Tên Khốn Đó Thật Mê Người

Chương 1

Hà Niệm chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ gặp phải loại chuyện này.

Trong ngõ nhỏ, những bóng đen vây đánh thành một đoàn. Xung quanh tràn ngập tiếng chửi bậy, rên rỉ, tiếng đấm tay và âm thanh va chạm nhau "Bang bang", cô che miệng lại, sợ mình sẽ không nhịn được mà thét chói tai.

Làm sao bây giờ? Cô hoang mang rối loạn lấy di động ra, loại tình huống này có nên báo nguy hay không?

Hà Niệm ngồi xổm trong một góc tối, không cẩn thận ấn nhầm nút mở nguồn, một chùm ánh sáng nháy mắt đánh vào trên mặt cô.

Má ơi!

Hà Niệm giật mình, lập tức luống cuống tay chân đem độ sáng màn hình chỉnh đến thấp nhất, nâng mắt nhanh chóng nhìn xung quanh.

Mấy người kia hình như không có chú ý bên này, bọn họ lao vào đánh nhau, trong đó một động tác bay nhanh, vững chắc đem một người hung hăng mà đá lên trên mặt đất!

Cô dựa theo ánh đèn mờ, dường như nhìn thấy có người cầm hai cây dao đen bóng. Hà Niệm hạ mắt xuống, ngón tay run rẩy mở điện thoại.

Điên thật rồi.

Cô cắn chặt môi dưới, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực trong giây tiếp theo!

Bên kia truyền đến "Bùm" một tiếng, Hà Niệm loáng thoáng nhìn đến có thứ gì thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.

Cô nắm chặt di động, đầu ngón tay phát run ấn số "1".

"Thình thịch." Lại là âm thanh có người ngã xuống.

Hà Niệm cắn răng ấn tiếp số "1".

Không thể sợ, cô chính là phóng viên đại bài giải trí trong tương lai, về sau là điều ước đã ký phòng làm việc đại ca. Nói giỡn, tình trạng này sao có thể dọa được cô - -

"Thình thịch."

Hà Niệm dùng đầu lưỡi hung hăng chống lại hàm trên, đang run rẩy ấn số "0" trên điện thoại.

Gió nhẹ nhàng thổi qua mắt cá chân của Hà Niệm, cô nghiêng đầu, ngón tay dừng lại.

A? Bên kia bỗng nhiên lại không có âm thanh?

Hà Niệm theo bản năng nâng mắt nhìn, nhìn về phía trước, đột nhiên kinh sợ. Mấy người mới đánh nhau vừa nãy không biết lúc nào đã không còn thấy.

"Lộc cộc."

Cô ngừng thở, một người đàn ông đen nhánh khoác ánh trăng, chậm rãi đi tới phía cô.

Không thể nào, chẳng lẽ cô bị phát hiện?!

Hà Niệm hô hấp càng thêm dồn dập, ngón tay đang ở trên nút gọi, đầu cô đột nhiên run lên, giây tiếp theo, di động phát ra âm thanh.

"Đô đô đô --"

Xong rồi.

Người đàn ông dừng lại ở trước mặt, trên cao nhìn xuống cô. Hà Niệm lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng của anh.

Mũi cao thẳng, lông mày hẹp dài, vành tai đeo khuyên tai màu đen.

"Alo, xin chào." Di động phát ra âm thanh lỗi thời.

"Cái kia --" Âm thanh Hà Niệm nhỏ như tiếng muỗi kêu, không biết là nói với người trong điện thoại hay là người đàn ông trước mặt.

Anh cong lưng, nhanh nhẹn đem di động trong tay Hà Niệm rút ra, vừa nhìn chằm chằm cô vừa thấp giọng nói với đầu dây bên kia: "Xin lỗi, gọi lộn số." Nói xong, nhanh chóng tắt điện thoại, rồi ném vào trong lòng cô.

Hà Niệm nuốt nuốt nước miếng, vừa cầm chặt di động, vừa đỡ tường chậm rãi đứng lên, lấy hết can đảm nói: "Đám người vừa nãy --"

"Tại sao không chạy?" Người đàn ông trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, âm thanh lạnh giống như lưỡi dao, ánh mắt sắc bén, "Không sợ tôi đánh cô?"

Hai chân Hà Niệm nhũn ra, thân mình cứng đờ, không thể động đậy.

Làm sao bây giờ?

Đêm tối, không khí yên lặng đáng sợ.

Phía sau có người lung lay bò lên, cầm lấy gậy gộc trên mặt đất nhắm thẳng đến cái ót của người đàn ông mà đập. Hà Niệm la "A"một tiếng, anh giống như biết trước được, trở tay đoạt lấy gậy gộc, dùng lực kẹp chặt lấy, trực tiếp đánh tới bên hông người kia!

Chỉ nghe một tiếng kêu rên, người nọ lại "Phanh" nện ở trên mặt đất.

Hà Niệm thiếu chút nữa khóc không được.

Không khí lại lần nữa khôi phục yên lặng, người đàn ông nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu bình thản: "Đến đây lúc nào."

"Mới, mới đến."

"Nhìn được bao nhiêu?"

Hà Niệm không nói chuyện.

Nam nhân nghiêng đầu đánh giá cô, hỏi: "Tất cả đều thấy?"

Hà Niệm đành phải gật gật đầu.

Cô nhớ ra rồi, mấy ngày hôm trước lúc mới vừa chuyển đến liền nghe hàng xóm láng giềng nói trên phố này có lưu manh hoành hành ngang ngược, không nghĩ tới hôm nay cô cư nhiên lại đụng phải.

Tại sao cô lại xui xẻo như vậy chứ!

"Cô gái nhỏ, tối khuya đừng có một mình chạy loạn." Người đàn ông để tay trong túi quần, ngữ điệu trở nên hài hước lại khinh bạc, chậm rì rì bước đến 2 bước, dễ như trở bàn tay đem cô ép trong góc.

Sống lưng Hà Niệm dán lên tường, muốn lui lại không thể lui.

"Nhiều người xấu, sẽ xảy ra chuyện."

Tay người đàn ông chống lên tường, ánh mắt giống như sói.

Hà Niệm khẩn trương đến nỗi sắp cắn nát môi.

Ngoan ngoãn, hắn còn không phải là người xấu?

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, ước chừng qua năm giây, lúc Hà Niệm như sắp đứng không vững, hắn bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng, đưa lưng về phía cô châm điếu thuốc.

"Bao nhiêu tuổi?" Anh hỏi.

"Hai, hai mươi."

"Hai mươi tuổi còn đeo loại kẹp tóc này," anh cười, "Phim hoạt hình thỏ?"

Hà Niệm há miệng thở dốc, không dám phản bác.

Sương mù màu trắng xanh lượn lờ dâng lên ở bên cạnh anh, anh nhẹ nhàng thổi một hơi, tan.

"Nhớ kỹ, về sau không cần xen vào việc người khác." Anh quay đầu, kề sát vào bên tai cô, thanh âm khàn khàn, "Người nói chuyện tốt giống như tôi không nhiều lắm đâu."

Hà Niệm gắt gao nắm lấy làn váy, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

"Nghe hiểu?"

Cô lập tức gật đầu, giống như gà con mổ thóc.

"Loại địa phương này, về sau buổi tối đừng tới."

Hà Niệm nhăn mặt, một giây sau, người đàn ông nâng giọng, hỏi: "Nghe được không?"

Cơ hồ cắn hắn âm cuối, cô lập tức đáp: "Nghe, nghe được!"

"Bây giờ mới ngoan."

Khoé môi anh giương lên, thanh âm hạ xuống, dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô, xoay người tản mạn đi vào trong bóng tối.

Ở ngõ nhỏ an tĩnh, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.

Hà Niệm sợ tới mức chân mềm, vỗ về ngực dựa vào trên vách tường, hai giây sau, lỗ tai khẽ động, cách đó không xa truyền đến âm thanh chửi bậy.

Còn tốt còn tốt, không chết người. Cô đỡ tường, khập khiễng đi ra đường lớn như đang chạy trốn.

Thật sự rất đáng sợ.

***

Quán bar.

Âm nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ không ngừng nhảy nhót, Hà Niệm một tay bảo vệ camera treo trước ngực, một tay che lại lỗ tai, gian nan chen chúc trong đám người để đi đến phía trước.

Dương Sở Mông đột nhiên lại kêu cô đến nơi này nói chuyện, Hà Niệm nghiến răng nghiến lợi, làm hại cô vội tới mức đến quần áo cũng không có thời gian đổi.

Rốt cuộc tới một chỗ có chút trống trải, cô đối chiếu địa chỉ trên WeChat rồi vội vàng đi qua.

Nhất định có tin giật gân, nghĩ như vậy, bước chân Hà Niệm liền càng nhanh hơn.

"Cậu tại sao lại mặc như vậy tới?," Dương Sở Mông cứng họng, "Chơi sắm vai nhân vật?"

Hà Niệm mặc một cái váy Lolita màu đỏ, phía dưới là đường viền hoa màu đen, vớ dài trắng sọc đen cũng chỉ đến đầu gối hai, ba tấc.

"Cậu không phải nói có việc tốt cho tớ cho tớ?" Hà Niệm lập tức ngồi ở đối diện ghế cô nàng, thở dốc, "Sợ cậu đổi ý."

Vừa mới vì đuổi thời gian chạy trốn nàng miệng khô lưỡi khô, cầm lấy cái ly trước mặt Dương Sở Mông đổ vào miệng.

"Từ từ, đó là --"

Còn không kịp ngăn lại, Hà Niệm đã nuốt xuống

"Đó là rượu." Dương Sở Mông nói xong lời vừa nãy.

"Cậu không nói sớm!" Hà Niệm cay đến nỗi nước mắt đều đã chảy ra, ngũ quan khoa trương nhăn thành một cục.

Dương Sở Mông đưa tay về, cười: "Đều là người trưởng thành, uống một chút thì có sao."

"Được rồi được rồi," Hà Niệm đại đầu lưỡi hỏi, "Chuyện gì? Có tin nóng gì?"

"Cậu tự xem đi," Dương Sở Mông thần bí cười hì hì, ngón tay thon dài đi phía trước nhẹ nhàng một lóng tay: "Thấy không, sắp bắt đầu rồi."

Âm thanh kích động của đàn guitar điện, tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt, Hà Niệm theo bản năng nhìn lên trên sân khấu --

Ánh đèn hư ảo trên đỉnh đầu lập loè, một người đàn ông tiến vào trong ánh mắt cô, hắn đứng ở trước microphone, thân thể hơi ngửa ra sau, ngón tay thon dài khảy nhanh trên đàn.

Nhóm người chung quanh mở đèn pin trên di dộng, giơ giống như là gậy huỳnh quang. Cánh tay của bọn họ kích động nâng lên, nhảy lên hoan hô giống như là tạc vỡ ra.

Thét chói tai.

Khuyên tai màu đen, mũi cao thẳng, đôi mắt híp lại, đen nhánh.

Xung quanh phảng phất trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Hà Niệm rõ ràng nghe thấy được âm thanh tim mình đập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

"Thấy được không?" Âm nhạc lấn át âm thanh của Dương Sở Mông, cô chỉ có thể bắt tay hợp lại ở bên miệng, lớn tiếng gào, "Hắn chính là mục tiêu mới của cậu."

Nam nhân không ai bì nổi chọn đàn, một tay đỡ đàn ghi-ta, một tay cao cao giơ lên. Trống Jazz đánh nhịp càng thêm kịch liệt, bên cạnh tay Bass cũng điên cuồng phe phẩy đầu, sân nhảy, mọi người không ngừng múa may đôi tay, thét chói tai.

Hà Niệm ánh mắt sững sờ giơ camera treo trên cổ, điều chỉnh tốt tầm nhìn, nhắm ngay người đàn ông phía trước, ấn nút chụp.

Là hắn sao?

Hắc u u hẻm trong miệng, màu đỏ tươi tàn thuốc sáng ngời tối sầm lại, hắn trong ánh mắt lan tràn hàn ý, khóe miệng nhẹ cong.

"Tại sao lại giao hắn ta cho tớ?" Giọng Hà Niệm run run.

Cô đã ký phòng làm việc giải trí phóng viên, thường xuyên bị phái đi đào một ít bát quái của minh tinh, nhưng bởi vì tư lịch nông cạn, mỗi lần phái cho cô đều là vài minh tinh nhỏ.

Đùa cái gì vậy, tuy rằng hắn là có chút đẹp trai, nhưng đi theo dõi loại đàn ông này loại này, bất tử cũng thiếu cẳng tay gãy cẳng chân.

"Khả năng bởi vì tháng này công trạng của cậu không đạt tiêu chuẩn," Dương Sở Mông nghĩ nghĩ, lại nói, "Lão bản nói nếu trị không được hắn, cậu liền sẽ bị cuốn gói." Cô an ủi sờ sờ đầu Hà Niệm, "Không quan hệ, cậu đáng yêu như vậy, hắn nhất định sẽ không làm gì cậu đâu."

Hà Niệm: "......"

Dương Sở Mông cẩn thận lấy ra một túi da trâu, "Bất quá, lần này với trước kia có điểm không giống nhau," cô từ bên trong lấy ra tờ giấy, "Cậu làm hắn ký cái hợp đồng này".

Hà Niệm nhận lấy, càng lật về sau xem càng cảm thấy không thích hợp.

"Tớ chỉ là một phóng viên nhỏ, loại chuyện ký hợp này không phải nên tìm ngươi chuyên nghiệp sao? Tìm tớ làm gì?"

Thiêm nghệ sĩ linh tinh lại thế nào, cũng hoa không đến cô a.

"Công ty giải trí Hoa Mỹ đặc biệt muốn hắn, cũng mặc kệ dùng biện pháp gì đều mời không được, bên đó và chúng ta là quan hệ hợp tác, là mệnh lệnh của bên kia," Dương Sở Mông buông tay, "Cái này không có biện pháp."

Dương Sở Mông nghiêm túc nói: "Hắn lớn lên rất đẹp trai nha, nghe nói bối cảnh cũng không đơn giản." Cô nhìn khuôn mặt ăn khổ qua của Hà Niệm, yên lặng một chút, rồi nói tiếp, "Tính cho ngươi nói thật đi," Dương Sở Mông tiến đến bên tai Hà Niệm, đè thấp tiếng nói, "Kỳ thật, đây là không ai dám tự tìm khổ. Nghe nói ai lại gần hắn, hoặc là bị đánh hoặc là bị uy hiếp, đặc biệt thảm."

Cô nhấn mạnh hai chữ "Đặc biệt".

Hà Niệm mở to hai mắt, lợi hại như vậy?

"Tớ nghi rằng bọn họ là cố ý nói công trạng không tốt lấy cớ ném cái củ khoai lang nóng phỏng tay này cho cậu, bằng không bối cảnh của nhân vật thần bí lớn như vậy, thì đã sớm bị người khác đoạt rồi," Dương Sở Mông lắc đầu, "Cậu lúc này đúng thật là chọc phải họng súng." Cô vỗ vỗ vai Hà Niệm, một bộ dáng hãy nén bi thương.

Hà Niệm hoài nghi: "Cậu thật sự là bạn tớ sao?"

Dương Sở Mông: "Tớ còn là lãnh đạo của cậu."

Đúng đúng đúng, lúc làm việc cô ấy là lớn nhất.

Hà Niệm thầm hô một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt đi theo người đang di chuyển trên sân khấu.

Bất quá nhiệm vụ này là...... Quá gian nan rồi!

"Mặc kệ là dùng cách lấy tin nóng uy hiếp hay là cách bám đuôi không bỏ, chỉ cần cậu làm hắn ngoan ngoãn tham gia công ty giải trí Hoa Mỹ là được." Dương Sở Mông nói, "Đây là lão bản nguyên lời nói."

Hà Niệm khóc không ra nước mắt, cô chán sống rồi sao?

"Nếu cậu không hoàn thành được thì sẽ bị uống gió Tây Bắc." Dương Sở Mông nói, "Tuy rằng tớ miễn cưỡng có thể giúp cậu kéo dài mấy ngày, nhưng mộng tưởng của cậu đã có thể ngâm nước nóng, suy nghĩ tốt đi." Cô cúi đầu xé đường viền hoa trên váy Hà Niệm.

Hà Niệm nâng má hung hăng mà nhìn chằm chằm người trên sân khấu, Dương Sở Mông nói đúng, cô muốn là người có công trạng cao nhất, cho, cho dù hiện tại kinh tế đình trệ, một ngày nào đó cô cũng trở thành phóng viên trứ danh.

"Nghĩ kỹ rồi sao?"

"Ừ!"

Cô cắn răng răng thật mạnh gật gật đầu, giống như ra một quyết định trọng đại, nói: "Được, cái này tớ nhận." Hà Niệm hít một hơi thật sâu, cầm lấy camera hướng sân khấu chụp liên tục.

Âm nhạc mạnh mẽ, đầu hắn lắc lư, tóc đen nhanh phất lên cao.

Hắn trong tiếng thét chói tay và hoan hô xuống sân khấu, ngay sau đó, người ở phía sau kịch liệt kích động lên, tiến lên phía trước như điên, như là nhìn không thấy bàn ghế phía trước. Hà Niệm nhảy dựng, trước khi cái bàn bị phá nhanh chóng đứng lên.

Má ơi! Cô bị đám người đẩy đi thật xa, cô gian nan quay đầu xem Dương Sở Mông.

Ai dẫm chân cô?! Hà Niệm đau đến cắn răng, hất cằm lên phía sau nhìn. Dương Sở Mông bị đẩy ở trong đám người, cao cao giơ lên một bàn cánh tay, lớn tiếng nói với Hà Niệm: "Bên ngoài!"

Hà Niệm đột nhiên bị người ta đẩy tới góc bàn, chọc thẳng vào eo cô.

Quá khủng bố!

Hà Niệm phế đi sức của chín trâu hai hổ mới từ bên trong thoát thân ra, cô xoa chỗ vừa mới bị đâm thở hổn hển vài cái, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Phía trước có cái một cái cửa nhỏ cao khoảng mét sáu, bề mặt màu xám, vừa lúc cùng màu tường với quán bar, không nhìn kỹ căn bản nhìn không thấy, Hà Niệm nhìn nhìn, thật cẩn thận đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Tựa như lượng thân làm theo yêu cầu giống nhau, cô vừa lúc có thể chui ra đi.

Không nghĩ tới nơi này còn có cửa bí mật? Hà Niệm vặn vẹo cổ, vừa lấy di động ra vừa đi đến cửa chính, vừa định nhắn tin cho Dương Sở Mông, một giọng lưu manh vang lên: "Uy, cô gái nhỏ, ở một mình sao?"

Hà Niệm cả kinh, nương theo ánh sáng mỏng manh của di động thấy ba, bốn người vai trần đi tới phía mình.

Không thể nào.

Hà Niệm nhanh chân muốn chạy, nam nhân đi đầu kia đi một bước xa chặn ở trước mặt cô, cười: "Chạy cái gì? Đừng không cho mặt mũi như vậy chứ." Hai bên đầu tóc người nọ cạo ngắn ngủn, chỉ có mào gà ở giữa cao chót vót.

Hà Niệm cắn đầu lưỡi, ép chính mình bình tĩnh lại.

Lúc này không thể sợ hãi.

"Tôi cùng bạn của tôi tới." Hà Niệm câu chữ rõ ràng, "Các người tránh ra."

"Kia nhiều không thú vị," nam mào gà kéo dài âm, đầu nghiêng nghiêng qua bên cạnh, nâng giọng lên, "Ta nói có phải hay không a, các huynh đệ?"

"Đúng vậy!" Tiểu tóc húi cua bên cạnh nam mào gà cười hì hì thò qua tới, "Đi, các anh mang em đi chơi." Nói xong liền kéo cánh tay Hà Niệm, Hà Niệm phản ứng cực nhanh, nhanh chóng trốn qua bên kia tường.

"Đừng thẹn thùng chứ." Đôi tay nam mào gà ôm ngực, đầu hướng về phía Hà Niệm uốn éo, "Mày thất thần làm gì? Còn không mau thỉnh người ta?" Nói xong liền lấy chân đạp vào mông tiểu tóc húi cua, "Sao lại không có mắt như vậy."

Tiểu tóc húi cua cười hì hì gật đầu, tay lại lần nữa duỗi lại đây, để ở trên vai Hà Niệm.

"Tôi cảnh cáo các người, đừng động tay động chân," Hà Niệm đột nhiên vung cánh tay, không khách khí đẩy tay tiểu tóc húi cua ra, nắm chặt di động, "Tránh ra, ta phải về nhà!"

"Ai u, bộ dáng tức giận này thật đáng yêu!" Thanh âm cười cợt của nam mào gà vang lên, tay dùng sức chà xát nhau, "Tao thích."

Vài người phía sau bước lên ép sát cô.

Làm sao bây giờ? Hà Niệm chậm rãi lui về sau, cô không phải là chưa bao giờ tới quán bar, nhưng loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải.

"Tới tới tới, các anh trai đưa em về nhà." Nam tóc húi cua cười cười bắt bả vai cô, Hà Niệm không thể lui được nữa, lại lần nữa đánh hạ tay người nọ, "Đừng chạm vào tôi!"

"Cô bé không biết tốt xấu," tóc húi cua nam bị mất mặt, nảy sinh ác độc mắng một tiếng: "Chúng tao hảo tâm mời mày đi chơi, mày đừng đặng cái mũi thượng --"

Hắn còn chưa nói xong, một cái bao màu đen từ phía trên rơi xuống, "Phanh" một cái chuẩn xác nằm ở trên mặt hắn.

"Con mẹ nó là ai!" Tóc húi cua nam quát.

Cơ hồ cắn hắn âm cuối, một cái bóng dáng từ phía trên nhảy xuống!

Hắn tốc độ cực nhanh, một cái đá trực tiếp đá vào trên lưng tóc húi cua, lực đạo mạnh làm hắn hung hăng quỳ gối ở trước mặt Hà Niệm, "Phanh" một tiếng, đầu gối hung hăng quỳ ở trên mặt đất.

"Mày mắng ai đó," anh nghênh mặt, lạnh nhạt nói, "Không thấy cô ấy không vui?"

Giọng anh ép cực thấp, nhấc chân lại đạp cẳng chân hắn: "Hả?"

Chung quanh an tĩnh hai giây, sắc mặt mào gà nam nháy mắt thay đổi, hướng tới người tới đánh ha ha: "Từ gia Từ gia, ngài một phát lời nói tôi nào dám --"

"Việc mày dám còn thiếu sao?" Anh khẽ quát một tiếng, "Lần trước ở bên kia, không phải người của mày ám sát tao?" Hắn giơ tay chỉ chỉ ngõ nhỏ phía trước, "Tao mặc kệ mày cầm người của bên kia bao nhiêu tiền," anh đi bước một đi tưởng mào gà nam, vươn một ngón tay chọc chọc ngực hắn, thanh âm âm lạnh băng, "Chớ chọc tao, biết không?"

Mào gà giọng nam âm đều thay đổi điều, không ngừng ứng hòa: "Là là là, em đương nhiên --"

"Được rồi, mày giữ sức cùng người bên kia giải thích đi," anh không chớ hắn nói hết câu, tái bút này không kiên nhẫn đá chân trên mặt đất của tiểu tóc húi cua: "Chạy nhanh đem cái này rác rưởi mang đi, chướng mắt."

"Vâng vâng vâng," mào gà nam gật đầu liên tục, "Em, em nhất định dạy bảo thật tốt." Nói xong, chạy nhanh chỉ thị bên cạnh hai cái tiểu đệ đi quá mềm trên mặt đất người, nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.

Gió nhẹ thổi qua, ánh trăng mông lung rải xuống dưới, chiếu vào trên người anh, Hà Niệm hít hít cái mũi, không chớp mắt nhìn anh.

Người đàn ông quay mặt đi, Hà Niệm không biết khi nào đã ngồi xổm trong góc tường, hắn ánh mắt chậm rãi đi xuống phóng, đốn hạ, xách lên trên mặt đất bao liền đi phía trước đi đến, một bộ dáng không liên quan mình.

Hà Niệm: "...... Này."

Bước chân anh nhanh hơn.

"Này!" Giọng Hà Niệm mang theo tiếng nức nở.

Anh dừng lại ở dưới đèn đường, qua hai giây, xoay người quay trở về.

"Kêu tôi làm gì?" Anh hỏi, "Biết tôi là ai sao?"

Hà Niệm nhấp môi: "Biết." Cô nhớ tới vừa rồi mào gà nam kêu tên của anh, vì thế nhỏ giọng nói, "Từ, Từ gia."

Anh cười nhẹ, ánh mắt lại sắc bén vô cùng: "Không sợ tôi đánh em?"

Hà Niệm: "Anh vừa rồi đã cứu tôi."

"Chưa từng nghe qua câu mới ra hang sói lại vào hang hổ sao?"

Hà Niệm ngửa đầu hỏi: "Anh sẽ sao?"

Anh nhìn chằm chằm cô hai giây, từ trên cao nhìn xuống Hà Niệm, hỏi: "Có thể đi không?"

"Chân, chân tôi mềm rồi."

Nam nhân: "Chân như thế liền mềm?"

Hà Niệm: "Anh quá dữ." Cô hít hít cái mũi, cằm nâng lên, bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông thở ra, dùng sức ngửa đầu, thong thả về phía trước vươn tay: "Được rồi, đừng khóc, tôi kéo em lên."

Hà Niệm không nhúc nhích.

"Chạy nhanh." Anh thúc giục.

"...... Cánh tay của tôi cũng mềm rồi."

=====

Lời editor:

Dạo này hơi bận, lịch đăng là 1 chương/tuần. Sau khi edit xong thì sẽ beta lại sau:*
Bình Luận (0)
Comment