Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 19

Ta không còn tâm trí nào để làm thê tử của Văn Cảnh nữa, cũng không còn giả vờ làm một phụ nhân ba mươi mốt tuổi nữa.

Ta hóa thành Lưu Tiểu Nguyệt trước kia, yêu quái Bắc Sơn mặc áo trắng - thỏ yêu.

Ta sinh ra ở Bắc Sơn, vốn chỉ là một con thỏ bình thường.

Sau đó tình cờ ăn phải nửa viên tiên đan.

Ta vẫn luôn ở đó, khi gió núi nổi lên, thì ở cửa hang vê những viên thuốc nhỏ, hoặc là ngồi trên miếu thổ địa ngẩn người.

Ta nhìn vầng trăng lạnh lẽo kia, vô cùng khao khát có thể phi thăng thành tiên.

A đúng rồi, ta vốn còn có một đám bạn yêu quái.

Thế nhưng khi trở về nơi này, con chuột nhỏ trong miếu thổ địa run rẩy nói với ta rằng tất cả bọn họ đều đã chết, bị Liễu công tử ăn thịt.

Tiểu Hoa Yêu, Tiểu Hòe, bao gồm cả lão tiên sinh Hoàng gia luôn kiêu ngạo kia.

Tất cả yêu quái có chút tu vi ở vùng này, đều bị Liễu Vọng Khanh ăn mất nội đan.

Vì vậy đóa hoa bìm bìm kia đã héo tàn, không bao giờ nở nữa, cây hòe trước cửa hang của ta cũng c.h.ế.t khô.

Tiểu Hòe phải vất vả lắm mới mọc ra được tứ chi của con người.

Sắc mặt ta lạnh lùng, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Mắt ta đỏ ngầu như muốn trào m.á.u ra, ta nói với Thẩm Từ Sơn: "Tìm được hắn, chúng ta cùng nhau g.i.ế.c hắn!"

Địa hình Bắc Sơn phức tạp, nhưng ta biết Liễu Vọng Khanh ở đâu.

Hắn chiếm cứ một vách núi trên long mạch ở vùng đất bằng phẳng.

Năm xưa hắn và Nguyên Cơ cùng đến đây, chính là vì nhìn trúng vùng đất phong thủy này.

Đối với Thẩm Từ Sơn mà nói, tìm long mạch không phải chuyện khó, khó là ở chỗ Bắc Sơn hiện giờ mây đen dày đặc, sương mù bao phủ, tất cả đều bị bao trùm trong ma chướng của Liễu Vọng Khanh.

Ta hóa thành một con thỏ, cẩn thận đi về phía trước, dẫn đường cho Thẩm Từ Sơn.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy vách núi vạn trượng, cùng với con quái vật khổng lồ chiếm cứ trên đó.

Đó là một con quái vật gớm ghiếc.

Nó có sừng rồng, vuốt giao long, cùng với thân rắn.

Nó bị bao phủ trong sương mù đen, toàn thân đen kịt, đôi mắt dữ tợn, đồng tử dọc màu đỏ như máu.

Con quái vật thè lưỡi, nhìn thấy chúng ta cũng không hề bất ngờ.

Nó thậm chí còn cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo độc ác, chính là giọng điệu quen thuộc với ta.

Liễu Vọng Khanh nói: "Biết ngay là ngươi sẽ đến mà, ta đã đợi từ lâu rồi." ‘

Nó rõ ràng là đang nói chuyện với ta.

Ta dùng một chân thỏ chống xuống đất, hóa thành hình người, sau đó đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nó.

"Lưu Tiểu Nguyệt, ngươi là một con thỏ xấu xa, cha ngươi cũng là một con thỏ xấu xa, ta thật sự rất ghét loài thỏ. Nếu không phải cha ngươi cướp đi nửa viên tiên đan của ta, ta đã sớm cùng Nguyên Cơ hóa rồng phi thăng rồi, sao có thể rơi vào kết cục nhập ma như ngày hôm nay."

Ta không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt nó: "Tiên đan của ngươi, chẳng phải cũng là cướp từ tay con khỉ đó sao? Các ngươi còn g.i.ế.c c.h.ế.t nó, tại sao các ngươi có thể cướp, mà cha thỏ của ta lại không thể cướp? Đây là đạo lý gì chứ?"

"Loài thỏ đáng chết! Loài thỏ đáng bị g.i.ế.c sạch!" Nó đứng trên vách núi gào thét, há cái miệng đầy m.á.u về phía ta, mắt như muốn nứt ra: "Một con thỏ cũng muốn thành tiên, thật nực cười! Sự tồn tại của các ngươi là để cho chúng ta ăn no, vậy thì phải run rẩy mà làm một con thỏ, đó mới là ý nghĩa tồn tại của các ngươi! Đó mới là số phận mà các ngươi đáng phải nhận!"

"Liễu Vọng Khanh, ngươi điên rồi sao?" Ta cười nhạo một tiếng: "Đều là súc sinh cả, phân chia cao thấp làm gì. Trời đất nuôi dưỡng vạn vật, số phận của ta nên do trời đất quyết định, nào đến lượt ngươi, một con quái vật ngay cả rắn mẹ cũng ăn mà lên mặt dạy đời."

Liễu Vọng Khanh hoàn toàn bị chọc giận.

Thân thể nó dựng đứng lên, với khí thế sấm sét lao về phía ta, há to miệng muốn nuốt ta vào bụng.

Ta không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn nó, cho đến khi bị nuốt vào trong bụng.

Đây là kế hoạch của ta và Thẩm Từ Sơn ngay từ đầu.

Liễu Vọng Khanh bây giờ, cho dù hai chúng ta liên thủ, cũng chưa chắc có thể đánh bại nó.

Nhưng nó đã sa vào ma đạo, nhất định phải chết.

Trên vách núi chất đầy xương trắng, có xương động vật, cũng có xương người.

Ta mang theo năm đạo bùa của Thẩm Từ Sơn, bị nó nuốt vào bụng.

Thẩm Từ Sơn ở bên ngoài thi pháp, sẽ biến năm đạo bùa đó thành sấm sét, đánh cho nó mất hết pháp lực.

Việc này chỉ có ta làm được, bởi vì ta là yêu quái, có thể miễn cưỡng sống sót trong bụng nó, tìm được vị trí nội đan của nó.

Ta và Thẩm Từ Sơn đều ôm quyết tâm liều chết.

Nếu may mắn, ta có thể chống đỡ lâu hơn một chút, tránh được lôi kiếp kia.

Nhưng cơ hội này rất mong manh, dù sao cũng là ở trong bụng Liễu Vọng Khanh.

Bắc Sơn ngày hôm đó, ta nghĩ sau khi mây đen kéo đến, nhất định sẽ có mưa to tầm tã, gột rửa sạch sẽ mảnh đất này.

Rất nhiều năm sau, biết đâu lại có hoa yêu, cây hòe thành tinh, và một lão tiên sinh Hoàng gia kiêu ngạo.

Những điều đó, đối với ta rất quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment