Thái Tử Vô Sỉ

Chương 45

“Lạc tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Hòa Miêu nói sai rồi, tỷ đừng như vậy ta rất lo.” Hòa Miêu nhìn khuôn mặt trắng bệch đang cố gắng ổn định lại thân mình của Trầm Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thật chặt.

Trầm Lạc dần dần ổn định lại thân mình, tim cũng không có đập nhanh nữa, trở tay cầm lấy tay Hòa Miêu cười nhạt lên tiếng: “Hòa Miêu hồi nãy ta phản ứng có phần thái quá làm muội hoảng sợ rồi. Điện hạ ở nơi cao, những cô nương phục vụ bên người nhất định sẽ rất nhiều. Chẳng qua kết quả tuyển tú nữ chưa có mà tuyển thị nữ vào trước thôi mà.”

Hòa Miêu vẫn cẩn thận nhìn Trầm Lạc trong ánh mắt vẫn mang đầy lo lắng. Trầm Lạc chậm rãi thở ra vỗ nhẹ tay Hòa Miêu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa vẫn như cũ là ánh nắng tươi sáng tiếng chim hót thanh thúy. Đại khái do trong lòng cảnh vật đã thay đổi không giống như trước nữa.

“Lạc tỷ tỷ Triệu Ninh dù sao cũng chỉ là cung nữ mà thôi, lấy thân phận cung nữ mà leo lên vị trí ấy thì cũng không được lâu dài đâu. Lạc tỷ tỷ buổi tuyển chọn tú nữ hôm nay tỷ hãy chuẩn bị tốt một chút. Xuất thân của tỷ Triệu Ninh làm sao so sánh được?” Hòa Miêu nâng lên khuôn mặt tươi cười, nơi khóe miệng như có một đóa hoa tiên diễm.

“Hòa Miêu tối nay muội cũng tham gia buổi duyệt chọn tú nữ nữa, nên trở về phòng chuẩn bị đi.” Trầm Lạc bây giờ thật sự không có hơi sức nói chuyện với Hòa Miêu, chỉ muốn nàng ta mau chóng rời đi, để tự mình có thể thật tốt mà sửa sang lại những phiền muộn trong lòng,

Hòa Miêu cũng không cố chấp ở lại, gật đầu một cái vỗ vỗ bả vai Trầm Lạc, sau đó xoay người nhấc chân rời đi.

“Lạc chủ tử.”

Trầm Lạc cảm thấy nhức đầu, Hòa Miêu vừa đi thì Bích Diệp lại tới. Bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi, nếu nàng ở Trầm gia mà gặp phải ủy khuất thì đã sớm kêu to hoặc đóng cửa lại thống khoái mà khóc lên cho đã. Nhưng bây giờ đang ở hoàng cung việc thống khoái mà khóc đó mà một việc xa xỉ.

“Bích Diệp ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Buổi tối trước giờ tuyển chọn tú nữ một canh giờ thì đến gọi ta, trang điểm ăn mặc cho ta là được rồi.” Trầm Lạc dứt lời nâng nâng tay, đi về phía giường bên kia.

Bích Diệp ở sau lưng xoay người đóng cửa lại, tiếp theo đó quỳ toàn bộ hai chân trên mặt đất, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lạc chủ tử, nô tỳ biết người muốn nghỉ ngơi không có khí lực nói chuyện với nô tỳ. Nhưng cầu xin người không nên chỉ tin vào lời nói của người khác. Đó chẳng qua chỉ là những lời đồn đãi, chuyện có thật hay không chúng ta phải chờ kiểm chứng đã.”

Thân thể đang đi về phía giường của Trầm Lạc dừng lại, ngay sau đó xoay người, cúi đầu cau mày nhìn Bích Diệp đang quỳ trên đất: “Ngươi quỳ làm gì, mau mau đứng lên.”

Bên này Trầm Lạc mặt ngoài bĩnh tĩnh nhưng trong lòng đau khổ, Vũ Văn Thượng bên kia thì vô cùng lo lắng nhưng sắc mặt lại lạnh lùng cực kì.

“Điện hạ, lão nô xin khuyên ngài ngàn vạn lần không thể đến Huệ Minh cung vào lúc này.” Lưu ma ma đột nhiên xuất hiện chỗ lối rẽ dẫn đến Huệ Minh cung, sau khi nghe nói Điện hạ đã rời Đông cung Lưu ma ma biết ngay Điện hạ muốn tới Huệ Minh cung, suy nghĩ một lát lập tức phái cung nữ tới Huệ Minh cung gặp Vương ma ma nhắn lời, sau lại tự mình đi ngăn cản hành động mất lí trí của Điện hạ. Nếu không phải từ Từ Ninh cung đến Huệ Minh cung gần, chỉ sợ bà không cản nổi Điện hạ.

“Lưu ma ma, Bổn Điện hạ tất nhiên biết trong lòng ngươi đang lo lắng điều gì. Nhưng mà, bổn Điện hạ không để ý được nhiều như vậy.” Vũ Văn Thượng đi vòng qua người Lưu ma ma, tiếp tực cất bước đi nhanh về phía trước. Lưu ma ma nóng nảy đôi tay dùng lực lớn mật lôi kéo vạt áo Vũ Văn Thượng sau đó phịch một tiếng quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội, lão nô quả thật vạn bất đắc dĩ. Nếu ngài biểu hiện quá mức rõ ràng, không phải là hại Lạc chủ tử sao. Còn nữa Thái hậu, Hoàng hậu bên kia…”

Vũ Văn Thượng đưa tay kéo vạt áo, kiên quyết bỏ mặc Lưu ma ma: “Lưu ma ma bổn Điện hạ đã quyết định, ngươi đừng ngăn cản bổn Điện hạ nữa, chuyện ngươi lo lắng ngày sau lại nghĩ đối sách. Nếu bây giờ bổn Điện hạ mà không đi chỉ sợ những ngày tháng tốt đẹp sẽ qua mất”.

Sau khi nghe Điện hạ nói thế ,thân thể Lưu ma ma đang quỳ dưới đất trở nên cứng đờ, nhìn Điện hạ đang nhanh chóng đi xa, ánh mắt Lưu ma ma thay đổi liên tục. Cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tính tình Điện hạ giống y hệt hồi còn bé, nếu đã muốn làm chuyện gì thì sẽ làm cho bằng được hơn nữa động tác lại cực nhanh. Chỉ là làm những chuyện ở thời điểm khác thì Điện hạ vô cùng sáng suốt. Còn gặp phải Lạc chủ tử thì tâm liền mất luôn rồi.

Haiz sau khi thở dài Lưu ma ma đứng dậy. May mắn bà đã phái cung nữ thân tín đi thông báo cho Vương ma ma. Trừ việc phải xử lí bên Huệ Minh cung, còn cả những cung nữ thái giám quét dọn chỉ sợ là cũng không giữ lại được nữa.

Huệ Minh cung

Trầm Lạc cởi giày vô lực nằm ở trên giường, mò lấy tấm chăn mỏng cạnh bên mình trùm kín bản thân. Điện hạ thị tẩm Triệu Ninh, những lời này cứ một mực vang vọng trong đầu nàng. Trầm Lạc nhếch môi tay nắm chặt tấm chăn mỏng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Vũ Văn Thượng chàng không biết xấu hổ, chàng vô sỉ. Trong lòng Trầm Lạc mắng Vũ Văn Thượng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng trong tay cầm cây trâm đang cắm trên đầu mà đâm mạnh lên giường cho đến khi chỗ đó hình thành môt cái lỗ.

Đang đắm chìm trong tâm tư của mình Trầm Lạc căn bản không phát hiện cửa phòng có người mở ra, cũng không phát hiện Vũ Văn Thượng đã vào trong phòng. Cho đến khi nghe được tiếng gọi Lạc nhi quen thuộc, tay Trầm Lạc đang liều mạng đâm đâm giường thoáng chốc cứng đờ, Vũ Văn Thượng tới phòng của nàng. Hắn tới đây làm gì sao không ở trên giường vui vẻ mà chơi đùa với Triệu Ninh. Trầm Lạc không thèm để ý tới Vũ Văn Thượng quay người đem chăn mỏng trùm kín đầu.

Vũ Văn Thượng nhìn dáng vẻ Trầm Lạc như thế trong lòng càng cảm thấy đau thương. Chậm rãi cất bước đi đến trước giường nhẹ nhàng ngồi lên mép giường. Vũ Văn Thượng cũng không vén chăn mỏng lên ngay. Chỉ chầm chậm lên tiếng: “Lạc nhi, tối hôm qua Triệu Ninh bê tới một bàn Hoa Quế cao, trong Hoa Quế cao có trộn lẫn Hợp Hoa Tán.”

“Chàng không biết xấu hổ đừng nói nữa.” Trầm Lạc không nghe nổi nữa, Vũ Văn Thượng còn muốn nói cho nàng biết Triệu Ninh đã lên giường của hắn như thế nào, hắn thị tẩm Triệu Ninh ra sao ư? Nghĩ đến chuyện hắn thân mật với người khác, Trầm Lạc liền hết sức không thoải mái, trừ việc thất vọng đối với Vũ Văn Thượng, còn có oán hận chính mình. Vì sao nàng dễ dàng gặp Vũ Văn Thượng như thế? Vì sao nàng muốn vào Hoàng cung, vì sao nàng muốn làm chuyện ấy với hắn.

“Lạc nhi, nàng nghe ta nói hết đã. Ta không có làm chuyện đó với Triệu Ninh, khi ta phát giác có điểm không đúng đã cứng rắn đè xuống cảm giác của mình, Lạc nhi, Triệu Ninh đã sớm không còn là nữ tử hoàn bích, cùng thị vệ vụng trộm tội danh này đã đủ để nàng ta chết cả trăm lần rồi. Lạc nhi ta chỉ có một mình nàng, chuyện kia cũng chỉ có thể làm với một mình nàng mà thôi.”

Hỏa khí trong đầu Trầm Lạc vẫn không tiêu tán, chỉ là nghe được câu nói sau cùng của Vũ Văn Thượng thì Trầm Lạc thật sự không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.

Sau khi giải thích xong Trầm Lạc ở trong chăn vẫn im lặng Vũ Văn Thượng thở dài. Chỉ đành vươn tay dùng sức kéo tấm chăn mỏng xuống, khi nhìn thấy vết nước mắt dàn dụa của Trầm Lạc thì Vũ Văn Thượng hận không thể đánh cho mình mấy bạt tai. Hắn chuẩn bị chu tất mọi việc không để cho Lạc nhi ở trong cung chịu khi dễ, nhưng lại không ngờ đến lần này vào cung, người đầu tiên làm nàng dau lòng lại chính là hắn. Vũ Văn Thượng làm sao có thể không hận.

Trầm Lạc trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng, ngồi dậy đoạt lấy chăn mỏng. Không ngờ sau khi Vũ Văn Thượng đoạt được chăn liền ném xuống đất. Trầm Lạc tức giận nâng tay mạnh mẽ tát vào má phải của Vũ Văn Thượng. Trong cơn thịnh nộ lực cũng không tránh khỏi có chút lớn. Chỉ trong nháy mắt trên má phải của Vũ Văn Thượng liền hồng một mảnh.

Cuối cùng thì trên má phải trắng nõn như ngọc xuất hiện năm dấu tay. Vũ Văn Thượng cũng không cau mày không lắc đầu. Không chút để ý ôn nhu cười đưa tay nhẹ nhàng điểm điểm mũi Trầm Lạc: “Lạc nhi, như vậy đã hết tức giận chưa? Nếu còn chưa hết bên má trái cho nàng đánh thêm cái nữa?” Vừa dứt lời Vũ Văn Thượng chủ động đưa má trái của mình qua.

Trầm Lạc nhìn dấu tay của mình trên má phải của Vũ Văn Thượng, lại nhìn Vũ Văn Thượng nhướng mày dáng vẻ như mong được đánh, hỏa khí trong đầu cũng tiêu đi một nửa. Nhéo nhéo cổ tay mình Trầm Lạc lạnh lùng mở miệng: “Bản thân chàng muốn được đánh, nhưng ta không muốn, Vũ Văn Thượng chàng cút ra ngoài cho ta. Ta không muốn gặp chàng, nhìn thấy chàng liền tức giận.” Trầm Lạc sau khi nói xong liếc Vũ Văn Thượng một cái muốn nằm lại giường lần nữa.

“Lạc nhi, ta không cút ra ngoài. Nếu ta cút ra ngoài trong lòng nàng càng cảm thấy khó chịu. Như vậy dù có chướng mắt ta cũng phải ở trong này.” Hai tay Vũ Văn Thượng ôm hông Trầm Lạc ngăn cản không cho nàng nằm xuống.

Nhìn đôi môi cách mình càng ngày càng gần, Trầm Lạc nhịn không được giơ tay đẩy đẩy đầu Vũ Văn Thượng “Không cho phép hôn ta” Vũ Văn Thượng nghe được giọng nói mềm mại của Trầm Lạc không khỏi cười ra tiếng: “Lạc nhi. Ta không có thân cận với người khác, lần này là ta sơ sót, những cung nữ trong Đông cung điện ta sẽ đuổi đi hết, được không? Về sau trong Đông cung chỉ có mình nàng là nữ thôi.”

Nghe đến đó trong lòng Trầm Lạc mềm nhũn. Sau đó vội vàng nhắm mắt lại nhận mệnh mà lắc đầu, cuối cùng mở mắt ra yên lặng nhìn Vũ Văn Thượng: “Chàng chỉ tạm gạt người mà thôi, tương lai chàng sẽ là vua của Nguyệt Tường quốc, thân là vua một nước sao có thể chỉ có một nữ tử hầu hạ? Vũ Văn Thượng, phụ thân ta chỉ có một mình mẫu thân nên về sau ta cũng muốn gả cho một phu quân như thế. Vũ Văn Thượng…” Vũ Văn Thượng nhướng mày lập tức đưa tay chận lại cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Lạc. Có một dự cảm không tốt truyền đến.

“Lạc nhi nàng sớm đã là người của ta ,đừng có mà mơ gả cho người khác. Lập tức mang cái ý nghĩ đó vứt đi, Lạc nhi nàng chỉ có thể là của một mình ta.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa ôm Trầm Lạc vào trong lòng.

Đầu Trầm Lạc gác lên vai phải của Vũ Văn Thượng nhắm mắt thở dài. Hắn lại bá đạo cho rằng nàng chỉ có thể là của một mình hắn. Trầm gia là nhà buôn bán, sự công bằng rất quan trọng. Hắn không thể đảm bảo chỉ có một mình nàng, nhưng lại bá đạo muốn độc chiếm nàng. Trầm Lạc mất hứng, hết sức mất hứng. Ngẩng đầu nhìn vai phải của Vũ Văn Thượng sau đó lại cúi đầu hung hăng cắn vào vai phải của hắn.

Sau khi cắn một hồi Trầm Lạc cũng mỏi răng. Lúc này Vũ Văn Thượng cười khẽ giọng nói khàn khan truyền đến: “Lạc nhi, đánh cũng đã đánh cắn cũng đã cắn. Nhưng không nên tức giận? Ta cam đoan với nàng sẽ chỉ có một mình nàng mà thôi.Nếu không tin thì không bằng cầm đao cắt một miếng thịt ở trên người ta được không?”

Hai tay Trầm Lạc chống lên lồng ngực Vũ Văn Thượng, mắt thẳng tắp nhìn Vũ Văn Thượng. Suy nghĩ một lát đôi tay Trầm Lạc đi đến chỗ giữa hai chân Vũ Văn Thượng, bấm vào chỗ kia một cái, Vũ Văn Thượng nhất thời cảm thấy đau xót.

“Nếu còn truyền ra chuyện của chàng với cô nương nào khác, ta sẽ lập tức cắt chỗ này của chàng, chỗ này cũng là thịt.” Trầm Lạc cắn răng hết sức nghiêm túc lên tiếng.

Trong lòng Vũ Văn Thượng chợt giật mình, chỗ kia bị Lạc nhi bấm thế nhưng lại có cảm giác. Đáng chết, tác dụng của Hợp Hoa Tán còn chưa hết. Ngự y vẫn chưa chữa trị, hắn chưa uống thuốc giải.

Trầm Lạc cẩn thận quan sát Vũ Văn Thượng, thấy má trái của hắn vốn không bị đánh mà trở nên hồng rực thì ngạc nhiên nhướng mày. Lại nhìn thấy trên trán Vũ Văn Thượng có giọt mồ hôi lăn xuống, thân thể run lên, nàng chỉ... chỉ bấm một cái, Vũ Văn Thượng lại có phản ứng?!

“Lạc nhi….”

Giọng khàn khàn truyền vào lỗ tai Trầm Lạc, Trầm Lạc thấy con ngươi Vũ Văn Thượng hừng hực lửa nóng, đưa tay sờ soạng Vũ Văn Thượng, rất nóng, nóng muốn phỏng tay. Trầm Lạc căng thẳng trong lòng lửa nóng lần này của Vũ Văn Thượng tới nhanh kì lạ.

Đôi tay vỗ vỗ má Vũ Văn Thượng Trầm Lạc vội vàng kêu: “Nhìn ta nhìn ta, Vũ Văn Thượng sao người chàng lại nóng như thế?”

Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ, tay giữ eo Trầm Lạc, hai tay vì tác dụng của dược tính mà ở bên hông Trầm Lạc chậm rãi dao động.

“Lạc nhi, hôm qua có thể đè xuống phát tác của Hợp Hoa Tán. Đến giờ vẫn chưa uống thuốc giải, lần này dược tính lại nổi lên. Nên làm sao cho tốt đây? Ở trước mắt ta là nàng, ta không thể khống chế được.”
Bình Luận (0)
Comment