Đêm qua là ngày Hà Lăng Thiếu ở khách điếm Nguyệt Tường ngủ không thư thái nhất, bị một bé gái không biết ở đâu quấn lấy, dù dùng bất cứ biện pháp nào cũng không đuổi được cô gái nhỏ này đi. Thậm chí buổi tối còn lớn mật hơn, bò lên giường chui vào trong chăn, hai tay hai chân quấn lấy hắn. Cho tới bây giờ hắn chưa từng cùng thân mật với nữ tử xa lạ nào như vậy, cho dù chỉ là một đứa con nít.
Sáng sớm hôm nay hắn nhẹ nhàng dời thân hình đang đè lên người ngủ say, sau đó đứng dậy, rửa mặt chải đầu nhanh chóng rời khỏi phòng, tiếp đó chưởng quỹ chuẩn bị bữa sáng cho hắn hắn cũng không dùng. Vội vã đi ra phố, sau khi chờ một lúc rốt cục thì hắn cũng mướn một chiếc xe ngựa.
Khi hắn mới bước vào trong xe ngựa, bên ngoài truyền đến tiếng gọi thanh thúy của một nữ tử. Người đánh xe trung niên nhìn thấy một đứa nhỏ trắng nõn ngọt ngào đứng trước xe, roi ngựa đang vung lên hạ xuống. Hà Lăng Thiếu trong xe ngựa lập tức lên tiếng: “Đi nhanh thôi.”
Sau khi Trầm Vân nghe thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ uất ức, giơ lên mấy cái bánh bao thịt được gói trong giấy vàng: “Đại thúc, trên xe ngựa là tướng công của cháu, cháu là con dâu nuôi từ bé nhà hắn. Mẫu thân chồng để cháu đi với hắn, kết quả…” Nam tử trung niên trừng lớn con mắt, đứa nhỏ này đã gả cho người ta, lại còn gả cho vị nam tử cực kỳ xinh đẹp trên xe ngựa. Nam tử trung niên cũng có khuê nữ, so với nữ tử này lớn hơn một chút, năm nay mới gả cho người ta.
Trầm Vân lợi dụng cơ hội, lập tức bước đến cạnh xe ngựa, tay nắm lấy khung cửa xe ngựa, nhanh chóng lên xe. Bên trong xe ngựa Hà Lăng Thiếu vừa thấy Trầm Vân vén xe ngựa tiến vào, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trầm xuống. Nam tử trung niên thấy bé gái tiến vào trong xe ngựa, roi trong tay giơ lên quất trên mông ngựa, bánh xe lọc cọc lọc cọc chạy.
Sau khi vào trong xe ngựa Trầm Vân rất hài lòng, miệng nở nụ cười, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hà Lăng Thiếu. Mở giấy vàng trong tay ra bên trong có hai cái bánh bao, Trầm Vân cầm lấy một cái bánh bao lớn vẫn còn hơi ấm đưa cho Hà Lăng Thiếu “Tướng công chàng dậy sớm như vậy làm gì, thiếp đã lấy bánh bao cho chàng này, đừng để đói bụng.” Hà Lăng Thiếu liếc Trầm Vân một cái, sau đó nhắm hai mắt tựa lưng vào vách xe ngựa.
Trầm Vân thấy Hà Lăng Thiếu không chút để ý đến mình cũng không tức giận, nam tử tuấn tú mà dễ dàng thì đâu còn gì là thú vị nữa. Hai mắt Trầm Vân như hai hạt trân châu nhỏ lưu chuyển một cái, bĩu môi. Cầm lấy một cái bánh bao thịt ăn hết, sau khi ăn xong một cái bánh bao, Trầm Vân nghiêng đầu nhìn Hà Lăng Thiếu, vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, nhắm hai mắt tựa vào vách xe ngựa.
“Bánh bao thịt ăn ngon như vậy, tướng công tại sao chàng không ăn? Vầy đi…” Trầm Vân dứt lời lập tức há miệng cắn một miếng bánh bao thịt, sau đó bò người qua, cúi đầu nhanh chóng hôn lên cái miệng đang đóng chặt của Hà Lăng Thiếu. Hà Lăng Thiếu vì động tác đột ngột này của Trầm Vân mà trong lòng cả kinh mở mắt, Trầm Vân thừa dịp Hà Lăng Thiếu thất thần dùng sức cạy môi hắn, đem một phần bánh bao đang ngậm đưa vào trong miệng Hà Lăng Thiếu, cuối cùng còn không quên ở trên môi Hà Lăng Thiếu liếm một phen.
Hà Lăng Thiếu lập tức đẩy Trầm Vân ra, Trầm Vân thấy hầu kết Hà Lăng Thiếu chuyển động thì biết hắn đã ăn bánh bao vào bụng, nhìn gương mặt tuấn tú càng ngày càng đen, tâm tình Trầm Vân rất tốt. Hà Lăng Thiếu nhíu chặt chân mày “Ngươi là con cái nhà ai, đã đọc qua tứ thư ngũ kinh cùng nữ giới chưa hả?”
Trầm Vân cẩn thận suy nghĩ một hồi, chu môi mềm mại nhỏ nhắn lên, sau đó thật nghiêm túc hướng về phía Hà Lăng Thiếu lắc đầu một cái “Tứ thư ngũ kinh có đọc qua một chút, nhưng mà khô khan quá đi, học một chút rồi thôi. Về phần nữ giới, mẫu thân nói nữ tử học nhiều không tốt, sách này gieo hư hỏng cho nữ tử.”
Hà Lăng Thiếu thẳng tắp nhìn Trầm Vân một lúc lâu, cuối cùng thở dài ra tiếng. Mẫu thân của bé gái này thật sự là…Không trách được lại sinh dưỡng ra một khuê nữ như thế.
Đôi tay Trầm Vân ôm lấy tay Hà Lăng Thiếu, Hà Lăng Thiếu có giãy ra mấy lần nhưng đều không thành công. Trầm Vân cười vui vẻ “Trước kia chưa đọc qua thì có làm sao, chàng dạy ta lần nữa là được rồi không phải sao? Được không?”
Hà Lăng Thiếu cau mày nhìn Trầm Vân một cái, lạnh lùng nói: “Không.”
Trầm Vân giơ tay lên vuốt vuốt chân mày Hà Lăng Thiếu, giọng nói ra rất chắc chắn “Tướng công, thiếp có chỗ nào không vừa ý chàng? Trừ tuổi, chờ thiếp làm kê lễ…” Trầm Vân còn chưa nói xong đã bị Hà Lăng Thiếu cắt đứt “Ngươi đừng có suy nghĩ nhiều, ngươi là con gái nhà ai? Ta đưa ngươi về.”
Trầm Vân không vui, hất tay Hà Lăng Thiếu ra, lớn tiếng nói “Ta là người nhà Lăng gia, chàng mang ta tới đó đi.” Trầm Vân dứt lời liền cúi đầu, khi lần nữa nâng đầu lên, trong mắt mơ hồ có cơ nước mắt.
Sau khi thấy trong mắt Trầm Vân có nước mắt, Hà Lăng Thiếu nhức đầu vuốt vuốt cái trán. Hắn nên xem ngày tốt một chút mới phải, đến huyện Lăng Nguyệt này để tránh né Vũ Văn Liên, lại gặp phải đứa nhỏ này, nàng ta gọi là gì nhỉ? Bé gái đó bảo hắn gọi nàng là Vân nhi.
Trên xe ngựa chừng nửa ngày thì đến chân núi Ngũ Lĩnh Sơn ở huyện Lăng Nguyệt, Hà Lăng Thiếu bước xuống xe vội đi tới bên cạnh nam tử trung niên đánh xe đưa cho ông ta chút tiền đồng, sau đó không để ý đến Trầm Vân ở phía sau trực tiếp đi lên núi Ngũ Lĩnh Sơn. Trầm Vân cười cười với nam tử trung niên, rồi theo sát Hà Lăng Thiếu đi lên Ngũ Lĩnh Sơn.
Đến Ngũ Lĩnh Sơn được mấy ngày, Hà Lăng Thiếu và Trầm Vân đều ở nhờ nhà dân trên núi. Ở đây được mấy ngày quan hệ của Trầm Vân cùng sơn dân ở đây vô cùng tốt, người ở đây đều gọi nàng là nương tử Hà gia. Mới đầu Hà Lăng Thiếu còn giải thích, nhưng trong mắt người dân ở đây Trầm Vân chính là nương tử nhỏ của hắn rồi. Nhiều ngày qua đi, Hà Lăng Thiếu cùng không thèm nói nhiều nữa.
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của thôn dân Hà Lăng Thiếu và Trầm Vân đã dựng được một ngôi nhà lá trên Ngũ Lĩnh Sơn. Trầm Vân cực kỳ vui mừng lôi kéo tay Hà Lăng Thiếu cười không ngừng. Nói thật khi thấy nụ cười rực rỡ của Trầm Vân, Hà Lăng Thiếu cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất ngọt ngào nhất.
Trầm Vân trong lòng chỉ nghĩ cách câu dẫn Hà Lăng Thiếu nên không để ý đến sự thay đổi này. Ngược lại cho đến một ngày, nguyệt sự của Trầm Vân đến, ánh mắt Hà Lăng Thiếu nhìn Trầm Vân liền thay đổi. Mỗi ngày tìm mọi cớ để không ngủ chung với nàng. Vì để Hà Lăng Thiếu suy nghĩ nên Trầm Vân và hắn tách ra mấy ngày.
Nhưng vốn tưởng nàng có thể dùng một bọc thuốc để làm nên chuyện vậy mà lại thất bại, người bán thuốc lừa nàng, đưa thuốc giả cho Trầm Vân. Nếu không nàng đã sớm được như ý rồi, nàng thật vất vả để cho Hà Lăng Thiếu do dự, tất cả đều đổ song đổ biển, thử hỏi sao Trầm Vân không tức cho được. Vì vậy nhân lúc Hà Lăng Thiếu vào núi đốn củi, Trầm Vân lập tức đóng cửa nhà, ra khỏi hàng rào, lập tức chạy đến tiệm thuốc ở huyện nhỏ gần đây nhất.
Ăn sáng cũng không ăn, mãi cho đến trưa Trầm Vân mới tới nơi. Chưởng quỹ vừa nhìn thấy người tới liền cười khổ, Trầm Vân cũng không mua thiếu của ông ta, tay phải hung hăng vỗ lên bàn “Chưởng quỹ, ông xem ta rất dễ khi dễ có đúng không? Ngày hôm qua bán thuốc gì cho ta ông cho là ta không biết sao?”
Chưởng quỹ mặt cười kiên nhẫn đáp: “Thuốc này thật sự không thể bán cho ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi chứ.” Trầm Vân vừa nghe liền không phục miệng lập tức dẩu lên “Ta đã lập gia đình rồi, sống cùng tướng công ở Ngũ Lĩnh Sơn. Ông sợ ta gạt ông sao?”
Chưởng quỹ nghi ngờ nhìn Trầm Vân, cuối cùng vẫn cầm xuân dược thật đưa cho Trầm Vân. Chưỡng quỹ đặt gói thuốc trong tay Trầm Vân nghiêm túc dặn dò: “Cô nương lần đầu tiên không thể dùng quá nhiều.” Trầm Vân giương khóe miệng gật đầu một cái “Biết rồi”. Sau khi Trầm Vân lấy được thuốc mình cần thì đi ra khỏi cửa tiệm.
Trầm Vân đi đến quán trà mua mấy cái bánh bao. Hà Lăng Thiếu thích ăn bánh bao, khi nghĩ đến chỗ này thì khóe miệng Trầm Vân giương lên.
Hà Lăng Thiếu đốn củi trở về không thấy Trầm Vân đứng trước cửa chờ mình, trong lòng không khỏi có chút cô dơn. Sao không thấy nha đầu này nở nụ cười nghênh đón hắn trở về? Trên người Hà Lăng Thiếu cõng một bó củi lớn đặt trước cửa phòng, vào phòng thì thấy không một bóng người. Bất đắc dĩ hắn đành phải nổi lửa nấu cơm. Mãi đến khi trời tối Trầm Vân còn chưa trở về. Hà Lăng Thiếu không muốn ăn cơm một chút nào, nha đầu này đi đâu vậy? Ngồi một hồi hắn quyết định đi tìm nàng.
Dọc trên đường đi hắn cũng không thấy bóng dáng của Trầm Vân đâu. Trong lòng không khỏi lo lắng, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Sau khi nghĩ tới trường hợp này trong lòng Hà Lăng Thiếu đều không yên. Đi lên phía trước vài bước men theo ánh trăng, Hà Lăng Thiếu thấy một cái bóng nhỏ co ro ngồi chồm hổm trên mặt đất, cái bóng này cực kỳ giống Vân nhi. Hà Lăng Thiếu nhanh chóng bước đến bên cạnh Trầm Vân, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng gọi: “Vân nhi.” Trầm Vân vừa nghe thấy giọng Hà Lăng Thiếu, khóe miệng vểnh lên quay đầu lại, bổ nhào về phía Hà Lăng Thiếu oa oa khóc lớn.
Hà Lăng Thiếu không rõ chân tướng, đưa tay vỗ vỗ lưng Trầm Vân “Đừng khóc, đừng khóc.” Trong tay Trầm Vân cầm gói thuốc, thút thít đứt quãng nói: “Đi mua cho chàng cái bánh bao thịt, khi đi đến chân núi thì bị trẹo chân.” Trầm Vân dứt lời cọ xát mấy cái lên người Hà Lăng Thiếu. Vì đã đến tuổi kê lễ nên ngực đã phát triển thành thục trong lúc lơ đãng ma sát lên ngực Hà Lăng Thiếu, sau khi Hà Lăng Thiếu cảm nhận được thì lập tức giữ khoảng cách với Trầm Vân.
Đưa tay sờ chân Trầm Vân, chậm rãi bóp nhẹ “Có dễ chịu không?” Trầm Vân nhíu mày “Chàng cõng ta về nhà đi.” Dứt lời Trầm Vân tiếp tục bày ra dáng vẻ bị uất ức. Hà Lăng Thiếu dành phải gật đầu một cái, sau đó đưa lưng về phía Trầm Vân, tay Trầm Vân vòng chắc trên cổ Hà Lăng Thiếu, hai chân kẹp chặt hông hắn, đây cũng là lần đầu tiên Hà Lăng Thiếu cõng Trầm Vân. Bánh bao thịt thì lần sau xuống núi lại mua vậy.
Lo lắng cho tình trạng của Trầm Vân, nên cũng không nhìn thấy gói thuốc Trầm Vân cầm trên tay.
Cho đến khi ăn xong bữa tối đánh răng rửa mặt, Hà Lăng Thiếu mới thấy Trầm Vân len lén giấu gói thuốc “Vân nhi trong người không khỏe sao?” Sau khi Trầm Vân nghe được trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, cuối cùng phải vô tội gật đầu một cái:” Ừ mấy hôm nay thân thể có chút không khỏe, đi bốc một thang thuốc.”
Hà Lăng Thiếu nhíu mày “Thân thể không khỏe? vậy nên uống thuốc sớm đi, uống sớm mới tốt, để ta đi sắc cho muội.” Hà Lăng Thiếu dứt lời cầm gói thuốc đi vào phòng bếp. Thoáng chốc Trầm Vân choáng váng, như vậy tốt chỗ nào, trong đó không phải là thuốc bình thường nha. Đây là thuốc chuẩn bị cho Hà Lăng Thiếu. Nhưng mà lời nói đã ra Trầm Vân không thể thu trở về được.
Vì vậy khi Hà Lăng Thiếu bê một chén thuốc nóng hổi đi tới, Trầm Vân do dự nhìn nó, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Hà Lăng Thiếu, Trầm Văn đành cắn răng uống hết chén thuốc. Tác dụng của thuốc này không lẽ lại dọa người như trưởng quỹ nói, nàng nhịn một chút là được rồi, Trầm Vân đối với năng lục chịu đựng của mình quá mức tự tin.
Dưới tác dụng của thuốc, bên cạnh lại là một tuyệt mỹ nam tử mà mình thích…
Sau khi uống thuốc một canh giờ, cả khuôn mặt Trầm Vân liền đỏ lên, cả thân thể cũng nóng lên. Thân thể không ngừng giãy giụa trên giường, Hà Lăng Thiếu bị tiếng động ở phòng bên cạnh kinh động, không mặc áo ngoài liền vào phòng Trầm Vân. Thắp nên sáng, Hà Lăng Thiếu thấy Trầm Vân đang không ngừng dãy giụa trên giường bày ra đủ loại tư thế mê người, Hà Lăng Thiếu lại nhíu mày lần nữa.
Khom người xuống, hai tay giữ chặt tay Trầm Vân, Trầm Vân mở mắt mờ mịt mị hoặc nhìn Hà Lăng Thiếu, lòng Hà Lăng Thiếu bị đánh một cái, tối nay Vân nhi có gì đó không đúng. Trong khi Hà Lăng Thiếu còn đang nghi ngờ, Trầm Vân liền đưa tay ôm cổ Hà Lăng Thiếu. Ngồi dậy dán vào lồng ngực lạnh lẽo của Hà Lăng Thiếu “Tướng công, thiếp nóng, nóng quá, khó chịu…”
Trầm Vân càng không ngừng cọ xát cổ Hà Lăng Thiếu, cọ xát một hồi lại vươn đầu lưỡi liếm cổ Hà Lăng Thiếu. Tay phải từ cổ áo trong Hà Lăng Thiếu chui vào bên trong không ngừng khiêu khích hai điểm trước ngực.
Hà Lăng Thiếu chưa bao giờ tiếp xúc da thịt với nữ tử nên không chịu nổi loại kích thích này, vội vươn tay muốn đẩy Trầm Vân ra. Bởi vì động tác của Hà Lăng Thiếu cả thân thể Trầm Vân từ trên giường ngã xuống đất, áo trong của Trầm Vân vốn đã bị nàng kéo rộng ra, bây giờ đột nhiên bị rơi xuống giường, áo trong chảy xuống, lộ ra một bộ ngực đầy đặn. Hà Lăng Thiếu vốn muốn nhanh chóng đi kiếm chút nước lạnh để Trầm Vân yên ổn lại. Nhưng khi nhìn đến một điểm sưng đỏ trước trán Trầm Vân thì lòng mềm xuống. Đỡ Trầm Vân lên muốn đặt nàng lên giường.
Trầm Vân lại lần nữa dán chặt vào người Hà Lăng Thiếu, tay phải nắm tay Hà Lăng Thiếu đi đến người nàng… ở trên đó bóp nhẹ. Hà Lăng Thiếu quẫn bách cả khuôn mặt đều đỏ lên, một cảm giác khác thường trào dâng khắp người. Vân nhi còn chưa làm kê lễ, chỉ có nguyệt sự mà thôi. Nàng có biết chuyện nam nữ hay không?
“Tướng công, nóng quá, thiếp không được rồi. Chàng mau đánh ngất thiếp đi, nếu không thiếp sắp chết rồi, chưởng quỹ nói thật không sai, hợp hoa tán thật lợi hại.” Trầm Vân ấp úng đứt quãng nói xong, khi nghe được Hợp Hoa tán thân thể Hà Lăng Thiếu cứng đờ, Hợp Hoa tán? Gói thuốc kia là Hợp Hoa tán?...Hắn đã làm gì, tự mình sắc loại thuốc này cho Vân nhi uống…
Dứt lời Trầm Vân đè Hà Lăng Thiếu ở dưới người, tay nhỏ bé vội vàng vươn tới người Hà Lăng Thiếu… cởi quần hắn ra. Cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi từ từ…đến…liếm láp, nhất là ở…Đầu lưỡi quanh quẩn ở đó…từng vòng từng vòng liếm láp, hai tay nhỏ bé cũng không ngừng ở phía trên vuốt ve qua lại, Hà Lăng Thiếu không thể nói được đây là cảm giác gì, Vân nhi biết quá nhiều chuyện, dù tuổi tác so với hắn nhỏ hơn, nhưng về phương diện này… Hà Lăng Thiếu chưa từng làm chuyện đó với nữ tử nào. Hà Lăng Thiếu khó nhịn nhíu mày, ngẩng đầu lên, đưa tay muốn đẩy Trầm Vân. Nhưng đã không kịp nữa rồi… Trầm Vân đã cởi quần trong ra, cầm cái đó của Hà Lăng Thiếu…
“A” hai tiếng từ trong nhà vọng ra, Trầm Vân bị đau, còn Hà Lăng Thiếu thì kinh hãi.
Trầm Vân nhíu đôi chân mày, nằm trên ngực Hà Lăng Thiếu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng cong lên “Thượng, tướng công thượng.” Sau khi dứt lời, Trầm vân nằm bất động.
Trong nháy mắt Hà Lăng Thiếu đâm lao phải theo lao, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, nên làm thế nào đây? Suy nghĩ một lát, Hà Lăng Thiếu thở dài một tiếng, đưa tay vuốt tóc Trầm Vân “Vân nhi, nàng quá mức bưởng bỉnh, nếm phải đâu khổ rồi đúng không?” Dứt lời, Hà Lăng Thiếu muốn lật người. Trầm Vân cho rằng Hà Lăng Thiếu muốn đi, nóng nảy, thân thể nàng còn nóng. Thân thể nhỏ bé ngồi lên, đôi tay để trên hông Hà Lăng Thiếu… Dưới tác dụng của thuốc, Trầm Vân đưa tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve chính mình…
Vì giảm bớt khổ sở cho Trầm Vân, Hà Lăng Thiếu nắm chặt hông Trầm Vân, mới đầu hắn còn không dám. Cuối cùng qua từng tiếng từng tiếng khiêu khích yêu kiều của Trầm Vân Hà Lăng có chút chịu không nổi, sức lực lớn dần lên.
Thân thể Trầm Vân lại lần nữa ngã trên người Hà Lăng Thiếu, thân thể hướng lên người Hà Lăng Thiếu cọ xát, môi không ngừng dao động trong ngực Hà Lăng Thiếu, cuối cùng đi tới môi Hà Lăng Thiếu, cùng với hắn dây dưa. Hà Lăng Thiếu dần dần tiến đến cảm giác khác, một loại cảm giác chưa bao giờ có, cả thân thể như bị cái gì rung động, lý trí mất đi chỉ còn lại tình cảm, đôi tay mang theo khoái cảm chạy trên người Trầm Vân…thỉnh thoảng bấm một cái đổi lấy một chút yêu kiều ngâm nga của Trầm Vân.
Cuối cùng Hà Lăng Thiếu nhấc chân dùng sức đâm vào Trầm Vân, môi lưỡi cũng không ngừng liếm láp người Trầm Vân…Động tác mãnh liệt như vậy, không lâu sau cả hai người đều rên lên đạt đến cao trào.