Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 74

Khi Trì Võng mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã không còn là cánh đồng tuyết trắng, mà là gian phòng tối hôm qua của y.

Trời sáng rồi, y nghe thấy bên ngoài truyền tới hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Trì Võng xuống giường, chưa kịp mặc y phục chỉnh tề đã ra mở cửa trước.

Ngoài cửa đúng là Tử An, hắn mặc một thân tăng bào đã bị giặt nhiều đến mức trắng bệch, bình tĩnh an ổn đứng ngoài cửa.

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng nửa gương mặt của hắn, lộ ra hương vị và dáng dấp giống hệt như Trang Diễn, Trì Võng nhìn hắn mà lòng chấn động.

Hòa thượng thở dài: "Trì thí chủ, ngươi vào mặc y phục tử tế đi đã... Chúng ta phải ra ngoài."

Trì Võng cúi đầu kéo chặt đai lưng.

Lại nghe thấy Sa Thạch nói với y: "Tiểu Trì, ta nhận được một nhiệm vụ đặc biệt cực kỳ nguy cấp —— Tới Thiên Sơn Giáo, cứu Thanh Long Sứ."

Trì Võng theo Tử An ra ngoài, người Vô Chính Môn tới tiếp đón, y cau mày hỏi: "Lưu Lưu đâu?"

Môn nhân cung kính trả lời: "Đêm qua có một vị Bộ cô nương tới bái phỏng, Lưu công tử đã đi cùng với nàng rồi, tiểu nhân cũng không biết họ đi đâu."

Tử An đã thu dọn y phục của Trì Võng phơi bên ngoài, Trì Võng cuối cùng đã nhận ra chỗ sai sai, nhìn hắn: "Ngươi vừa nói với ta, chúng ta phải ra ngoài?"

Thần sắc hòa thượng ôn hòa, hắn dứt khoát thu dọn toàn bộ đồ đạc của Trì Võng, nhét vào trong một cái túi rồi đeo lên: "Chúng ta đi Thiên Sơn Giáo."

Bọn họ đều là người thẳng thắn, dứt khoát, nói đi là đi, lập tức lên đường.

Chỗ này cách Thiên Sơn Giáo rất xa, bọn họ phóng nhanh như chớp trên đường. Dọc đường đi, Trì Võng không có bất kỳ nghi vấn nào, cũng không hỏi Tử An tại sao lại muốn đi Thiên Sơn Giáo, cũng không hỏi hắn nhận được tin tức từ đâu.

Trên đường đi, Tử An nhìn Trì Võng mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trì Võng nói chuyện với Sa Thạch trong đầu: "Sa Thạch, ta đang nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nhiệm vụ đặc biệt mà Chân Gà từng tuyên bố cho ta là tới bắc cảnh cứu Bộ Nhiễm vào năm ngoái. Ta đã nhận hai nhiệm vụ đặc biệt của ngươi, một là cứu tên hòa thượng bên cạnh này, một là cái bây giờ, ngươi nói ta chạy đi cứu Thanh Long Sứ."

Lúc Trì Võng nói thì cực kỳ bình tĩnh: "Dựa theo quy luật này, người ta phải cứu đều cực kỳ trọng yếu, tuy là ta cũng chưa biết tên chậu tinh này trọng yếu chỗ nào. Sa Thạch, ta có một giả thiết, nếu như ta không cứu gã Thanh Long Sứ kia, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"

Sa Thạch không trả lời ngay, một lát sau nó mới nghiêm túc trả lời: "Sau khi ta chặn đứt kết nối của Chân Gà, nếu nhân vật trọng yếu trong thế giới này chết, là chắc chắn sẽ chết thật. Nếu như Thanh Long Sứ chết, sự cố lớn đến mức độ đó, Chân Gà sẽ phát hiện ra chúng ta ngay lập tức."

"Bây giờ ta vẫn chưa có bản lĩnh đối đầu trực diện với nàng về nguồn năng lượng, ban đầu ta dự định là sẽ ăn bòn từng tí một của nàng, dùng thân phận của nàng để tiến vào, kiếm một ít thông tin rồi nghĩ kế hoạch tiếp theo."

"Trực diện?" Trì Võng trầm mặc trong chốc lát: "Ta thấy ngươi không nên dùng thân phận của nàng... Sa Thạch, ngươi quá đơn thuần, không cùng một đẳng cấp với nàng."

Sa Thạch đáp lại: "Ta sẽ làm việc này cùng với ngươi, ngươi thông minh hơn ta, nhất định có cách tốt hơn ta."

Trì Võng "nhất châm kiến huyết" chỉ ra vấn đề: "Vậy kế hoạch bây giờ của ngươi là do ai chỉ cho?"

Câu hỏi này khiến cho Sa Thạch sửng sốt, nó suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: "Ta... hình như mấy chuyện ta làm gần đây rất bài bản sao? Ngươi để ta từ từ suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra đã. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, quan trọng nhất là Thanh Long Sứ. Trong tình huống khẩn cấp, dù đang mất kết nối nhưng Chân Gà vẫn có thể khởi động thông đạo, yêu cầu những người khác phối hợp cứu viện Thanh Long Sứ."

"Những người khác?" Trì Võng liếc nhìn hòa thượng bên cạnh: "Bao gồm cả hắn sao?"

Lần này thì Sa Thạch trả lời rất nhanh: "Hòa thượng kia á? Trước mắt ta không tìm thấy dấu vết của Chân Gà trên người hắn. Tất cả tư liệu của hắn đều cho thấy hắn chỉ là một hòa thượng bình thường, ta cũng không biết tại sao hắn lại cùng cấp S với Bộ Nhiễm."

Trì Võng im lặng một lúc lâu, Sa Thạch cũng không quấy rầy y, vì Sa Thạch biết, trong lòng Trì Võng có một bàn cờ, y có thể nhìn được toàn cục, còn thấu triệt hơn cả nó.

Sa Thạch kỳ vọng rất nhiều vào Trì Võng, chuyện động não có người làm thay là tốt rồi, Sa Thạch tỏ ra cực kỳ cao hứng, lăn sang một bên lười biếng chờ.

Thần sắc Trì Võng không có gì thay đổi, nhưng Sa Thạch biết lúc này trong lòng y đang nổi sóng.

Tóc y bị gió thổi tung, bèn tháo dây buộc ra, tết lại tóc.

Tử An cực kỳ quan tâm dừng bước, chờ Trì Võng sửa sang đầu tóc xong rồi mới đi tiếp. Thần sắc hắn ôn hòa, nhìn nửa bên mặt của Trì Võng, chăm chú đến nhập thần.

Trì Võng vừa nghiêng đầu thì thấy ánh mắt của hắn, tay ngừng lại một khắc. Nhưng y cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, đi thôi."

Ngay khi Sa Thạch nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, còn đang định cắt liên lạc, ngâm nga mấy bài hát tự chơi tự vui một lúc, Trì Võng đột nhiên nói với nó: "Sa Thạch, ngươi lại kiểm tra thân phận của tên chậu tinh này cho ta thêm một lần nữa, chắc chắn không phải tự nhiên mà hắn lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ chạy đi Thiên Sơn Giáo cứu người, chắc chắn là hắn có một cách nào đó để nhận được tin tức mà ngươi không biết."

Sa Thạch lập tức trả lời: "Được, đều nghe theo ngươi."

Khi bọn họ tới được Thiên Sơn Giáo, sao đã giăng đầy trời.

Tử An lấy ra một ít lương khô, chia cho Trì Võng ăn cùng, Trì Võng lắc đầu, tỏ ý không đói bụng.

Suốt cả đường đi y đã được Phòng Lưu sành ăn chiều hư khẩu vị, từ giàu thành nghèo thì khó, nhìn thấy lương khô thế kia thì không muốn ăn tẹo nào, hơn nữa y có không ăn vài bữa cũng không sao.

Trong mắt Tử An lộ ra một tia bất đắc dĩ, lại tràn đầy ấm áp mà Trì Võng không muốn thấy, hắn dịu dàng khuyên một câu: "Chờ lát nữa đêm khuya khi chúng ta xông vào tổng đàn Thiên Sơn Giáo, không chừng sẽ xảy ra một trận ác chiến, Trì thí chủ, có khó ăn mấy cũng nên ăn một chút."

Trì Võng mệt mỏi nhận lấy, miệng nhỏ gặm mấy miếng, uống thêm một ít nước Tử An mang theo.

Đúng lúc này, Sa Thạch nói với y: "Thiên Sơn Giáo đặt một cái bẫy, làm cho Thanh Long Sứ bại lộ thân phận nhưng gã còn chưa biết... Chúng ta không đuổi kịp gã rồi, gã đã tới tổng đàn Thiên Sơn Giáo trước chúng ta một bước, giáo chủ sẽ lập tức ra tay với gã, các ngươi phải nhanh lên."

Đúng lúc đó, hòa thượng ở cạnh y cũng nói: "Ta từng tới đây rồi, lát nữa chúng ta sẽ đột nhập vào trong đó."

Trì Võng nhìn mặt hắn, đột nhiên nở nụ cười: "Tin tức của ngươi đều nhanh như vậy."

Tử An không nhìn y, hắn nghe ra trong lời của Trì Võng có thâm ý khác, nhưng đang lúc khẩn cấp, hắn cũng không biết phải nói cái gì, đành nói: "Đi thôi."

Tại tổng đàn Thiên Sơn Giáo trên đỉnh núi Thiên Sơn.

Thanh Long Sứ nửa đêm quay về, vào trong đại sảnh của tổng đàn Thiên Sơn Giáo, đại sảnh này tạc sâu trong lòng núi, bốn phía đều là vách núi.

Trong sảnh không thắp được mấy cây nến, trừ Huyền Vũ Sứ vào giáo chủ, thế mà lại không có một bóng người nào khác.

Gã hành lễ: "Giáo chủ Phúc Thọ Vĩnh Xương, vừa nãy thuộc hạ đã dò xét canh phòng dưới chân núi Thiên Sơn, tăng cường cảnh giới những chỗ còn lỏng lẻo, bây giờ mới về tới tổng đàn."

"Phúc Thọ Vĩnh Xương... bốn chữ này ta không dám nhận." Giáo chủ từ từ lên tiếng: "Lôi tên đó ra đây."

Một người bị trói hai tay bị đẩy ra, Thanh Long Sứ vừa nhìn thấy thì rùng cả người.

Sau khi gã nhận được tin tức Thiên Sơn Giáo sắp gây ra một cơn sóng gió mới bằng cách hạ độc, lòng như lửa đốt đi báo tin cho người của mình, nói hắn ra ngoài báo tin, để các nơi phòng bị.

Mà người này giờ đã rơi vào tay Thiên Sơn Giáo.

"Huyền Vũ Sứ từng nói với ta ngươi là tên gian tế trong giáo, ta còn không tin hắn, cho đến tận khi ta sắp đặt ván cờ này, đồng thời thả ra mồi nhử, mới câu được con cá lớn như vậy."

Hai tay người kia bị trói chặt sau lưng, miệng bị nhét giẻ, nha nha nha nha không thành lời.

Giáo chủ ra hiệu để người lôi hắn xuống, đứng lên dưới sự bảo vệ của Huyền Vũ Sứ.

Vô số độc trùng tràn tới từ bốn phía, khiến cho mặt đất đen kịt, che kín toàn bộ không gian trong phòng, tựa như thủy triều đen che kín toàn bộ mặt đất.

Biển độc trùng vòng qua người giáo chủ và Huyền Vũ Sứ tràn thẳng về phía Thanh Long Sứ đang đứng chính giữa sảnh.

Trong sảnh tràn đầy tiếng động rầm rầm, ánh nến chao đảo, tựa như bị cái gì đó rất nặng đè lên, bịt kín tất cả các đường ra khỏi đại sảnh.

Giáo chủ Thiên Sơn Giáo khởi động cơ quan, mật đạo dưới bảo tọa giáo chủ mở ra. Giáo chủ đứng cạnh mật đạo, trên mặt mang theo nghi ngờ nhìn Thanh Long Sứ: "Ta có một chuyện vẫn không sao hiểu được."

"Rõ ràng ngươi có thể cùng hưởng phú quý, chia một một nửa giang sơn với ta, ngươi là tôn sứ ta coi trọng nhất, tại sao lại về phe cẩu hoàng đế, từ bỏ mọi thứ đã sắp vào tay?"

Trường thương của Thanh Long Sứ vung lên, đánh rơi một đống độc trùng bay lượn trong không trung, bên cạnh chân lại có một đống độc trùng lít nha lít nhít tràn tới. Gã đã bị kinh tởm đến khàn cả giọng mắng: "Cái lão rùa già nhà ngươi, ai thèm cùng hưởng phú quý với ngươi?"

Khí thế trường thương của gã đã biến đổi, như du long đâm về phía kẻ đang ngồi trên bảo tọa.

Đó chính là thương pháp gia truyền đã truyền thừa trăm năm nay của Phòng thị. Với sự bảo hộ của linh hồn tổ tiên, sự chân thành và nhiệt huyết của hậu thế được kế thừa lưu chuyển trong thân thể, biến thành một đòn dốc toàn lực, mang theo sức mạnh xuyên núi phá đá, đâm thẳng tới chỗ giáo chủ!

Huyền Vũ Sứ đẩy giáo chủ vào trong mật đạo, xoay tay cản lại một chiêu này, chỉ một chiêu này đã đánh cho vũ khí của Huyền Vũ Sứ vỡ nát ra thành từng mảnh, Huyền Vũ Sứ chưa kịp chống đỡ đã bị trường thương xuyên qua lồ ng ngực.

Giáo chủ bị máu bắt lên đầy mặt, lập tức đưa tay đóng cửa mật đạo, trên mặt tràn đầy sợ hãi,

Tiếng của gã từ dưới mấy tấc đất truyền lên mồn một: "Ngươi là người của hoàng tộc!? Chẳng lẽ ngươi chính là cái tên.... hoàng tử quanh năm cáo ốm trong vương phủ Phòng Lưu?"

Cửa xuống cơ quan bên dưới đã bị khóa kín, Thanh Long Sứ chỉ tìm được một cái ống đồng thông xuống đất, tới gần thấp giọng nói: "Dĩ nhiên là không phải tên nhãi Phòng Lưu kia, ta..."

"Là—— trưởng công chúa của nhà ngươi!" Phòng Luân đối diện với ống đồng trang trí trên bảo tọa, khí tụ đan điền ra một chiêu sư tử hống: "Còn dám nói chia một nửa giang sơn cho ta... Có cái rắm, tất cả đều là của ta, việc quái gì phải chia cho ngươi một nửa!"

Ngay sau đó, xoay thương lại, nàng đẩy đám độc trùng giống như một đám mây đen thui đang bay về phía mình đi.

Giáo chủ đang dí sát lỗ tai và ống đồng, suýt chút nữa đã bị tiếng rống này chấn động ngất đi, đầu tiên gã rất giận dữ, sau đó lại cười ha hả: "Đại sảnh đã bị phong kín, võ công của ngươi có cao hơn nữa thì cũng làm gì được? Chẳng lẽ lại thoát được vạn trùng trận của ta sao? Chúng nó sẽ gặm tới tận xương tủy của ngươi, không để lại dù chỉ một tí máu thịt nào... Sau một canh giờ, ngươi sẽ chỉ còn là xương trắng nằm trên đất."

"Chờ ta ra ngoài lệnh một tiếng, tử sĩ Thiên Sơn Giáo sẽ mang theo độc dược mà ta mới điều phối ra được, tiễn đám ngu dân bắc cảnh lên đường cùng ngươi! Đường xuống hoàng tuyền của người cũng sẽ không cô đơn, coi như là nể mặt mũi của trưởng công chúa nhà ngươi rồi! Ha ha ha!"

"Tiểu Trì." Sa Thạch hấp tấp nói: "Tư liệu mới nhất của Thanh Long Sứ, thân phận thật sự của nàng là trưởng công chúa Phòng Huân."

Trì Võng đang ở bên cạnh Tử An lẻn vào trong tổng đàn, thì nhận được tin báo của Sa Thạch.

Đây là cái tên mà y chưa từng nghĩ tới. Bước chân Trì Võng đột nhiên vấp một cái.

"Cảnh báo cấp một! Nàng đã rơi vào nguy hiểm tới tính mạng, e là không kiên trì được bao lâu nữa, ngươi phải lập tức phá vòng vây. Chỗ của của nàng... ở hướng tây bắc!"

Trong lúc Sa Thạch nói chuyện với Trì Võng, lông mày của Tử An cau chặt lại, lại chạy tới hướng tây nam.

Trì Võng nhìn hắn một cái, đứng lên, trực tiếp nhảy qua tường vào trong.

Bên trong, tiếng binh khí liên tiếp rút ra khỏi vỏ: "Có kẻ xâm nhập! Bảo vệ giáo chủ, giết!"

Trì Võng lại đang chuyên tâm nghe phương hướng Sa Thạch thông báo: "Tây bắc, tòa nhà cạnh núi, nàng ở đó!"

Trì Võng mới chạy về hướng tây bắc được hai bước, Sa Thạch đã nhanh chóng báo tin: "Tây nam... hướng tây nam có một nhóm tử sĩ Thiên Sơn Giáo, mỗi người cưỡi một con ngựa ngày chạy ngàn dặm, vừa mới lĩnh mệnh, lập tức sẽ đi hạ độc cả vùng bắc cảnh..."

Thanh âm Sa Thạch mang theo nức nở: "Không đủ thời gian! Ngươi chỉ có thể cứu được một bên, làm thế nào bây giờ?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng Huân: Có dã sử nói tổ tông ta từng giả nữ, vậy ta cũng noi theo một chút ý mà.

____________

Đối với thân phận của Thanh Long Sứ, trước đó đã có độc giả cực kỳ thần kỳ mà đoán trúng, bây giờ tác giả mới dám nói ra, lúc đó thực sự đã bị kinh sợ luôn ấy....
Bình Luận (0)
Comment