Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 66

"Phương thuốc trị ôn dịch đầu tiên chúng ta truyền ra ngoài do tình huống khẩn cấp, chúng ta không thể giữ làm của riêng, chỉ có chia sẻ phương thuốc với tất cả mọi người, đồng tâm hiệp lực lan truyền ra khắp bắc cảnh, thì mới có thể ngăn chặn thế phá hoại của ôn dịch."

Bây giờ hòa thượng không có ở trong phòng, Trì Võng đang đứng chắp tay sau lưng, thương nghị hành động tiếp theo với Phòng Lưu vừa chạy được tới chùa.

Lúc Phòng Lưu nói chuyện, Trì Võng sẽ ở bên cạnh lắng nghe, cũng sẽ không dễ dàng ra chủ ý, y đang bồi dưỡng năng lực cho Phòng Lưu, để cậu tự tìm cách xử lý những chuyện này.

"Tiểu Trì ca ca, ta sẽ không để cho ngươi phải áo gấm đi đêm, lần này có ta làm đầu mối, sẽ nói rõ với triều đình về công lao của ngươi trong lần trị ôn dịch này, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho ngươi và Lan Thiện Đường... Đương nhiên, ngươi không cần lo mấy chuyện này, ta sẽ giữ lại một viện tử trong vương phủ của ta cho ngươi, ngươi cứ ở trong đó là được, ta sẽ xử lý hết mấy chuyện lặt vặt cho ngươi."

"Nhưng tất cả mọi người đều phải biết, người có thể trị được trận ôn dịch ở bắc cảnh lần này là ngươi, là một đại phu của Lan Thiện Đường."

Hiển nhiên là trước khi tới đây, Phòng Lưu đã chuẩn bị sẵn bản thảo trong lòng, cậu nói kế hoạch tiếp theo, bố cục rõ rằng, chuẩn chỉ.

Trì Võng tùy ý gật đầu, ra hiệu cậu cứ tự xử lý là được.

Phòng Lưu nắm được ý của y, phòng này rất nhỏ, đến cái ghế thứ hai cũng không có, Trì Võng đang đứng nên cậu cũng không dám ngồi xuống, liền dựa lưng vào tường, đứng thẳng người.

"Tiểu Trì ca ca, đây cũng không phải chuyện làm ta bận tâm nhất. Huyên Thảo Đường có thế nào cũng chỉ là một cái y quán, không phải loại có thể đổi trắng thay đen, làm cho người ta mụ mị đầu óc như Thiên Sơn Giáo."

Phòng Lưu có vẻ rất mệt mỏi, tay xoa xoa mắt: "Trước đây ta chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng về sức ảnh hưởng của Thiên Sơn Giáo tại bắc cảnh như thế này. Trên đường trở lại đây, ta đã thấy dân chúng dù có xếp hàng trước các y quán để nhận thuốc, nhưng họ lại không hề cảm tạ những hy sinh mà ngươi đã lặng lẽ bỏ ra, cũng không hề biết ơn những người đưa dược liệu tới như chúng ta."

"Đám ngu dân đó, thân thể vừa khá hơn một cái là lập tức chạy đến điểm thờ phượng của Thiên Sơn Giáo, quỳ lạy bái tạ cái loại giáo chủ giày dép đó đã bảo vệ họ."

"Thiên Sơn Giáo nhất định phải bị diệt trừ. Nếu lần này không nhổ tận gốc loại u nhọt thâm căn cố đế này, chẳng lẽ còn để chúng có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, sau này lại như nấm mọc sau mưa sao?" Phòng Lưu chậm rãi nói: "Ta chắc chắn, Bộ Nhiễm cũng đã rõ chuyện này, năm ngoái nàng mạo hiểm lẻn tới bắc cảnh, thậm chí mắc phải ôn dịch, cũng là vì nàng đã bí mật điều tra chuyện này, nắm được sự tình ở đây."

Trì Võng nhìn Phòng Lưu, có lẽ thiếu niên này còn chưa phát hiện ra, cách nhìn nhận của cậu không phải bằng thân phận của phó chưởng môn một phái, mà là ở lập trường của hoàng trữ.





Nếu chỉ là một môn phái giang hồ bình thường, cho dù có thay triều đổi đại cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến họ, những lúc thế này chỉ cần sống chết mặc bay là sẽ không phải chịu chút thương tổn nào.

Nhưng Phòng Lưu dù sao cũng là người của hoàng thất, đến lúc chân chính phải lựa chọn lập trường, rất khó đảm bảo cậu sẽ không thiên về xuất thân của mình. Cũng khó trách người Vô Chính Môn không tín nhiệm cậu, vấn đề này sẽ luôn tồn tại.

Phòng Lưu không thể ngờ được, chỉ qua mấy câu nói đã bại lộ sạch trước Trì Võng. Cậu chỉ cau mày nói: "Chúng ta đã phá hỏng kế hoạch của Thiên Sơn Giáo, ngăn được cơn sóng tàn phá bừa bãi của ôn dịch, khiến cho Thiên Sơn Giáo vốn định ôm cây đợi thỏ phải mất đi ưu thế lớn nhất để thu phục lòng người. Nhưng ta nghĩ có lẽ bọn chúng đã biết, triều đình chắc chắn đã phát giác ra ý đồ của chúng, sẽ không tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, nếu bây giờ bọn chúng còn không động thủ, tất nhiên sau này sẽ không còn được mấy ngày lành như trước đây nữa."

"Nhưng bây giờ nếu muốn thu phục Thiên Sơn Giáo cũng là một mớ bòng bong... Thiên Sơn Giáo đã cắm rễ mấy chục năm ở bắc cảnh, ảnh hưởng sâu sắc đến lòng người."

Phòng Lưu không che giấu lo lắng của mình: "Ta chắc chắn rằng, nếu triều đình điều binh đến đây cưỡng ép bình định, Thiên Sơn Giáo nhất định sẽ kích động, đẩy bách tính vô tội lên làm bia đỡ đạn, dùng thân thể máu thịt của họ đối kháng lại binh lính của chúng ta, lại làm bùng lên oán hận của dân chúng với hoàng thất, trực tiếp kích động dân chúng địa phương tạo phản."

"Trên đường đi, dù quan phủ bề ngoài vẫn tích cực tuân theo hoàng lệnh của hoàng đô ở nam cảnh, nhưng trên thực tế thì dương phụng âm vi*, lén lút tôn sùng đám giày dép giáo đó như thượng khách, ở bắc cảnh này, e là chính lệnh của triều đình có lẽ còn không bằng một câu nói của giáo chủ Thiên Sơn Giáo."

* Bằng mặt không bằng lòng; lá mặt lá trái

Phòng Lưu thở một hơi dài thật dài: "Chọc vào thì khó, không chọc thì chính là nuôi hổ thành họa. Cũng hết sức khó xử.... Trong cục diện khó khăn như vậy, Tiểu Trì ca ca, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Trì Võng thản nhiên nói: "Đầu tiên ta sẽ đi ngủ một giấc."

Phòng Lưu ngơ luôn: "A?"

Trì Võng ra ngoài phòng: "Để bản thân nghỉ ngơi thật tốt, đầu óc mới nảy số được. Lưu Lưu, ngươi chưa ngủ mấy ngày rồi?"

Phòng Lưu trầm mặc một chút mới nói: "Từ ngày chúng ta tách ra đến nay thì ta vẫn chưa chợp mắt được tí nào."

"Cộng với trước đó chúng ta đã chạy liên tục bốn ngày bốn đêm, nếu không nhầm thì ngươi đã không ngủ bảy ngày rồi?"

Trì Võng cảm khái từ tận đáy lòng: "Đúng là tuổi trẻ mà... Nhưng cũng không thể tự ngược thế chứ. Đi, chúng ta đi Kim Thành. Ta cũng không định chờ mãi ở cái chỗ rách nát này, ván giường vừa cứng vừa lạnh. Nếu ngươi đã đến rồi, vậy chúng ta sẽ đi khách đi3m tốt nhất, ngủ một đêm thật ngon, tỉnh dậy ngươi sẽ biết phải làm thế nào."

Trước khi hai người rời đi, Trì Võng lấy chỗ tiền lẻ của Phòng Lưu ra đếm đi đếm lại thật cẩn thận, lại ngẫm nghĩ thật kỹ xem cải thảo ở bắc cảnh đáng giá mấy đồng, rồi mới ki bo để lại một đồng tiền trên giường.

Đống ngân phiếu trong ngực y cũng không chìa ra được một tấm, chỉ để lại chút xíu tiền như vậy, một xu cũng không muốn cho thêm, rõ ràng là cố tình.

Phòng Lưu nhìn Trì Võng thêm một chút, nửa đùa nửa thật nói: "Tiểu Trì ca ca, ngươi đối với hòa thượng này đúng là khác hẳn với người khác nha."

Trì Võng vẫn còn đang hớn hở nói: "Ai lại xem lừa ngốc là người chứ? Thôi, ngươi còn nhỏ lắm, có nói ngươi cũng không hiểu được."

Phòng Lưu lập tức lèo nhèo: "Ta lớn rồi, chỗ nào cũng lớn hết. Ngược lại, ngươi thì hơn ta được mấy tuổi, ngươi chê ta ít tuổi thì ngươi cũng có lớn hơn được bao nhiêu đâu?"

Trì Võng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Phòng Lưu càng thêm từ ái. Phòng Lưu cảm thấy bị y nhìn thế này cứ sai sai thế nào ấy, nhưng cũng không biết sai chỗ nào, đành cứ để tạm đấy đã, rồi rời đi cùng Trì Võng.

Trì Võng về Kim Thành ăn chơi nhảy múa. Sau đó một canh giờ, Tử An mới phát hiện Trì Võng đã không từ mà biệt.

Nhưng hắn cũng không vội, chỉnh trang tăng bào của mình đâu vào đấy, còn đặc biệt cất kỹ đồng tiền bé tẹo trên giường đi, rồi mới bình thản chạy đến Kim Thành.

Đến Kim Thành rồi thì cứ tới khách đi3m năm ngoái đi, Phòng Lưu vung tay, chọn lấy hai gian phòng tốt nhất sát vách nhau, mình và Trì Võng mỗi người một gian.

Phòng Lưu chắc là mệt ngu người rồi, từ lúc cậu vào phòng đã dính cứng trên giường, ngủ say như chết, ai cũng đừng hòng gọi tỉnh được cậu.

Vì ôn dịch, rất nhiều hàng quán trên đường đều đóng cửa không buôn bán, trong thành trấn vắng ngắt không có hơi người.

Hai năm liên tiếp bị ôn dịch hoành hành, nguyên khí cả vùng bắc cảnh đã đại thương nghiêm trọng, Trì Võng thấy trời còn chưa tối liền ra ngoài đi dạo một vòng.

Y đi qua Lan Thiện Đường ở Kim Thành, thấy bên trong đèn đuốc vẫn sáng rực, bận rộn đến chân không chạm đất, bèn đi vào.

Đại phu bên trong vẫn còn nhớ rõ Trì Võng, thấy y đột nhiên ghé vào, thân hình vẫn tương tự như trước đây, nhưng tướng mạo lại kinh tâm động phách hơn trước rất nhiều, mới đầu không ai dám ra nhận người quen, nhưng khi Trì Võng lên tiếng thì tất cả đều nhận ra y.

Mọi người đi từ kinh hãi tới kinh hỉ, cũng không có thời gian hỏi tại sao tướng mạo của Trì Võng lại biến đổi như vậy, vội vã mời y vào trong, có bệnh nhân ngũ tạng đã suy kiệt do ôn dịch, lúc họ sắp bó tay thì cứu tinh tới cửa.

Bởi vì ôn dịch lần này quá ác liệt, y quán trong Kim Thành đông như chảy hội, tin tức đã truyền khắp bắc cảnh, lần này cũng là công lao của đại phu Lan Thiện Đường, dân chúng theo bản năng càng thêm tin tưởng y thuật của Lan Thiện Đường.

Lúc Trì Võng tới đây, thực ra là đang nghĩ tới Tử An.

Lần này cứu trị ôn dịch ở bắc cảnh, y không dám nhận là công lao của một mình mình, vai trò của Tử An cũng không thể bị che lấp được, nhưng dựa theo phán đoán của Trì Võng, với hòa thượng này mà nói, hắn lục căn thanh tịnh, chắc cũng giống như y, chẳng mấy hứng thú với hư danh cùng ban thưởng.

Trong y quán đang có rất nhiều bệnh nhân, Trì Võng đã đến rồi thì cũng sẽ không rời đi ngay.

Ngoài mặt y vẫn thành thạo, điêu luyện, bình tĩnh như thế, trong đầu lại nói: "Sa Thạch, bây giờ ngươi có thể tính thêm số lượng người được ta cứu không?"

Sa Thạch cứng đơ đáp: "Có thể, chức năng này vẫn đang chạy."

Trì Võng quen tay quen việc tiếp lấy bệnh nhân, vì số lượng bệnh nhân quá lớn, rất nhiều đại phu đã ở đây cả ngày lẫn đêm, thay phiên nhau không ngừng, vậy mà vẫn còn hàng dài bệnh nhân bên ngoài.

Có thêm một vị thần y, tinh thần các đại phu càng thêm phấn chấn, tâm tình hốt hoảng cũng dần bình tĩnh lại.

Phòng dược của y quán sắc thuốc không dừng, khói lửa mịt mù, thuốc phân phát cho các bệnh nhân cuồn cuộn không dứt, toàn bộ đều miễn phí, một đồng cũng không thu.

Trì Võng không cố tình dặn, nhưng Phòng Lưu làm việc rất quyết đoán ——trước khi cậu đến bắc cảnh, trước cả khi cậu nhận được chỉ thị từ Trì Võng, đã dám đứng ra thu mua tất cả dược liệu bất chấp giá cả, trực tiếp sử dụng tiền trong tiền trang của Trì Võng. Kể từ thời điểm Trì Võng giao khế ước sinh ý cho cậu, thật ra đã ngầm thừa nhận sẽ giao phó phần quyền lực này cho Phòng Lưu, Phòng Lưu dám dùng tức là đã có gan chịu trách nhiệm. Cũng có thể nói cậu đã đoán đúng ý Trì Võng, biết Tiểu Trì ca ca sẽ không tức giận với mình.

Tiền đổ ra cuồn cuộn không dứt, không cần phải lo lắng về dược liệu, cứu người mới là chuyện trọng yếu nhất.

Trong lúc y trò chuyện với Phòng Lưu, y đã nhìn ra đứa nhỏ này đã quyết định sẽ báo lại với triều đình, dựa vào trí tuệ của Phòng Lưu, số tiền của y đã bỏ ra chắc chắn sẽ được triều đình bù lại.

Nhưng dù có không được đền bù, thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Trì Võng nhớ lại những người mình từng giết, đột nhiên thấy hơi mệt. Có lẽ những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là vấn đề, bởi vì thứ Trì Võng thừa nhất chính là tiền, thứ y thiếu thì tiền không mua nổi.

Lần này khi y tỉnh lại, bên người dần dần xuất hiện một đám nhóc đáng yêu xung quanh. Mỗi ngày đều rất náo nhiệt, y thấy mình bắt đầu tỏa ra nhân khí, sinh mệnh lại bắt đầu thú vị, khiến cho y không nỡ rời đi.

Y không biết mình phải mất bao nhiêu lâu mới có thể hoàn thành ước định cuối cùng với Trang Diễn, có lẽ y thật sự nên nghe lời hòa thượng kia, cố gắng khống chế sát niệm của mình.

Sau khi Sa Thạch xuất hiện, giúp cho y không còn bị trừng phạt khi cứu người và giết người, y càng thêm hào hiệp, tùy ý, nhưng chuyện này cũng không chứng minh là y không thể khống chế chính mình.

Y nghĩ nghĩ rồi lại thở dài, thân nhân người bệnh trước mặt bị y dọa đến mức thở cũng không dám thở mạnh: "Đại phu, nương ta còn cứu được không?"

Trì Võng còn chưa kịp lên tiếng trấn an, đã có một thanh âm quen thuộc thay y trả lời: "Không đáng ngại, ngươi đưa tới kịp thời, hiện giờ trong y quán dược liệu đầy đủ, lại được Trì thí chủ ra tay, đảm bảo mẫu thân ngươi bình an vô sự."

Trì Võng ngẩng đầu, miễn cưỡng hỏi mấy câu: "Cái tên chậu tinh nhà ngươi, tại sao lại chạy tới Lan Thiện Đường của chúng ta?"

Sau khi đi vào, Tử An đã đóng cửa phòng chẩn bệnh lại, thanh âm ôn hòa: "Bần tăng cũng giống như Trì thí chủ, cũng có tâm nguyện muốn cứu được nhiều người hơn. Trong chùa đã đủ nhân thủ rồi, ta nghe nói bệnh nhân ở phụ cận đang đổ dồn tới Kim Thành, nên muốn tới đây giúp đỡ."

Trong gian chẩn bệnh có một phụ nhân trung tuổi đang hôn mê, yếu ớt, mà nhi tử đang hầu bênh cạnh người, sau khi nghe thấy thanh âm của Tử An thì bắt đầu run rẩy.

Hai tay Tử An chắp trước ngực, cũng không phải nói với Trì Võng: "Sào Tre, ngươi cuối cùng cũng nhìn rõ chân tướng, giờ bỏ tối theo sáng cũng chưa muộn."

Nam tử bị gọi là Sào Tre đột nhiên khóc rống lên: "Ngươi nói đúng! Lúc còn ở vườn dược liệu, ngươi đã nói dược hiệu thảo dược của giáo chủ trồng có vấn đề, ta lại còn không tin, sao ta lại ngu như thế chứ!"

"Nếu không phải ta lén trốn về, thì ta cũng không biết đến nương mình cũng sắp bị độc chết! Mấy năm nay ta đã làm cái trò gì thế này? Ta suýt chút nữa đã hại chính nương của mình a!"

Sào Tre khóc đến đứt ruột đứt gan, sau khi gào khóc chán chê thì đột nhiên tỉnh ngộ, sợ khóc lớn làm nương mình giật mình, vội vàng nín khóc, thút thít nói với Trì Võng: "Cầu xin đại phu cứu nương ta."

Nghe đến đây, Trì Võng cũng đã hiểu thân phận của nam nhân này, y dậy lên hứng thú hỏi: "Sau khi cứu nương ngươi, ngươi theo ta một chút, ta hơi bất ngờ với Thiên Sơn Giáo, muốn ngươi nói rõ cho ta nghe một chút."

Sào Tre quỳ một gối trước Trì Võng: "Chỉ cần nương ta có thể qua khỏi, ngài nói thế nào thì là thế ấy, ngài muốn mạng của ta cũng được!"

"Ta lấy mạng của ngươi làm cái gì?" Trì Võng bình tĩnh làm liền một mạch vọng, văn, vấn, thiết, khai đơn thuốc, ném thẳng cho Tử An: "Nếu ngươi đã tới để giúp đỡ, thì dắt hắn đi bốc thuốc đi."

Dù bị Trì Võng sai khiến như dược đồng, nhưng Tử An không hề tức giận, thái độ vẫn ôn hòa thong dong như trước: "Sào Tre, nương của ngươi sẽ không sao đâu, ngươi cứ đi cùng ta lấy thuốc trước đi."

Sào Tre đứng dậy, nắm lấy tay Tử An khóc lóc: "Lúc đó thấy ngươi không chịu ăn thịt đã thấy kì kì, ta không ngờ ngươi lại là hòa thượng... Trang ca, ta cũng có lỗi với ngươi."

Trì Võng ngẩng phắt đầu lên: "Ngươi gọi hắn là gì?"

Sào Tre bị Trì Võng doạ sợ trong nháy mắt, nghẹn lời, trong phòng tựa như nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có Tử An vẫn bình thường đáp: "Hắn gọi ta là Tráng ca. Lúc ta trồng dược liệu ở Thiên Sơn Giáo, dùng tên giả là Đại Tráng."
Bình Luận (0)
Comment