Rất nhiều lần Hạ Duy nhìn thấy bóng lưng trầm mặc ngẩn người của Tạ Tiểu Vũ qua cửa sổ, ánh sáng trong phòng không đủ nên khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác ưu buồn.
Tên nhóc này đã duy trì thái độ tuyệt vọng kể từ ngày cậu kéo hành lý ít đến đáng thương của mình trở về với đôi mắt đỏ hoe.
Nếu không phải Tạ Tiểu Vũ không biết nói dối, có mơ Hạ Duy cũng không tin là cậu chủ động chia tay.
Tuy lời cay nghiệt nói ra rồi, nhưng nhìn bộ dạng của Tạ Tiểu Vũ, anh cũng không muốn đả kích thêm.
Hạ Duy đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa bước vào: "Cậu đừng hành hạ bản thân nữa được không? Nếu cậu không nỡ thì đi làm hòa đi..."
Tạ Tiểu Vũ hoàn hồn ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt: "Không. Tôi đã nghĩ kỹ rồi."
Hạ Duy không phải người giỏi biểu đạt, anh nhíu mày nói: "Nhưng cậu bây giờ..."
Những ngày qua Tạ Tiểu Vũ gầy đi rất nhiều, cậu rủ mắt nghĩ một hồi rồi lại cười: "Ừm, đúng là nên lên tinh thần. Ngày mai còn phải đi tìm việc nữa."
Nói xong cậu đứng lên: "Giúp tôi dọn đồ nhé."
Hạ Duy khó hiểu: "Dọn cái gì? Không phải cậu dọn hết rồi sao?"
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu. Ch4m rãi bước đến trước bức tường, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyết đoán gỡ tấm poster của Tiêu Huyền xuống.
Sau đó là tấm thứ hai, thứ ba...
Còn có các đĩa CD, album ảnh và tạp chí chất thật cao, gần như đều là những món xa xỉ nhất mà đứa ngốc mua trong nhiều năm qua.
Cậu gượng cười nhờ Hạ Duy bỏ tất cả vào thùng lớn. Sau đó lại luống cuống tay chân bỏ chúng vào nhà xe ở tầng dưới.
Làm xong một loạt chuyện khiến cả người hai người đàn ông to lớn đổ mồ hôi đầy mình.
Tạ Tiểu Vũ đi trên hành lang, vừa lau trán vừa nói: "Để cậu lo lắng rồi, sau này tôi... sẽ không đi làm những việc không đáng tin như vậy nữa."
Hạ Duy nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, muốn nói lại thôi: "Nếu có gì không vui thì nói với tôi cũng được, đừng giấu trong lòng."
Tạ Tiểu Vũ miễn cưỡng cười, sau đó gật đầu.
Lại nói về Tiêu Huyền, hắn một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đến công ty bị gọi đi họp ngay.
Ông chủ vui vẻ bày tỏ Tạ Tiểu Vũ không phải người có năng lực làm việc, cuối cùng mời trợ lý lúc trước đến, hăng hái nghe ông nói về tương lai của Tiêu Huyền.
Các buổi biểu diễn của khách mời siêu sao, quảng cáo đồng hồ nổi tiếng, đại ngôn cho các hoạt động công ích.
Cũng không biết vị trợ lý này làm thế nào mà nhận được rất nhiều thiệp mời chỉ trong vài ngày, anh ta cầm một chồng giấy vui vẻ nói.
Tiêu Huyền mang theo quầng thâm mắt ngồi bên cạnh, cuối cùng nhịn không được cắt ngang bài diễn giảng thao thao bất tuyệt của anh ta: "Album mới của tôi thế nào rồi?"
Người trợ lý tự tin đáp: "Qua một thời gian quảng bá nhất định, số album bán ra chắc chắn sẽ tăng nhanh. Chuyện này vốn không cần giải thích hơn nữa anh đã ra mắt rất nhiều năm rồi, hiện tại rất nhiều học sinh trẻ tuổi không biết được quá khứ của anh, qua những hoạt động này chắc chắn có thể hút thêm nhiều người hâm mộ mới."
Nghe vậy Tiêu Huyền cũng không hứng thú lắm, gật đầu, đưa ra yêu cầu: "Tôi hy vọng sẽ làm những việc liên quan đến âm nhạc."
Người trợ lý này lập tức búng ngón tay: "Hong Kong Golden Melody Awards vào nửa tháng sau. Nhà tổ chức mời anh và Trần Lộ hợp tác biểu diễn hồi tưởng ca khúc vàng. Hiện tại, phía công ty Trần Lộ đã đồng ý, cho nên..."
Từ sau lần hợp tác trong concert, các truyền thông đặc biệt thích gắn kết họ với nhau.
Dù sao Tiêu Huyền cũng muốn tham gia nên gật đầu nói, "Nhớ đưa tôi bản nhạc trước. Hôm nay tôi không khỏe, về nghỉ ngơi trước."
Thực ra Tiêu Huyền không về nhà. Hắn vừa rời khỏi công ty thì lái xe đến nhà Hạ Duy ngay.
Tuy Bắc Kinh lớn nhưng nơi Tạ Tiểu Vũ có thể đi thì có thể là đâu chứ?
Tính cách của Tiêu Huyền rất sĩ diện nhưng chuyện này hắn không có cách nào không để ý.
Mặc kệ lý do là gì, có lý lẽ hay không, Tạ Tiểu Vũ làm như vậy cũng khiến người khác quá khó chấp nhận.
Tiêu Huyền cũng không muốn giải thích gì, hắn chỉ không muốn chia tay mà thôi.
Hắn mang kính râm không hề để ý sẽ bị bắt gặp. Khi hắn đến nơi bèn vội chạy đến gõ cửa nhưng Tạ Tiểu Vũ không ở nhà.
Tiêu Huyền cúi đầu đi qua đi lại ở hành lang nửa tiếng, sau đó buồn bực trở về xe. Gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại nhưng không kết nối được.
Ai ngờ được hắn cứ như vậy đợi đến sập tối.
Vào lúc sắc trời dần dần tối, cuối cùng Tiêu Huyền cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc mà hắn muốn tìm.
Hắn muốn bước xuống chặn đứa ngốc lại, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi bên cạnh chính là Hạ Duy.
Hình như hai người vừa đi siêu thị về, tay cầm túi vừa cười vừa nói chuyện, còn liên tục chào hỏi những người hàng xóm vừa tan làm.
Nhìn thế nào cũng rất thân mật. Đó là cảm giác thân mật mà Tiêu Huyền chưa từng có.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, cầm tay lái không thể phát ra âm thanh nào, cũng không thể làm ra động tác nào nữa.
Đúng lúc này, ánh mắt của Tạ Tiểu Vũ cũng nhìn sang, cậu vừa nhận ra xe của boss lập tức đổi sắc mặt.
Nửa giây sau, đứa ngốc kéo tay Hạ Duy vội vàng chạy vào cửa chung cư.
Niềm kiêu hãnh mong manh của Tiêu Huyền cuối cùng cũng bị k1ch thích. Hắn nghiến răng trợn mắt nhìn phía trước một hồi rồi đạp ga bỏ đi.
Đàn ông còn khó xử hơn phụ nữ, càng không có giới hạn.
Tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng từ sau lần bị Tạ Tiểu Vũ làm lơ, Tiêu Huyền cũng không định cứu vãn gì nữa.
Mỗi ngày của hắn trừ thu âm ở công ty thì là chạy lịch trình liên tục.
Tính tình còn cổ quái hơn so với trước kia.
Nhưng Giang Bạch không ở đây thì có ai quan tâm hắn vui hay không?
Đối với công ty lạnh như băng có tiền thì chính là kết quả tốt nhất.
Ngày đó, Tiêu Huyền được trợ lý phục vụ xuất hiện ở sân bay chuẩn bị bay đến HongKong tham gia hoạt động.
Nhưng trong lúc nhàm chán đợi máy bay, lại bất ngờ nhìn thấy kiệt tác của mình.
MV hắn quay cho Tạ Tiểu Vũ vẫn là một bài hát mới trong thời gian này, và nó được phát liên tục trên các phương tiện truyền thông.
Nhưng tình yêu được ghi lại trong đó bỗng chốc trở thành đã từng.
Gương mặt vui vẻ của Tạ Tiểu Vũ vẫn sạch sẽ như thuở ban đầu, tính cách cậu vẫn đơn giản, trái tim cậu vẫn nhân hậu như vậy.
Thực ra... người tốt như vậy bị mình giày vò chạy mất, còn có thể trách ai được đây.
Ông lớn Tiêu Huyền ngồi trên ghế số pha đột nhiên hỏi: "Tính tình của tôi rất tệ sao?"
Người trợ lý cười: "Làm thiên vương cũng có cái giá của nó, vả lại gương mặt anh cũng không dễ gần bình dị, không cần đi theo con đường thân thiện với mọi người."
Tiêu Huyền nhíu mày: "Tôi nói đời tư, tôi thích làm tổn thương lòng tự trọng của người khác sao?"
Người trợ lý vui vẻ cười ha ha hai tiếng, không trả lời.
Điều này khiến Tiêu Huyền lên tinh thần lần nữa, đột nhiên đứng dậy nói: "Tôi có việc anh đi trước đi."
Người trợ lý thiếu chút nữa bị hù chết: "Tôi...? Anh không đi tôi đi làm gì. Tiêu Huyền, hoạt động này không thể "thả bồ câu" (*) được, nếu không sau này nhà báo sẽ dìm chết anh đó."
(*) thả bồ câu: giống như thất hẹn thất hứa. Trường hợp là một ngôi sao có hoạt động nào đó, nhưng lại hủy vào phút cuối, bên trung hay dùng từ này chỉ ý như vậy, còn bên mình có thể hiểu là bị cho leo cây. Tiêu Huyền liếc anh ta một cái: "Mặc sức."
Nói xong cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài.
Người trợ lý liều mạng đi lên cản hắn lại, kết quả vô cùng xui xẻo bị boss đẩy ngã xuống đất, suýt chút nữa té hộc máu.
"Có chuyện gì không?"
Tạ Tiểu Vũ mở hé cửa, khiếp sợ nhìn gương mặt đẹp trai chết người.
Tiêu Huyền không để ý đến cậu đang để ý cái gì, đưa tay đẩy cửa kéo Tạ Tiểu Vũ ra: "Em theo anh về."
Tạ Tiểu Vũ tức giận dùng sức rút tay ra: "Em đã viết thư nói rõ với anh rồi, anh đừng như vậy nữa."
Tiêu Huyền nói: "Em có gì không hài lòng, anh sẽ thay đổi còn không được sao?"
Không biết Tạ Tiểu Vũ lấy sức mạnh ở đâu, bỗng nhiên nói lớn: "Tình cảm cũng có thể thay đổi sao? Anh đừng có lừa mình dối người nữa, em không có gì tốt cả, thực ra trong mắt anh có phải em rất vô dụng, đúng không?"
Tiêu Huyền không lên tiếng.
Tạ Tiểu Vũ mệt mỏi đẩy tay hắn ra, lùi về sau hai bước: "Tha cho em đi, lúc ở cùng với anh em rất đau khổ. Em nghĩ, em xem anh trên TV sẽ quen hơn. Em sẽ không nói chuyện, sẽ không cãi nhau với anh. Anh... anh hiểu không?"
Ánh mắt Tiêu Huyền vẫn nhìn thẳng vào cậu, trầm mặc không nói.
Tạ Tiểu Vũ từ từ đẩy boss ra ngoài, buồn bã nhìn hắn sau đó dứt khoát đóng cửa lại.
Tình cảm của một số người là cảnh đau thương buồn bã, nhưng vốn không ảnh hưởng đến thế giới đầy sắc màu này.
Hậu trường của lễ trao giải đông nghịt các minh tinh, nhà báo, nhân viên. Thời gian chói mắt ấy gần như khiến không khí có màu sắc của ánh vàng kim, đẹp đẽ mà lại hư ảo.
Nhưng quản lý của Tiêu Huyền thì khổ muốn chết, anh ta vừa liên lạc đến Bắc Kinh tìm tung tích của boss như điên, vừa nói xin lỗi với phía chủ quản, bận muốn chết.
Có lẽ Trần Lộ biết được chuyện gì, đã bất đắc dĩ chuẩn bị sẵn sàng sẽ biểu diễn một mình. Trước lúc luyện tập các ca khúc của Tiêu Huyền thì cầu mong hắn có thể đến, bởi vì buổi diễn bị xáo trộn rất khó sẽ không xảy ra vấn đề, không ai muốn gánh phần trách nhiệm này.
Chắc là lời cầu nguyện trước khi hát những bài của những năm 80 của vương tử điện hạ quá thành kính.
Cách giờ diễn năm tiếng, boss bước vào chuẩn bị diễn tập không một tiếng báo trước.
Chỉ là sắc mặt ảm đạm, không chút tinh thần.
Người trợ lý kích động nhào qua: "Ây da, ông thần ơi cuối cùng anh cũng tới rồi. Dọa tôi sắp chết luôn rồi."
Tiêu Huyền ngồi máy bay cả đêm nên lúc nói chuyện rất mệt mỏi: "Xin lỗi."
Trần Lộ đứng bên cạnh nhìn trạng thái của hắn có dự cảm chẳng lành.
Không ngoài dự đoán, lúc biểu diễn chính thức, dưới ánh mắt của khán giả và ánh đèn rực rỡ. Tiêu Huyền cầm micro hát đến bài thứ ba đột nhiên bắt đầu không đúng, hát sai nhịp của ca khúc vàng thịnh hành hai mươi năm trước, sau đó hoàn toàn quên mất lời, tiếp tục làm bậy.
Tất cả mọi ánh mắt ở đây đều ngạc nhiên nhìn hắn. Thật may vương tử điện hạ phản ứng nhanh hát tiếp lời đắp qua.
Tuy nhiên trong các buổi phỏng vấn và tiệc ăn mừng sau đó, Tiêu Huyền trở thành mục tiêu bị công kích là không thể bàn cãi.
Trên thực tế, hắn hai ngày không ngủ, uống rượu ở Bắc Kinh lại liên tục uống cà phê ở Hongkong. Hắn không ngất xỉu đã là kỳ tích.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Vũ cắn bánh tiêu chuẩn bị đi tìm việc làm, đi ngang qua sạp báo, mua một tờ báo như bình thường.
Kết quả khiến cậu chết lặng, nội dung tiêu đề trên trang nhất thật đáng sợ.
Vị thần âm nhạc hát sai nhịp ở Golden Melody Award, nghi ngờ đã dùng m4 túy.
Quả nhiên độc nhất vẫn không qua khỏi giới giải trí.