Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh (Dịch)

Chương 12 - Chương 259: Bánh Mì Canh Thịt Cừu? Lời Bài Hát Này Sai Sao? (1)


Ngụy Đông An rất ít khi xuất hiện trên mạng, và trên mạng cũng không có nhiều tin tức về ông ấy.

Chẳng mấy chốc, tiếng hát vang lên.

Chỉ nghe thử một chút, Vu Minh đã mua luôn album này để nghe bản đầy đủ.

Kể cả Trình Thiên Lôi chưa phát hành chính thức các bài hát khác trong album,

Thiên Dã vẫn đi theo phong cách nhạc lưu hành bình thường, y như phong cách hát trước của Trình Thiên Lôi.

Nhưng giai điệu, ca từ và phần soạn nhạc đều rất được đầu tư.

Kỹ thuật hát của Trình Thiên Lôi cũng có tiến bộ, khiến bài hát khá hay, còn rất dễ nghe.

‘Quả nhiên, tiếp tục đi theo con đường thành công trước đây mới là bí quyết bất bại trong làng nhạc, bài hát này chắc chắn sẽ là bài hát hot nhất trong số các bài hát của Thiên vương Trình.’

Vu Minh thầm đánh giá.

Bây giờ anh ta cũng không ôm hy vọng vào Hứa Diệp nữa.

“Có vẻ như sẽ không thể thấy tên kia trong nhóm mặc váy rồi.” Vu Minh hơi chút tiếc nuối nghĩ.

Sau đó, anh ta truy cập vào đĩa đơn của Trần Vũ Hân từ trang đầu quảng cáo.

Sau khi vào giao diện, đĩa đơn này cũng có một bìa.

Chính là hình ảnh bong bóng trên Weibo.

Tuy nhiên, bây giờ trên hình ảnh đã có một dòng chữ.

Bong Bóng.

“Tên bài hát là Bong Bóng, bảo sao lại có hình ảnh bong bóng đi kèm.”

Vu Minh cũng không nghĩ nhiều, cách đặt tên này rất phổ biến trong giới ca hát.

“Nghe một chút xem, đây là bài gì nào.”

Trong tai nghe của Vu Minh, tiếng nhạc đệm của bài hát vang lên.

Giọng hát của Trần Vũ Hân cũng cất lên theo đó.
Chương 259: Bánh mì canh thịt cừu? Lời bài hát này sai sao? (1)
Biểu cảm của Vu Minh bỗng sững sờ, anh ta vội nhấn nút tạm dừng, sau đó xem danh sách đội ngũ sản xuất bài hát này.

Đều là Hứa Diệp, không sai.

“Trời đất! Đây là bài hát do Hứa Diệp viết?”

Vu Minh khó tin.

“Không đúng! Không đúng!”

Phong cách bài hát khác hẳn với phong cách trước đây của Hứa Diệp.

Vu Minh không nghĩ nhiều, anh ta quyết định nghe xong rồi nói tiếp.

Âm nhạc tiếp tục phát.

Trong khúc nhạc đệm, tiếng đàn piano vang lên từng nhịp, khiến người nghe cảm thấy nhói lòng.

Cảm xúc chung của bài hát này đang dần được đẩy lên cao.

Gần như toàn bộ phần đầu là âm trầm, khiến Vu Minh cũng cảm thấy tâm trạng bị đè nén xuống thấp.

Sau đó, bài hát đến quãng B.

“Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.”

Giọng hát của Trần Vũ Hân tăng thẳng lên tám quãng, cô ấy bắt đầu sử dụng một số giọng giả.

Vu Minh hét lên, góp phần nhỏ vào việc ngăn chặn biến đổi khí hậu toàn cầu.

Anh ta nhìn chằm chằm vào lời bài hát, lắng nghe cẩn thận.

Thái độ của anh ta đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu lúc đầu anh ta chỉ nghĩ nghe một cách hời hợt thì giờ đây anh ta nghiêm túc lắng nghe.

Bài hát này của Hứa Diệp, không bình thường!

Kỹ thuật hát của Trần Vũ Hân, cũng không bình thường.

Bài hát vẫn tiếp tục phát.

Vu Minh đã đắm chìm trong bài hát này.

Cảm xúc của Trần Vũ Hân được truyền tải một cách tinh tế, khiến người nghe không tự chủ được mà đắm chìm vào.

“Tất cả đều chỉ là bong bóng, chỉ giây phút thôi sẽ vỡ tan.”

“Những lời hứa hẹn của anh dù cho đều quá mỏng manh.”

“Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết.”

“Thì còn gì để đau lòng..”

Nghe tới mấy câu này, Vu Minh cảm giác trên người nổi da gà.

“Tuyệt vời!”

Trước những câu này, lời bài hát lặp lại “Cớ sao lại đau lòng, tại sao lại đau lòng.”

Lặp đi lặp lại hai lần, lần sau cao hơn lần trước, hoàn thành việc truyền tải toàn bộ cảm xúc.

Sau đó, trong đoạn điệp khúc, tất cả áp lực và lo lắng đều được giải phóng.

Sức cuốn hút rất mạnh mẽ.

Bài hát vẫn tiếp tục.

Khi bài hát đến hồi kết, giai điệu ở đây lại trở về sự bình yên, dịu nhẹ như lúc đầu của cả bài.

“Đừng nói rằng anh yêu em, nếu đó chỉ là dối trá.”

“Thà rằng anh cứ lặng im.”

Ca khúc kết thúc, tự động phát bài tiếp theo.

Vu Minh vội vàng nhấn nút tạm dừng, anh ta dựa vào ghế máy tính, toàn thân vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng.

Bây giờ nếu bạn đi tìm một người lạ, sau đó nói cho anh ta, người viết Quả Táo Nhỏ và Bong Bóng đều là Hứa Diệp, có lẽ cũng không mấy ai tin.

Giống như ban nhạc GALA hát bài Young For You còn có một bài hát khác tên Theo Đuổi Ước Mơ Đến Cùng.

Cư dân mạng đều đùa rằng rất khó để liên tưởng hai bài hát này với nhau.

Bài hát Bong Bóng này khiến Vu Minh thay đổi cái nhìn về Hứa Diệp và Trần Vũ Hân.

Hai ngươi định làm gì vậy?

Quá mạnh rồi!

‘Đấu với Thiên vương, cũng không phải không thể!’ Vu Minh nghĩ thầm.

Vu Minh nghĩ vậy.

Sau đó, anh ta nghe lại Bong Bóng thêm một lần.

Lần này anh ta nghe từ góc độ chuyên nghiệp.

“Bài hát này hát khó thật đấy, không thể tưởng tượng nổi là Trần Vũ Hân hát được, từ khi gặp Hứa Diệp phong cách của cô ấy thay đổi hoàn toàn.” Vu Minh cảm thán.

Lúc này trong lòng anh ta, Bong Bóng không khác gì một tuyệt phẩm.

Hứa Diệp sáng tác bài hát này riêng cho Trần Vũ Hân, cả về giai điệu và ca từ đều có những điểm nhấn riêng, hơn nữa phát huy được thế mạnh của Trần Vũ Hân.

“Hứa Diệp đúng là đỉnh thật, bài hát hay thế này sao không tự hát nhỉ?”

Về mặt ca từ, Bong Bóng có vẻ thiên về góc nhìn của nữ giới, nhưng cũng có thể hát theo góc nhìn của nam giới.

Những người đàn ông, phụ nữ thất tình khi nghe bài hát này chắc chắn sẽ rất đồng cảm.

Nhiều người thất tình thậm chí còn chủ động tìm kiếm những bài hát kiểu này, nghe đi nghe lại và đưa mình vào câu chuyện.

Vu Minh có thể đoán được, trong phần bình luận của bài hát chắc chắn sẽ có rất nhiều người kể lại chuyện tình cảm của chính mình.

Bất kể là chuyện thật hay bịa nhưng chắc chắn sẽ không ít chút nào..

Đầu năm nay, phần bình luận của bài hát cũng là nơi để các cư dân mạng thể hiện tài năng của mình.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Vu Minh.

Người hâm mộ của Hứa Diệp và Trần Vũ Hân đã canh giữ ở phần mềm âm nhạc từ lâu.

Ngay khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ, những người này lập tức mở bài hát của Trần Vũ Hân lên.

Tuy nhiên, tâm trạng người hâm mộ của Hứa Diệp và Trần Vũ Hân không giống nhau.

“Ủng hộ Trần Vũ Hân ra đĩa đơn, Viện Trưởng hát với chị ấy có mấy câu, chia tiền viết bài cho anh ấy là được rồi, còn phải chia tiền hát cho anh ấy nữa sao!”
Chương 260: Bánh mì canh thịt cừu? Lời bài hát này sai sao? (2)
“Viện Trưởng coi như có lương tâm rồi, cuối cùng cũng biết viết bài cho Trần Vũ Hân hát!”

“Trần Vũ Hân hát, Viện Trưởng đúng là dư thừa!”

Nhóm Bệnh Nhân ở bình luận khu điên cuồng lên tiếng.

Người hâm mộ của Trần Vũ Hân lại thể hiện sự lo lắng.

“Hứa Diệp hát, tôi thấy không ổn lắm!”

“Chị Vũ Hân ơi, chị không thể như vậy được!”

“Tôi vừa muốn nghe, nhưng vừa không dám nghe.”

Trần Vũ Hân có rất nhiều người hâm mộ, đều là người hâm mộ cũ của cô ấy, họ vẫn chưa thích nghi với sự thay đổi hiện tại của Trần Vũ Hân.

Ví dụ như hai bài hát Ánh Trăng Bên Hồ Sen và Tự Do Bay Lượn, một số người hâm mộ cảm thấy cũng được, nhưng cũng có người không thích.

Cũng may những người hâm mộ của Trần Vũ Hân không phải là người hâm mộ não tàn, tuy rằng có người bỏ làm người hâm mộ, nhưng phần lớn người hâm mộ khi thấy Trần Vũ Hân phát triển tốt hơn trước, cũng rất biết ơn Hứa Diệp.

Khi họ mở Bong Bóng lên, bắt đầu nghe.

Giọng hát vang lên.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người ngỡ ngàng.

“Trời ơi!”

Đây là bài hát Hứa Diệp viết hả?

Ca từ tinh tế như vậy sao?

Giai điệu cũng khác trước.

Hứa Diệp anh ta thay đổi rồi!

Trong nháy mắt, mọi người bắt đầu tò mò.

Mọi người tiếp tục nghe.

Giọng hát của Trần Vũ Hân tiếp tục vang lên.

Người nghe cũng dần dần chìm đắm trong tiếng hát.

“Đóa hoa có đẹp bao nhiêu, nở rồi cũng sẽ úa tàn.”

“Vì sao có lung linh nhường nào, lóe sáng rồi cũng vụt tắt.”

“Tình yêu vốn chỉ như bong bóng, nếu có thể nhìn thấu hết.”

“Thì còn gì để đau lòng.”

Lời ca vô cùng day dứt.

Nhiều người nghe đều nhớ lại tình yêu mình đã trải qua.

Thậm chí, một số người nhạy cảm còn rơi nước mắt.

“Hu hu hu… Chị Vũ Hân hát hay quá!”

“Tại sao anh lại xuất hiện trong năm tháng đẹp nhất của em rồi lại rời đi! Giá như anh không bao giờ xuất hiện, giờ đây em đã chẳng nhớ anh đến thế này!”

“Cô gái ấy, em còn nhớ anh không?”

“Hứa Diệp, anh thật quá đáng!”

Khu bình luận giờ đây biến thành một đại hội hồi tưởng.

Rất nhiều người trong nhóm Bệnh Nhân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vui vẻ lúc vào, khi ra sướt mướt.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, đây là một bài hát hay!

Bài hát Hứa Diệp sáng tác khác với phong cách trước đây của anh ta .

Ban đầu, mọi người cảm thấy Hứa Diệp sẽ tung ra một ca khúc cùng loại với Quả Táo Nhỏ.

Nhưng lúc này xem ra, Hứa Diệp không hề có ý định đó.

Tôi lại viết nhạc bình dân, các anh không thắng tôi được.

Vậy giờ tôi dùng chính sở trường của các anh để so tài sòng phẳng.

Đừng tìm cớ cho việc thất bại nữa.

Các ca sĩ trong giới ca hát, mấy người không ngờ tới phải không?

Đến mười giờ tối, trên bảng xếp hạng bài hát mới, đứng đầu là Thiên Dã của Trình Thiên Lôi, mà đứng thứ hai, chính là Bong Bóng của Trần Vũ Hân.

Bảng xếp hạng trên các nền tảng âm nhạc lớn đều như vậy.

Trình Thiên Lôi làm Thiên vương, thực lực của gã phô bày ra đó, Trần Vũ Hân muốn dựa vào một bài hát để đánh bại Thiên vương, e rằng còn khó khăn.

Trên Weibo, bài hát Bong Bóng đã leo lên hot search.

Các cư dân mạng thảo luận không ngừng.

Còn bình luận trên Weibo của Hứa Diệp, cũng bị người nghe chiếm đóng.

“Hứa Diệp, anh không phải người! Em định ra ngoài chơi, anh lại khiến em thế này! Bây giờ em chỉ muốn khóc!”

“Phát Bong Bóng lặp đi lặp lại cả một buổi chiều, giờ em chẳng có hứng thú đi chơi!”

“Viện Trưởng mau đăng Weibo làm em vui đi, nếu không em sẽ hủy theo dõi.”

Tuy nhiên, Weibo của Hứa Diệp chẳng có động tĩnh gì.

Người này như hoàn toàn biến mất.

Bài đăng gần đây nhất trên Weibo, vẫn là video cải tạo lần trước đăng tải khi tham gia Đại nhạc hội Đồng Quê.

Ma Đô, trong khuôn viên biệt thự.

Trình Thiên Lôi và Chu Mạnh Nho ngồi trong sân nhỏ, hóng gió đêm.

Chẳng qua, lúc này Trình Thiên Lôi đã không bình tĩnh như buổi sáng nữa.

Gã và Chu Mạnh Nho đều đã nghe bài hát Bong Bóng.

Sau khi nghe xong, Trình Thiên Lôi không thể cười nổi.

Lần này Hứa Diệp ra chiêu, đánh thẳng vào điểm yếu của họ.

Bài hát Bong Bóng này, họ không thể tìm được điểm để chê bai, chỉ có thể để cho thị trường quyết định.

Chu Mạnh Nho bình tĩnh hơn, ông ta không sáng tác Thiên Dã, thất bại cũng không sao, cảm giác bình thường.

Thậm chí Chu Mạnh Nho còn trêu chọc: “Trình của Ngụy Đông An thụt lùi rồi.”

Ngụy Đông An trước mặt Chu Mạnh Nho, cũng coi như là đàn em.

Cũng chỉ có ông ta mới dám nói vậy.

Trình Thiên Lôi cũng không dám nói như vậy trước nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu.

Trình Thiên Lôi nhìn vào điện thoại, màn hình hiển thị bảng xếp hạng bài hát mới nhất.

Chu Mạnh Nho cười nhạt: “Đừng nhìn nữa, bài hát của Hứa Diệp hay đến mấy cũng không sao đánh bại cậu được. Dù gì bài hát này không phải do cậu ta tự hát, nếu cậu ta tự hát thì còn có thể hơi nguy hiểm.”
Chương 261: Bánh mì canh thịt cừu? Lời bài hát này sai sao? (3)
Độ nổi tiếng hiện giờ của Hứa Diệp ít nhất cao hơn gấp đôi Trần Vũ Hân.

Dù thế nào đi nữa, người hát chính là Trần Vũ Hân, đây là điểm khác biệt.

Hứa Diệp là người sáng tác cũng chỉ mang lại chút nhiệt độ ở giai đoạn đầu , và chỉ đến thế mà thôi.

Chu Mạnh Nho tiếp tục nói: “Bài hát này không phù hợp cho Hứa Diệp hát, yên tâm đi, họ đứng hạng hai thì hạng hai, cậu hạng nhất là đủ rồi.”

Trình Thiên Lôi gật đầu: “Thầy nói phải.”

Giờ gã cảm thấy có phần nực cười, đường đường là một Thiên vương, vậy mà lại vì Hứa Diệp phát hành bài hát mới mà sốt ruột.

Còn lo lắng Hứa Diệp vượt mặt mình về thứ hạng, thật sự không nên.

‘Gần đây tâm trạng hơi tụt dốc.’ Trình Thiên Lôi thầm nghĩ.

Lúc này, điện thoại của gã vang lên.

Là trợ lý gọi đến.

“Tổng Giám đốc Trình, anh mau xem Weibo của Hứa Diệp, cậu ta hát cover Bong Bóng rồi!”

Trong lòng Trình Thiên Lôi tức khắc kinh hãi.

Hóa ra là đợi đến lúc này!

‘Hứa Diệp gan lớn vậy sao? Cho Trần Vũ Hân hát trước để làm nóng, sau đó đến cậu ta hát? Chiêu trò gì thế này?’

Trình Thiên Lôi vô thức nghĩ.

Giới ca hát chưa ai từng làm như vậy.

Nhưng thật ra cũng có một số ca khúc cũ được các ca sĩ khác hát cover trên các chương trình truyền hình và trở nên nổi tiếng.

Bản hát cover nổi tiếng hơn bản gốc cũng không phải là chuyện chưa từng có.

Nhưng Hứa Diệp thì sao?

Gióng trống khua chiêng tuyên truyền bài hát mới của Trần Vũ Hân, quay đầu lại hát cover một lần nữa.

Vậy sao lúc đầu không tự hát luôn đi?

‘Hứa Diệp muốn dùng phương thức đối lập này làm một bài hát có cảm xúc khác nhau sao? Phong cách âm nhạc của cậu ta quả thực khác với Trần Vũ Hân, nước cờ này biết đâu lại hiệu quả bất ngờ.’

Trình Thiên Lôi không khỏi lo lắng đứng dậy.

Chu Mạnh Nho hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hứa Diệp hát cover Bong Bóng.” Trình Thiên Lôi nói.

“Sao cơ? Thú vị đấy, mở ra nghe một chút đi, nghe xem cậu ta hát thế nào.” Chu Mạnh Nho nhàn nhạt nói.

Dáng vẻ của ông ta vẫn bình thản như cũ.

“Vâng thưa thầy.”

Trình Thiên Lôi mở Weibo ra, nhưng gã dùng tài khoản phụ.

Dù sao dùng tài khoản chính vào trang chủ của Hứa Diệp, nhỡ đâu không cẩn thận ấn nhầm, đến lúc đó chắc chắn lại thêm một cái hot search.

Trình Thiên Lôi tắt điện thoại quá nhanh, hoàn toàn không nghe thấy trợ lý còn nói thêm sau đó.

Lúc này, Trình Thiên Lôi mở trang chủ Weibo của Hứa Diệp lên.

Bài đăng đầu tiên trên trang chủ Weibo, hiển thị đã đăng cách đây năm phút.

Weibo này vẫn là phong cách trước đây của Hứa Diệp.

Một nội dung, cộng thêm một video.

“Chẳng lẽ còn quay MV?”

Trình Thiên Lôi cũng cảm thấy kỳ lạ, Hứa Diệp hoàn toàn có thể trực tiếp phát hành đĩa đơn, sau đó tải lên nền tảng âm nhạc, nhưng cậu ta không làm vậy, mà đăng lên Weibo.

Thao tác này, Trình Thiên Lôi không thể nào hiểu nổi .

Trình Thiên Lôi nhìn nội dung bài đăng Weibo, đọc thành tiếng.

“Nghe xong Bong Bóng của Trần Vũ Hân thì nghe phiên bản của tôi, chắc chắn sẽ mang đến cho bạn cảm giác khác.”

Nội dung không có gì đặc biệt, Hứa Diệp nhắc đến tên Trần Vũ Hân, cũng là tuyên truyền cho bài hát.

“Thầy, con phát đây.” Trình Thiên Lôi nói.

Chu Mạnh Nho vẫy tay, ra hiệu bắt đầu.

Trình Thiên Lôi kết nối với loa Bluetooth, sau đó mở video của Hứa Diệp.

Trong video, hình ảnh ban đầu là màu đen.

Vài dòng chữ dần dần xuất hiện.

Bánh Mì Canh Thịt Cừu

Người viết lời: Hứa Diệp.

Biểu diễn: Hứa Diệp.

Trình Thiên Lôi sửng sốt.

Sau đó gã chợt nhận ra.

“Thầy Chu, video này của Hứa Diệp, bài hát tên là Bánh Mì Canh Thịt Cừu, không phải Bong Bóng, đến cả tên bài hát cũng viết sai, nhân viên studio bọn họ thật chẳng chuyên nghiệp chút nào.” Trình Thiên Lôi cười nói.

Chu Mạnh Nho không nói tiếp.

Lúc này, khúc nhạc dạo vang lên.

Vài giây sau, giọng hát của Hứa Diệp vang lên.

Sau đó Trình Thiên Lôi thấy hình ảnh trên video thay đổi, xuất hiện một bát bánh mì canh thịt cừu.

Đặc sản An Thành, bánh mì canh thịt cừu.

Đầu Trình Thiên Lôi đầy thắc mắc.

Điện thoại gã hỏng rồi sao?

Không phải Hứa Diệp hát cover bài Bong Bóng hả? Trong video hiện bánh mì canh thịt cừu là sao?

Cậu ta có biết vào tối mà thấy những thứ này thì không chịu được không.

Lúc này, Hứa Diệp cất giọng.

“Bánh mì canh thịt cừu dưới ánh nắng mang màu sắc rực rỡ.”

Chu Mạnh Nho phê bình: “Cũng không tệ.”

Đàn anh giới ca hát dựa vào trên ghế nằm, nhắm mắt lại nghe nhạc.

Ông ta không phát hiện ra vấn đề.

Trình Thiên Lôi thì khác, gã vẫn nhìn màn hình điện thoại.

Trên màn hình, phụ đề cũng hiện lên.

Là Bánh Mì Canh Thịt Cừu, không phải Bong Bóng.

Hình ảnh thay đổi, vẫn là bánh mì canh thịt cừu, đủ loại bánh mì.

Chắc chắn không phải ghi sai!

Hứa Diệp lại cất giọng.

“Tựa như khiến tôi béo ra.”

Chu Mạnh Nho ồ lên, hỏi: “Tiểu Trình, cậu bật sai bài sao? Lời bài hát này sai sai.”
Chương 262: Bánh mì canh thịt cừu có ngon không? (1)
Trình Thiên Lôi cũng hoang mang.

Giọng hát vẫn tiếp tục.

“Đúng hay sai, mặt tôi chữ điền.”

“Em còn yêu tôi không.”

“Bánh mì canh thịt cừu vẫn đẹp tuy nhỏ.”

“Nhưng ba cái quá nhiều, dẫu rằng rất ngon.”

“Mà yêu hệt như bánh mì canh thịt cừu, nếu có thể ăn nhiều.”

“Cớ sao phải đau lòng.”

Nghe tới đây, Trình Thiên Lôi hoàn toàn phản ứng lại.

Hứa Diệp không hát cover!

Cậu hát cái búa ấy!

Cậu không hề hát Bong Bóng, cậu hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu!

Cậu có khùng không hả?!

Trình Thiên Lôi hoàn toàn cạn lời.

Cuối cùng gã cũng hiểu vì sao Hứa Diệp không đăng tải bài hát này lên nền tảng âm nhạc, và tại sao cậu ta lại phải thêm video vào.

Vừa nghe bài hát này vừa nhìn bánh mì canh thịt cừu trong video, trong lòng gã chỉ có hai từ.

Thơm quá!

Trình Thiên Lôi xanh mặt nói: “Thầy Chu, không sai đâu, Hứa Diệp cậu ta không hát Bong Bóng, là Bánh Mì Canh Thịt Cừu.”

Nói xong lời cuối cùng, Trình Thiên Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà cậu ta lại hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu!”

Chu Mạnh Nho vốn đang ung dung nằm trên ghế cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, ông ta đứng dậy, nhìn màn hình điện thoại.

Hình ảnh hiện lên đúng lúc là một bát bánh mì canh thịt cừu.

Tiếng hát của Hứa Diệp vang lên.

“Đáng lẽ nên biết nếu ăn bánh mì canh thịt cừu thì nên lần đầu nên ăn nhiều hơn.”

“Tựa như mười cân mỡ, không bằng tra tấn.”

“Cũng không phải ai sai, quá nhiều calo.”

“Cân nặng đang nói dối anh.”

Vẻ mặt đàn anh giới ca hát co quắp, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Giờ suy nghĩ trong lòng ông ta và Trình Thiên Lôi giống nhau.

Hứa Diệp thần kinh sao?

Đây là hành vi gì thế?

“Thầy Chu, nghe tiếp không ạ?” Trình Thiên Lôi hỏi.

Chu Mạnh Nho hít sâu mấy hơi rồi nói: “Nghe! Tiếp tục nghe!”

Trình Thiên Lôi tiếp tục phát.

“Dù xinh đẹp đến mấy tham ăn thì béo lên cũng úa tàn.”

“Dù tốt bụng đến mấy, béo lên cũng tội lỗi.”

“Tất cả đều là bánh mì canh thịt cừu, ăn một cái thật cô đơn.”

“Ăn quá nhiều, lại không đi vệ sinh được.”

“Hình dáng tôi không kiểm soát được càng ngày càng to ra.”

“Đống mỡ này, làm sao để nhỏ lại.”

“Muốn ôm lấy cánh tay, lại làm rách tay áo.”

“Tình yêu vốn là bánh bao canh thịt cừu, đừng trách tôi ăn rồi thành mụ béo.”

“Tại sao phải đau lòng.”

“Nuốt bánh mì canh thịt cừu, ăn nhiều hơn nữa.”

“Đã giảm được hai cân rồi, sớm đã chìm nghỉm.”

“Gương to rất đau lòng, làm sao có thể thoát khỏi.”

“Tôi thà không giảm cân còn hơn.”

Bài hát đi tới hồi kết.

Video mở đầu với những hình ảnh về các loại bánh mì ngâm nước khác nhau, từ bánh mì ngâm nước thịt bò, thịt cừu, đến bánh mì xào, bánh mì ngâm nước thịt bò, thịt cừu trong chậu nước…

Khi bài hát kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen.

Một dòng chữ hiện ra.

“Bài hát này được cải biên từ Bong Bóng của Trần Vũ Hân, kỳ nghỉ Tết Trung Thu đã đến, chào mừng mọi người đến An Thành ăn bánh mì canh thịt cừu.”

Sau đó video kết thúc.

Chu Mạnh Nho bủn rủn dựa vào ghế, thở dài.

Lúc này ông ta cảm thấy hơi bất lực.

Hứa Diệp là người thế nào vậy?

Là một ca sĩ, tự mình đùa giỡn với bài hát của chính mình?

Một người già như ông ta không thích những điều này.

Trình Thiên Lôi chỉ cảm thấy gã đã lãng phí năm phút quý báu của cuộc đời.

Gã không nên tin tưởng Hứa Diệp!

Ngay từ đầu gã không nên ấn vào!

Bây giờ đầu óc gã tràn ngập hình ảnh và âm thanh của những chiếc bánh mì canh thịt cừu hấp dẫn.

Không thể không nói, gã đói bụng.

Bánh mì canh thịt cừu, một món ăn đầy tinh bột, có thể kích thích sự thèm ăn của con người.

Trình Thiên Lôi khó hiểu.

Lời bài hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu của Hứa Diệp thực sự khá bình thường, một số đoạn còn gượng gạo.

Đương nhiên, đây là nhìn từ góc độ chuyên nghiệp.

Nhưng bản thân Hứa Diệp chính là đang chơi đùa, chứ không phải phát hành đĩa đơn.

Trình Thiên Lôi là người nghiêm túc, gã không thích chơi đùa kiểu này.

Gã cũng không muốn ai đó đùa nghịch bài hát của mình.

Kiểu đùa của Hứa Diệp, theo gã là rất không tốt.

Tại sao phải thay đổi lời bài hát hay của một bài hát?

Trình Thiên Lôi thoát giao diện phát video, sau đó thấy số liệu bài đăng trên Weibo của Hứa Diệp.

Mười phút trôi qua từ khi Hứa Diệp đăng bài Weibo.

Thời gian gần mười phút, lượt bình luận và chia sẻ bài đăng trên Weibo của Hứa Diệp đã lên tới bốn con số.

Con số này so với những người nổi tiếng hàng đầu khác có vẻ khá bình thường.

Nhưng chỉ mới mười phút.

Trình Thiên Lôi nhìn con số đáng sợ này, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ không hay.

‘Hứa Diệp đang câu kéo sự chú ý!’

Trình Thiên Lôi suy đoán không sai.

Sau khi quyết định để Trần Vũ Hân hát Bong Bóng, Hứa Diệp đã âm thầm viết lời bài hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu cho Bong Bóng.

Trên Trái Đất, cư dân mạng đã tạo ra bản chế này, sau đó bản chế này cũng được Đặng Tử Kỳ thừa nhận.
Chương 263: Bánh mì canh thịt cừu có ngon không? (2)
Tuy nhiên, ở thế giới này có khác biệt một chút.

Trên Trái Đất, bài hát mới nổi tiếng trước khi có Meme.

Hứa Diệp quyết định trở thành người thúc đẩy, dùng Bánh Mì Canh Thịt Cừu để hỗ trợ cho Bong Bóng.

Việc phát hành đĩa đơn trực tiếp mà không xuất hiện trong chương trình tạp kỹ thực sự sẽ kém thu hút hơn.

Vậy hãy nâng tầm độ hot lên một bậc nữa.

Trong khu bình luận trên Weibo của Hứa Diệp, nhóm Bệnh Nhân bắt đầu náo nhiệt.

“Lúc đầu tôi tưởng lỗi chính tả, là tôi đã vội vàng!”

“Hoá ra đây mới là bản chính thức!”

“Đừng để Trần Vũ Hân nhìn thấy bài đăng trên Weibo!”

“Trần Vũ Hân: Chị cảm ơn em!”

“Quên bản gốc rồi.”

Nhiều người hâm mộ của Hứa Diệp đã từng nghe bản gốc của Bong Bóng, sau khi nghe bản của Hứa Diệp, họ đều ngớ ra.

Có thể chơi như vậy sao?

Bài đăng Weibo này của Hứa Diệp lập tức được mọi người lan truyền khắp nơi.

“Người anh em, nghe Bong Bóng của Trần Vũ Hân chưa?”

“Chưa, đang bận chơi game, không có thời gian nghe nhạc.”

“Vậy tôi gửi cậu một phiên bản khác, đây là Bánh Mì Canh Thịt Cừu do Hứa Diệp hát, bài này hay lắm, cậu nghe xong bản gốc hẵng nghe bản của Hứa Diệp.”

“Được, gửi tôi đi.”

“Các chị em, nghe Bong Bóng của Trần Vũ Hân hôm nay mới ra chưa?”

“Chưa, định đi chơi vào kỳ nghỉ nhưng đến giờ vẫn chưa chốt được địa điểm, đang bận tìm kiếm thông tin.”

“Để tôi chia sẻ cho, đây là Bánh Mì Canh Thịt Cừu của Hứa Diệp, cậu nghe Trần Vũ Hân hát mới rồi nghe cái này.”

“Để nghe thử xem sao.”

Sau khi bài đăng Weibo của Hứa Diệp xuất hiện, những cuộc trò chuyện tương tự như vậy xuất hiện liên tục trên các phần mềm nhắn tin.

Nhiều người sau khi nghe xong bài hát không có thói quen chia sẻ trực tiếp cho bạn bè.

Họ thường chia sẻ trong vòng bạn bè kèm theo một dòng tâm trạng, hoặc đơn giản chỉ chia sẻ để bày tỏ tâm trạng của bản thân lúc ấy.

Ngày nay, những thứ thế nào mới chia sẻ cho bạn bè?

Đương nhiên là cái gì thú vị mới chia sẻ cho bạn bè.

Video của Hứa Diệp lan rộng khắp mạng xã hội.

Hứa Diệp cũng chu đáo, chia sẻ cả video lên Đầu Thủ.

Trên Đầu Thủ hắn cũng có mười triệu người theo dõi.

Người dùng Đầu Thủ cũng chia sẻ cho nhau.

Mọi người chuyển cho nhau, nhắc nhở bạn bè nghe nguyên bản của Trần Vũ Hân trước, sau đó mới nghe phiên bản của Hứa Diệp.

Nghe xong phiên bản của Trần Vũ Hân, rất nhiều người đều nhớ lại chuyện tình đã trải qua.

Đừng nói rằng cẩu độc thân không có khả năng đồng cảm.

Cẩu độc thân cũng từng trải qua yêu thầm, khi thấy đối tượng yêu thầm có người yêu, họ cũng than thở rằng tình yêu chỉ là bong bóng.

Chờ đến khi mọi người nghe phiên bản của Hứa Diệp, phản ứng sẽ khác.

“Chết tiệt! Nghe xong đói bụng, nhưng nhà tôi ở miền Nam, không có bánh mì canh thịt cừu ở An Thành!”

“Hứa Diệp nói thật đi, có phải Bong Bóng là bài hát tuyên truyền không! Cậu nghiện viết bài hát tuyên truyền hả?”

“Thương Trần Vũ Hân, hy vọng cô ấy vẫn chưa biết chuyện này.”

“Các anh em, tôi chỉ hỏi một câu, tóm lại bánh mì canh thịt cừu này có ngon không?”

Sau khi nghe xong, cư dân mạng bắt đầu chia sẻ trên mạng.

Đến mười hai giờ đêm, một chủ đề mới bước lên hot search, đứng đầu bảng.

Chủ đề này có tên là “Bánh mì canh thịt cừu có ngon không”.

Bây giờ là một ngày trước kỳ nghỉ, một số người đã lên kế hoạch cho lịch trình, nhưng còn có rất nhiều người chưa xác định.

Ngày nay, du lịch của hầu hết mọi người thực chất là đi đến các địa điểm tham quan và ăn uống.

Ăn uống quan trọng hơn, mỗi nơi đều có nền ẩm thực đặc sắc, nếu không đến đó thì sẽ không thể thưởng thức được hương vị chính gốc.

Bài hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu này của Hứa Diệp thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt của nhiều người đều đổ dồn về An Thành.

Người ở An Thành bỗng chốc hăng hái.

“Bánh mì canh thịt cừu của An Thành ăn cực kỳ ngon! Chào mừng mọi người đến An Thành du lịch! Đừng đến phố Hồi Dân!”

“An Thành của chúng tôi không chỉ có bánh mì canh thịt cừu mà còn có bánh tráng cuốn thịt nướng!”

“Tôi nói về món bánh mì canh thịt cừu này một chút, bánh mì canh thịt cừu thông thường được nấu chín, nếu bạn muốn ăn bánh mì canh với thịt cừu thì gọi là nước lèo thịt cừu.”

Buổi tối rất nhiều người ở An Thành đã xem hot search, lập tức lên tiếng.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Tốc độ lan truyền rất nhanh.

Điều này khiến nhóm nhân viên Cục Du lịch An Thành bối rối.

Đáng ra họ đã tan làm, nhưng lại phát hiện An Thành lên hot search.

Sau khi truy vấn các nền tảng mạng xã hội, là do Hứa Diệp đăng bài lên Weibo vào khoảng mười hai giờ đêm.

Lượt tìm kiếm An Thành đã tăng vọt gấp năm mười lần, các từ khóa chính là bánh mì canh thịt cừu, du lịch, hướng dẫn, ẩm thực, v.v.

Đây là lượt tìm kiếm, số lượng đặt phòng khách sạn trực tuyến cũng bắt đầu tăng mạnh.
Chương 264: Phát hành bài hát tuyên truyền, Đại sứ Du lịch An Thành (1)
Phải biết rằng, An Thành vốn là một thành phố du lịch, nhưng trước kia dù An Thành trở thành điểm du lịch của mọi người cũng không nổi tiếng như vậy.

Lúc này đây, rất nhiều người đã biết đến An Thành.

Cục Du lịch nhanh chóng truy tìm nguồn gốc, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.

Hóa ra Hứa Diệp đã viết một bài hát!

Khá lắm!

Trong nháy mắt, cảm tình của những người trong Cục Du lịch dành cho Hứa Diệp tăng vọt.

Chỉ với một lần này của Hứa Diệp, trong vài ngày nghỉ tới, An Thành chắc chắn sẽ nghênh đón mùa du lịch thịnh vượng.

Tương đương với giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ công việc.

Ngoài ra, còn có nhiệt độ liên tục lên men.

Chỉ cần mọi người nghe Bong Bóng, sẽ nhớ đến Bánh Mì Canh Thịt Cừu, sẽ nhớ rõ An Thành.

Điều duy nhất không tốt là, Cục Du lịch phải tăng ca!

Lượng khách đột ngột tăng cao không phải nói là có thể tiếp nhận được ngay, cần có sự phối hợp và chuẩn bị từ nhiều phía.

Lỡ như làm không tốt, không phải là thu hút du khách đến An Thành mà là bôi nhọ An Thành.

Cục Du lịch An Thành cũng gọi cho Hứa Diệp.

“Hứa Diệp, cảm ơn cậu đã tuyên truyền An Thành của chúng tôi.”

Cục Du lịch đi thẳng vào vấn đề.

Bọn họ không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm ơn Hứa Diệp.

“Chúng tôi có thể mua lại video này và chỉnh sửa được không?”

Hứa Diệp lập tức vui vẻ.

Video chơi khăm mà các anh cũng muốn sao?

Hắn cũng là người An Thành, studio lập ra ở An Thành, hắn cũng yêu thích thành phố này, nếu bọn họ muốn một bài hát…

“Không dám giấu, thật ra tôi có thể viết riêng một bài hát tuyên truyền cho An Thành.” Hứa Diệp nói.

Sau vài giây im lặng, Cục Du lịch cất lời: “Bài hát tuyên truyền cậu viết riêng, chúng tôi không mua nổi.”

Phải biết rằng, bây giờ Hứa Diệp đã là ngôi sao lớn.

Ý nghĩa của ngôi sao lớn chính là đăng một bài trên Weibo, lượt like, bình luận và chia sẻ điều vượt mức mười ngàn.

Hơn nữa Hứa Diệp còn không giống những ngôi sao lưu lượng khác, hắn thật sự có thực lực.

Mấy bài hát của hắn đều nổi tiếng từ phố lớn đến ngõ nhỏ.

Đẩu Thủ tìm Hứa Diệp viết bài hát tuyên truyền, trực tiếp xác nhận Hứa Diệp chính là người đại diện thương hiệu, trả khoảng hai mươi triệu.

Vốn không thể nào bảo Cục Du lịch An Thành bỏ ra hai mươi triệu.

Hứa Diệp cười nói: “Tôi miễn phí cho các anh.”

Có một vài ca khúc, nếu không có cơ hội thích hợp để phát hành thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Hứa Diệp cảm thấy cơ hội này vô cùng tốt.

Tương lai sau này hắn sẽ có thêm nhiều bài hát, hắn phải tìm cơ hội để phát hành tất cả.

Lần này đến phiên người bên phía Cục Du lịch bối rối.

“Miễn phí? Hứa Diệp, cảm ơn cậu rất nhiều! Thế này nhé, chúng tôi cũng không thể để cậu làm không công, tôi sẽ báo cáo chuyện này với lãnh đạo ngay lập tức.”

Người gọi điện tới là lãnh đạo cấp dưới trong Cục Du lịch chứ không phải lãnh đạo lớn.

Sau khi người này báo tin cho lãnh đạo lớn, lãnh đạo lớn cũng ngớ người.

“Hứa Diệp không hỗ là người An Thành chúng ta! Vì lòng thành này của cậu ấy, chúng ta cũng phải cho cậu ấy thứ gì đó!”

Sau đó, bên phía Cục Du lịch đã tổ chức một cuộc họp ngay trong đêm để lập ra kế hoạch tuyên truyền sau này.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Diệp đến phòng thu âm để thu âm ca khúc mình viết cho An Thành.

Có điều hắn đã thu âm hai phiên bản.

Một phiên bản bình thường, phiên bản còn lại dùng cách hát của Tengger.

Bài hát hắn chọn có tên là Bài Ca Người Tây An.

Hứa Diệp cũng không vẽ rắn thêm chân mà đổi từ Tây An thành An Thành.

Trong thế giới song song này, An Thành cũng từng có hai tên cũ là Tây An và Trường An.

Bạn gọi là Tây An, người Hoa Hạ trong thế giới này cũng rất quen thuộc.

Nó tương đương với việc người Trái Đất nghe đến cái tên Trường An.

Bài này hát với hai chữ Tây An là hợp nhất.

Tất cả mọi thay đổi đều vì để phục vụ cho tác phẩm, không phải muốn đổi là đổi.

Đổi thành An Thành thì sẽ hơi kỳ.

Thật ra thì có không ít bài hát viết về Tây An, nhưng Bài Ca Người Tây An là nổi tiếng nhất.

Bài hát này năm đó đã thống trị các bảng xếp hạng trên nền tảng video ngắn.

Sở dĩ lựa chọn hát một bản theo cách khác của Tengger chỉ đơn giản là vì Hứa Diệp đã từng nghe Tengger song ca với ca sĩ gốc Trình Bột Trí một lần, nó mang lại cảm giác rất đặc biệt.

Vậy nên hắn cứ thu một lần, cũng không mất công gì.

Sau khi thu bài hát này xong, Hứa Diệp gửi thẳng đến Cục Du lịch An Thành.
Chương 265: Phát hành bài hát tuyên truyền, Đại sứ Du lịch An Thành (2)
Người của Cục Du lịch An Thành lại ngơ ngác.

Sao tốc độ của hắn nhanh quá vậy?

Vừa nói sẽ viết vào tối qua, sáng đã thu xong luôn rồi?

Thiên tài sáng tác!

Chờ sau khi người của Cục Du lịch nghe xong bài hát, tất cả đều rất kinh ngạc.

Bài hát này thật sự rất thích hợp dùng làm bài hát tuyên truyền cho An Thành.

Lãnh đạo lớn của Cục Du lịch An Thành lập tức đi tìm lãnh đạo lớn hơn, tự mình đưa văn kiện mà mọi người đã cùng thương lượng cho lãnh đạo phê chuẩn.

Hiện giờ đã là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Trung thu, thời gian gấp rút, căn bản không thể trễ nãi nữa.

Rất nhanh lãnh đạo lớn của Cục Du lịch đã vui vẻ quay về.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, trên mạng đều đang thảo luận về An Thành, thảo luận về bài Bong Bóng và Bánh Mì Canh Thịt Cừuu.

Đến tận sáng hôm nay vẫn còn nằm trên hot search Weibo.

Các số liệu trên Weibo của Hứa Diệp đều sớm vượt mức mười ngàn.

Sau khi số liệu ban đầu của bài hát Bong Bóng này tăng vọt dưới sự dẫn dắt của làn sóng nhiệt độ, số liệu đã trực tiếp bùng nổ.

Ma Đô, trong sân nhỏ của biệt thự.

Tối hôm qua Trình Thiên Lôi đã ngủ không ngon, không chỉ mình gã ngủ không ngon mà không ít người ở Truyền thông Cực Quang cũng ngủ không ngon.

Ca sĩ Thiên vương phát hành album mà lại rất có khả năng sẽ bại trận!

Nếu Trình Thiên Lôi thật sự thua, vậy thì rất mất mặt.

Giờ phút này Trình Thiên Lôi đã không còn hứng thú uống trà, gã vẫn luôn cầm điện thoại di động, liên tục cập nhật bảng xếp hạng của các nền tảng âm nhạc khác nhau.

Trong thế giới này, ngoài Penguin Music còn có một số nền tảng âm nhạc khác như Blue Lion Music.

Và nơi hợp tác tốt nhất với Trình Thiên Lôi chính là Blue Lion Music.

Bên cạnh gã, trợ lý cũng đang làm mới danh sách.

Đến mười hai giờ trưa.

Danh sách lại được làm mới lần nữa.

Trong danh sách bài hát mới của Penguin Music, bài hát Thiên Dã đã tuột xuống một hạng, Bong Bóng vươn lên đứng đầu.

Khuôn mặt Trình Thiên Lôi đen lại, gã để điện thoại di động lên bàn.

“Tổng Giám đốc Trình, trên Blue Lion Music chúng ta vẫn đứng đầu.” Trợ lý vội vàng nói.Đến thời điểm này, bảng xếp hạng mới nhất của các nền tảng âm nhạc lớn đều đã bị Bong Bóng chiếm lĩnh.

Cũng chỉ còn lại mỗi Blue Lion Music là bài hát Bong Bóng vẫn còn ở top hai.

Nhưng cũng đã thua một nửa.

Lúc này, điện thoại Trình Thiên Lôi reo lên.

Người gọi tới là Giám đốc Âm nhạc của Truyền thông Cực Quang, Ngụy Đông An.

Trình Thiên Lôi vội vàng bắt máy.

“Không gì đáng ngại, cậu bại dưới tay Trần Vũ Hân chứ không phải là Hứa Diệp, địa vị của Trần Vũ Hân hiện tại cũng xem như là một ca sĩ hàng đầu, không phải chưa từng có chuyện Thiên vương thua ca sĩ hàng đầu, Hứa Diệp không hành động theo lẽ thường, đây cũng không nằm trong dự liệu của chúng ta.” Ngụy Đông An an ủi một câu.

“Thầy Ngụy, tôi biết rồi.” Trình Thiên Lôi chậm rãi nói.

Cũng may bài hát này không phải do Hứa Diệp mà là Trần Vũ Hân hát.

Nếu thật sự là Hứa Diệp hát thì khi thua sẽ rất khó chịu.

Đối với Trình Thiên Lôi mà nói, chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã sắp ghi hình.

Gã vô cùng coi trọng chương trình này, chỉ cần gã tiếp tục giữ được vị trí Thiên vương của mình ở Âm Nhạc Lang Thang, vậy thì hết thảy đều không thành vấn đề.

Giẫm lên Hứa Diệp tại sân khấu trực tiếp sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn so với đấu đá trên mạng.

“Tình hình hiện giờ chính là do một tay cậu gây ra.” Ngụy Đông An nói.

Ngụy Đông An, vị Giám đốc Âm nhạc này của Truyền thông Cực Quang không tham gia vào cuộc phê bình Hứa Diệp của Hiệp hội Ca sĩ.

Ông ta cảm thấy loại chuyện này có hơi nhàm chán.

Bài hát của Hứa Diệp nếu thật sự thấp kém như đồ bỏ di thì mọi người đã phát hiện ra từ lâu, không cần họ nói làm gì.

Theo Ngụy Đông An, nếu họ có bản lĩnh thì cũng viết ra các ca khúc theo kịp thời đại đi, lảm nhảm mãi làm gì.

Gần đây ông ta đang nghiên cứu các ca khúc của Hứa Diệp, muốn xem xem có thể học tập được chút gì không.

Trình Thiên Lôi có khổ nhưng không nói ra được, chuyện này còn không phải do ông chủ của Truyền thông Cực Quang bảo gã làm sao.

Nhưng lúc ấy gã không từ chối, cảm thấy cũng nên nói trái phải cho tên người mới trong giới ca sĩ này biết.

Kết quả nói trái phải thế nào mà cho người ta lên đầu luôn.

Lời đã nói ra, tất cả đã được quyết định.

“Chỉ hi vọng Hứa Diệp đừng phát hành ca khúc nữa.” Trình Thiên Lôi thở dài nói.

Kết quả gã vừa nói xong thì trợ lý ở bên cạnh kinh ngạc la lên: “Tiêu rồi! Xảy ra chuyện rồi! Hứa Diệp phát hành bài hát rồi!”

Sắc mặt Trình Thiên Lôi lập tức thay đổi.

“Cậu ta phát hành bài gì?”

Trợ lý lập tức đưa điện thoại di động cho Trình Thiên Lôi.
Chương 266: Phát hành bài hát tuyên truyền, Đại sứ Du lịch An Thành (3)
Sau khi thấy nội dung trong điện thoại, Trình Thiên Lôi chỉ cảm thấy cả người run lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Trong điện thoại là Weibo chính thức của Cục Du lịch An Thành.

“Ngàn năm cố đô, thành phố của núi sông. Cùng với đó là ca khúc Bánh Mì Canh Thịt Cừu của ca sĩ Hứa Diệp, giúp An Thành leo lên hot search, tuyên truyền về văn hóa ẩm thực An Thành, An Thành cũng được coi như một thành phố lịch sử cổ đại, không chỉ có thức ăn ngon mà còn có Tháp Chuông Tháp Trống, Minh Tường Thành và những danh thắng cổ xưa khác.”

“Vào kỳ nghỉ Tết Trung thu, An Thành chào đón du khách ở khắp nơi, chúng tôi cũng cảm ơn cống hiến của Hứa Diệp đã tuyên truyền cho An Thành, Cục Du lịch An Thành chính thức tuyên bố ngay ngày hôm nay, Hứa Diệp sẽ đảm nhiệm thân phận Đại sứ Du lịch An Thành.”

“Bài hát tuyên truyền du lịch An Thành do Hứa Diệp sáng tác, Bài Ca Người Tây An sẽ được phát hành đồng thời trên tất cả các nền tảng âm nhạc lớn, cố đô An Thành chào đón bạn! Mời mọi người nghe bài hát này!”

Bên dưới Weibo chính thức là một đoạn video.

“Đệt! Chơi vậy cũng được hả?”

Trong đầu Trình Thiên Lôi bây giờ toàn là dấu chấm hỏi.

Không phải lúc đầu chỉ là Trần Vũ Hân phát hành một bài hát mới thôi sao?

Sao lại thành ra thế này rồi?

Hứa Diệp lại viết một bài hát tuyên truyền khác để cạnh tranh với gã?

Bài hát tuyên truyền đấu với Thiên vương?

Cậu ta làm gì vậy?

Trình Thiên Lôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, gã thật sự không cách nào hiểu được mạch não của Hứa Diệp.

Người này có bệnh không?

Cậu cứ trực tiếp phát hành bài hát tuyên truyền thôi không phải được rồi sao?

Mấu chốt nhất là lúc đầu Hiệp hội Ca sĩ vẫn còn phê bình Hứa Diệp, kết quả bây giờ Hứa Diệp đã trở thành Đại sứg Du lịch cho An Thành.

An Thành trở thành nơi đầu tiên của phía Chính phủ đứng ra ủng hộ Hứa Diệp.

Điều này khiến những lời chỉ trích trước đây của họ trở thành một trò cười.

Một khi cái hố này được mở ra, sau đó sẽ còn có truyền thông chính thức đứng ra, cái gọi là Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ sẽ trở thành trò cười của cư dân mạng.

Ngày nay cư dân mạng rất ghê gớm, không biết đến lúc đó còn quái gở đến cỡ nào.

Trợ lý thấy sắc mặt của Trình Thiên Lôi không tốt, nói: “Tổng Giám đốc Trình, hay là nghe thử trước đi, bài hát này của Hứa Diệp chưa chắc hay đâu, rất nhiều bài hát tuyên truyền thực ra cũng không hay lắm.”

“Đúng, nghe đi.”

Trình Thiên Lôi cũng phản ứng lại, bài hát này của Hứa Diệp dù sao cũng không phải là một ca khúc được chuẩn bị kỹ lưỡng, mà là bài hát tuyên truyền cho An Thành.

Loại ca khúc tuyên truyền này phần lớn đều chẳng ra gì.

Trợ lý lập tức bấm phát video.

Video bắt đầu chạy, trong màn hình xuất hiện một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất An Thành, Tháp Đại Nhạn.

Vài dòng chữ dần dần hiện lên.

Bài Ca Người Tây An.

Tác giả: Hứa Diệp.

Trình bày: Hứa Diệp.

Trình Thiên Lôi đã quen với việc này.

Có tài hoa thì có thể tùy ý sử dụng.

Những bài hát trước giờ Hứa Diệp hát đều là do hắn sáng tác, không có bài nào là của người khác.

Hình ảnh thay đổi, xuất hiện cảnh vật của cả thành phố Tây An từ trên nhìn xuống.

Nguyên nhân Cục Du lịch không phát hành bài hát này từ sáng sớm cũng là vì để chuẩn bị cho cái video tuyên truyền này.

Đã là ca khúc tuyên truyền thì đương nhiên phải kèm theo video tuyên truyền.

Giọng hát của Hứa Diệp vang lên.

‘Có một thành phố khiến người ta khó lòng dứt bỏ.’

‘Có một thứ hoài niệm gọi là từng ghé qua.’

‘Có một kiểu giai điệu vang lên như lời ca.’

Chân mày của Trình Thiên Lôi nhất thời nhíu lại.

Bởi vì bài hát này Hứa Diệp không hát bằng tiếng phổ thông mà là hát bằng tiếng địa phương An Thành.

Cũng đồng nghĩa với việc bài hát này sẽ được xếp vào loại bài hát tiếng địa phương.

Việc này hết sức mạo hiểm, rất nhiều bài hát tiếng địa phương chỉ nổi tiếng ở địa phương đó, sẽ không phổ biến ở những nơi khác.

Nhưng giai điệu này nghe rất dễ chịu.

Giọng hát vẫn còn tiếp tục.

Rất nhanh đã đến phần điệp khúc.

‘Dưới bức tường thành của người Tây An là trạm xe lửa của người Tây An.’

‘Người Tây An dù đi đâu cũng không thể không ăn bánh mì canh thịt cừu.’

‘Những tòa nhà cao tầng ở Tây An nối liền san sát nhau.’

‘Trong trái tim người dân Tây An thì đây chính là bài ca về người Tây An.’

Nhìn khung cảnh An Thành trong video, chân mày Trình Thiên Lôi càng nhíu chặt.

Bài hát này theo phong cách dân ca, cộng thêm cách trình bày bằng tiếng địa phương, tạo cho người nghe cảm giác rất thoải mái.

Thậm chí cả Trình Thiên Lôi cũng cảm thấy mình đã bị ca khúc tuyên truyền này hấp dẫn, muốn đi dạo một vòng An Thành.

‘Bức tường thành sáu trăm năm tuổi ấy, nay bạn có thể tận tay chạm tới rồi…’

Lúc này, Trình Thiên Lôi trực tiếp thoát video ra.

Trợ lý ở bên cạnh cũng hơi sửng sốt.

“Chờ kết quả đi.” Trình Thiên Lôi từ từ nói
Chương 267: Tháp Đại Nhạn rách nát lên hot search, Hứa Diệp đứng đầu ba bảng xếp hạng (1)
Trình Thiên Lôi không còn tâm trạng nghe tiếp.

Hành động này của Hứa Diệp hoàn toàn vượt qua dự liệu của gã.

Ca khúc Bài Ca Người Tây An này rất phù hợp với phong cách của Hứa Diệp.

Giai điệu vô cùng bắt tai, chỉ nghe mấy lần là đã có thể hát được.

Dù chỉ là bài hát tuyên truyền nhưng đây vẫn là một tác phẩm xuất sắc.

Dù chỉ hát một mình nhưng cũng là một bài dân ca hay.

Chỉ là một bài hát tuyên truyền nhưng cậu ta đã viết tới mức này?

Cậu ta muốn làm gì?

Tuy nhiên, Hứa Diệp vẫn chưa hết chiêu.

Hắn hát bài này với hai phiên bản, tất cả đều đã được đăng tải lên các nền tảng âm nhạc lớn.

Cứ đăng lên trực tiếp mà không có bất kỳ thông báo nào.

Hành động này của Hứa Diệp, đừng nói là Trình Thiên Lôi không hiểu mà ngay cả cư dân mạng cũng không hiểu.

“Viện Trưởng, cậu đang làm gì vậy? Đột nhiên lại phát hành ca khúc?”

“Cục Du lịch An Thành mấy người điên rồi sao? Sao lại tìm Hứa Diệp làm Đại sứ?”

“Bệnh của Viện Trưởng đã lây đến Cục Du lịch An Thành rồi hả?”

“Cục Du lịch An Thành, chắc chắn mấy người sẽ hối hận!”

Cư dân mạng lúc này vẫn còn đang ngơ ngác, họ còn không thèm nghe bài hát.

Rất nhanh Hứa Diệp đã đăng một bài lên Weibo.

Vẫn theo phong cách trước giờ ay của hắn, một dòng cap và một video.

Tiêu đề là ‘Cái Tháp Đại Nhạn rách nát này có gì mà xem’.

Các Bệnh Nhân đều cảm thấy hai ngày nay giống như được ăn Tết vậy, ngày hôm qua vừa nghe Bong Bóng, buổi tối lại nghe Bánh Mì Canh Thịt Cừu.

Tiếp đến là hôm nay Hứa Diệp lại phát hành ca khúc mới.

Rồi bây giờ Viện Trưởng lại đăng Weibo.

Mà Weibo của Viện Trưởng thì sao mà bình thường được?

Bệnh Nhân thâm niên, Đội trưởng Đội bảo vệ Viện Hỏa Hoa - Hàn Nhiên - Trung thu này không ra khỏi cửa, cô ấy vốn định ở trong nhà ba ngày.

Kết quả bài hát của Hứa Diệp tối hôm qua đã làm cho cô ấy nghe đến đói luôn.

Hàn Nhiên nhớ lại lần trước khi mình xem đêm chung kết Những Ngôi Sao Ngày Mai còn cố ý đi đến An Thành nếm thử các món ngon của địa phương.

Phải nói là rất ngon.

Nhưng lần trước bởi vì thời gian cấp bách nên cô ấy không thể ở lại An Thành chơi lâu, không tham quan các điểm du lịch được.

Đừng nói chi là đến Tháp Đại Nhạn.

Lúc này cô ấy vừa mới thức dậy và đặt thức ăn ở bên ngoài.

Sau khi thấy Viện Trưởng đăng Weibo, cô ấy lập tức mở Weibo của Hứa Diệp ra.

Còn Bài Ca Người Tây An thì cô ấy chưa nghe.

Bài hát tuyên truyền mà, có lẽ chất lượng cũng không tốt lắm.

“Tháp Đại Nhạn rách nát?” Sau khi nhìn thấy tiêu đề, Hàn Nhiên cũng bật cười.

‘Rách nát’ là từ địa phương của An Thành, là một tính từ dùng để miêu tả những thứ tương đối thối nát, rác rưởi.

Có lúc nó cũng là danh từ, ví dụ như khi mắng người cũng có thể mắng mày là thứ rách nát.

Hàn Nhiên bấm phát video.

Hình ảnh trong video xuất hiện, là quảng trường của Tháp Đại Nhạn ở An Thành.

Video này có vẻ là một video phỏng vấn, bóng lưng một cô gái xuất hiện trong màn hình, tay cầm micro, trông có vẻ là phóng viên. Trong video, Hứa Diệp mặc quần áo bình thường đang đi trên đường.

Sau đó người phóng viên kia bước đến ngăn Hứa Diệp lại hỏi: “Xin chào anh, cho hỏi anh có phải là người An Thành không?”

Hứa Diệp nói: “Đúng vậy.”

Phóng viên hỏi: “Anh biết bao nhiêu về Tháp Đại Nhạn?”

Khuôn mặt Hứa Diệp lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn xoay người chỉ vào Tháp Đại Nhạn sau lưng, khinh thường nói: “Tháp Đại Nhạn? Tháp Đại Nhạn rách nát này có gì mà xem?”

Hứa Diệp nói tiếng địa phương An Thành chuẩn.

Hắn tiếp tục chỉ vào du khách xung quanh: “Cô nhìn xem có bao nhiêu người ở vùng khác đến, ai cũng tới xem Tháp Đại Nhạn, đây là nơi Đường Tăng dịch kinh.”

Hàn Nhiên lập tức bật cười.

“Viện Trưởng, cậu phải chú ý thân phận của mình chứ! Bây giờ cậu đang là Đại sứ Du lịch An Thành đó! Cậu tuyên truyền cho An Thành như vậy sao?”

Lúc này hình ảnh trong video thay đổi.

Hứa Diệp kinh ngạc nói: “Cái này mấy người chiếu trên tivi à?”

Phóng viên nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”

“Vậy cô chờ một chút, chờ một chút.”

Sau đó chỉ thấy Hứa Diệp chỉnh sửa lại cổ áo, liếm tay hai lần rồi giơ lên chỉnh tóc.

Chỉ thoáng chốc, vẻ mặt Hứa Diệp đã trở nên nghiêm túc.

Hắn nói vào micro, từng chữ rõ ràng, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Tháp Đại Nhạn này có niên đại đã sáu trăm năm, Pháp sư Huyền Trang thỉnh kinh từ Thiên Trúc về, Hoàng đế nhà Đường vì để ca tụng công lao vĩ đại của ngài ấy mà đã xây Tháp Đại Nhạn này trong chùa Đại Từ Ân.”

Nghe xong đoạn này, vẻ mặt Hàn Nhiên đã trở nên đờ đẫn.

Hứa Diệp tiếp tục nói: “An Thành của chúng tôi không chỉ có Tháp Đại Nhạn mà những danh thắng cổ còn có Hồ Hoa Thanh, Tượng Binh Mã, Minh Tường Thành, Lầu Chuông, An Thành của chúng tôi là cố đô của mười ba triều đại, có lịch sử và văn hóa lâu đời, rất chào đón đông đảo khách du lịch trong và ngoài nước đến thăm An Thành chúng tôi một lần, cảm ơn.”
Chương 268: Tháp Đại Nhạn rách nát lên hot search, Hứa Diệp đứng đầu ba bảng xếp hạng (2)
Phóng viên nói: “Cảm ơn.”

Hứa Diệp xoay người đi ra khỏi máy ảnh.

Video đến đây là kết thúc.

Hàn Nhiên há to miệng, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Cuối cùng trong miệng của cô ấy chỉ còn lại tên của một loài thực vật.

Không hổ là cậu mà Viện Trưởng!

Chỉ có cậu mới có thể làm được loại chuyện này!

Tuyên truyền ngược đúng không?

Cái sự ngược này của cậu cũng tuyệt quá rồi?

Hàn Nhiên lập tức bình luận xuống dưới: “Một giây trước là người dân của An Thành, một giây sau là lãnh đạo lớn của An Thành.”

Sau đó cô ấy nhấn like rồi chia sẻ bài đăng này lên Weibo.

Video này thật sự quá hài hước, không thể không chia sẻ.

Video này của Hứa Diệp đã nổi tiếng đúng như mong đợi.

Mấy ngày nay hắn và An Thành đều ở trên hot search, độ chú ý của hắn vốn đã cao.

Vào thời điểm quan trọng này, có thể tưởng tượng được bài đăng Weibo này của Hứa Diệp đã tạo ra tầm ảnh hưởng thế nào.

Khu bình luận của Hứa Diệp cũng trở thành nơi để cư dân mạng thể hiện tài năng của mình.

“Hai tay vuốt tóc, bắt đầu từ bây giờ đã trở thành hướng dẫn viên du lịch của An Thành!”

“Viện Trưởng, cậu chân thật quá! Cục Du lịch An Thành”.

“Tôi là người An Thành, nói thật tôi đã sống ở An Thành hai mươi năm rồi mà vẫn chưa đi đến Tháp Đại Nhạn, cũng chưa đến Tường Thành.”

“Mọi người mau đi nghe Bài Ca Người Tây An của Hứa Diệp đi, hay lắm luôn!”

“Các anh em,rốt cuộc là cái Tháp Đại Nhạn rách nát đó có nên đi xem hay không?”

Lúc đầu khi nhân viên của Cục Du lịch An Thành nhìn thấy điều này trên Weibo của Hứa Diệp đã vô cùng tức giận!

Kêu cậu tới làm Đại sứ Du lịch, cậu trả lại cho tôi cái này?

Nhưng sau khi bọn họ xem hết video thì lập tức muốn báo cảnh sát.

Đao lớn bốn mươi mét cũng rút ra rồi, muốn thu lại cũng khó nhỉ?

Hứa Diệp, cậu đúng là có bệnh!

Nhưng lần này tuyên truyền của An Thành lại lên top.

Lại có thêm một cái hot search xếp sau sau hot search Bánh Mì Canh Thịt Cừu.

Tháp Đại Nhạn rách nát.

Sau khi mọi người xem xong Weibo của Hứa Diệp, cư dân mạng đã kêu gọi bạn bè để quảng bá cho bài hát mới của Hứa Diệp, rất nhiều người ở An Thành đã gửi bài hát này cho bạn bè và các nhóm chat.

Cuối cùng An Thành cũng có một ca khúc cho riêng mình.

Sau khi xem hết video, Hàn Nhiên mở video của Cục Du lịch An Thành ra xem.

‘Chỉ đồ ăn vặt của Tây An thôi cũng đủ khiến bạn thành một kẻ tham ăn.’

‘Dưới chân bạn chính là nơi chôn cất con cháu vua cha một thời.’

‘Lăng Hạ Mã ở cổng Hòa Bình ẩn mình không chút phô trương.’

Khi thấy câu này, Hàn Nhiên bật cười.

Câu từ của bài hát này thật sự quá chân thực.

Khi An Thành xây tàu điện ngầm, bận nhất không phải đội xây dựng mà là đội khảo cổ.

Chuyện này đã lên hot search nhiều lần.

Nếu bạn đi vòng quanh các công trường xây dựng lớn ở An Thành, sẽ thấy rất nhiều công trường đang thi công phải dừng hoạt động rồi gọi đội khảo cổ đến.

Tiếng hát vẫn tiếp tục.

‘Con gái Tây An nói chuyện rất thẳng thắn.’

‘Giống như những tòa lầu ở cổng thành mang kiến trúc không chút gò bó.’

‘Tôi nói bạn nghe, chuyện địa linh ở Tây An không ai dám nói bậy.’

‘Nói xấu sau lưng người khác cẩn thận gặp họa nha.’

Sau đó lại đến điệp khúc.

Giai điệu rất thoải mái kết hợp với giọng hát của Hứa Diệp mang lại cảm giác ấm áp êm tai.

Nghe một hồi Hàn Nhiên cũng cảm thấy đồ ăn mình đặt khi nãy không còn ngon nữa.

“Mình phải đến An Thành du lịch!”

Hàn Nhiên đã đưa ra quyết định.

Hôm nay đi luôn, đi ngay bây giờ!

Hàn Nhiên lấy điện thoại ra bắt đầu đặt trước khách sạn.

Kết quả vừa mở app ra thì các khách sạn đều đã kín phòng.

Những khách sạn còn lại chưa hết chỗ thì có giá tương đối đắt, nhưng với xu hướng này có lẽ chẳng bao lâu cũng hết phòng luôn.

“Điên cuồng thế?” Hàn Nhiên cũng ngớ người.

Cùng lúc đó, video tuyên truyền của Cục Du lịch An Thành cũng đã bắt đầu phát trên các nền tảng khác nhau.

Đương nhiên Đẩu Thủ là quan trọng nhất.

Hứa Diệp đăng video Tháp Đại Nhạn rách nát lên Đẩu Thủ, gây ra một làn sóng thảo luận sôi nổi.

Rất nhiều phương tiện truyền thông tự do ở An Thành và người An Thành cũng bắt đầu đăng video phù hợp với Bài Ca Người Tây An.

Bảng nổi tiếng của Đẩu Thủ, hot search của Weibo đều đã bị Bài Ca Người Tây An chiếm lĩnh.

Điều này đưa đến kết quả là ở các nền tảng âm nhạc lớn, Bài Ca Người Tây An đã thăng hạng trên các bảng xếp hạng với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Trên bảng xếp hạng bài hát mới, nó cứ tăng hạng đều đều.

Một đường bão táp tiến đến vị trí thứ mười.

Sau đó là thứ chín, thứ tám, thứ bảy,…

Mỗi lần danh sách được làm mới, Bài Ca Người Tây An lại tăng lên một bậc.

Toàn bộ giới giải trí đều bị chấn động trước làn sóng Hứa Diệp.
Chương 269: Học theo gương của Hứa Diệp (1)
Hắn mẹ nó viết một bài hát tuyên truyền mà đã giẫm bài của chúng ta xuống rồi?

Cũng may khoảng thời gian này vì Trình Thiên Lôi phát hành bài hát nên rất nhiều ca sĩ cố tình tránh đi.

Sau khi Bong Bóng được tung ra, giới âm nhạc đang ngóng chờ xếp hạng cuối cùng.

Vốn tưởng rằng Hứa Diệp muốn mượn Trần Vũ Hân để đấu với Trình Thiên Lôi.

Không ngờ Hứa Diệp lại tạo ra một kết quả mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Cái thế này của hắn quá khác lạ rồi.

Những người trong giới âm nhạc đều không học được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Trình Thiên vương có hot được không nhỉ?”

Lúc mười giờ tối, bảng xếp hạng bài hát mới của các nền tảng âm nhạc lớn lại được làm mới.

Bài Thiên Dã xếp thứ hai.

Thứ nhất là Bong Bóng của Trần Vũ Hân

Đứng thứ ba là Bài Ca Người Tây An.

Cho dù Trình Thiên Lôi có chống lưng là Blue Lion Music thì cũng vậy thôi.

Về phần số liệu bình luận ở ca khúc, thậm chí Bài Ca Người Tây An còn cao hơn Bong Bóng và Thiên Dã nhiều.

Rất nhiều người chia sẻ câu chuyện của bọn họ ở An Thành phía dưới Bài Ca Người Tây An.

Sáng nay Chu Mạnh Nho nói trong nhà có chuyện, rời khỏi Ma Đô.

Chỉ còn lại một mình Trình Thiên Lôi nhìn danh sách mà khóc không ra nước mắt.

“Chỉ hi vọng có thể giữ được hạng nhì.” Trình Thiên Lôi thầm nói.

Mười hai giờ khuya.

Danh sách bài hát được làm mới.

Lần này thứ hạng lại thay đổi.

Bài Ca Người Tây An với phong thái độc đáo đã đứng đầu trong danh sách bài hát mới.

Bong Bóng đứng thứ hai.

Thiên Dã chỉ xếp thứ ba.

Bảng xếp hạng bài hát mới được cập nhật hàng giờ, còn bảng xếp hạng bài hát nổi tiếng và bảng xếp hạng tăng vọt là mỗi ngày cập nhật một lần.

Tám giờ sáng ngày hôm sau.

Bảng xếp hạng bài hát hot và bảng xếp hạng tăng vọt cũng được cập nhật.

Hạng nhất là Bài Ca Người Tây An!

Toàn bộ giới âm nhạc bị sốc.

Hứa Diệp chỉ cần một ca khúc tuyên truyền đã trực tiếp lọt top một của cả ba bảng xếp hạng!

Mặc dù mọi người đều hiểu Bài Ca Người Tây An có tính đặc thù, dù sao cũng có sự hỗ trợ và hướng dẫn của thành phố, nên chờ đến khi hết nhiệt thì nhất định sẽ tụt khỏi hạng nhất.

Nhưng vậy thì thế nào?

Hứa Diệp, một ngôi sao mới trong làng âm nhạc đã bộc lộ tài năng.

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Trung thu.

Bài Ca Người Tây An đã phủ sóng khắp nơi.

Giọng hát của Hứa Diệp vang vọng khắp các con phố lớn ngõ nhỏ ở An Thành.

Rất nhiều người An Thành ủng hộ Hứa Diệp, bài hát này Hứa Diệp viết thật sự rất phù hợp với suy nghĩ của họ.

Một số cửa hàng vẫn đang phát bài hát này, phát hết bài này lại phát đến các bài khác của Hứa Diệp, nói tóm lại đều là bài của Hứa Diệp, ngoài hắn ra thì không phát của ai cả.

Người của những tỉnh khác mở điện thoại di động lên cũng thấy Bài Ca Người Tây An.

Nó hoàn toàn bùng nổ trên các nền tảng khác.

Người trong giới âm nhạc căn bản không ngờ rằng Hứa Diệp sẽ tạo kết quả như vậy, sau đó đánh bại Trình Thiên vương.

Lần này Trình Thiên vương đã bị mất máu.

Thua thiệt lớn.

Điều này làm cho Trình Thiên Lôi trực tiếp đóng cửa, hủy bỏ hết tất cả những buổi phỏng vấn để yên tâm chuẩn bị cho Âm Nhạc Lang Thang.

Đối với Trình Thiên Lôi mà nói, lần thất bại này quả thực có ảnh hưởng, mọi người cũng sẽ cười nhạo gã mấy câu.

Nhưng không sao, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Mới chỉ là ca khúc mở đường của gã, trong album cũng không phải chỉ có một bài này.

Chờ gã phát hành ca khúc sau thì sẽ có thể lấy lại thể diện.

Ở Âm Nhạc Lang Thang, gã tuyệt đối không thể thua Hứa Diệp.

Để mà nói Bài Ca Người Tây An giúp gã nhìn nhận lại thì chẳng thà nói bài hát này Hứa Diệp đã lợi dụng tình cảm của mọi người.

Trên sân khấu Âm Nhạc Lang Thang, không có chỗ để sửa sai.

Trên mạng, nhiệt độ vẫn tăng cao.

Sau đó phía Chính phủ An Thành trực tiếp đăng một bài báo dài nói về Bài Ca Người Tây An, trong đó còn dànht những lời khen ngợi cho Hứa Diệp, cảm ơn Đây Là Studio Lớn.

Trong bài báo này còn đề cập đến nghệ thuật phục vụ cho đời sống, phục vụ cho dân chúng, nghệ thuật có thể tao nhã, cũng có thể đại chúng.

Không có sự phân chia cao thấp.

Bài báo này như thể đang nói Hứa Diệp đã dùng một bài hát để tuyên truyền cho An Thành và phục vụ công chúng, nhưng câu chữ cũng cho thấy một thái độ ủng hộ Hứa Diệp.

Người trong Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ đều ngậm miệng.

Những chuyện Hứa Diệp làm, chưa từng có ai trong giới âm nhạc từng làm, cũng không có ai làm được.

Một ca khúc, tuyên truyền cho một thành phố.

Theo nhiều dữ liệu khác nhau do Cục Du lịch An Thành công bố, Tết Trung thu năm nay khách du lịch của An Thành đã tăng gấp mấy lần, kéo theo sự phát triển của ngành du lịch địa phương.
Chương 270: Học theo gương của Hứa Diệp (2)
Đây vẫn chỉ là số liệu của ngày đầu tiên, chờ khi có số liệu của hai ngày sau, chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn.

Còn antifan của Hứa Diệp bây giờ chỉ còn có thể nói mấy câu.

“Mượn nhiệt độ của một thành phố để đánh bại Thiên vương, có tiếng mà không có miếng.”

“Cọ nhiệt thôi mà, ai lại không biết? Nếu bài này để cho Trình Thiên vương hát thì chắc chắn nhiệt độ còn cao hơn so với Hứa Diệp.”

“An Thành cũng đâu phải là không có ngôi sao, sao lại chọn Hứa Diệp? Có điều gì mờ ám à?”

Antifan luôn tìm được chỗ để công kích, bất kể có hợp lý hay không, họ chỉ quan tâm đến kết quả.

Nhưng mà những lời này cũng chìm xuống trong biển người.

Tết Trung thu, An Thành nổi tiếng, Bài Ca Người Tây An nổi tiếng.

Trần Vũ Hân mượn nhiệt độ này đến một cửa hàng lâu đời ở An Thành để ăn một bát bánh mì canh thịt cừu, còn hát mấy câu trong bài hát Bánh Mì Canh Thịt Cừu.

Video này cũng được đăng lên mạng.

Trần Vũ Hân vốn không muốn làm như vậy, cô ấy cảm thấy xấu hổ lắm.

Nhưng lại không chống được sự xúi giục của Hứa Diệp, hắn kéo cô ấy đi ăn bánh mì canh thịt cừu ngay.

Hứa Diệp trả tiền.

Kết quả là sau khi ăn xong, Trần Vũ Hân mới biết cái gì gọi là chịu ơn phải trả.

Sau khi nghe Hứa Diệp nói cô ấyn phải phối hợp với hắn quay một video, Trần Vũ Hân căn bản không có lý do từ chối.

Trong video cái Tháp Đại Nhạn rách nát của Hứa Diệp có một bóng lưng nữ phóng viên, chính là Trần Vũ Hân đóng.

Còn anh trai quay phim chính là Trịnh Vũ.

Trần Vũ Hân nghi ngờ những thứ này Hứa Diệp đã lên kế hoạch từ đầu, nhưng cô ấy không có chứng cứ.

Bây giờ không ít bạn bè gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy Tết Trung thu có thời gian đi ăn bánh mì canh thịt cừu không.

Khu bình luận trên Weibo của cô ấy cũng bị cư dân mạng nói nhảm chiếm đóng.

Thậm chí nhiều fan còn phản bội cô ấy, gửi những bình luận như “Bánh mì canh thịt cừu của chị ăn ngon lắm, à không, Bong Bóng rất êm tai” các loại.

Có điều mấy ngày Tết Trung thu Hứa Diệp và Trần Vũ Hân rất bận rộn.

Nhân tiện còn làm cho các nghệ sĩ khác trong giải trí Thanh Quang cũng bận rộn theo.

Vốn dĩ Tết Trung thu mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.

Nhưng sau khi Hứa Diệp làm vậy, Cục Du lịch An Thành bên kia đã cho Hứa Diệp thân phận Đại sứ Du lịch An Thành.

Người của Cục Du lịch còn mời Hứa Diệp và nhóm nghệ sĩ ở giải trí Thanh Quang thực hiện một số hoạt động tuyên truyền ở các khu danh lam thắng cảnh An Thành để tạo bất ngờ cho khách du lịch nước ngoài.

Tất cả đều trả tiền.

Cục Du lịch không muốn Hứa Diệp làm không công.

Bài Ca Người Tây An kia mặc dù Cục Du lịch không đưa giá cao nhưng vẫn trả cho Hứa Diệp một triệu để mua bản quyền sử dụng bài hát này như một bài hát tuyên truyền.

Thân phận Đại sứ Du lịch này thật ra có giá trị hơn một triệu, nhưng Cục Du lịch người ta đã trả vậy thì Hứa Diệp cũng không từ chối.

Các nghệ sĩ của giải trí Thanh Quang thì khóc không ra nước mắt.

Trước kia căn bản không cần tăng ca, sao bây giờ lại phải tăng ca ?

Nhưng Cục Du lịch trả rất nhiều.

Mọi người vừa đau khổ mà cũng hạnh phúc.

Chờ sau khi ba ngày nghỉ Tết Trung thu kết thúc, cuối cùng cũng có số liệu du lịch.

Trong kỳ nghỉ Tết Trung thu, An Thành đứng thứ ba trong top mười thành phố du lịch trong nước được yêu thích nhất, trở thành điểm nóng du lịch trong mùa thu.

So với cùng kỳ năm ngoái, lưu lượng hành khách đi đường sắt cao tốc trên toàn tỉnh tăng 97,6.

Mấy con số này vô cùng kinh khủng, gần như là tăng gấp đôi.

Trừ lượng khách du lịch tăng ra thì mức tiêu thụ hàng hóa của An Thành cũng tăng 11,1 so với năm ngoái, ngành dịch vụ ăn uống cũng tăng 12,1.

Lần này An Thành đã thống trị các hot search, bởi vì tình thế quá cấp bách nên không làm hoàn hảo được, nhưng không có rắc rối gì.

Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, khi nhiều dữ liệu khác nhau được công bố thì một số truyền thông chính thức cũng bắt đầu rối rít đăng bài.

Chủ đề của những bài viết này trên căn bản đều là khen ngợi An Thành, khen ngợi Hứa Diệp.

Câu từ của truyền thông chính thức tương đối thận trọng, tình huống mấy ngày nay mọi người đều đã nhìn thấy.

An Thành luôn luôn nằmtrên hot search.

Hứa Diệp và một nhóm ngôi sao bất ngờ xuất hiện ở các điểm tham quan khác nhau ở An Thành để vui chơi với du khách.

Ngôi sao lớn Hứa Diệp này thật sự không biết giữ giá, còn dẫn khách du lịch cùng nhau nhảy điệu nhảy quảng trường, chuyện này còn lên hot search một lần.

Có hôm Hứa Diệp và Trần Vũ Hân bị một nhóm các bà bác ngăn lại, thế nào cũng bắt hai người họ hát bài Tự Do Bay Lượn.

Hai người vừa mở miệng, cho dù trang thiết bị tại đó rất bình thường nhưng cố gắng hát cũng mang lại cảm giác như trong phòng thu.
Chương 271: Học theo gương của Hứa Diệp (3)
Đoạn video này còn được người qua đường đăng trên Đẩu Thủ, sau đó lại lên bảng nổi tiếng của Đẩu Thủ.

Nhớ lại các thí sinh khác của Những Ngôi Sao Ngày Mai vào lúc ấy đã leo lên hot search vì hôm đó mặc bộ quần áo nào làm mất hình tượng hoặc là bị ai đó phát hiện trong khách sạn, muốn tiến lên nói chuyện nhưng đã bị nhân viên bảo vệ đẩy ra.

Phân chia cao thấp.

Lúc đầu những công ty khác đã bí mật mua hot search cho những người nổi tiếng như Lý Tinh Thần để tăng độ nhận diện, kết quả đăng lên lại bị một đám người qua đường mắng mỏ.

Những người này không dám nói lời nào, chỉ có thể im lặng để cho chuyện chìm xuống.

Hướng gió xuất hiện, phần lớn đều cảm thấy Hứa Diệp như vậy vô cùng tốt.

Những lời khen ngợi từ truyền thông chính thức tới quá nhanh.

Làm cho nhiều người trong giới âm nhạc có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Ngôn từ trong những bài viết này gần như là khen ngợi không tiếc lời, gì mà Hứa Diệp đã dùng sức ảnh hưởng của bản thân mình để cống hiến cho sự phát triển của thành phố, mang đến sự vui vẻ cho nhân dân các loại.

Cuối cùng chốt lại một câu, hy vọng giới giải trí sẽ lấy Hứa Diệp làm gương, đóng góp một số việc có ích cho xã hội.

Ngay khi những lời này xuất hiện, cả giới âm nhạc liền yên lặng.

Một đám người của Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ hoàn toàn ngậm miệng, thậm chí những người có tài khoản Weibo còn không đăng nhập vào Weibo.

Mười mấy ngày trước họ còn phê bình Hứa Diệp, bây giờ vừa xoay lưng thì đã phải học tập Hứa Diệp rồi.

Mặt mũi này biết để ở đâu?

Bên kia, Đẩu Thủ công bố một số dữ liệu của mình trong kỳ nghỉ Trung thu.

Nhạc nền được sử dụng nhiều nhất là Bài Ca Người Tây An, từ khóa được nhắc đến nhiều nhất là An Thành, bánh mì canh thịt cừu, vân vân… ngôi sao được yêu thích nhất là Hứa Diệp.

Còn số liệu tăng trưởng của người dùng sôi nổi nhất thì họ không công khai, nhưng chắc chắn là rất ghê gớm.

Các Giám đốc điều hành cấp cao của Đẩu Thủ cũng vô cùng vui vẻ, lượng truy cập vào Đẩu Thủ mấy ngày nay tăng lên từng bước.

Bỏ ra hai mươi triệu mời Hứa Diệp, ban đầu có vài Giám đốc cấp cao cho rằng hơi đột ngột.

Nhưng sau khi số liệu ba ngày qua được đưa ra, tất cả mọi người đều khen rằng “Chọn người đại diện này rất tốt!”

Hiệu quả chắc chắn không chỉ hai mươi triệu.

Sang năm hoàn toàn có thể gia hạn hợp đồng, lên giá cũng được.

Đến hai giờ chiều, sức nóng của Trung thu dần dần qua đi.

Mọi người cũng bắt đầu quay trở lại với công việc và cuộc sống bình thường.

Nhưng vào lúc này, tài khoản Weibo chính thức của chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã đăng một bài lên Weibo.

Trong bài có một bóng người màu đen.

“Khách mời kỳ đầu tiên của Âm Nhạc Lang Thang, đoán xem đó là ai? Từ khóa: An Thành.”

Sau một thời gian khởi động, chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Mọi người đều biết chương trình này mang tính chất vừa quảng bá văn hóa vừa thi đấu âm nhạc, tất cả ca sĩ được mời tới đều là ca sĩ có thực lực.

Độ chú ý của những chương trình thể loại này từ đầu đã rất cao.

Hoạt động đoán thân phận này từ mấy ngày trước đã bắt đầu, cách vài ngày sẽ đăng một bóng người, đến ngày hôm sau sẽ công bố.

Trình Thiên Lôi là khách mời đầu tiên được công bố, điều này lập tức khiến khán giả càng thêm kỳ vọng.

“Nhìn cái bóng này thì chắc là một nam ca sĩ nhỉ? Nam ca sĩ ở An Thành thì có ai?”

“Trần Quân, Trần Quân không phải ca sĩ ở An Thành sao? Anh ấy khá phù hợp.”

“Nhưng cái bóng này không phải Trần Quân.”

“Mọi người nói xem có phải là Hứa Diệp hay không?”

“Không thể nào! Chương trình này có sự tham gia của những người kỳ cựutrong giới âm nhạc, Hứa Diệp là người mới, sao cậu ta có thể tham gia chương trình này được!”

“Tôi cảm thấy không phải Hứa Diệp, hiện tại cậu ta vẫn còn trẻ quá.”

Cư dân mạng rối rít suy đoán người này là ai, Âm Nhạc Lang Thang còn chưa ghi hình mà đã hot quá rồi.

Một số người trong giới âm nhạc sau khi nhìn thấy đã gọi điện cho bạn bè đã xác nhận tham gia chương trình để hỏi xem đó là ai.

Tuy nhiên theo hợp đồng thì họ không thể tiết lộ trước, đây là trách nhiệm với chương trình.

Chủ nhật ngày 18 tháng 09.

Ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ kết thúc, vì đã được nghỉ bù nên mọi người phải làm việc.

Bốn giờ chiều, Hứa Diệp đến thành phố Nga.
Chương 272: Âm Nhạc Lang Thang kỳ một, kèn xô-na và Tiên? (1)
Hắn đi đến phòng làm việc của Cao Lạc Vịnh trước rồi mới quan sát tình huống nơi này.

Việc mua lại đã được xác định và đang tiến hành thu xếp những công việc cuối cùng.

Có một số nhân viên không muốn rời khỏi thành phố Nga, chuyện này cũng hết cách.

Cao Lạc Vịnh đã vẽ xong bản thảo của nhân vật chính, trong quá trình đó Hứa Diệp cũng góp ý rất nhiều.

Hắn thảo luận với Cao Lạc Vinh rất lâu, đưa ra rất nhiều ý tưởng khiến cho Cao Lạc Vịnh vô cùng ngạc nhiên.

Ông ấy cho rằng Hứa Diệp không hiểu gì cả, nhưng bây giờ xem ra, dường như Hứa Diệp đều đã lên ý tưởng cho cả bộ hoạt hình Na Tra Truyền Kỳ, hắn chỉ cần một đoàn đội giúp hắn chế tác mà thôi.

Rất nhiều thiết kế về hình tượng nhân vật khiến cho ông ấy cảm thấy trên cả tuyệt vời.

Cao Nhạc Vịnh càng cảm thấy mình đã đặt cược đúng.

Thành tích của bộ phim hoạt hình này nói không chừng sẽ vượt qua dự đoán của ông ấy.

Sau khi xử lý xong chuyện của Cao Lạc Vịnh, Hứa Diệp lập tức đến tổ chương trình của Âm Nhạc Lang Thang.

Ngày hôm qua Vu Vi đã gọi điện thoại cho Hứa Diệp, nói sơ qua về tình hình dạo này.
Chương trình Âm Nhạc Lang Thang kỳ một chia làm hai phần, nửa đầu là tuyên truyền văn hóa, nửa sau là thi đấu trên sân khấu.
Áp lực quay toàn bộ chương trình sẽ rất lớn.

Địa điểm quay kỳ một là ở thành phố Nga, còn về việc các ca sĩ rốt cuộc muốn lang thang ở đâu thì tổ chương trình còn chưa nói.

Khi Hứa Diệp đến điểm làm việc tạm thời của tổ chương trình, đạo diễn Vu Vi đã chờ ở cửa.

Người phụ nữ xinh đẹp này mặc một bộ trang phục công sở, mang giày cao gót, chiếc váy được mặc trên người cô ấy lộ vẻ đẫy đà đầy đặn.

Vu Vi nhận được tin tức của Hứa Diệp từ sớm nên lúc này mới đặc biệt đứng chờ ở cửa.

Mấy ngày nay chuyện của Hứa Diệp gây xôn xao khắp nơi, khiến Vu Vi cảm thấy, cô ấy mời Hứa Diệp tới tham gia Âm Nhạc Lang Thang là chuyện chính xác nhất.

Bây giờ địa vị và thực lực của chàng thanh niên này đều vượt xa dự đoán của cô ấy.

Được phương tiện truyền thông Nhà nước khen ngợi, đây là điều không phải ai cũng có thể làm được.

Có một số nghệ sĩ trong giới giải trí đừng hy vọng được khen ngợi, không bị nêu tên phê bình đã tốt lắm rồi.

Mấy tuyển thủ như Lý Tinh Thần giờ chỉ lo kiếm tiền, còn Hứa Diệp người ta đã bay cao lắm rồi.

Đây cũng là chuyện tốt cho Âm Nhạc Lang Thang.

Sức hút của chương trình sẽ cao hơn.

Lâm Ca đứng bên cạnh Vu Vi, anh ta đeo một chiếc kính râm, ra vẻ chảnh chó.

Ca sĩ gạo cội của giới ca hát-Lâm Ca cũng là khách quý của Âm Nhạc Lang Thang.

Anh ta tới sớm, sau khi biết Hứa Diệp muốn tới, anh ta đã cùng Vu Vi đi ra nghênh đón.

Lâm Ca cười nói: “Đạo diễn Vu, cô chuẩn bị tâm lý đi, Hứa Diệp chắc chắn sẽ không xuống xe một cách bình thường đâu.”

Lâm Ca nhắc nhở để Vu Vi chuẩn bị tinh thần trước.

Vu Vi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Sau khi xe dừng lại, Vu Vi nhìn về phía cốp sau, Lâm Ca thì nhìn về phía cửa sổ trời.

Nhưng lần này, khi cửa xe mở ra, Hứa Diệp lại từ trên xe đi xuống.

Nhìn thấy biểu cảm của hai người, Hứa Diệp cảm thấy khó hiểu: “Đạo diễn Vu, anh Lâm, hai người nhìn gì thế?”

Vu Vi và Lâm Ca đều hơi sửng sốt.

‘Không đúng!’

‘Sao cậu lại xuống xe một cách bình thường như thế?’

‘Đây đâu phải phong cách của cậu!’

Lâm Ca chỉ tay về phía Hứa Diệp, hỏi: “Sao cậu lại xuống xe từ nơi này?”

“Không xuống xe ở đây thì xuống xe ở đâu?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.

Lâm Ca lập tức vào trong xe, để cho tài xế mở cốp sau rồi xuống xe từ cốp sau.

“Xuống xe như vậy nè.” Lâm Ca giải thích.

Hứa Diệp nghiêm túc nói: “Trạng thái tinh thần bây giờ của anh đang có vấn đề lắm đó.”

“Không phải… Tôi… Cậu…”

Lâm Ca chỉ Hứa Diệp rồi lại nhìn chiếc xe phía sau.

Ở cửa ra vào, một số nhân viên công tác của tổ chương trình đều chạy tới quan sát tình huống phía bên này, biểu cảm bây giờ của những người này vô cùng rối rắm.

“Thầy Lâm lúc mới đến đã nói với chúng ta rằng Hứa Diệp sẽ xuống xe từ cốp sau hoặc là xuống từ cửa sổ trời, lúc ấy tôi cũng không tin. Quả nhiên mà, sao Hứa Diệp có thể làm vậy được cơ chứ!”

“Hiện tại xem ra, tôi lại cảm thấy trạng thái tinh thần của thầy Lâm hơi có vấn đề.”

“Thật tội cho anh ấy mà, mặt trời đã lặn rồi mà vẫn đeo kính râm.”

Các nhân viên công tác thì thầm với nhau.

Lâm Ca ngơ ngác.

‘Sao cậu không làm theo cách cũ chứ!’

Vu Vi liếc nhìn Lâm Ca, lo lắng hỏi: “Thầy Lâm, thầy có muốn đi khám không?”

“Không khám không khám, tôi không bị bệnh! Tôi rất bình thường, tôi không bị bệnh!” Lâm Ca lập tức nói.
Chương 273: Âm Nhạc Lang Thang kỳ một, kèn xô-na và Tiên? (2)
Lâm Ca không cam tâm, nhưng anh ta không có bằng chứng.

Anh ta quyết định, nếu lần sau Hứa Diệp lại xuống xe từ cốp sau, anh ta chắc chắn phải quay phim lại.

Vu Vi bước lên trước bắt tay với Hứa Diệp, cô ấy cười nói: “Hứa Diệp, hoan nghênh cậu, danh tiếng mấy ngày nay của cậu đã áp đảo toàn bộ giới âm nhạc.”

Lâm Ca lập tức nói: “Đừng nói bậy, không có áp đảo tôi.”

Lâm Ca đã hoàn toàn bung lụa trong âm thầm.

“Đi thôi, vào trong rồi nói tiếp.”

Vu Vi bảo Hứa Diệp đi vào, còn cô ấy thì đi phía trước dẫn đường, khi đi dáng người cô ấy đong đưa, cặp mông đầy đặn lắc tới lắc lui vô cùng quyến rũ.

Hứa Diệp vừa vào đã có một đám nhân viên tổ chương trình hét to.

“(Viện Trưởng) Hứa Diệp!”

Hứa Diệp nhạy bén nghe thấy được có từ ngữ khác lạ trong này.

Hắn dừng lại hỏi: “Vừa rồi ai gọi Viện Trưởng đấy?”

Các nhân viên công tác lập tức cười ha hả, sau đó có mấy người gọi Viện Trưởng bị người bên cạnh đẩy ra.

Các Bệnh Nhân gặp Viện Trưởng nên hơi hồi hộp.

Hứa Diệp cười nói: “Nếu mọi người gọi tôi là Viện Trưởng, vậy tôi sẽ đặt câu hỏi mọi người một chút.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.

Vu Vi và Lâm Ca cũng nhìn Hứa Diệp, lắng tai nghe đoạn sau.

Câu hỏi của Hứa Diệp chắc chắn không bình thường.

Mọi người đều muốn biết rốt cuộc Hứa Diệp muốn hỏi cái gì.

Hứa Diệp im lặng vài giây rồi hỏi: “Mọi người đang làm công việc gì?”

Chẳng mấy chốc, có một nhân viên công tác nói: “Tôi là thợ trang điểm!”

Sau đó lại có một người nói: “Tôi làm bên hậu kỳ.”

Sau khi hai người nói xong, những người khác lại không nói gì.

Tất cả mọi người nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại nhìn Hứa Diệp.

Hai người này đúng thực là người có thể hét lên từ Viện Trưởng.

‘Chúng tôi làm cái quái gì mà anh còn phải hỏi ư?”

‘Anh đã đến tổ chương trình của show giải trí rồi mà còn hỏi chúng tôi làm nghề gì?’

‘Dây thần kinh của anh hơi bất thường rồi đó.’

Lâm Ca còn đang thắc mắc, sao câu hỏi này nghe có vẻ bình thường thế nhỉ?

Vài giây sau anh ta mới phản ứng lại.

Cái này cũng giống như hỏi tôi, tôi đang làm công việc gì vậy.

Bị điên hả?

Vu Vi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mọi người giải tán đi.”

Lúc này, những nhân viên này mới bịn rịn rời đi.

Vu Vi dẫn Hứa Diệp đi vào phòng khách.

“Hứa Diệp, hành trình ngày mai của chúng ta là đến khu thắng cảnh núi Võ Đang, tuyên truyền đôi nét về văn hóa Võ Đang, sau đó sẽ chơi một vài trò chơi, khúc tương đối mệt là cần mọi người leo một đoạn đường núi.”

Ở thế giới này, núi Võ Đang cũng rất nổi tiếng, bởi vì thế giới này cũng có Trương Tam Phong tiếng tăm lừng lẫy.

Nhân vật ấy cũng xuất hiện trong một số tác phẩm võ hiệp, khiến cho khu thắng cảnh núi Võ Đang của thế giới này vô cùng thần bí, tạo ra loại cảm giác khác biệt.

Thực ra, lúc tới thành phố Nga, trong lòng Hứa Diệp gần như đoán được địa điểm lang thang lần này.

Sở dĩ có thể đoán ra là vì tổ chương trình đã thông báo chủ đề cuộc thi lần này cho các khách quý.

Chủ đề bài hát kỳ một của chương trình chỉ có một chữ.

Nơi có liên quan đến Tiên, hơn nữa phải ở cạnh thành phố Nga thì cũng chỉ có núi Võ Đang.

Chủ đề thi đấu chắc chắn phải nói trước cho các khách quý, nếu không thời gian chuẩn bị sẽ không đủ, đây cũng là quy định bất thành văn của các chương trình giải trí như này.

Đối với việc này, Hứa Diệp không có bất kỳ ý kiến gì.

“Không sao cả, sức khỏe tôi rất tốt, tôi vẫn luôn tập thể hình.” Hứa Diệp nói.

Lâm Ca ở bên cạnh liếc nhìn: “Ở phòng tập thể thao ăn lẩu phải không?

Hứa Diệp nói: “Còn có thể ăn thịt nướng nữa.”

“Xin cậu đó, hãy làm con người đi!”

Lâm Ca sắp không nhịn được nữa nên đi liền một mạch ra ngoài.

Anh ta nhận ra mình không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không thì đầu óc anh ta sẽ nổ tung.

Sau khi Lâm Ca đi rồi thì Vu Vi hỏi: “Bài hát của cậu chuẩn bị xong chưa?”

“Đạo diễn Vu có ý gì?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.

Hắn biết có một số chương trình giải trí có sẵn kịch bản.

Thậm chí ca sĩ hát bài hát nào đó cũng có thể là làm theo kịch bản.

Hơn thế nữa, ví dụ như ca sĩ nào đó hát sai một chỗ, cuối cùng bị loại cũng có thể là kịch bản, là do cố ý hát sai.

Nhưng từ trước đến nay Hứa Diệp không có ý định đi theo kịch bản.

Nếu thực sự làm theo kịch bản thì hắn sẽ không có khả năng giành được Quán quân của Những Ngôi Sao Ngày Mai.

Người phụ nữ trưởng thành như Vu Vi hiểu biết rất nhiều nên khi Hứa Diệp hỏi, cô ấy đã đoán được Hứa Diệp đang nghĩ gì.

Cô ấy cười nói: “Điểm này cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không điều khiển bảng xếp hạng, cũng không cắt nối biên tập một cách ác ý, chỉ là tôi sẽ tiến hành thiết kế vài chi tiết nhỏ ở một số chỗ nhằm tăng thêm tính thú vị và tạo thêm đề tài.”
Chương 274: Có lý nhưng cũng rất vô lý (1)
“Thực ra theo suy nghĩ của tôi, nếu cậu không có bài hát mới thì có thể cải biên lại các bài hát cũ, đưa giai điệu của kèn xô-na vào, hiện nay cậu là người chơi kèn xô-na tốt nhất, dựa vào độ hot của kèn xô-na hiện nay sẽ khiến cho càng nhiều người chú ý hơn.” Vu Vi nói.

Bài hát Trêu Khỉ bản kèn xô-na của Hứa Diệp đến nay vẫn là tư liệu học tập của rất nhiều người.

Bài hát này của hắn còn được nhiều người dạy kèn xô-na dùng để dạy học.

Kèn xô-na cũng là một nhãn hiệu của Hứa Diệp.

Vu Vi tiếp tục nói: “Khi Những Ngôi Sao Ngày Mai kết thúc, cậu thổi kèn xô-na, Âm Nhạc Lang Thang là chương trình giải trí thứ hai cậu chính thức tham gia, vậy thì bắt đầu bằng kèn xô-na cũng sẽ mang lại một ý nghĩa đặc biệt.”

Vu Vi tính toán từ nhiều phương diện, người phụ nữ xinh đẹp này suy nghĩ vô cùng chu đáo.

Đối với Hứa Diệp mà nói, chủ đề về ‘Tiên’ thì có rất nhiều bài hát có thể lựa chọn.

Trên Trái Đất cũng có rất nhiều bài hát kinh điển, ví dụ như một số bài hát của Tiên Kiếm Kỳ Hiệp có liên quan đến Tiên.

Nếu dùng kèn xô-na thì có một bài hát rất phù hợp với chủ đề này.

Hứa Diệp nói: “Cái này không thành vấn đề, đúng lúc em có một bài át, nhưng nếu như dùng bài hát này, tổ chương trình cần phải chuẩn bị một chút, còn nữa, em muốn mang ban nhạc của mình đến, được chứ?”

Vu Vi hỏi: “Là mấy người Đổng Ngọc Khôn sao?”

Hứa Diệp khẽ gật đầu.

“Không thành vấn đề.” Vu Vi không hề do dự nói.

Hiển nhiêncô ấy đã từng tìm hiểu nên biết được, mỗi lần Hứa Diệp chơi kèn xô-na thì đều mang theo một ban nhạc.

Vậy cũng có nghĩa bài hát này của Hứa Diệp là sự kết hợp giữa rock’n’roll và kèn xô-na.

Hơn nữa còn là một bài hát mới.

Hứa Diệp không gặp ngõ cụt khi sáng tác sao?

Điều này làm cho Vu Vi cảm thấy bứt rứt.

Sau khi Hứa Diệp quay mấy nội dung đơn giản thì lập tức về khách sạn nghỉ ngơi.

Tối hôm đó, hắn chỉ thấy Lâm Ca, cũng không thấy khách quý khác, càng không thấy Trình Thiên Lôi.

Không có gì thay đổi trong bảng xếp hạng bài hát mới vào tối hôm đó.

Bài Ca Người Tây An đứng thứ nhất, Bong Bóng đứng thứ hai, Thiên Dã đứng thứ ba.

Cho dù độ hot của An Thành qua đi, Bài Ca Người Tây An có trượt dốc thì Bong Bóng vẫn áp đảo Trình Thiên Lôi như cũ.

Trình Thiên Lôi đã thua.

Điểm ấy mọi người không hề có ý kiến gì.

Trần Vũ Hân từng là ca sĩ nhỏ, được Hứa Diệp nâng đỡ lên.

Trong giới ca hát, lúc đầu có rất nhiều ca sĩ thấy Trần Vũ Hân và Hứa Diệp hợp tác cùng biểu diễn Ánh Trăng Bên Hồ Sen và Tự Do Bay Lượn thì đều cảm thấy rất quê mùa.

Không phải chỉ họ nghĩ vậy mà có rất nhiều thính giả cũng cảm thấy bài hát này rất quê mùa.

Những ca sĩ này ở trong lòng tự an ủi mình, tuy rằng Trần Vũ Hân nổi tiếng, nhưng cô ấy quê mùa.

Sau đó Hứa Diệp viết bài Bong Bóng cho Trần Vũ Hân.

Bài hát này không quê mùa.

Hơn nữa ở trên số liệu cũng vượt xa dự đoán của mọi người.

Trước kia mọi người cảm thấy Trần Vũ Hân rất đáng thương, còn phải săn sóc vị đàn em này của công ty.

Hiện giờ mọi người cảm thấy Trần Vũ Hân không hề đáng thương, ngược lại họ đều muốn hỏi một câu, cô có hạnh phúc hay không?

Bay lên chín tầng mây luôn mà.

Bây giờ có một số nữ ca sĩ còn cảm thấy có thể để cho Hứa Diệp nâng đỡ mình.

Được một cậu trai trẻ đẹp lại có tài hoa nâng đỡ cũng không có gì to tát cả.

Hiện giờ, trong giới ca hát, Trần Vũ Hân đã là ca sĩ hàng đầu được mọi người công nhận.

Thiên vương đều bị áp đảo, như này mà còn không phải là hàng đầu, vậy những ca sĩ hàng đầu khác chắc phải lui về phía sau vài bước.

Lúc này mới qua bao lâu?

Mới có hai tháng mà Trần Vũ Hân đã có ba bài hát được phổ biến rộng rãi.

Mỗi một bài hát trong đó đều có thể dùng làm bảo hiểm dưỡng lão.

Còn về Hứa Diệp, rất nhiều công ty trong giới này đều phải rửa mắt để nhìn kỹ lại người trẻ tuổi này.

Tuy tên này không được bình thường, nhưng thực lực của hắn quá mạnh.

Có vài công ty cũng muốn học hỏi Hứa Diệp, chẳng phải Hứa Diệp không bình thường ư?

‘Vậy tôi để nghệ sĩ của công ty chúng tôi học theo cách của cậu.’

Nhưng khi những công ty này họp thảo luận thì phát hiện ra một vấn đề.

Hứa Diệp có thể nổi tiếng như ngày hôm nay, không chỉ dựa vào tính cách mà còn có tác phẩm của hắn.

Bây giờ tìm một nghệ sĩ bắt chước theo Hứa Diệp, đến cuối cùng không sáng tác ra được tác phẩm nào, vậy thì quá buồn cười rồi.

Đến lúc đó không phải bồi dưỡng ra một ngôi sao lớn trong giới giải trí, mà là bồi dưỡng ra một thằng hề trong giới hài.

Kết luận cuối cùng của mọi người chính là không học theo được.
Chương 275: Có lý nhưng cũng rất vô lý (2)
Mọi người hoàn toàn không thể bắt chước con đường của Hứa Diệp được.

Điều này khiến cho rất nhiều người trong giới giải trí bắt đầu thắc mắc.

Não của Hứa Diệp phát triển như thế nào vậy?

Mấy ngày nay, Lưu Ngọc Sơn - ông chủ truyền thông Cực Quang đã lâm vào trầm cảm.

Vốn định dựa vào việc Trình Thiên Lôi phát hành album để kiếm được một khoản lớn, kết quả lại thua lỗ bởi một vị Thiên vương.

Còn về Giang Thịnh - một thực tập sinh khác dưới trướng của ông ta đã tham gia Những Ngôi Sao Ngày Mai cùng với Hứa Diệp, giá trị thương mại cũng không được tốt lắm.

Bài hát đã phát sóng của Giang Thịnh rất nổi ở trong giới fan, nhưng lại không nổi vượt ra khỏi giới được, thậm chí khoảng thời gian trước fan còn tuyên truyền hơi quá đáng, khiến người qua đường phản cảm, suýt chút nữa đã gây war.

Giang Thịnh dần phai nhạt khỏi biển người, độ hot còn không bằng Lý Tinh Thần của giải trí Thanh Điểu.

Lưu Ngọc Sơn còn tính toán tìm một ít tài nguyên điện ảnh và truyền hình từ bên Tống Chính Kỳ, mọi người trao đổi với nhau, đôi bên cùng có lợi.

Nếu không thì thực sự sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.

Trước khi Trình Thiên Lôi đi tới thành phố Nga, Lưu Ngọc Sơn còn đặc biệt gọi điện thoại dặn dò vị Thiên vương này, chắc chắn phải giành lại hào quang của mình.

Trình Thiên Lôi còn có thể nói gì nữa đây, chỉ có thể nói mình sẽ cố gắng hết sức.

Nói thật, Trình Thiên Lôi thật không nắm chắc phần thắng.

Cũng may buổi biểu diễn đầu tiên tạm thời sẽ không có người bị loại.

Đến trận thứ hai, tác phẩm hợp tác của gã và Chu Mạnh Nho cũng có thể đưa ra.

Trong khách sạn, sau khi Trình Thiên Lôi nói chuyện điện thoại với Lưu Ngọc Sơn xong thì lại nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.

Bảng xếp hạng không có gì thay đổi.

“Ngày mai gặp Hứa Diệp, nói thật vẫn thấy hơi xấu hổ.” Trình Thiên Lôi cảm thán.

Gã lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.

Gã phải có phong thái của một Thiên vương.

Buổi tối hôm đó, Hứa Diệp cũng nhận được tin nhắn chúc mừng từ bạn bè.

Ví dụ như Thôi Hạo, Giang Tử Vi, những người này đều nhao nhao chúc mừng Hứa Diệp.

Từ Nam Gia thì khác, cô ấy tự hào gửi cho Hứa Diệp một đoạn giọng nói.

“Biểu hiện của học trò Tiểu Hứa không tệ, cô rất vui mừng.”

Trong mắt Từ Nam Gia, cô ấy là một trợ lực lớn trong quá trình trưởng thành của Hứa Diệp.

Trong mắt Hứa Diệp, Từ Nam Gia quả thực là một trợ lực lớn trong quá trình trưởng thành của hắn.

Nhưng cách hai người hiểu lại không quá giống nhau.

Từ Nam Gia cảm thấy vẻ đẹp và sự khích lệ của cô ấy đã có tác dụng.

Trong mắt Hứa Diệp, đơn giản chỉ là bởi vì Từ Nam Gia là thần may mắn.

Hứa Diệp trả lời lại một câu.

“Tôi muốn khi sư diệt tổ.”

Khi Sư : chính là lừa gạt Thầy, không tuân theo Phật quy, lời dạy của Thầy.Diệt Tổ :là chỉ về việc không tôn kính Tổ Sư và Tổ Tiên, ngạo mạn vô lễ với Thầy, tự đại không giữ bổn phận, không làm theo Thầy mà lại tự ý làm bừa.

Từ Nam Gia nhắn qua một cái icon tức giận.

“Cậu rõ ràng muốn bắt nạt tôi!”

Hứa Diệp đùa giỡn cô gái đáng yêu này nên cũng không rối rắm đề tài này nữa.

Nguyện vọng hiện giờ của hắn là Vitality Girls có thể giải tán, sau đó hắn sẽ tìm cách lôi kéo Từ Nam Gia vào phòng làm việc của hắn.

Đáng tiếc tạm thời không thể được.

“Hứa Diệp, vậy cậu có biết bóng người hôm nay trong Âm Nhạc Lang Thang là ai không? Anh ấy là ca sĩ của An Thành các cậu.” Từ Nam Gia hỏi.

Đương nhiên Hứa Diệp sẽ không nói cho Từ Nam Gia biết, chuyện này đã được ký thỏa thuận bảo mật.

“Cô đoán thử xem.” Hứa Diệp trả lời.

“Tôi không đoán được.”

“Cô biết người này.”

“Hả? Không thể nào? Tôi biết, rốt cuộc là ai? Sẽ không thực sự là Trần Quân chứ?”

Từ Nam Gia lại bắt đầu oanh tạc tin tức.

Hứa Diệp thì tắt tiếng di độngđi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Diệp đi tới tổ chương trình, tổ chương trình sắp xếp cho mỗi thí sinh một phòng nghỉ độc lập.

Sau khi trang điểm, Hứa Diệp mặc áo ngắn tay, quần đùi, mang giày thể thao rồi đi theo người của tổ chương trình ra ngoài.

Không lâu sau, Lâm Ca đến, sau khi chào hỏi, những người khác cũng lần lượt đến.

Lúc Trình Thiên Lôi đến còn cười chào hỏi tất cả mọi người, không nhìn ra được chút khác thường nào.
Chương trình bắt đầu khởi quay từ thời điểm này.
Cuối cùng, toàn bộ bảy ca sĩ đều trình diện, nhân viên công tác đứng ở ngoài ống kính cũng tuyên bố địa điểm lang thang của tiết mục kỳ này.

Sau đó mọi người lên xe xuất phát đi tới núi Võ Đang.

Sau khi xe khởi động, vẫn có ống kính quay lại biểu cảm của bảy ca sĩ.

Điều này khiến cho nhân viên công tác ngồi trong xe kia có chút khẩn trương.

Ánh mắt cô nhân viên thỉnh thoảng nhìn Hứa Diệp rồi lại nhìn về phía Trình Thiên Lôi.

Hứa Diệp và Lâm Ca ngồi ở hàng cuối cùng, Trình Thiên Lôi ở hàng thứ nhất.

Loại xe này tương tự như Toyota Coaster trên Trái Đất, cho dù là ngồi trải nghiệm hay là trang hoàng bên trong đều khá tốt.
Chương 276: Có lý nhưng cũng rất vô lý (3)
Mọi người ngồi cùng một chỗ cũng không chen chúc.

Bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt, không ai nói chuyện với ai.

Lúc này, tai nghe Hứa Diệp truyền đến giọng nói gợi cảm của Vu Vi.

“Hứa Diệp, nhờ cậu đó.”

Nếu như cứ tiếp tục im lìm như vậy thì chương trình này còn quay cái gì nữa.

Hứa Diệp không trả lời, hắn lập tức duỗi lưng rồi thở ra một âm thanh thoải mái.

Tất cả mọi người trong xe đều nhìn về phía hắn.

Sau đó, Hứa Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hắn chợt lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Hỏng rồi hỏng rồi, chiếc xe chúng ta ngồi hình như hỏng rồi!”

Lâm Ca là người thứ nhất mắc mưu, anh ta vội vàng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thắc mắc: “Không phải còn tốt lắm sao? Cái nào bị hỏng?”

Ngay cả Trình Thiên Lôi cũng không nhịn được, nhìn về phía Hứa Diệp.

Nếu xe hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay chương trình.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Hứa Diệp nghiêm túc nói: “Bánh xe phía sau của chúng ta không đuổi kịp hai bánh trước.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác.

Vu Vi ngồi trên một chiếc xe khác, vẻ mặt xấu hổ, tay cô ấy vô thức nắm chặt thịt trên đùi mình.

‘Bảo cậu làm nóng bầu không khí chứ không phải bảo cậu đùa ngu như vậy!’

Bầu không khí trong xe càng lúng túng hơn.

Bốn ca sĩ khác là hai nam hai nữ, đều là ca sĩ hàng đầu thành danh đã lâu.

Hiểu biết của bọn họ đối với Hứa Diệp chỉ dừng lại trên mạng, hiện tại tận mắt nhìn thấy Hứa Diệp, bỗng chốc cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Chàng trai này ở trên mạng và trong hiện thực đều giống nhau.

Đúng là có bệnh mà.

Lúc này, Lâm Ca cũng hùa theo đề tài này, anh ta nói: “Sao bánh xe phía sau có thể đuổi kịp bánh xe phía trước, bánh xe phía sau nếu đuổi kịp bánh xe phía trước, xe của cậu sẽ hỏng.”

Hứa Diệp bắt đầu tranh luận.

“Anh xem này, chiếc xe này chạy về phía trước, có phải bánh sau đang đuổi theo bánh trước hay không.”

Hứa Diệp khoa tay múa chân một chút, mọi người vừa nhìn thì cảm thấy rất có lý.

Bánh sau không phải là đang đuổi theo bánh trước sao.

Lâm Ca nói: “Đúng vậy, nhưng bánh sau không thể đuổi kịp bánh trước được.”

“Sao không thể đuổi kịp, nếu bánh trước dừng lại vậy không phải bánh sau đuổi kịp rồi ư.”

“Sao bánh trước có thể dừng lại? Bánh trước dừng lại thì xe sẽ không chạy nữa.”

“Xe không chạy, vậy có phải là xe hỏng rồi không?” Hứa Diệp hỏi.

Lâm Ca sửng sốt một chút rồi nói: “Cũng có thể.”

Vẻ mặt Hứa Diệp nghiêm túc: “Bánh sau không đuổi kịp bánh trước, bởi vì bánh trước không dừng lại, bánh trước dừng lại thì xe không chạy, xe không chạy là xe bị hỏng, cho nên bánh sau không đuổi kịp bánh trước, có nghĩa là xe hỏng.”

Hắn vừa dứt lời, Lâm Ca sửng sốt rồi sau đó nhíu mày nói: “Hở? Không đúng không đúng, trong này có chỗ không đúng.”

Lâm Ca lại bắt đầu suy nghĩ.

Những người khác trong xe cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Chuyện rõ ràng rất vô lý nhưng sao lại nghe có lý như vậy?

Nhân viên công tác cũng bắt đầu suy nghĩ.

Sao lại có cảm giác rất có lý vậy chứ?

Lúc này, một nam ca sĩ tên là Mã Lục lên tiếng.

Nam ca sĩ này có làn da rất trắng, vóc dáng không cao, đẹp trai nhưng mang dáng vẻ của một chàng trai đáng yêu.

Mã Lục cũng có tài năng, anh ấy đi theo con đường ca sĩ thực lực.

Mã Lục thấy khó hiểu: “Hứa Diệp, tôi không hiểu lắm, tôi cảm thấy cậu nói không đúng.”

Vẻ mặt Hứa Diệp vẫn nghiêm túc.

“Tôi biết mọi người không hiểu lắm, như vậy đi, tôi lại đưa ra một ví dụ, tất cả mọi người chắc đã từng ăn củ sen đúng không?”

Mọi người gật đầu.

Trình Thiên Lôi vẫn duy trì hình tượng Thiên vương, gã cùng lắm là liếc nhìn Hứa Diệp một cái, nhưng biểu cảm trên mặt luôn rất bình tĩnh.

Sau khi nghe Hứa Diệp nói, Trình Thiên Lôi rất muốn nói một câu tôi từng ăn rồi.

Nhưng gã vẫn nhịn được.

Hứa Diệp tiếp tục nói: “Củ sen càng lớn thì lỗ bên trong càng lớn.”

Mọi người tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì.

“Lỗ càng lớn thì củ sen càng ít thịt.”

Mọi người vẫn gật đầu, vẫn không thấy vấn đề gì.

“Thịt củ sen càng ít, như vậy nghĩa là củ sen này càng nhỏ.” Hứa Diệp nói.

Lâm Ca ồ lên, nhưng anh ta không lên tiếng.

Anh ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh ta không diễn tả được.

Hứa Diệp thong thả nói: “Cho nên củ sen càng lớn thì củ sen càng nhỏ.”

Trình Thiên Lôi vốn ngồi ngay ngắn trên ghế rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, gã dường như muốn nói gì đó vẫn cố gắng nuốt xuống khiến mình bị ho sặc sụa.

Còn những người khác thì đã chìm vào suy tư.
Chương 277: Ngay cả Thần tài cũng phải nhào ra đạp cậu hai cái (1)
Lâm Ca suy nghĩ lại một lần nữa, trên mặt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

“Tôi hiểu rồi, củ sen càng lớn thì củ sen càng nhỏ! Tôi hiểu rồi!”

Trong xe, tất cả mọi người đều đang im lặng suy nghĩ.

Ngay cả nhân viên tổ chương trình cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Sao cảm giác lại rất có lý nhỉ?

Sau khi mọi người suy xét rất lâu thì lập tức nhận ra đây chỉ là lời nói nhảm.

Cái gì mà củ sen càng lớn thì củ sen càng nhỏ chứ, hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Không ổn rồi, bệnh tình của Hứa Diệp có xu hướng lây nhiễm.

Bị Hứa Diệp giày vò như vậy, bầu không khí trên xe cuối cùng cũng sôi động hẳn lên.

Ngoài Trình Thiên Lôi ra, những ca sĩ khác đều bắt đầu trò chuyện với nhau.

Sau đó chẳng mấy chốc, hai cô ca sĩ kia đã không chịu nổi nữa.

Các cô cảm giác nói chuyện phiếm với Hứa Diệp sẽ khiến cho não bị teo tóp.

Thì ra bệnh tâm thần thực sự có thể truyền nhiễm!

Còn Lâm Ca thì đã dần theo kịp được lối suy nghĩ của Hứa Diệp, thậm chí còn học được cách tự tạo ra vấn đề.

Sau khi Lâm Ca đưa ra vấn đề không mang thai không sinh sản sẽ di truyền sao, lại khiến cho mọi người thảo luận lần nữa.

Nếu như không mang thai không sinh sản sẽ không di truyền, thế thì những người không mang thai không sinh sản kia sao có thể bị nhiễm bệnh được.

Nếu như không mang thai không sinh sản sẽ di truyền, vậy sao những người không mang thai không sinh sản lại có thể sinh ra đời sau được chứ.

Trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng căng thẳng.

Cuộc trò chuyện trên xe giờ đây như thể đã trở thành đại hội giao lưu của bệnh nhân cùng phòng.

Khi xe đến núi Võ Đang thì đã hai giờ chiều.

Nhân viên công tác của khu thắng cảnh tiếp đón mọi người.

Sau khi mọi người ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục lên xe bắt đầu tham quan các thắng cảnh.

Lúc này, trên Weibo.

Tổ chương trình Âm Nhạc Lang Thang cũng chính thức công bố thân phận của bóng đen kia.

“Không biết mọi người có đoán đúng hay không, vị ca sĩ đến từ An Thành này là Hứa Diệp!”

Tổ chương trình công bố tấm poster, người bên trong chính là Hứa Diệp.

Sau khi tin tức này được công bố, trên mạng lập tức bùng nổ.

“Hứa Diệp vậy mà lại tham gia Âm Nhạc Lang Thang? Đấu solo với Trình Thiên Lôi à?”

“Không hổ danh là đạo diễn Vu, có thể kéo hai người bọn họ lên cùng một sân khấu là quá đỉnh!

“Tôi chỉ muốn biết chương trình này đã quay xong chưa? Tôi nóng lòng muốn nghe Viện Trưởng hát lắm rồi!”

Trên mạng, sau khi tổ chương trình công bố tin tức này, Hứa Diệp lại lên hot search.
Chương trình Âm Nhạc Lang Thang do Penguin Video đầu tư, đạo diễn Vu Vi còn mời tới một số chuyên gia phê bình âm nhạc nổi tiếng trong giới, chất lượng chương trình phải nói là cực kỳ cao. Chương trình này thu hút rất nhiều sự chú ý, cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Ngay từ đầu, không ai nghĩ tới Hứa Diệp sẽ tham gia chương trình này.

Tại kinh đô.

Từ Nam Gia nhìn di động, gò má phồng lên vì tức giận.

“Bảo sao không nói cho tôi biết, thì ra là cậu!”

Từ Nam Gia rất tức giận, tối hôm qua cô ấy gửi tin nhắn, đến sáng nay Hứa Diệp mới trả lời một câu.

Cô ấy quyết định từ giờ trở đi sẽ phớt lờ Hứa Diệp.

Lúc này, điện thoại di động của cô ấy rung lên.

Cô ấy nhìn kỹ thì thấy là tin nhắn Hứa Diệp gửi tới.

Là mấy tấm hình phong cảnh.

Gửi tin nhắn xong, Hứa Diệp nói: “Đang quay ở núi Võ Đang, phong cảnh nơi này rất đẹp.”

Sau khi nhìn thấy những bức hình này, tâm trạng của Từ Nam Gia tốt lên không ít.

Như thể không tức giận chút nào vậy.

“Gửi nhiều một chút, tôi còn chưa tới núi Võ Đang lần nào.” Từ Nam Gia trả lời.

Sau đó cô ấy nhận được một đống ảnh do Hứa Diệp gửi đến.

Trên Weibo, cư dân mạng vẫn đang bàn luận nhốn nháo về chuyện này.

Nhưng những nhà phê bình âm nhạc đã được mời tham gia Âm Nhạc Lang Thang đều vui mừng.

Trước khi tham gia, họ không biết thí sinh là ai.

Mục đích tham gia cũng chỉ là vì kiếm thêm chút thu nhập.

Kết quả bây giờ thì tốt rồi.

Hứa Diệp và Trình Thiên Lôi thi đấu trên cùng một sân khấu, mà bọn họ có thể xem biểu diễn trực tiếp.

“Chủ đề của kỳ này là Tiên, Hứa Diệp không có bài hát nào phù hợp với chủ đề này. Nói cách khác, cậu ấy sẽ hát bài hát của người khác hoặc viết một bài hát mới.”

“Nhưng dựa theo phong cách của Hứa Diệp, từ trước đến nay cậu ấy không hát bài hát của người khác mà đều là tự sáng tác, cho nên lần này liệu tôi có thể được nghe bài hát mới của Hứa Diệp không?”

Vu Minh và Cảnh Hi Duyệt hơi chán nản.

Cả hai cũng nhận được lời mời từ tổ chương trình nhưng cả hai đều từ chối.

Vu Minh ngại lộ diện, anh ta sợ bị cư dân mạng mắng mỏ.
Chương 278: Ngay cả Thần tài cũng phải nhào ra đạp cậu hai cái (2)
Cảnh Hi Duyệt chỉ là không muốn xuất hiện, cô còn chưa từng lộ mặt với fan.

Sau khi biết Hứa Diệp tham gia chương trình, hai người đều tỏ ra hối hận.

Không đi quả là một tổn thất lớn!

Trong lúc trên mạng đang thảo luận, đám người Hứa Diệp cũng hoàn thành quy trình của tổ chương trình, đến đạo quán* trên núi Võ Đang.

Đạo quán: Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ.

Đây là trạm dừng chân cuối cùng của mọi người, đêm nay tất cả mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này, ngày mai sẽ xuống núi.

Vài đạo sĩ đi ra đón tiếp mọi người.

Sau khi đi vào đạo quán, vẻ mặt mọi người cũng trở nên nghiêm túc.

Có cô ca sĩ thấy một con chó đang hóng mát dưới gốc cây, thắc mắc: “Nơi này còn nuôi chó nữa ư?”

Đạo sĩ mỉm cười nói: “Đây là con chó chúng tôi nuôi, tính cách rất ngoan ngoãn.”

Lâm Ca nói đùa: “Con chó này có phải là Hao Thiên Khuyển không?”

Mã Lục gật đầu: “Tôi thấy con chó này không chừng là thần tiên đấy.”

Hắn đi thẳng về phía con chó.

“Cậu định làm gì vậy?” Lâm Ca hỏi.

“Em đi hỏi nó chút chuyện.” Hứa Diệp đáp.

Mấy đạo sĩ bên cạnh đều bối rối.

Cậu muốn hỏi chuyện một con chó?

Đầu óc cậu không có vấn đề chứ?

Còn Lâm Ca và những người khác dọc đường đi bị làm cho ngạc nhiên quá nhiều, nên dù họ cảm thấy khó hiểu đối với hành vi của Hứa Diệp, thì vẫn không cách nào lý giải.

Cậu con mẹ nó muốn hỏi con chó chuyện gì chứ?

Hãy nhìn xem con chó này trả lời cậu như thế nào.

Trình Thiên Lôi cười ha hả: “Xem ra tính trẻ con của Hứa Diệp vẫn chưa biến mất.”

Khi gã nói điều này khiến người ta có cảm giác như đang đứng ở góc độ của một bề trên.

Hứa Diệp cũng không nghe thấy, hắn đi thẳng tới trước mặt con chó.

Đây là một con chó cỏ Trung Hoa, lông đen vàng đan xen, trông rất ngoan ngoãn, nó nhìn về phía Hứa Diệp bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này, Hứa Diệp đột nhiên hét lớn: “Năm nay tôi có được thịnh vượng

hay không?”

Khi hắn la lên, đừng nói con chó trước mặt, ngay cả người xung quanh cũng phải giật mình.

Sau khi bị kích thích, con chó này đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất rồi lui về phía sau vài bước, sủa ầm ĩ.

“Gâu gâu gâu!”

Hai từ đồng âm: Vượng trong tiếng trung phát âm là wang, tiếng chó sủa cũng có phát âm là wang.

Hứa Diệp hài lòng gật đầu, xoay người trở lại trong đội ngũ.

Vẻ mặt mấy đạo sĩ xung quanh đều rất phức tạp, trong thoáng chốc họ nảy ra ý định hoàn tục.

Con chó này có thể không phải là người, nhưng cậu đúng là chó thật đấy.

Hứa Diệp cười nói: “Nghe rõ hết chưa? Nó nói tôi sẽ thịnh vượng.”

Vẻ mặt Trình Thiên Lôi cứng đờ, gã muốn về nhà.

Lúc đầu, khi thua Hứa Diệp, gã cảm thấy cũng không có gì to tát.

Dù sao thì đó cũng chỉ là một bài hát.

Nhưng bây giờ gã cảm thấy, đây thực sự là một điều nhục nhã.

Gã lại thua Hứa Diệp?

Thua bởi tên điên này?

Mẹ ơi, con muốn bỏ thi về nhà.

Lâm Ca vỗ vai Hứa Diệp, sau đó cũng đi về phía con chó kia.

Một lát sau, lại vang đến tiếng chó sủa “Gâu gâu”.

Mã Lục im lặng một lát rồi cũng đi về phía con chó.

Sau khi trở về, Mã Lục còn mặt dày nói: “Xin lỗi vì đã quấy nhiễu đến chó này.”

Mấy đạo sĩ bên cạnh đều choáng váng.

Các cậu có biết ở đây là nơi nào không?

Các cậu có biết chúng tôi thờ phụng bao nhiêu vị thần ở đây không?

Các cậu hỏi một con chó ở trong đạo quán, năm nay các cậu có thịnh vượng hay không, đó không phải là có lỗi với chúng tôi mà đó là coi thường chúng tôi.

Thần tài mà biết cũng sẽ nhào ra đạp các cậu hai cái.

May mắn thay, sau đó Hứa Diệp không bày trò gì nữa.

Ngược lại Lâm Ca và Mã Lục đã dần dần biến thành Hứa Diệp.

Ngày hôm sau, sau khi mọi người trải nghiệm một chút cuộc sống trong đạo quán, tổ chương trình tuyên bố chủ đề của chương trình kỳ này.

Tuy rằng tất cả mọi người đã sớm biết chủ đề bài hát, nhưng lúc nên phối hợp thì vẫn phải phối hợp một chút.

Sau khi chủ đề đã được xác định, mọi người rời khỏi núi Võ Đang và trở về thành phố Nga.

Đêm nay, mọi người sẽ tiến hành buổi diễn tập đầu tiên, ngày mai bắt đầu quay chính thức.

Sau khi Hứa Diệp trở về, hắn đến khách sạn gặp Quách Đông Cường và Đổng Ngọc Khôn.

Quách Đông Cường mở vali ra trước, để lộ trang phục biểu diễn bên trong.

“Tổng Giám đốc Hứa, tôi mang theo cả quần áo đỏ và trắng, anh muốn mặc gì thì mặc.” Quách Đông Cường nói với vẻ mặt bất chấp tất cả.

Giờ đây anh ta đã vứt bỏ sự rụt rè, quyết tâm đi theo Hứa Diệp.

Sau khi đi theo Hứa Diệp biểu diễn hai lần, bây giờ giá trị thị trường của anh ta cũng được tăng lên.

Đây đều là chỗ tốt mà Hứa Diệp mang đến cho anh ta.

Vị ngôi sao lớn này một khi đã nói nâng đỡ thì quả thực sẽ nâng đỡ hết mình.

“Đồ đỏ nhiêu tiền? Còn trắng bao nhiêu?” Hứa Diệp cười nói.
Chương 279: Đông chẳng sáng Tây sáng rực (1)
Quách Đông Cường xua tay: “Chúng tôi đã bàn bạc rồi, không cần tiền, anh không biết đâu, dạo này công việc của chúng tôi nhận được đều đã kéo dài tới tận tháng sau, ban ngày ban đêm đều có nên không thiếu tiền, anh có thể cho chúng tôi cơ hội lên sân khấu biểu diễn với anh cũng đã đủ lắm rồi.”

Đổng Ngọc Khôn cũng nói: “Đúng đó anh Diệp!”

“Cậu làm gì, cậu có cơ hội diễn xuất không?” Hứa Diệp hỏi.

Đổng Ngọc Khôn cười ngượng nghịu, không lên tiếng.

Cậu ấy lấy đâu ra cơ hội diễn xuất chứ, mức độ nổi tiếng của cậu ấy không cao nên không ai mời cậu ấy cả.

Ngay cả khi theo Hứa Diệp hát mấy lần cũng có rất nhiều người không biết tên của cậu ấy.

Cậu ấy khác với Quách Đông Cường.

Mấy người Quách Đông Cường có thể ở phía sau hậu trường, nhưng cậu ấy phải ở phía trước sân khấu.

Hứa Diệp nói: “Tôi sẽ không nói nhiều, mọi người hãy biểu diễn và thể hiện bài hát thật tốt nhé.”

“Vì vậy, buổi biểu diễn hôm nay sẽ mặc đồ trắng.”

Đám người Quách Đông Cường bị sốc.

Quả nhiên vẫn phải mặc.

Nhưng chủ đề kỳ này của chương trình không phải là Tiên sao?

Quần áo trắng có thể là tang lễ, cũng có thể là Tiên đúng không?

Ngày hôm sau, chương trình bắt đầu quay chính thức.

Hứa Diệp được gọi đến phòng chuẩn bị, trả lời câu hỏi của nhân viên công tác.

Những câu hỏi này chủ yếu là hỏi một số nội dung liên quan đến bài hát.

Đối với người Hoa Hạ, chủ đề Tiên này có một ý nghĩa đặc biệt.

Lựa chọn chủ đề này làm nội dung kỳ một, Vu Vi cũng rất to gan.

Nhân viên công tác hỏi: “Xin hỏi bài hát hôm nay anh mang đến có phong cách gì thế?”

“Rock’n’roll.” Hứa Diệp trả lời.

Nhân viên công tác cũng hơi tò mò: “Chủ đề rock’n’roll và Tiên nên kết hợp với nhau như thế nào đây?”

“Cô nghe rồi sẽ biết.” Hứa Diệp cười nói.

Nhân viên công tác tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy trong mắt anh, cái gì gọi là Tiên?”

Hứa Diệp thong thả đáp: “Tiên là một đám người điên.”

Cô gái trẻ phụ trách phỏng vấn Hứa Diệp hiển nhiên không nhận ra rằng Hứa Diệp sẽ trả lời theo cách này.

Trước khi phỏng vấn Hứa Diệp, cô ấy đã phỏng vấn Trình Thiên Lôi.

Ca sĩ cấp Thiên vương trả lời là hình ảnh Tiên trong tưởng tượng của phần đông người Hoa Hạ.

Tiên, tượng trưng cho ung dung, tượng trưng cho phóng khoáng.

Họ có thể sáng chơi biển Bắc Hải, tối ngủ núi Thương Ngô, có thể lên tận trời xanh, xuống tận suối vàng.

Họ trường sinh bất lão, không vướng bận bởi những phiền muộn trần gian.

Họ là những người mà nhiều người khao khát trở thành.

Nhưng khi đến với Hứa Diệp, họ lại thành kẻ điên.

Nhân viên công tác tò mò hỏi: “Tại sao anh lại nói Tiên là kẻ điên?”

Hứa Diệp cười cười, hỏi ngược lại: “Không điên làm sao thành Tiên được?”

Nhân viên công tác chìm vào suy tư.

Mặc dù Hứa Diệp không giải thích trực tiếp, nhưng cô ấy lại cảm thấy Hứa Diệp nói có vẻ có lý.

Tiên, vốn không phải người.

Tiên, có lẽ chính là kẻ điên.

Nhân viên công tác tiếp tục hỏi: “Vậy bài hát này của anh không phải Tiên theo nghĩa truyền thống?”

Mong đợi không phải đã đến sao.

Nhân viên công tác rất hài lòng với buổi phỏng vấn này.

Sau khi phỏng vấn xong, Hứa Diệp đi vào phòng thay đồ.

Sau khi stylist của tổ chương trình nhìn thấy Hứa Diệp lấy ra một bộ áo bào trắng thì yên lặng cất trang phục cổ trang mà cô ấy chuẩn bị đi.

Stylist muốn Hứa Diệp mặc một bộ trang phục cổ trang, trang phục cổ trang của Hứa Diệp chắc chắn sẽ tô điểm cho chương trình.

Dù sao cũng hát về Tiên mà.

Nhưng áo bào trắng này là sao?

Sau đó stylist thấy Quách Đông Cường và Đổng Ngọc Khôn cũng đến, trên tay đều có một chiếc áo bào trắng, nhưng kiểu dáng khác nhau.

Đồ bên trong họ là áo thun ngắn tay, quần đùi và dép lê.

Sau đó, mọi người khoác áo bào trắng ra ngoài.

Hứa Diệp dắt kèn xô-na lên eo.

Cả tổ trang phục đều im lặng.

Rõ ràng ban ngày ban mặt, trong phòng lại có cảm giác âm u.

Các cậu có chắc mình hát về Tiên không?

Không phải là hát tế chứ?

Trang phục và nhạc cụ trên tay các cậu, ai không biết còn tưởng các cậu đi dự đám tang.

Tổ trưởng tổ trang phục không nhịn được mà hỏi: “Hứa Diệp, các cậu định mặc như vậy hả?”

“Có vấn đề gì sao?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.

Tổ trưởng lắc đầu: “Không sao, hiệu quả sân khấu cũng khá tốt, hình như hơi giống với trang phục của cậu trong trận chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.”

Hứa Diệp cười nói: “Đúng vậy.”

Trang phục lúc này của họ giống hệt trang phục trong trận chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.

Một lần nữa bước lên sân khấu của chương trình âm nhạc, lại còn thổi kèn xô-na, đương nhiên phải mặc bộ trang phục này.

Hứa Diệp vẫn nhớ, lúc ấy dưới sân khấu có một số Bệnh Nhân mặc quần áo bệnh nhân.

Vậy thì, để họ nhớ lại cảm giác lúc đó.

Sau khi mọi người thay đồ xong, đám người Hứa Diệp đến phòng nghỉ riêng.

Tổ chương trình Âm Nhạc Lang Thang đã sắp xếp cho mỗi thí sinh một phòng nghỉ riêng trước khi lên sân khấu, mọi người chỉ có thể gặp nhau vào cuối chương trình.
Chương 280: Đông chẳng sáng Tây sáng rực (2)
Điều này cũng tránh cho mọi người ảnh hưởng lẫn nhau.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, sân khấu đầu tiên của Âm Nhạc Lang Thang chính thức bắt đầu.

Tổng đạo diễn Vu Vi trực tiếp đảm nhiệm vai trò MC cho tập đầu tiên, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh lơ bước lên sân khấu, đi đôi giày cao gót nhọn mười centimet.

Khí chất của Vu Vi vô cùng nổi bật, người phụ nữ đẹp mặn mà này mang một hương vị đặc biệt, khiến cô ấy cũng có rất nhiều người hâm mộ sau hậu trường.

Chiếc váy liền màu xanh lơ này hiển nhiên cũng được thiết kế tỉ mỉ, mang đến cho người ta cảm giác tiên khí.

Tuy nhiên, nếu để ý đến dáng người của cô ấy, mấy ông già háo sắc có thể nghĩ trong lòng là ‘Tôi muốn thành Tiên!’.

Khi cô ấy bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ khán đài.

“Chào mừng khán giả tại hiện trường và trước màn ảnh nhỏ, chào mừng các thầy cô trong ban giám khảo, chào mừng các bạn đến với sân khấu biểu diễn tập đầu tiên của chương trình Âm Nhạc Lang Thang.” Vu Vi từ từ nói.

Hứa Diệp ngồi trong phòng nghỉ, nhìn cảnh tượng trên sân khấu thông qua màn hình lớn.

Máy quay cũng hướng đến các thành viên ban giám khảo, những thành viên này có người là nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp, có người là nhạc sĩ, đều có tiếng tăm trong ngành.
Chương trình Âm Nhạc Lang Thang này đương nhiên không cần đến huấn luyện viên.
Sau khi các ca sĩ hát xong bài hát, khán giả tại hiện trường và ban giám khảo sẽ chấm điểm.

Cuối cùng sẽ đưa ra một điểm số tổng hợp, làm cơ sở cho xếp hạng cuối cùng.

Tiếp theo, Vu Vi lại nói một đoạn quảng cáo, quảng cáo cho các nhà tài trợ của chương trình.

Khán giả dưới sân khấu đã sớm nóng lòng.

Ban giám khảo cũng vậy.

Hôm qua, khi mọi người biết được Hứa Diệp cũng đến tham gia thi, lòng hiếu kỳ đã được khơi dậy.

Hứa Diệp, Trình Thiên Lôi.

Hai người này mấy hôm trước vừa so chiêu.

Trình Thiên Lôi thua.

Trên sân khấu này, chính là so đấu trực tiếp.

Tất cả những gì họ thể hiện là thực lực.

Tất cả mọi người rất tò mò, Hứa Diệp sẽ lấy ra một bài hát như thế nào để so tài với Trình Thiên Lôi.

Thi đấu trên sân khấu và ra mắt bài hát, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Nếu không phải vì đạo diễn Vi quá đẹp, tôi cũng không thể nghe lời quảng cáo đâu.”

Một nhà phê bình âm nhạc trong ban giám khảo nói đùa.

Cuối cùng, phần quảng cáo của Vu Vi kết thúc.

Cô ấy mỉm cười nhìn quanh khán phòng, thong thả nói: “Sau đây, xin hân hạnh mời ca sĩ đầu tiên lên sân khấu, chắc hẳn mọi người đã rất quen thuộc với cậu ấy rồi.”

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vu Vi.

“Có lẽ nhiều người sẽ hát được bài hát của cậu ấy, ví dụ như, em là quả táo nhỏ thân yêu của anh, Quả Táo Nhỏ.”

Vừa dứt lời, cả khán phòng vang lên tiếng reo hò.

Nhiều khán giả hô vang cái tên đó.

“Hứa Diệp!”

Vu Vi cũng không hề úp úp mở mở, cô ấy mỉm cười nói: “Kính mời ca sĩ Hứa Diệp mang đến cho quý vị màn trình diễn đầu tiên trên sân khấu với chủ đề Tiên của chương trình kỳ này.”

Nói xong, Vu Vi xoay người bước xuống sân khấu.

Trên sân khấu, toàn bộ đèn tắt.

Khán phòng hoàn toàn im lặng, không một tiếng động nào vang lên.

Một lát sau, trên màn hình hiện ra hai chữ lớn.

Tiên Nhi.

Ngay khi tên bài hát xuất hiện, cả khán phòng bỗng chốc náo nhiệt.

“Chủ đề của kỳ này là Tiên, vậy mà bài hát của Hứa Diệp lại có tên là Tiên Nhi?”

“Trâu bò! Không hổ danh là ca sĩ trẻ tuổi tài năng nhất giới âm nhạc, thật can đảm!”

“Ngay cả Trình Thiên Lôi cũng không dám đặt tên như này đâu nhỉ?”

Những người trong ban giám khảo đều tỏ ra ngạc nhiên.

Hứa Diệp là người đầu tiên lên sân khấu, điều này nằm trong dự đoán của mọi người.

Thông thường, thứ tự biểu diễn trong tập đầu tiên của chương trình này được sắp xếp theo thâm niên.

Hứa Diệp là ca sĩ có thâm niên ít nhất trong số này, việc cậu ta lên sân khấu đầu tiên là hoàn toàn bình thường.

Những ca sĩ có thâm niên cao hơn sẽ xuất hiện sau cùng.

Nhưng bài hát đầu tiên là Tiên Nhi, cậu ta muốn làm gì?

Làm gương cho mọi người sao?

Không chỉ cần thực lực, còn cần quyết đoán.

Trong phòng chờ, sau khi thấy cái tên này, lông mày Trình Thiên Lôi nhướng lên.

Gã nghĩ, lá gan của Hứa Diệp thật lớn.

Đặt tên thế này, cậu ta muốn làm gì?

Trình Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào sân khấu, gã muốn xem sân khấu của Hứa Diệp ra sao.

Lâm Ca thì khác, anh ta cười lớn.

“Tên này hay! Cũng chỉ có Hứa Diệp mới dám đặt!”

Biểu cảm khoa trương của Lâm Ca chắc chắn sẽ bị tổ chương trình cắt ghép vào.

Lúc này, trên sân khấu tối đen, vang lên hai tiếng trống dồn dập.

Sau đó, đèn rọi trắng phía trên sân khấu bật sáng, chiếu sáng toàn bộ sân khấu.

Mọi người đều nhìn rõ tình hình trên sân khấu.

Ở chính giữa, Hứa Diệp đứng trước micro đứng.
Chương 281: Có thể nhưng không cần thiết (1)
Xung quanh có tay bass, tay ghi-ta, tay trống.

“Ban nhạc! Là rock’n’roll sao?”

Mọi người lập tức tò mò.

Chủ đề Tiên, có thể kết hợp với rock’n’roll sao?

Làm thế nào vậy?

Trên sân khấu, năm người Hứa Diệp chính thức xuất hiện, chỉ riêng trang phục trên người họ đã khiến một số khán giả hiện trường cảm thấy phấn khích.

Những khán giả này đến từ mọi lứa tuổi, ai cũng ít nhiều đã nghe qua cái tên Hứa Diệp.

Một số khán giả trẻ đã xem Ngôi Sao Ngày Mai, ngay lập tức nhận ra, trang phục này của Hứa Diệp giống hệt trang phục trong trận chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.

Mọi người lập tức nhớ lại hơn một tháng trước, hình ảnh Hứa Diệp trên sân khấu, một khúc kèn xô-na khiến cả khán phòng bùng nổ.

Viện Trưởng, anh ấy đến rồi!

Thùng thùng!

Lại hai tiếng trống vang lên.

Cùng với tiếng trống, đèn trắng phía sau sân khấu lóe sáng hai lần.

Tiếp theo vẫn là tiếng trống.

Tiếng trống vang lên theo nhịp điệu, hòa cùng tiếng trầm của đàn bass.

Tiếng trống dồn dập liên tục kéo suy nghĩ của mọi người về sân khấu.

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về bóng người chính giữa sân khấu.

Áo bào trắng, lưng đeo kèn xô-na.

Hứa Diệp nắm lấy micro, bài hát hắn chọn là Tiên Nhi của ban nhạc Second Hand Rose.

Sân khấu dành riêng cho Tiên Nhi, đã đến rồi!

Tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên.

Lúc này, Hứa Diệp chậm rãi cất tiếng: “Hây… Ya.”

Âm thanh nặng nề vang vọng khắp khán phòng.

Giọng hát mang theo nỗi buồn, không cam chịu.

“Hây… Ya.”

Câu tiếp theo, vẫn là tiếng hát ấy.

Khán giả dần chìm đắm vào giai điệu bài hát.

Khi Hứa Diệp hát đến câu “Hây ya” thứ năm, Đổng Ngọc Khôn tham gia hòa thanh.

Âm điệu cũng trở nên cao lên.

Toàn bộ thanh âm bỗng chốc trở nên dày dặn.

Cảm xúc bài hát hoàn toàn khác.

Đến câu thứ bảy.

Ba người cùng hát.

Đến đoạn kết, Đổng Ngọc Khôn tiếp lời “Ê… Ới hò!”

Câu thứ tám.

Vẫn là “Hây ya”.

Đổng Ngọc Khôn hát theo: “Ê… Ới hò!”

Lúc này, tất cả các nhạc cụ đồng loạt vang lên.

Trên sân khấu, Hứa Diệp giơ hai tay lên cao, tiếng kèn xô-na vang lên.

Ngay khi tiếng kèn xô-na cất lên, toàn bộ khán giả như bừng tỉnh.

Có cả kèn xô-na nữa sao?

Mọi người hoàn toàn không ngờ, Hứa Diệp lại thêm kèn xô-na vào rock’n’roll.

Lần kết hợp này tinh tế và hoàn hảo hơn so với màn trình diễn của Hứa Diệp trong đêm chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.

Kèn xô-na, đã trở thành dấu ấn đặc trưng cho Hứa Diệp.

Hắn là người sáng tác nhạc sử dụng kèn xô-na thành thạo nhất hiện nay.

Thậm chí hắn còn truyền cảm hứng cho rất nhiều người, thử kết hợp kèn xô-na vào âm nhạc đại chúng.

Lúc này đây, sân khấu của Hứa Diệp lại làm khán giả thấy thế nào mới gọi là cách dùng kèn xô-na.

Tiếng kèn xô-na vang vọng đầy nội lực khắp khán phòng.

Trên sân khấu, ánh đèn đỏ trắng nhấp nháy.

Như đưa khán giả trở lại sân khấu chung kết Ngôi Sao Ngày Mai.

Khi tiếng kèn xô-na dần dần yếu đi rồi kết thúc.

Hứa Diệp cũng cất cao giọng hát.

“Đông chẳng sáng Tây sáng rực, tắm nắng đến tận chiều tà, ta buồn thương mà sưởi nắng!”

Giọng hát của Hứa Diệp lọt vào tai mọi người.

Lúc này, bóng tối phía trước, sự buồn bã và u sầu mang đến bởi ca từ “Hây ya” đã hoàn toàn tan biến.

Đông chẳng sáng Tây sáng rực sao.

“Đêm trước thảnh thơi, đêm sau đã bộn bề. Mộng xong Hoàng kim, lại mộng Hoàng lương.”

Thế giới này cũng có truyền thuyết dân gian về giấc mộng Hoàng lương.

Các thành viên ban giám khảo nhíu mày suy tư.

Cách tiếp cận bài hát của Hứa Diệp thực sự rất kỳ lạ.

Lấy Tiên là chủ đề, chẳng phải nên tập trung vào Tiên tự tại hoặc không bị ràng buộc bởi thế tục hay sao?

Nhưng hai câu hát này lại hoàn toàn không như vậy.

Lúc này, câu hát tiếp theo của Hứa Diệp vang lên.

“Mưa xuân chẳng thấm ướt tri tâm quỷ, rét lạnh khi thu, thấu triệt kẻ tình si.”

Khi hai câu hát này vang lên, một số nhạc sĩ trong ban giám khảo ngây người.

“Câu từ này viết hay quá!”

“Mưa xuân miên man, nhưng sẽ không làm ướt người hiểu lòng, buốt lạnh mùa thu, lại thấu tận tâm can kẻ si tình.”

Những nhạc sĩ này nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của hai câu hát này.

Hứa Diệp lại cất tiếng hát.

“Nhớ trời nhớ đất thương thân. Trông núi ngó sông ta ngóng sớm mai.”

Khi hát đến câu cuối cùng, giọng hát của Hứa Diệp dần dần cất cao.

Hắn đưa tay nắm lấy cây kèn xô-na trên lưng.

Ngay khi âm thanh kết thúc, Hứa Diệp đặt kèn xô-na lên miệng thổi.

Tiếng kèn xô-na lập tức vang vọng khắp sân khấu.

Sự chuyển đổi này khiến một số khán giả hiện trường reo hò.

Khả năng kiểm soát sân khấu của Hứa Diệp ngày càng mạnh mẽ.

Dưới tiếng kèn xô-na, một tiếng thở dài vang lên.

Máy quay cũng hướng vào Đổng Ngọc Khôn đang hát bên cạnh.

Cậu thực tập sinh này từ trước tới nay luôn làm nền cho Hứa Diệp, lúc này đang ôm đàn ghi-ta và thở dài trước cây micro đứng.
Chương 282: Có thể nhưng không cần thiết (2)
Trong phòng chờ, Lâm Ca đột nhiên vỗ đùi.

“Thêm câu “Hây… Ya” vào thật tuyệt.”

Là một nhạc sĩ đa năng, anh ta rất chú trọng đến chi tiết của bài hát.

Có người nghe nhạc chỉ chú trọng cảm xúc, có người quan tâm đến giai điệu, có người lại tập trung vào lời ca.

Lâm Ca thuộc tuýp người thưởng thức trọn vẹn, đối với bài hát của Hứa Diệp, Lâm Ca đã không còn lời nào để đánh giá nữa.

Điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng những chi tiết nhỏ trong bài hát này lại khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên.

Vài tiếng “Hây ya” vang lên mang theo một cảm giác bất lực, như là sự tóm tắt cho phần nội dung trước đó của bài hát.

“Vẫn còn thiếu.” Lâm Ca thầm nghĩ.

Lúc này, tiếng kèn xô-na trở nên dồn dập.
Bình Luận (0)
Comment