Thà Làm Đãng Phụ

Chương 5.3

Trong nháy mắt đã hơn một tháng, từ sau khi Tể tướng cùng công chúa hồi cung thăm người thân, nguyên bản tình huống đối chọi gay gắt tựa hồ đã có chuyển biến tốt đẹp.

Tuy rằng Lận Viễn Ngạn như cũ vì việc nước mà làm lụng vất vả, thường xuyên ở trong thư phòng đi vào giấc ngủ, nhưng mỗi ngày đều tận lực cùng công chúa dùng bữa.

Trên bàn cơm cũng không trầm mặc như dĩ vãng, ngược lại thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười của công chúa, khẳng định là Tể tướng còn nói cái gì, chọc tân hôn thê tử không kiêng nể gì cười ha ha.

Mà Tể tướng cũng sửa thái độ lạnh lùng ngày xưa, thường thường cùng thê tử thảo luận thiên văn, nhưng ngẫu nhiên lại sẽ bởi vì một chút việc nhỏ mà tranh luận không thôi.

Thấy chủ tử nở nụ cười, hạ nhân cũng sẽ cười; Thấy chủ tử nhíu mày, hạ nhân cũng vụng trộm nhíu mày theo.

Tóm lại, từ sau khi Tể tướng cưới Công chúa, nguyện bản tướng phủ tôn trọng yên tĩnh liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một ngày sau giờ ngọ (11am-1pm), Lận Viễn Ngạn ngồi kiệu từ trong cung hồi phủ, xa xa chợt nghe thấy thanh âm nói cười của một đám trẻ nhỏ từ trong phòng hạ nhân truyền đến.

Hạ nhân trong phủ hơn phân nữa đã thành thân sinh con, hắn đối đãi hạ nhân cũng không có không tốt, chỉ cần bọn họ đủ trung thành thành thật, mang theo gia quyến hắn cũng không có ý kiến.

Cho nên phòng hạ nhân kia, ngày thường cũng có mấy tiểu quỷ lui tới, trong đó cũng bao gồm con của Trác quản gia Trác Tiểu Phúc.

Gần đây công vụ bận rộn, hắn đã có mấy ngày ngủ lại hoàng cung, cùng Hoàng Thượng Thái tử tham thảo quốc sự, thật vất vả hoàn thành được một giai đoạn công việc, một câu khẩu dụ Hoàng Thượng hạ xuống “Chớ vắng vẻ nữ nhi bảo bối của trẫm”, hắn rốt cục rảnh rỗi hồi phủ.

Tiếng đám tiểu hài tử kia cười đùa vốn cũng không thể khiến cho hắn hứng thú, nhưng là trong thanh âm hỗn loạn ấy lại có tiếng nói chuyện của Đoàn Ninh Thiện. Là hắn nghe lầm sao?

Mang theo vài phần nghi hoặc, Lận Viễn Ngạn lệnh cho kiệu phu ngừng kiệu, theo thanh âm, hắn lại thấy một màn – –

Đoàn Ninh Thiên mặc một thân y bào mộc mạc sạch sẽ, tóc dài cao cao búi ở sau đầu, ống tay áo sắn lên, cầm một cái bút vẽ gì đó trên tờ giấy trắng.

Bốn phía có bảy, tám đứa nhỏ nhìn chằm chằm giấy trắng, một lát công phu, trên giấy liền xuất hiện hai con chó con mèo con rất sống động. “Lão sư thật là lợi hại!”

Bọn nhỏ đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong mắt tất cả đều là ánh sáng hâm mộ cùng sùng bái.

Nàng đem bút vẽ đặt ở một bên, cười tủm tỉm giảng giải cho bọn nhỏ hai loại động vật này có đặc tính cùng thói quen gì, còn dạy bọn nó làm thế nào nuôi chó mèo, cùng với nên đối đãi như thế nào với mấy con động vật nhỏ…….

Lận Viễn Ngạn phát hiện chính mình trên mặt lại như có gió xuân,mỉm cười mê hoặc.

Gương mặt kiêu sa phóng túng trong trí nhớ kia, chẳng bao lâu sau, lại bất tri bất giác trở nên thanh thuần như vậy?

Ánh mắt sinh động, mỉm cười ôn nhu, tiếng nói mềm mại tốt đẹp, tuy rằng đang ở trong phòng hạ nhân, lại mặc vảithô xiêm y, mà khuôn mặt tươi cười đang đắm chìm trong ánh mặt trời kia, lại càng phát ra tôn quý bức người.

Nàng nhỏ nhẹ trả lời nhóm tiểu bằng hữu đề suất một cái lại một cái vấn đề nhàm chán, mà đám tiểu quỷ kia líu ríu, hoàn toàn đem nàng trở thành đại tỷ tỷ hiền lành dễ thân, không hề kiêng kị kéo ống tay áo của nàng, luôn mồm kêu nàng lão sư.

Không biết là tiểu quỷ nào mắt sắc, phát hiện sự tồn tại của hắn. “Đại nhân…..” Nhất thời, bảy, tám đôi mắt đen lúng liếng hoàn toàn nhìn về phía hắn, đương nhiên cũng bao gồm trong mắt mang ý cười của Đoàn Ninh Thiện.

Đám nhỏ kia nhìn thấy hắn, đều đứng dậy quỳ, ngập ngừng thỉnh an, khuôn mặt tươi cười vừa nãy nhất thời biến mất không thấy. Xem ra hắn ngày thường làm người hoàn toàn thất bại, nếu không mấy đứa nhỏ như thế nào lại sợ hắn như vậy.

Nhìn thê tử chuyên chú nghênh thị hắn, hắn cố gắn bảo trì biểu tình lạnh lùng, đem động dung cùng thưởng thức vừa nãy, toàn bộ che dấu.

“Hôm nay như thế nào lại có thời gian hồi phủ?” Triệu Tinh Nhung rõ ràng ngẩn người, ba ngày trước hắn bị Hoàng Thượng triệu tiến cung, nói là vài thị trấn ở đông bắc gặp tai họa, các đại thần đều bị tuyên tiến cung nghị sự.

Suốt ba ngày không thấy, trong lòng thật ra dị thường tưởng niệm.

Nhàn đến vô sự, nàng phát hiện mấy tiểu hài tử trong phủ ngày thường không có người trông nom, cũng không có biết chữ, liền quật khởi nổi lên dục vọng làm lão sư của bọn chúng.

Có lẽ là nàng trời sinh thích cùng tiểu hài tử tiếp xúc, lại thập phần hưởng thụ lạc thú dạy học, cho nên rất nhanh mấy đứa nhỏ liền không hề sợ hãi nàng.

Vài ngày ở chung, bọnnó đã có thói quen gọi nàng là lão sư.

Dù sao cũng đã bị phát hiện, Lận Viễn Ngạn đơn giản đi đến trước mặt bọn chúng, giơ tay nói: “ Đều đứng lên đi, về sau ở trong phủ không cần có nhiều quy củ như vậy.”

Bọn nhỏ đứng dậy, nhưng sợ hãi hắn là chủ tử, tất cả đều không dám lên tiếng, không dám nói lời nào.

Triệu Tinh Nhung thấy thế, không khỏi nhíu mày. Xem ra băng dày ba thước, Lận Viễn Ngạn khẳng định là ngày thường quá mức nghiêm túc, mới có thể đem tiểu hài tử dọa thành như vậy.

Cười hì hì nàng hơi cúi xuống, cười trấn an bọn nhỏ, “Tiểu Phúc, tiểu Lượng, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, hai đứa đại ca ca các ngươi, liền mang theo đệ đệ muội muội đi chơi được không?” Trải qua dạy dỗ của Triệu Tinh Nhung, chứng tự kỷ của Trác Tiểu Phúc đã có chuyển biến tốt. Thấy lão sư coi trọng mình như vậy, nó tự nhiên vui vẻ lĩnh mệnh.

Nhìn cao thấp một đám tiểu quỷ rời đi, Lận Viễn Ngạn mới hoàn hồn nhìn phía nàng. “Không nghĩ tới nàng có thể vẽ tranh.”

Này thật sự là ngoài dự kiến của hắn, tuy rằng đường cong đơn giản, lại dị thường sinh động.

Triệu Tinh Nhung cười ôn nhu. “Tranh vẽ rất nhiều thời điểm có thể nung đúc tâm linh, hơn nữa không phải bức tranh nào cũng có sắc thái giống nhau, tùy từng họa sĩ mà ý tưởng cùng tâm tình sẽ khác nhau.”

Vài năm học mỹ thuật tạo hình cùng tâm lý học cũng không phải là phí công, hơn nữa trải qua mấy ngày cùng tiểu bằng hữu tiếp xúc, nàng phát hiện tiểu hài tử cổ đại càng thêm tinh thuần đáng yêu, làm cho nàng thực muốn làm giáo sư của bọn chúng.

Thấy nàng nói đến mặt mày hớn hở, vẻ mặt tự tin, hắn nhịn không được muốn công kích nàng.

“Chẳng qua là một bức tranh mà thôi, làm sao có thể biểu đạt ý nghĩ nội tâm?” “Giốn như hình ảnh, nếu từ những người khác nhau vẽ ra, biểu đạt ra ý niệm cũng sẽ không giống nhau. Nếu chàng không tin, có thể tùy tiện vẽ, có lẽ ta có thể đoán được ý nghĩ nội tâm của chàng.” Thấy hắn cười có lệ, Triệu Tinh Nhung không khỏi chu môi đỏ mọng. “Như thế nào? Hay là chàng sợ?” Lận Viễn Ngạn hừ một tiếng, cầm lấy bút vẽ của nàng, ở trên giấy, tùy tiện vẽ mấy nét, hiện ra một con chim yến nho nho đang ăn sâu.

Chỉ là vài nét bút, hơn nữa vẽ cũng không rất thật, hắn nghĩ nhìn một cái, xem nàng có thể nhìn ra được cái manh mối gì.

Triệu Tinh Nhung đối với bức vẽ kia nghiên cứu một lát, mày liễu dài nhỏ hơi hơi nhíu lại, lập tức dùng một loại ánh mắt không thể tin được đánh giá hắn, làm hắn cả người không được tự nhiên.

“Nàng làm chi dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”

“Chàng muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, rõ ràng thiên hạ đều có thể nắm trong tay, mà vì sao chàng vẫn như cũ không vui?”

Lời nói của nàng làm hắn giật mình. “Có ý tứ gì?”

“Người khác nhau cho dù vẽ những bức tranh giống nhau, cũng sẽ hiểu hiện ám chỉ trong lòng ra ngoài khác nhau. Tựa như bức tranh chim yến ăn sâu này của chàng, sâu để ở trước mặt nó, mà nó lại chỉ nhìn chứ không ăn, này vẽ ám chỉ nội tâm chàng cô độc, chàng khát vọng được yêu, khát vọng tự do, khát vọng trên đời này có thể có người nhiệt tình chân ý đi che chở chàng, yêu thương chàng – -”

“Nói hươu nói vượn! Ta làm sao có thể có ý nghĩ ngây thơ như vậy?” Lận Viễn Ngạn đánh gãy lời của nàng, mà trong lòng lại vì giải thích của nàng mà ngạc nhiên.

Nàng sao lại lợi hại như thế, có thể vào thế giới nội tâm của hắn nhìn rõ ràng thấu triệt như vậy?

Triệu Tinh Nhung cũng không tức giận, tựa như đối đãi với một cái tiểu hài tử vô lễ bình thường, đối với hắn cười cười.

“Cõ lẽ là ta nói sai rồi, dù sao mặc kệ như thế nào, người muốn sống vui vẻ là quan trọng nhất.” Nàng cười cười vỗ vỗ vai hắn, “Hôm nay nếu trở về sớm như vậy, không bằng nếm thử tay nghề của ta như thế nào, cây ngô đản hoa canh, chàng có vừa lòng không.”

Giờ phút này Lận Viễn Ngạn tâm tình càng phức tạp.

Ninh Thiện, nàng càng lương thiện am hiểu ý người, ta…..ngược lại càng sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment