16.
Kiều Thời Dự để lại cho cậu ấy rất nhiều tài sản. So với phần dành cho tôi thì không đáng kể. Có lẽ anh ấy biết tôi không cần.
Còn đứa trẻ này, người đã được anh ấy nhận nuôi rồi để lại tất cả, mới thực sự là kẻ không nơi nương tựa, cần tiền bạc để bảo đảm cuộc sống.
Hợp đồng được ký trong văn phòng của tôi, vào đúng ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Kỷ Dĩ Tinh.
Cậu ấy cúi đầu xem từng điều khoản trong tài liệu, cầm bút trên tay nhưng mãi không ký. Bên cạnh còn có vài luật sư và nhân viên quỹ tín thác đang lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào.
"Chú à, chú thực sự rất vội."
Tôi hiểu ý cậu ấy, không phản bác, chỉ gật đầu.
Đúng là tôi rất vội... vội vàng nhận ra mình nên xem cậu ấy như một hậu bối dễ mến, nhưng đến lúc nhận ra thì cậu ấy đã không còn cần tôi nữa rồi.
Vậy nên tôi không còn chút tình cảm nào mà mong đợi ngày hôm nay đến.
Trước đây tôi ghét cậu ấy, sau này thì không.
Tôi luôn nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của con người, nhưng với Kỷ Dĩ Tinh, tôi lại nhận ra quá muộn. Quá muộn để hiểu rằng tôi vốn không nên luôn đổ lỗi cho cậu ấy. Cũng quá muộn để nhận ra cậu ấy đã sớm không còn khao khát tình thương và sự che chở từ tôi nữa.
Chiếc xe bị bán đi chỉ khiến tôi bừng tỉnh. Nhưng thực ra, từ rất lâu trước đó, Kỷ Dĩ Tinh đã thay đổi... chỉ là tôi không nhận ra.
"Ký đi, rồi để luật sư dẫn cậu đi kiểm kê tài sản."
Cậu ấy cúi đầu, ký tên mình.
Trước khi rời đi, tôi thấy cậu ấy nhìn tôi. Vẫn là nụ cười đó, nhưng cậu ấy nói: "Chú à, chú vui chứ?"
"Sau này sẽ không còn phải gặp lại cháu nữa đâu."
"Cũng không tệ lắm."
Nghe xong, cậu ấy khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát ra một tiếng động nào.
Thế là cậu ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
...
Tôi nghĩ, bản thân vẫn chưa hoàn toàn quen với điều đó.
Về nhà, đôi lúc tôi vô thức nhìn về phía phòng của Kỷ Dĩ Tinh. Nhưng rồi ngay giây tiếp theo, tôi lại nhớ ra... cậu ấy đã không còn ở đây nữa.
Có một ngày, khi tôi đang thay giày ở cửa, trên lầu bỗng truyền đến tiếng động.
Tôi vô thức dừng lại, nhìn về phía phòng cậu ấy.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cánh cửa mở ra.
Tôi đứng yên tại chỗ, tâm trạng trong khoảnh khắc đó mơ hồ đến mức chính tôi cũng khó mà phân biệt được.
Người xuất hiện sau cánh cửa là chú Lưu. Ông ấy cầm một chậu hoa nhỏ, bước xuống lầu. Ông ấy nói: "Thiếu gia Kỷ đi rồi, không ai chăm sóc hoa trong phòng, chúng đều héo cả."
Tôi mới tiếp tục động tác còn dang dở, cởi nốt chiếc giày còn lại.
"Khóa phòng đó lại đi."
"Sau này đừng vào nữa."
Chú Lưu nhìn tôi, từ biểu cảm của ông ấy, tôi có thể thấy ông ấy muốn hỏi tại sao. Nhưng may là ông ấy không hỏi, bởi tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.
Có lẽ khóa cửa lại sẽ giúp tôi nhận thức rõ ràng hơn rằng, người từng sống ở đó thực sự sẽ không bao giờ quay lại.
Cậu ấy giống như một cây non xuất hiện trong cuộc đời cằn cỗi của tôi.
Tôi không yêu thích cậu ấy, nhưng vẫn cho cậu ấy đất và nước để lớn lên. Ngày qua ngày nhìn cậu ấy, chẳng nghĩ cậu ấy nặng bao nhiêu. Nhưng khi cái cây ấy không còn, tôi nhìn vào khoảng trống nơi nó từng tồn tại, mới chợt nhận ra... hóa ra vẫn có một chút trống vắng.
Trước đây từng có người xem tướng cho tôi, nói tôi có duyên mỏng với người thân.
Tôi dần tin vào điều đó.
Dù là ruột thịt hay không, cuối cùng họ cũng không thể ở lại trong cuộc đời tôi quá lâu.
Trình Kỳ đúng là đã nghe qua, chỉ cần một từ cũng đủ để anh ta liên tưởng đến đứa cháu trai mà tôi không mấy ưa thích. Đáng tiếc là tôi chưa từng nhắc đến tên Kỷ Dĩ Tinh với Trình Kỳ. Nếu tôi đã từng nói, thì bữa tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không bao giờ diễn ra.
Thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi bắt đầu cảm thấy nhiều bài tình ca trên đời hát rất đúng.
Thà rằng không gặp lại còn hơn.