Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)

Chương 1

1.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc.

Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?”

“Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.”

Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt.

Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi.

Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động.

Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.”

Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống.

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa.

Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “Hồi đó chẳng phải yêu c.h.ế.t đi sống lại sao? Vì hắn mà cắt đứt với gia đình, làm ba mẹ tức chết, sao giờ lại chỉ còn một mình anh nằm đây?”

Tôi mỉa mai anh, nhưng nhìn vào ánh mắt đau buồn của anh, tôi lại không cảm thấy thoải mái.

“Hồi đó là do anh quá sai lầm, bây giờ cũng xem như báo ứng của anh.”

“Tiểu Niên, anh chẳng sống được bao lâu nữa, sau khi chết, anh sẽ về nhận lỗi với ba mẹ.”

“Chỉ là, Dĩ Tinh thì vô tội. Anh c.h.ế.t rồi, thằng bé không ai chăm sóc, coi như anh cầu xin em lần cuối, hãy thay anh nuôi nó lớn.”

“Di sản của anh, anh chia làm hai phần, một phần để lại cho em, một phần chờ thằng bé hai mươi tuổi thì em đưa cho nó.”

“Nếu được, anh muốn được chôn ở Mai Viên, anh đã mua sẵn phần mộ ở đó rồi. Em có thể giúp anh tổ chức tang lễ không?”

Anh cứ lẩm bẩm dặn dò hậu sự của mình, tôi nhìn anh, trong lòng bỗng trào lên một nỗi trống trải.

Kỷ Dĩ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như trái nho tràn ngập nước mắt nhưng vẫn cố không để rơi xuống.

Bầu không khí nặng nề khiến tôi nghẹt thở, tôi đứng dậy, định rời đi. Lại bị anh gấp gáp gọi lại, anh kích động đến mức làm máy đo nhịp tim d.a.o động mạnh.

Kỷ Dĩ Tinh lập tức đưa tay kéo tôi, lần đầu tiên tôi nghe thằng bé lên tiếng. Mang theo tiếng khóc, cậu cầu xin tôi một cách đáng thương: “Chú, xin đừng đi, hãy nghe ba nói xong có được không?”

Tôi dừng bước, hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Giọng Kiều Thời Dụ yếu ớt, lại rất khó khăn: “Tiểu Niên, anh xin em.”

Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm nén cảm giác cay cay nơi mũi: “Từ ngày ba mẹ mất, tôi đã không còn người anh nào nữa.”

2.

Tôi không phải là người hay khóc. Nhưng khi ra khỏi bệnh viện, tôi đưa tay lên sờ mặt, chỉ cảm thấy toàn là lạnh lẽo.

Hồi nhỏ, tôi nghĩ ông trời đối xử với tôi rất tốt. Tôi có một gia đình giàu có, ba mẹ yêu thương hòa thuận, còn có một người anh trưởng thành, chững chạc, yêu thương tôi.

Kiều Thời Dụ lớn hơn tôi mười một tuổi, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã lớn lên trong vòng tay của anh, ba và mẹ. Nhưng đến năm tôi hiểu chuyện, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn, Kiều Thời Dụ dẫn người yêu đồng tính của mình về nhà.

Ba tôi bị bệnh tim, ngay khoảnh khắc Kiều Thời Dụ quỳ xuống khăng khăng đòi kết hôn với người yêu, bệnh của ba tái phát.

Không cứu được.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tại sao Kiều Thời Dụ không quay đầu, có lẽ vì anh thực sự quá yêu người kia, cũng có thể vì anh không còn mặt mũi nào đối diện với tôi và mẹ.

Dù lý do gì, những năm ấy, nhà tôi không còn tiếng cười, cũng không ai nhắc đến Kiều Thời Dụ nữa.

Mẹ tôi và ba yêu nhau từ thuở niên thiếu, sống bên nhau mấy chục năm, có hai người con. Sau khi ba mất, mẹ cũng dần cạn kiệt sức sống như một bông hoa không thể hấp thụ được dưỡng chất nữa.

Tôi vừa khóc vừa cầu xin, cuối cùng chỉ biết bất lực nhìn mẹ rời bỏ tôi.

Tôi hận Kiều Thời Dụ, nhưng lúc này nhìn tuyết lạnh rơi bên ngoài bệnh viện, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh anh ôm tôi khi còn nhỏ, nựng đôi má đỏ hoe vì khóc của tôi, mỉm cười dỗ dành.

Tôi chợt nhận ra, tôi hận anh, nhưng anh cũng là người duy nhất tôi còn lại. Sau khi anh mất, trên thế gian này sẽ không còn ai cùng chung dòng m.á.u với tôi nữa.

Cuối cùng, tôi cũng sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi theo đúng nghĩa.

Giống như đứa trẻ mà anh nhận nuôi vậy.

Bình Luận (0)
Comment