Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 6

Lan Thiện Đường lại đóng cửa, bên trong một mảnh vắng lặng.

Nam tử ở trong phòng riêng bên trong chăm sóc nữ nhi của mình, cố gắng giữ yên lặng để bé con còn đang ngủ mê man không bị đánh thức.

A Miễu đang sắc thuốc ở hậu viện, cách khá xa nên tiếng thuốc sôi cũng không vọng vào tới trong phòng.

Trì Võng ở trong kho chứa thuốc, đang bổ sung dược liệu vào hòm thuốc của mình, ghi chép số lượng từng loại vào trong sổ nhỏ tùy thân.

Y gác bút lại, lơ đãng nhìn tờ lịch treo trên vách kho chứa dược.

Hôm qua đã là ngày cuối cùng của tháng hai, giờ đã sang tháng ba.

.... Tháng ba.

Tháng ba năm nào mà chẳng có. Nhưng cho dù trải qua bao nhiêu năm, thì tháng ba vẫn khiến Trì Võng đặc biệt chú ý.

Hôm nay là mùng một tháng ba.

Nếu như y định tới đó.... Mà giờ mới xuất phát từ nam cảnh bên này, thì không còn nhiều thời gian nữa.

Từ sân sau, A Miễu bưng một cái khay, chạy đến nhanh như gió, cắt ngang dòng suy tư của Trì Võng.

Trên khay đặt một bát thuốc còn nóng hôi hổi, nàng tự mình bưng bát thuốc lên, cung kính nói: "Trì lão sư, đây là thuốc phòng ôn dịch ngài dạy ta, vừa mới sắc xong, ngài cũng dùng một bát đi."

Trì Võng sao cũng được nói: "Ngươi uống trước đi, bát của ta cứ đặt ở đây."

A Miễu nghe theo, uống xong bát thuốc, cười nói: "Vậy ta cũng mang cho phụ thân bé con kia một bát."

Nói xong, nàng liền bưng một bát thuốc đi.

Trì Võng cũng không cản nàng lại.

Nhưng y biết, bát thuốc này không có tác dụng đối với phụ thân bé con.

Bát thuốc này đúng như tên gọi, nhưng chỉ dành cho người chưa mắc phải ôn dịch.

Phụ thân bé con kia thì.... mầm ôn dịch đã ngấm vào người, không tới mười ngày nữa sẽ phát bệnh.

Trì Võng liền quay đầu, tiếp tục xem ngày trên lịch.

Ngày mùng một tháng ba.

Mười ngày nữa thì y đã không còn ở đây.

Cũng không thể nào chữa trị cho phụ thân bé con sắp chết vì bệnh phát theo đúng quy tắc về thời điểm chữa bệnh của hệ thống.

Nhưng thân thể nam nhân này có điểm đặc biệt, cho dù Trì Võng có kịp thời cứu chữa lúc bệnh phát tác thì cũng đã qua thời điểm trị bệnh tốt nhất.

Thời điểm trị bệnh tốt nhất không phải sau khi bệnh phát mà chính là lúc này.

Ngón tay Trì Võng trên bàn nhè nhẹ xiết lại, đây là thói quen của y khi cần suy tư, cân nhắc việc gì.

A Miễu đã đưa xong thuốc, ánh mắt như phát sáng mà sáp lại gần y nói chuyện: " Trì Lão sư, bé con kia đã hạ sốt rồi, y thuật của ngài thật lợi hại."

Trì Võng hoàn hồn nói: "A Miễu, ngươi phải nhớ kỹ phương thuốc trị ôn dịch. Triều đình có hỏi thì ngươi tự biết mà làm."

A Miễu nghiêm nghị nói: "Ta sẽ trình lên ngay lập tức, không giữ làm của riêng. Phương thuốc của ngài sẽ cứu được rất nhiều người dân nhiễm phải ôn dịch ở bắc cảnh, chắc chắn sẽ được triều đình coi trọng, có khi còn được hoàng thượng trọng thưởng."

Trì Võng tùy ý gật đầu, không hề hứng thú với chuyện đó.

Y từng là quốc sư của Thủy hoàng đế Mộc Bắc triều, đã nắm đại quyền trong tay mấy chục năm, tuyệt đối là dưới một người trên vạn người, vật quý nào mà chưa từng thấy qua?

Không ít đồ vật trân quý của Mộc Bắc triều cũng đã lặng lẽ rơi vào tay y, thành đồ... bồi táng cho Úy Trì quốc sư.

Trì Võng mặt mày lãnh đạm, thấy A Miễu đang cẩn cẩn dực dực nhìn mình, bèn đến cạnh nàng hỏi: "Sao thế?"

A Miễu bị y làm cho đờ cả người.

Trì lão sư nhỏ tuổi, sống mũi còn cao hơn mũi người bình thường, đôi mắt vừa tròn vừa to, tỷ lệ ngũ quan trên mặt y không giống người Trung Nguyên, hình như y có một ít huyết thống quan ngoại, lại không rõ là khác biệt ở đâu.

Tướng mạo của y coi như trăm người mới có một, nhìn lướt qua thì cũng không quá bắt mắt, nhưng không hiểu sao càng nhìn lại càng thấy thu hút? Thế nào mà chỉ lơ đãng động một chút cũng khiến người khác không thể dời mắt được?

Giống như... giống như lần nàng đến kinh thành, khi lần đầu tiên nhìn thấy Trọng Minh đế.

Trọng Minh đế - Phòng Nhị, chính là mỹ nam tử trăm năm mới có một người. Tiểu Trì đại sư mặc dù rất ưa nhìn, nhưng còn kém ngài ấy rất nhiều, sao có lại có thể có mị lực giống hệt nhau.

Nàng nhịn đỏ cả mặt, xoắn xuýt một lúc lâu, mới ngượng ngùng hỏi ra thắc mắc của mình: "Trì lão sư, cái tên nông phu kia... Hắn còn đang chờ ở đằng sau, ngài sao lại, sao lại nói ta..... chữa được loại bệnh đó của hắn chứ?

"Bệnh loại nào?"

Chỉ hai chữ thôi mà A Miễu không làm sao nói thành lời, đúng là làm khó nàng mà.

Trì Võng bình tĩnh như nói chuyện thời tiết: "Không phải chỉ là không cương được thôi sao?"

A Miễu đứng hình trong nháy mắt.

Trì Võng bình tĩnh nói: "Ngươi giờ còn nhỏ tuổi, sau này thì chứng bệnh nào cũng có thể gặp phải. Trước đây không biết cũng không sao, nếu ta đã nói ngươi am hiểu loại bệnh này, thì kể từ hôm nay, khi ngươi tất là thần y chuyên trị loại bệnh này."

Mặt A Miễu tràn đầy bất lực.

Trì Võng cong môi cười: "Hôm nay ta sẽ dạy ngươi mấy phương thuốc chuyên trị chứng thận hư, nhớ kỹ được thì nửa đời sau không cần lo cơm áo."

Mê hoặc này quá lớn, A Miễu nghiến răng, liều mình như chẳng có mà học. Chỗ nào không hiểu thì mặt dày mà hỏi, càng học càng liều mạng, quên luôn cả ngại ngùng, e thẹn của một đại cô nương.

Sau nửa canh giờ, A Miễu mừng rỡ cầm bút cùng cả sấp bệnh chứng, còn đang miệt mài hỏi tiếp: "Trì lão sư, ta còn từng gặp phải nam tử đã trưởng thành nhưng vẫn bị đái són ra quần, bệnh này nên chữa thế nào? Ngài dạy ta được không?"

Thế nhưng Trì Võng không đáp lời, mà nhìn sau lưng A Miễu.

Là phụ thân bé con mắc phải ôn dịch, đang lo lắng đứng bên cạnh, một bộ muốn nói lại thôi.

A Miễu lập tức đứng lên hỏi: "Sao vậy? Bé con lại sốt cao sao?"

"Không, không phải vậy". Nam tử trong vô cùng mệt mỏi, lại nở nụ cười ấm áp: "Ta chỉ muốn bày tỏ lòng cảm kích của ta với hai vị đại phu thôi."

A Miễu tự nhiên lại thấy ngại, nàng phất tay: "Ngươi muốn cảm kích thì cảm kích Trì tiền bối, Trì đại phu đã cứu nữ nhi của ngươi ấy. Các người cứ từ từ nói chuyện, ta đi chăm sóc bé con đã."

Nam tử lại tới gần, dường như rất muốn tỏ lòng cảm tại với Trì Võng, nhưng có chút sợ hãi mà căng thẳng đứng một bên.

Hắn vừa mở miệng, mắt đã đỏ cả lên: "Trì đại phu, lúc ta trên đường xuống nam cảnh đã nghĩ, nếu như nữ nhi của ta không qua khỏi thì ta cũng sẽ đi theo bé con, cùng xuống hoàng tuyền đoàn tụ với mẫu tử các nàng, nhưng nếu bé có thể vượt qua một kiếp này..."

Thanh âm của nam nử không lớn, nhưng lại nặng tựa ngàn cân mà thề: "Cả đời này, ta sẽ chăm sóc nữ nhi của ta, để nàng bình an lớn lên, không cho bất cứ ai động đến nàng! Khổ mấy ta cũng chịu được, nương tử của ta còn đang ở trên trời nhìn chúng ta, phù hộ cho phụ tử ta, ta sao có thể có lỗi với nàng được?"

Nhưng một chuyện mà vị phụ thân rất mực yêu thương nữ nhi này lại không biết, thứ hắn mắc phải không chỉ có ôn dịch. Hiện còn có một lượng lớn huyết dịch ứ đọng trong gan hắn, chỉ chờ ôn dịch phát tác cũng theo đó nhảy ra gây chuyện.

Mấy đơn thuốc trong tay A Miễu vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Khi bệnh cũ và ôn dịch cùng lúc phát tác, coi như thỏa mãn quy tắc bệnh nhân "sắp chết", thì dù Trì Võng có ra tay cũng vô dụng.

Trì Võng tuy có thể giữ được mạng cho hắn nhưng không thể làm cho hắn mạnh khỏe trở lại. Thân thể hắn sẽ phải chịu tổn thương càng lớn hơn, tuy rằng không chết nhưng cũng bệnh nặng quấn thân, không thể rời giường, cho dù có chịu được phí tổn chữa trị cực lớn để kéo dài tính mạng, thì cũng chỉ trụ được không quá ba năm.

Nếu được quay lại, có lẽ hắn chỉ hận không thể chết luôn đi để khỏi liên lụy đến nữ nhi bé bỏng kia.

"Đây là cơ hội ngài cho ta." Nam tử cố gắng kiềm chế cảm xúc, nước mắt vẫn cứ chảy ròng ròng: "Ta vừa thấy nữ nhi tỉnh lại, nhỏ giọng gọi phụ thân... Một khắc kia làm ta cảm thấy may mà mình còn sống! Ta cũng sẽ cố gắng sống tốt, nhìn nữ nhi của ta lớn lên, xuất giá, thành gia."

Sắc mặt Trì Võng hơi đổi.

Thanh âm lạnh như băng của nữ nhân đúng lúc vang lên: "Úy Trì Vọng, nếu ngươi dạy cho bất kỳ đại phu nào phương pháp chữa bệnh, cho dù là đại phu khác chữa khỏi ta cũng coi như ngươi cố tình phạm quy mà trừng phạt ngươi thật nghiêm."

Nam tử còn chưa biết chuyện gì, vẫn còn đau xót rơi lệ.

Sau khi khóc một hồi lâu, hắn dùng tay áo lau khô nước mắt, buộc mình lấy lại sức lực, tràn ngập tinh thần mà nói: "Ta đã nói chuyện với A Miễu đại phu, vừa lúc Lan Thiện Đường thiếu một dược đồng, ta lại có thể nhận biết một ít thảo dược, sau khi hỏi thì nàng đồng ý để cho ta ở lại đây chạy việc, sẽ cấp nơi ăn chốn ở cho ta và nữ nhi, còn trả công cho ta nữa."

Thanh âm của vị phụ thân trẻ tuổi càng kiên quyết hơn: "Từ nay về sau, ta sẽ cho nữ nhi cuộc sống thật tốt, không để nàng phải chịu khổ."

Hắn nhìn về phía phòng riêng, trong đó có mối liên kết quý giá, ấm áp gắn kết hắn với nhân thế.

"Trên đời này, bé con là... người quan trọng nhất của ta."

Câu nói này đã đánh trúng vào điểm sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng Trì Võng.

Trì Võng nhắm mắt một cái, khi mở mắt ra thì như đã hạ quyết tâm: "Ngươi ngồi xuống đây."

Nam tử tuy không hiểu tại sao, nhưng lại hết lòng tin tưởng từng lời nói của Trì Võng, lập tức ngoan ngoãn làm theo, quy củ mà ngồi lên cái ghế Trì Võng đang chỉ.

Trì Võng đi ra sau lưng nam tử, hai chưởng duỗi ra từ trong tay áo, phịch một cái vỗ lên lưng nam tử.

Nam tử chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhức, vừa kêu lên đã phun ra một ngụm máu.

Máu kia rơi xuống đất vừa đen vừa đỏ khiến người khác giật mình.

Sau khi Trì Võng giúp khai thông khí huyết bị ứ đọng cho hắn cũng không ngừng tay, nội lực của y mênh mông như biển, cuồn cuộn tuôn ra, trong kinh mạch của nam tử du tẩu như cá gặp nước, một lát sau y thu tay, nhanh chóng lui ra sau bàn.

Máu tươi chảy ra từ mắt, mũi, tai của nam nhân, hắn thấy cả người mình toàn là máu thì hét lên sợ hãi.

Trì Võng không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, hai tay cầm bút, trên cùng một tờ giấy, một bên viết tên dược liệu, một bên ghi lượng cần dùng.

Phương thuốc của Trì Võng nhanh chóng lấp kín tờ giấy trắng.

Phụ thân của bé con hoảng sợ nói: "Ngài vừa làm gì ta thế, Trì đại phu?"

A Miễu nghe thấy tiếng động bên ngoài, chạy ra xem, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho giật cả mình, "Trì lão sư, ngài đang...?"

Trì Võng không trả lời.

Đau đớn khó chịu đúng hẹn mà tới, mắt y đã không còn nhìn rõ nữa, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ ảo.

May mà đã viết xong phương thuốc, y liền nắm lấy phương thuốc đưa cho A Miễu: "Lập tức sắc thuốc trong đây, cho phụ thân của bé con uống, sau khi uống xong nửa canh giờ, ngươi dùng châm đâm vào huyệt Thiếu Dương trên tay hắn. Uống thuốc trước rồi mới châm cứu, không được sai sót, kiên trì như vậy trong ít nhất nửa tháng."

Nam nhân sửng sốt một lát mới hiểu được, Trì Võng vừa mới cứu mạng hắn. Kinh hoảng trên mặt hắn dần tan biến, nhất thời kính nể vô cùng: "Vừa phun được chỗ máu kia ra, đúng là ta thấy dễ chịu hơn hẳn... Thật là thần kỳ! Ngài thật sự... thật sự rất lợi hại!"

Trì Võng yếu ớt cong khóe miệng, không nói nửa câu.

Hai mắt y đã mất đi tiêu cự, chỉ còn có thể thấy được đường viền của đồ vật trước mặt.

Âm thanh vô cảm của nữ nhân lại vang lên bên tai hắn: "Ngươi vừa cứu một người mà theo phán đoán của ta là không phù hợp với tình trạng sắp chết. Úy Trì Vọng, người đã vi phạm nhiều lần, nay ta phạt ngươi vĩnh viễn mất đi một nửa nội lực."

Trì Võng lặng lẽ cảm nhận nội lực cường đại của mình bỗng dưng bị rút đi khỏi kinh mạch từng chút một, mỗi một điểm trên kinh mạch y đều đang phải chịu nỗi đau rút xương.

Sắc mặt y vẫn điềm tĩnh như vậy, không ai biết lúc này y đã thống khổ đến mức nào.

Thanh âm lạnh như băng kia tựa hồ như có ý cười trên nỗi đau của người khác: "Úy Trì Vọng, nội lực trong người ngươi chỉ còn có 18%, bớt đi một nửa, còn lại 9%, tự mà lo lấy thân."

Dựa theo ký ức về vị trí đồ vật lúc nãy, Trì Võng mò mẫm tới cái bàn trước mặt, giả vờ như không sao, đứng lên đi ra sân sau của Lan Thiện Đường.

Đi qua hậu viện là đến cửa sau của Lan Thiện Đường, đối diện là một con hẻm ít người đi lại.

Trì Võng đóng cửa lại, không còn sức bước đi, dựa vào khung cửa, từ từ ngồi xuống bậc thang ở cửa sau.

Chân trời đã chuyển màu cam, chạng vạng tối.

Ánh chiều tà rọi xuống mặt đất, mang đến một chút hơi ấm cuối ngày cho vị đang ngồi trên bậc thang.

Khói bếp bốc lên từ nhà mỗi hộ dân, đã đến lúc dùng cơm tối, người lớn trẻ nhỏ đều đã về nhà, trong nhất thời hẻm nhỏ trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Không ai để ý đến y.

Trì Võng nhìn đường chân trời, lặng lẽ tựa đầu vào cửa.

Trước mắt y là một mảng mơ hồ, nắng chiều rực rỡ trên bầu trời kia, trong mắt y lại chẳng có bao nhiêu màu sắc.

Nội lực của y đã bị rút đi một nửa.

Trì Võng cũng không biết thứ gì có thể rút đi nội lực của mình, suốt thời gian qua, y cũng không hiểu nổi cái âm thanh của nữ nhân trong đầu mình, cùng với thứ tự nhận là hệ thống này.

Chỉ có đau đớn kịch liệt mà y đang phải chịu là thứ rõ ràng nhất, đây không phải là lần đầu tiên y vi phạm quy tắc của hệ thống, cũng không phải lần đầu tiên phải chịu loại trừng phạt này... Nhưng đây là lần trừng phạt nghiêm trọng nhất, nội lực y tích lũy sau khi trăm năm ngủ say, cứ  bị cướp mất một cách dễ dàng như vậy đấy.

Đây cũng là lần đầu tiên nội lực của y xuống dưới 10%, y cũng không biết việc này thì có vấn đề gì.

Trì Võng không muốn bị bất kỳ ai nhìn thấy y đang yếu ớt thế này, y ngồi đó, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt hơn bình thường một chút, giống như tiểu đại phu đã mệt mỏi cả ngày, dựa vào cửa sau Lan Thiện Đường mà nghỉ ngơi.

Cả người y run lên nhè nhẹ, nội lực đang chạy loạn trong người đã dừng lại, đúng là một hình phạt tàn nhẫn.

Vào lúc Trì Võng lặng lẽ chịu đựng nỗi đau, y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.

Trì Võng ngẩng đầu lên trong nháy mắt.

Tuy ngũ giác của y đã bị tổn hại nhưng vẫn còn đó, thính lực tuy không còn nhạy bén như trước đây, nhưng vẫn nghe ra được tiếng bước chân nhẹ như vậy là của một cao thủ võ lâm.

Y đã ngủ suốt trăm năm, trên thế gian đã không còn cố nhân nào nữa, không thù không oán, cao thủ phương nào lại chú ý đến y?

Trì Võng lạnh lùng ngẩng mặt lên, nhìn người trước mặt, mà người đó trong mắt y chỉ là một cái bóng mờ mờ, ngay cả khuôn mặt gần trong gang tấc cũng không nhìn thấy rõ được.

Người kia cước bộ vững vàng, hơi thở nhẹ nhàng, chắc chắn là một cao thủ.

Lão dừng lại trước mặt y, hai tay chắp trước ngực, nhỏ giọng nói: "Trì thí chủ."
Bình Luận (0)
Comment