m nghỉ ngơi.
Y gọi xong món ăn, trong lúc đang suy tư tình thế hiện thời trong Vô Chính Môn, lại cảm thấy có người đến bên cạnh mình.
Rõ ràng trong quán còn bàn trống, mà dường như người nay cố tình theo dõi y, không khách sáo mà ngồi xuống cạnh Trì Võng.