Test Love – Thử Yêu Nhau Không Người Anh Trai Cùng Phòng

Chương 55

"Xuống, tôi lái cho."

Oat nói với Shin từ lúc thấy mặt nhau đúng giờ ngay chốc và chàng con lai cũng không có nói gì, chịu chuyển qua chỗ ngồi ghế lái, nhìn đàn anh mà hôm nay có vẻ khác biệt hơn bình thường trong bộ đồ quần jeans và áo màu sậm, có vẻ thoải mái hơn mọi khi. Và dù cho suốt quãng đường từ điểm hẹn cho tới trường đua chỉ có sự im lặng, giống như đối phương đang tập trung tinh thần, nhưng Shin vẫn có cái khác để quan sát.

Anh Oat lái xe rất thú vị.

Ai mà ngờ rằng người con trai ở trong quy tắc tới như vậy đang vượt trái vượt phải, dùng tốc độ mà cảnh sát giao thông chắc chắn không hề khoái. Thế nhưng đó không phải cách lái làm cho thiên hạ mắng theo sau lưng, bởi vì nó êm ái giống như biết nên bẻ vô lăng lúc nào.

Tóm lại là khi người con trai này lái xe, có lẽ sẽ làm cho các cô gái muốn đăng ký làm búp bê ngồi trước xe.

"Cậu vẫn có thể đổi ý đó."

"Không, cảm ơn.". Suốt quãng đường cuộc hội thoại chỉ có nhiêu đó. Và Shin không phải kiểu người hay phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Khi mà đối phương muốn đặt bức tường chắn thì cậu cũng không định đập nát bức tường vào lúc này. Hơn nữa chàng con lai đã tự mình nói rằng sẽ không làm gánh nặng. Chính vì vậy, tính luôn cả về gánh nặng tâm trạng của đối phương nữa.

Việc không nói chuyện làm Oat cảm thấy thoải mái một cách không tả được.

"Gần tới rồi.". Và khi chiếc xe sang trọng rẽ vào con đường nổi tiếng tại trung tâm Bangkok, Oat liền hất mặt về phía trước làm cho Shin chau mày.

Ờ, cậu thừa nhận rằng lúc đầu biết là đua xe giữa đường thì cậu liền nghĩ tới hình ảnh tụi lưu thanh niên manh đường phố gây rắc rối cho xã hội... Nhưng không có gì mà cậu nghĩ là sự thật.

Khu vực bên đường có sự chắn ngang thấy rõ. Có người kiểm soát mà nhìn không hề giống thanh niên chút nào. Ánh mắt và dáng vẻ nói cho Shin biết rằng những người này không tầm thường. Hơn nữa xe nào xe nấy chạy vào chắc chắn cũng không phải loại lấy từ ba mẹ.

Vào lúc này, những chiếc xe chạy vào giống như đem cả showroom xe sang trọng cỡ nhỏ tới... Porsche, Benz, Lamborghini, ngay cả Maserati cũng có.

"Ủa, Oat? Đổi xe hả?"

"Một chút thôi anh.". Oat hạ kính xe xuống nói chuyện với người có vẻ sẽ không để xe có biển số lạ vào một cách dễ dàng. Nhưng chỉ vừa thấy là ai, khuôn mặt hung dữ đó liền giãn ra thành nụ cười thân thiết, hơn nữa còn hạ tầm mắt xuống nhìn người ngồi bên cạnh.

"Rồi đó là ai? Hừ hừ, tìm ra được búp bê ngồi trước xe rồi hả mày?". Đối phương nói một cách cao hứng, làm cho người nghe chỉ mỉm cười, biết sẵn rồi cũng sẽ bị hỏi và cậu chỉ lắc đầu.

"Không phải, bạn. Chỉ là nó có hứng thú nên dẫn theo."

"Ủa, vậy hả? Tiếc nhỉ? Ờ, mày nhanh chóng đi đi. Hôm nay thằng Max khoe khoang khắp nơi rằng đã thắng mày ở ngoài trường đua, hôm nay nó sẽ làm cho mày xấu hổ.". Lời nói làm Oat chau mày vào nhau, một lúc sau liền khinh miệt bằng nụ cười bực bội.

"Nhưng mà tao không tin đâu, bản mặt như nó ấy hả... Còn em đó, coi chừng một chút đi vậy, tụi người mới toàn được chú ý.". Người kiểm soát nói rồi vẫy tay cho lái vào trong, nhưng không quên cúi xuống nhắc nhở chàng trai đầu đỏ bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Shin mà sợ sao? Chỉ có bật cười trong họng.

"Vụ này đúng là hay ho hơn đã tưởng.". Shin nói với chính mình, kiểu mà người lái đã biết được rằng nó nhất định sẽ không chịu thua mà quay về dễ dàng.

"Sự kiện này không thật sự có tiền thì chắc không tổ chức được.". Và rồi Shin nói một cách đơn giản như biết rằng đóng cả con đường mà không e ngại cảnh sát như vậy phải dùng tiền nhiều tới mức nào. Bởi vì ai nấy cũng không hề có dáng vẻ e sợ pháp luật, giống như sự hội tụ, họp mặt của tụi xã hội thượng lưu hơn. Chỉ là... đây không phải bữa tiệc giữa phòng khiêu vũ, mà là giữa con đường có những chiếc xe sang trọng xếp dài cạnh nhau.

"Không phải chỉ có tiền, mà phải có quyền lực nữa.". Cựu trưởng nhóm giáo dục bổ sung tiếp trong khi nhìn về phía chiếc xe lớn chứa những chiếc môtô động cơ mạnh. Thoáng thấy bạn bè của mình, thế là định bước xuống khỏi xe. Thế nhưng khóe mắt lại thấy cái gì đó.

"Thấy bên đó không?". Oat chỉ về phía một người con trai đang đứng dựa hông vào chiếc xe nhãn hiệu sang trọng làm cho người bên cạnh gật đầu.

"Tốt nhất là tránh xa người đó."

"Người đó là ai?". Shin nheo mắt lại một chút, nhìn người con trai thân hình cao ráo, có vẻ cỡ hơn 20 tuổi, thế nhưng ánh mắt đang quét nhìn khắp sự kiện có vẻ dữ dằn hơn độ tuổi thật. Bộ dáng có vẻ nguy hiểm tới nỗi lời nhắc nhở của anh Oat có vẻ đáng tin hơn nữa. Thế nhưng... người như Chananon chưa từng sợ gì.

Đáng sợ hơn như vậy... cậu cũng từng gặp qua rồi.

"Người tổ chức cuộc đua... Thằng Payu bạn tôi thân với anh ta.". Shin quay lại nhìn vào mắt cứ như hỏi rằng quen biết nhau thì kêu cẩn thận làm gì. Và điều đó làm cho Oat thở dài, muốn vò đầu thật mạnh một cái.

"Chắc cậu cũng biết là chỉ có tiền thôi không đủ, nếu không có quyền lực thì chắc đã bị hốt hết rồi. Anh Pakin có thể là thân với bạn tôi, nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ nể mặt ai. Nếu cậu làm gì cho anh ta không hài lòng thì tôi cũng không giúp cậu được.". Người nghe im lặng nghe chỉ một chút trước khi gật đầu giống như dễ bảo.

"Em đã nói với anh rằng nhờ dẫn em tới thôi. Phần còn lại, anh không cần phải lo lắng gì cho em. Em không phải thằng Dear.". Chàng con lai nói một cách buồn cười, làm cho người nghe càng bực bội hơn trước một chút.

"Nếu là Dear, tôi không đời nào dẫn tới ngay từ đầu."

"Em cũng nghĩ vậy.". Shin bật cười rồi bước xuống xe, không hề quan tâm sự xuất hiện của người bên cạnh sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người. Và dường như những ánh mắt đó cũng được chia sẻ cho cậu nữa, tới nỗi không nhịn được mà nghĩ.

Thằng Dear không hợp với chỗ như vậy chút nào.

Thế nhưng, dù cho ánh mắt quét xung quanh một cách hứng thú, nhưng không phải là Shin không để ý một chuyện... Anh Oat vừa đi vừa đợi cậu.

Dù miệng nói là không quan tâm, nhưng dù sao người con trai này cũng không bỏ tính cách thích chăm sóc nhỉ?

Suy nghĩ của người nhớ tới lúc đàn anh từng đứng đợi cho tới khi cậu lên xe và lái đi khỏi trường đại học. Và bây giờ đối phương đi bên cạnh cứ như nói cho mọi người biết rằng cậu đi với ai. Hành động mà cậu biết rằng đang bảo vệ cậu một cách gián tiếp tới nỗi Shin thấy buồn cười.

Người như cậu không cần phải cho ai chăm sóc, chỉ toàn đi chăm sóc cho người ta nhiều hơn.

"Ô, giỏi nhỉ! Có thể nhờ nó dẫn tới.". Và chỉ vừa mới bước tới gần, Saifah, người đang cúi cúi ngẩng ngẩng gần chiếc sportbike to liền ngẩng mặt lên chào hỏi, hơn nữa còn đi tới vỗ vai Shin thật mạnh, giống như nể phục vì đã làm cho đứa bạn thân chịu dẫn tới cho bằng được.

"Tao vẫn chưa xử lý chuyện mày nói với nó."

"Thôi mà, Oat. Mày nhìn mặt nhóc này trước đi. Có gì đáng lo cho nó không?". Saifah không hề hối lỗi, chỉ cười lớn tiếng, chỉ về phía thằng nhóc đang nhếch miệng mỉm cười, quét mắt nhìn khắp nói. Và điều đó làm cho chàng trai còn lại, người đang điều hành việc vận chuyển mấy chiếc sportbike quay qua nhìn.

"Đây là thằng nhóc dám thách thức mày trong phòng cổ động hả?". Shin nhìn chăm chú người nói trước khi để ý thấy điều gì đó. Người con trai này để tóc dài ngang vai, cột thành những lọn ngắn ở sau gáy. Thế nhưng nó lại tô điểm làm cho thân hình cao ráo càng bảnh bao hơn trước. Nhưng đôi mắt sắc bén, cái mũi cao, đôi môi nét cạnh, mọi thứ đều có phần tương tự như đàn anh năm 3, Saifah. Chỉ là anh Saifah để râu ria che mặt mũi mà thôi.

"Hừ hừ, đây là anh sinh đôi của anh, Payu."

"Saifah (sấm sét), Payu (bão tố)... Tại sao lại không đoán ra nhỉ!". Shin nói một cách buồn cười, làm cho Saifah cười lớn đúng như cái tên, trước khi ôm cổ anh trai sinh đôi của mình, giới thiệu giống như mỗi lần có người thấy cả 2 ở cùng nhau.

"Tình cờ tụi anh được sinh vào ngày nổi dậy của sinh viên phản đối chính phủ Thái, bão tố tới, trời gầm cả đêm. Càng vào lúc sinh ấy hả... ờ hở, cứ tưởng trời sẽ sập..."

(Ngày nổi dậy đó là ngày 14/10/1973, Saifah đang nổ)

"Mày đừng có làm quá. Cứ làm như lúc đó mày hiểu chuyện nhỉ? Mẹ chỉ nói là bão tới, mày cứ làm quá sự thật.". Payu lắc đầu một chút trước khi gỡ tay em trai sinh đôi ra rồi quay qua nhìn đứa bạn thân khác khoa.

"Mày có chọn chiếc cũ không? Để tao cho lính nhà tao tân trang thêm một chút.". Oat gật đầu ngay trước khi đi theo bạn về phía chiếc môtô cỡ lớn, kiểu mà nếu Dear đứng bên cạnh thì cái yên xe cao vừa đủ thân người nó chắc luôn. Đôi mắt sắc bén của Shin về phía cựu trưởng nhóm giáo dục không rời mắt.

"Mày may mắn đó, Shin."

"Như thế nào ạ?". Shin nhướng mày một chút, quay qua nhìn đàn anh đang nói một cách buồn cười rồi hất đầu về phía người đang cúi cúi ngẩng ngẩng bên cạnh chiếc xe đó.

"Nếu tụi con gái gào thét lúc thằng Oat lộ ra khuôn mặt thật thì mày phải đợi xem lúc thằng Oat đua xe... Dù cho gái nào thì cũng muốn ngủ với nó hết.". Nói rồi chỉ về phía các cô gái đang ở trong sự kiện. Và tới nỗi chàng con lai bật cười khi có nhiều ánh mắt sáng rỡ nhìn anh Oat.

"Rồi anh ấy có chịu không?"

"Đáng lẽ mày cũng đoán được. Nó không chịu. Nó đua cho vui, không có đua vì chơi gái. Nó không quan tâm phần thưởng như vậy."

"Anh không nghĩ bạn anh là gay sao?". Shin nói một cách đơn giản làm cho người nghe cười lớn, ôm cổ giống như thân thiết từ kiếp trước.

"Thì mày thử chứng minh đi. Anh cũng muốn biết.". Người nghe nheo mắt lại một chút, nhìn người ham vui đang nói một cách đùa giỡn. Nhưng sao cậu lại không biết ánh mắt đàn anh nhìn có vẻ nghiêm túc khác với mặt mũi chứ? Shin chỉ kéo tay đối phương ra khỏi cổ rồi nhếch miệng cười gian.

"Có phải em đang bị anh thách thức không?"

"Hừ hừ, tùy mày nghĩ.". Lời nói làm chàng con lai quay qua nhìn trưởng nhóm giáo dục lần nữa và biết được rằng giờ cậu mới thấy được sắc mặt như vậy từ anh Oat lần đầu, người mà ánh mắt đang ánh rõ sự vui vẻ và thích thú. Bàn tay lớn vuốt tay cầm của chiếc xe lớn giống như là con yêu thế nào ấy.

Sắc mặt mà Shin xin nói thẳng rằng nó... cuốn hút.

"Cũng đáng để thử."

Cuối cùng chàng Chananon cũng trả lời.

**********************************   

Shin thừa nhận rằng cậu không hứng thú với cái gì nhiều một thời gian rồi, nhưng hôm nay ngoài việc được mở rộng tầm mắt ra, nó còn làm cho cậu phấn khởi hơn bình thường, tới nỗi ánh mắt không thể rời khỏi trường đua có những chiếc xe sang trọng ồn ào khắp con đường, kiểu mà không có người dân nào dám ra làm lớn chuyện.

Nhìn có vẻ hay ho tới mức muốn thử.

"Max! Mày có ngu không khi mà đi thách đua với thằng Oat vậy? Mày cũng biết là nó giỏi tới cỡ nào."

"Rồi sao? Giỏi rồi sao? Miễn sao tao giỏi hơn nó!"

"Mày ấy hả? Lần trước bị gái bỏ vì thua nó một cách nhục nhã vẫn chưa đủ phải không?"

"Thằng khốn!". Shin đang đứng ở một góc chỉ có thể quay qua nhìn theo ánh mắt, trước khi thấy 2 người con trai đang nói chuyện với nhau một cách bực bội. Và rồi cái tên ở trong cuộc đối thoại liền làm cho Shin để ý tới nỗi phải bước theo. Và nếu cậu nhớ không lầm, một trong số đó chính là thằng lêu lỏng đã thách đua hồi tuần trước cùng bạn của nó. Dường như bạn nó nói trúng tim đen dữ lắm, nên nó mới nắm cổ áo như vậy.

Rõ ràng là tụi thất bại thích đánh nhau.

Shin nở nụ cười khinh miệt, đứng nhìn trong im lặng. Cũng muốn biết nó định chơi bẩn thế nào nữa.

"Tao sẽ không thua nó nữa! Mày nhớ lấy.". Thằng lêu lỏng đó nói bằng giọng trầm, nhìn chăm chú vào mắt bạn bằng ánh mắt bực bội, nhưng đối phương chỉ kéo tay ra.

"Tao cảnh báo mày bởi vì có ý tốt. Đừng quên là nếu thua nó, mày phải làm cái gì."

"Tao đã nói là tao sẽ không thua!"

"Vậy mày định lấy cái gì đọ với nó."

"Tao từng ép nó tới nỗi lọt ra ngoài đường đua rồi. Tại sao tao lại không làm được lần nữa chứ! Hơn nữa, mày cũng giúp tao đi! Đi đâm bánh xe nó hay cái gì cũng được.". Lời nói làm Shin chau mày. Việc anh Oat nói rằng ở đây có luật lệ, nghe qua thì có vẻ người nào đó quanh đây chắc chắn không định làm theo luật lệ. Và điều đó làm cho cậu càng di chuyển tới gần với phía sau chiếc xe mà cậu dùng để giấu mình, nhìn qua khe để thấy mặt 2 thằng đó.

*Ngoắt*

Nhưng rồi, người đang đứng nghe lén liền quay ngoắt ra phía sau, đôi mắt hơi mở to một chút, lùi lại tới nỗi lưng va vào chiếc xe đang trốn. Và điều đó làm cho cậu thấy... người mà anh Oat nói rằng đừng dính vào.

"Nghe lén người khác nói chuyện với nhau không tốt đâu đó.". Pakin nói cùng với nụ cười lịch sự, giọng điệu dễ nghe, 2 tay thì để vào trong túi quần, thế nhưng ánh mắt lại nhắc nhở một cách gián tiếp làm cho Shin định thần lại. Chỉ một lúc sau thì mỉm cười, lưng thẳng lên, không có dáng vẻ sợ sệt người trước mặt chút nào.

"Sao nói ở đây có luật?"

"Đúng, ở đây có luật."

"Vậy nếu có người định phá luật thì sao?". Người nghe lặng đi ngay lập tức, nhìn cậu nhóc trước mặt mà có vẻ nhỏ hơn cậu mấy năm. Và có thể là một trong không bao nhiêu người dám kiên định nhìn vào mắt cậu mà không hề tránh, hơn nữa lời nói đó cứ như vu tội rằng cậu không làm cho mọi người ở đây tuân theo luật được.

"Hey, chuyện gì vậy?... Anh Pakin!"

Và có vẻ như tiếng nói chuyện của cả 2 đã làm cho người đứng ở phía bên kia của chiếc xe sang trọng phóng ra như muốn gây sự. Nhưng chỉ vừa thấy rằng ai đang đứng, cả 2 chân liền khựng lại, đôi mắt trợn to ngay lập tức.

"Sao rồi, Max? Tao nghe nói là mày định phá luật của tao hả?"

"Kh... Không có! Em mà định phá luật ấy hả? Ai vu khống em như vậy?... Mày! Mày vu khống tao phải không?". Và rồi người tên Max có vẻ sợ sệt lúc đầu liền quay ngoắt qua nhìn mặt Shin, làm cho chàng con lai nhướng mày một chút, nhìn có vẻ ghẹo gan hơn là thắc mắc.

Dáng vẻ làm cho lông mày Max co giật, dù cho e sợ chủ cuộc đua không ít, nhưng chỉ vừa nhìn rõ mặt của người đứng cạnh, cậu suýt nữa đã hết hồn theo kiểu người có tật giật mình, nhớ ra rằng thằng nhóc này đi cùng Oat. Và điều đó đủ nhiều để Max xông vào ngay lập tức.

"Mày đừng tưởng mày tới cùng thằng Oat thì có thể vu khống cho tao đó. Ở đây không có ai dám phá luật hết!!!". Cổ áo của Shin bị kéo mạnh, hơn nữa đối phương còn di chuyển tới gần, đôi mắt ánh rõ sự đe dọa. Tưởng đâu thằng người mới này không có hại gì, nhưng đó có vẻ là sự phán xét sai lầm không ít.

"Thì tao nghe thấy."

"Mày dám cãi tao hả!"

"Vậy tại sao tao phải không dám cãi mày?". Chàng con lai cũng nhìn chằm chằm lại bằng ánh mắt bất động.

Tới nỗi khói bốc ra khỏi tai Max, hơn nữa còn mất mặt trước chủ cuộc đua, người có quyền luật hơn ai hết. Chính vì vậy, đương sự liền giơ nắm đấm lên định quất vào khuôn mặt đẹp mã dám ghẹo gan mình. Nhưng vẫn chưa kịp để cho nắm đấm trúng cái gì, cả cơ thể đã bay lên. Và rồi người kiếm chuyện liền nằm đếm sao ở trên mặt đất kiểu mà không kịp biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó, một bàn chân nặng của Shin liền giẫm đạp lên ngực của người nằm phè ra trên mặt đất. Khuôn mặt đẹp trai thì cúi xuống, đôi mắt ánh lên sự đáng sợ, sau đó... đôi môi liền nhếch lên thành nụ cười nhạo.

"Từng có ai nói rằng trước khi gây sự với người ta thì nên nhìn cho kỹ chưa?... Tôi tự vệ có tính là sai luật không?". Shin quay qua nhìn Pakin, người hơi ngạc nhiên một chút với cậu nhóc giữ được nắm đấm chỉ trong chớp mắt. Nhưng chỉ một lúc sau, Pakin liền mỉm cười thích thú.

"Nếu tự vệ thì không xem là sai. Nhưng cậu không có quyền làm tổn thương người đang chuẩn bị đua. À, và nếu tới cùng Oat, người đua với thằng Max thì lại càng không.". Pakin nói rồi nhìn người vẫn chưa biết cư xử, làm cho Shin, người muốn đạp chân xuống thêm một cái chỉ nhấc chân ra đặt lên mặt đất lần nữa cùng lúc với người nào đó xông tới.

"Xảy ra chuyện gì!". Oat chạy tới hỏi bằng giọng gay gắt khi thấy đàn em mà mình dẫn tới đang ở giữa đám đông.

"Người này tới cùng mày à, Oat?"

"Đúng vậy, cậu ta tới cùng em. Có chuyện gì không?". Oat nói bằng giọng nghiêm túc, hơn nữa còn bước tới tiến sát vào đàn em, kiểu mà dù miệng nói là không giúp, nhưng lúc gặp chuyện thật thì cậu liền đứng bên cạnh để nói một cách gián tiếp rằng sẽ... bảo vệ.

Thái độ làm cho Shin nhún vai một cách buồn cười.

"Nó làm tổn thương tao. Mày định chơi chó với tao hay sao, Oat! Anh Pakin, nó kiếm chuyện với em!!!". Ngay khi người ngồi đếm sao có ý thức thì liền đứng dậy khỏi mặt đất một cách giận dữ, xấu hổ với mọi ánh mắt đang nhìn tới, thế là hét lớn tiếng, ra vẻ định xông vào Oat nhưng kẹt ở chỗ bạn bè chạy tới giữ lại trước.

"Kiếm chuyện?... Nhưng tao thấy mày đánh người ta trước."

"Anh Pakin!"

"Sao? Mày định nói là cả tao cũng kiếm chuyện với mày hay sao?". Pakin quay qua hạ thấp giọng, cảnh cáo gián tiếp là đừng quá phận. Và điều đó làm cho Max càng giận tới nỗi chỉ có thể gồng chặt nắm tay. Muốn chửi đổng thành tiếng, nhưng quá là e sợ để mà có thể làm như vậy nên chỉ có thể hạ nắm đấm xuống, quay qua nhìn Oat một cách thù hận.

"Nếu định xử nhau thì xử nhau trong đường đua. Nếu mày gây sự thì chắc là biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? À, và đừng có định phá luật của tao.". Lời cảnh cáo làm cho Max chỉ có thể cắn răng, trước khi hất người ra khỏi bạn bè và bước đi về hướng khác.

Tình thế được nguôi ngoai làm cho Shin cảm thấy hơi nể phục người con trai tên Pakin một chút, trước khi chau mày lại, cúi xuống nhìn bắp tay của mình... Anh Oat nắm cánh tay cậu đúng chặt luôn.

"Có chuyện gì không?"

"Không, không có gì.". Shin trả lời anh Oat một cách đơn giản. Cậu nghĩ rằng lời đe dọa của người con trai tên Pakin chắc đã làm cho thằng lêu lỏng đó không dám làm điều mà bản thân đã nghĩ chắc luôn. Chính vì vậy, cậu không cần thiết phải nói.

"Oat, đây là bồ mày?"

Nhưng rồi, câu hỏi của Pakin liền làm cho Oat khựng lại, quay lại nhìn vào mắt đối phương. Và có cái gì đó mà cậu thấy được trong ánh mắt liền làm cho cậu cảm thấy không an tâm, khi mà cậu biết rõ một điều... nếu anh Pakin nhắm vào ai rồi thì anh ấy chưa bao giờ để lỡ, dù cho là nữ hay nam đi chăng nữa.

"Dạ, bồ em.". Tới nỗi Shin nhướng mày một cách ngạc nhiên, quay qua nhìn người bên cạnh mà lúc này đang bóp chặt cánh tay của cậu nhiều hơn trước. Không ngờ là anh Oat sẽ nói như vậy, khi mà trước đó đều nói với mọi người là bạn bè. Và có cái gì đó trong giọng điều mà cậu biết rõ là nói dối, nhưng trái tim cậu lại... co giật.

"Hừ hừ, kiểu này tao bắt đầu muốn thách đua với mày rồi đó... Phần thưởng là...". Tới nỗi lông mày Shin co giật khi thấy ánh mắt đối phương nhìn tới. Và với người cùng một loại, sao cậu lại không nhìn ra chứ.

"Em không định đem "người của em" làm phần thưởng.". Nhưng rồi, Oat lại kéo tay đàn em ra sau lưng một chút, hơn nữa còn nói bằng giọng điệu gay gắt, làm cho Shin lặng đi ngay lập tức với từ... người của em.

Tao biết là anh Oat chỉ nói như vậy thôi mà tao vẫn giật mình nữa chứ.

Chàng con lai lắc đầu một chút cùng lúc người nghe gật đầu rồi nói một cách đơn giản.

"Đáng tiếc.". Nói xong, Pakin liền bỏ đi.

"Khoan!"

"Hửm?"

"Nhìn chắc cũng đủ biết rằng tôi không định ở dưới ai.". Nhưng rồi ngay vào lúc Pakin định rời đi, Shin liền nói một cách đơn giản, làm cho Oat bóp chặt cánh tay hơn nữa, đại khái như mày đừng nói cái gì hết. Và điều đó làm cho người nghe quay lại ngay lập tức, nhìn vào mắt nhóc tóc đỏ trong im lặng trước khi nhếch nụ cười nhạt.

"Vậy nói cho cậu biết rằng tôi giỏi chuyện thuần hóa người khác.". Nói xong, Pakin liền vẫy tay lên một chút rồi bước đi, làm cho Shin chỉ có thể trề môi, cảm thấy nổi da gà giống như lúc hiểu lầm rằng thằng Sun lúc khô héo muốn thông cậu vậy đó. Cuối cùng thì chỉ có thể thở dài một cách chán chường rồi cúi xuống nhìn tay của mình.

"Anh định bóp chặt tay em lâu nữa không?"

"Tôi đã nói là đừng tới gần anh Pakin rồi mà, phải không?". Thay vì buông ra, Oat lại nói bằng giọng trách móc, nhìn vào mắt đàn em không hề có dáng vẻ chấn động gì hết, mà lại còn cười nói.

"Ghen vì em hay sao?"

"Chananon!"

"Haizzz, có ai nói với anh rằng ở đây không phải phòng họp cổ động chưa vậy?". Shin nói bằng giọng pha lẫn tiếng cười, làm cho người lo lắng có vẻ mặt căng thẳng, suýt nữa đã đáp trả nhưng rồi lại lặng đi, đưa tay lên vò đầu một cách bực bội.

"Tóm lại đừng tới gần anh Pakin."

"Anh Oat, em đã nói với anh nhiều lần rồi rằng em không phải thằng Dear và em có thể tự lo cho bản thân được.". Shin nói một cách chán chường. Cái vụ nói rằng muốn có được anh Oat là sự thật đó, nhưng việc bị đem đi so sánh với chó con ngoan ngoãn đó nhiều lần, cậu cũng cảm thấy bực bội. Và điều đó làm cho Oat chau mày.

"Tôi không

có đem Dear so sánh với ai. Cậu chính là cậu, Dear chính là Dear. Đúng, tôi thích Dear, nhưng không có nghĩa là tôi không lo cho cậu. Ít ra, cậu cũng đang ở đây trong sự bảo hộ của tôi!". Và rồi trưởng nhóm giáo dục liền nắm lấy cánh tay Shin lần nữa, kéo về phía mình, giọng nói được hạ thấp xuống như muốn cho biết rằng cậu bắt đầu nổi giận.

Bộ dạng đáng sợ kiểu mà chắc người khác sẽ sợ rụt cổ, nhưng không phải với Shin, người lặng đi ngay lập tức, nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ... trước khi mỉm cười nhạt.

"Cảm thấy mừng vì anh lo lắng.". Lời nói giống như nhấn mạnh rằng Oat đã nói cái gì ra, làm cho người nói buông tay ngay lập tức. Chỉ nhìn chằm chằm một lúc, Saifah đã chạy tới.

"Hey, Oat! Tới lượt mày rồi..."

"Cho gửi nó với.". Cuối cùng, Oat rút ánh mắt ra khỏi ánh mắt thách thức của nhóc con lai, quay qua nói với bạn bằng giọng điệu bực bội và bước đùng đùng đi, để làm đứa em sinh đôi quay qua nhìn đàn em.

"Đi chọc điên gì nó vậy?"

"Không có gì. Nhưng mà bạn anh đúng là thú vị thật."

Dù cho Saifah có hỏi gì, chắc chắn rằng Shin cũng không định trả lời.

**********************************   

"Nếu tao thắng, ngoài việc mày sẽ không tới trường đua nữa ra, mày phải đem thằng nghiệp chướng đó cho tao!!!"

Rắc rối tới rồi kìa.

Shin chỉ có thể suy nghĩ chán chường tột cùng, nhìn thằng chó thất bại đột nhiên đòi hỏi đem cậu làm phần thưởng. Và chắc chắn, nó không hề thèm muốn gì cậu đâu, nó định đem đi đánh đập vì đã làm cho nó mất mặt chắc luôn.

Đáng lẽ nên đập cho nó nát nằm đất luôn.

Suy nghĩ của người bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc rằng anh Oat thua thì cậu nên làm thế nào. Chắc chắn, dù cho free sεメ, nhưng khốn kiếp như vậy chắc chắn cậu không thèm. Nhưng trước khi mở lời nói đừng láo lếu kéo tao vào làm phần thưởng quái quỷ gì hết, anh Oat lại đặt tay lên vai rồi nói kiểu mà làm cho đàn em há hốc mồm.

"Đồng ý."

"Hey!!!". Shin quay ngoắt qua nhìn ngay lập tức, làm cho thấy được ánh mắt mà cậu chưa từng thấy... kiểu này còn hơn cả tự tin nữa.

"Tôi nói với cậu rồi rằng tôi chưa từng thua.". Lời nói bình thường đáng lẽ không làm cho trái tim chàng con lai, người đã trải qua biết bao nhiêu người có thể đập mạnh được, nhưng tảng thịt ở trong ngực lại đập mạnh hơn. Ai nói là cậu điên cũng được, nhưng cậu vừa mới biết rằng người rất tự tin như vậy gây hồi hộp tới mức lời cãi lại bị nuốt xuống họng.

"Nhưng nếu tao thắng, mày phải làm theo mọi chuyện mà tao nói.". Đối phương lưỡng lự một cách thấy rõ, nhưng khi có ánh mắt của mọi người nhìn tới thì nó đành cắn răng nhận lời một cách không mạnh miệng cho lắm.

Và sau đó, Shin được biết người chưa từng thua là thế nào.

*Brừmmm*

Hai chiếc sportbike tăng tốc sánh đôi với nhau trên lòng đường trung tâm thủ đô Bangkok. Tốc độ cắt ngang làn gió. Hơn nữa chàng trai ở trên chiếc sportbike đang dẫn trước một chút lại cuốn hút tới mức Shin nhìn không rời mắt trước khi mở to mắt hơn trước khi Oat nghiêng người tới mức suýt nữa áp sát với đường cua của con đường. Dù cho bị ép, nhưng Oat lại không hề bị chấn động.

"Chờ xem nhé mày.". Saifah nói bằng giọng pha lẫn tiếng cười.

*Brừmmmm*

Dù cho đàn anh không nói, nhưng cậu cũng sẽ nhìn chăm chú chiếc môtô cỡ lớn đang tăng tốc vào giai đoạn cuối, vượt mặt chiếc còn lại tới mức đối phương giật mạnh xe về hướng khác. Sau đó thì về tới vạch đích một cách đẹp đẽ kiểu mà không thể rời mắt được. Và rồi giây phút Shin cảm nhận được rằng có lẽ các cô gái sẽ gào thét tột cùng lúc cựu trưởng nhóm giáo dục cởi nón bảo hiểm ra.

Hình ảnh mà Shin nghĩ rằng... quyến rũ hơn bình thường.

"Tôi nói rồi rằng tôi chưa từng thua."

Chủ nhân chiến thắng bước tới rồi nói cùng nụ cười quyết đoán làm Shin quyết định vào lúc đó.

Tóm lại là tôi nhắm chắc mục tiêu rồi đó, ngài đàn anh giáo dục.

------------ End Chap 55 ------------   

Bình Luận (0)
Comment