Rồi chúng ta lăn đến trước mặt một lão tiều phu đang đốn củi trên núi.
Lão bá đã ngoài sáu mươi tuổi giật mình hoảng hốt, nhưng không hề do dự, vung d.a.o c.h.é.m bay đầu Liễu Vọng Khanh!
Nhưng lão không ngờ rằng, đầu rắn bị chặt đứt vẫn có thể bay lên, ngoạm vào người lão một cái thật mạnh...
Lão bá nhanh chóng ngã gục xuống đất chết.
Đầu và thân rắn của Liễu Vọng Khanh không ngừng quằn quại trên mặt đất, điên cuồng tìm cách nối liền lại với nhau.
Linh cảm thấy Nguyên Cơ sắp đến, ta cố gắng kéo lê thân thể tàn tạ chạy về hang động.
Ta bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh nhiều ngày.
Khi tỉnh lại, tiểu yêu hoa và hòe tinh nói cho ta biết Liễu tướng công đã chết.
Hắn bị người ta c.h.é.m đầu, rồi bị Nguyên Cơ mang về động phủ.
Yêu quái tu luyện nghìn năm, nếu bị chặt đầu, chỉ mất hết tu vi chứ không đến nỗi mất mạng.
Nhưng nghe nói Nguyên Cơ đã ăn thịt hắn.
Vài tháng sau, núi Bắc Sơn chìm trong mưa gió, mây đen bao phủ.
Yêu quái trong rừng run sợ trước cơn thịnh nộ của Nguyên Cơ.
Nàng ta như phát điên, điên cuồng tìm kiếm thức ăn để bồi bổ.
Chuyện này cuối cùng đã kinh động đến một vị đạo sĩ áo xanh.
Vị đạo sĩ này trông còn khá trẻ, tên là Thẩm Từ Sơn.
Nhưng bản lĩnh của hắn lại hơn người, ngay cả yêu quái lợi hại như Nguyên Cơ cuối cùng cũng bị hắn thu phục.
Sau cơn mưa, rừng cây xanh tốt, măng xuân nhú lên, gió mát hiu hiu.
Hắn đứng trong đình, lau chùi thanh kiếm, dáng người thẳng tắp.
Ta nấp sau cây, lén lút nhìn hắn.
Hắn phát hiện ra ta, quay đầu lại mỉm cười, giọng nói trêu chọc: "Ra đây đi, tiểu yêu quái."
Ta dè dặt ló đầu ra: "Vậy, huynh đừng ra tay nhé."
"Yên tâm, ta không ra tay đâu."
Thẩm Từ Sơn là đệ tử của Trang thiên sư ở núi Mân Sơn, đất Thục.
Hắn nói mình chỉ đi ngang qua đây, cảm nhận được tà khí nên mới lần theo dấu vết mà đến.
Hắn rất hay cười, hàm răng trắng sáng, dung mạo tuấn tú, nhìn qua là một đạo sĩ lương thiện.
Ta nói với hắn: "Huynh thật lợi hại, Nguyên Cơ là yêu quái mạnh nhất vùng này, vậy mà huynh đã thu phục được nàng ta."
Hắn xua tay: "Tại hạ không bằng các vị sư huynh đồng môn, lần này chỉ là tình cờ mà thôi, chẳng có gì đáng nói."
Biết hắn đang khiêm tốn, ta nghiêm túc nói: "Tiểu sư phụ, ta là yêu quái tốt, một lòng tu luyện, chưa từng làm điều ác."
Nghe vậy, hắn mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Ta biết, vạn vật đều có linh tính, ta một lòng hướng đạo, cũng chỉ trừ gian diệt bạo."
Hai chúng ta, một người một thỏ, trò chuyện đến khi hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời.
Cuối cùng, hắn nói phải đi rồi.
Ta lưu luyến không nỡ, bèn hỏi: "Tiểu sư phụ, ta đã tu luyện ở đây rất nhiều năm, huynh nói xem khi nào ta mới có thể thành tiên? Liệu ta có thể thành tiên không?"
Thẩm Từ Sơn có vẻ như không biết trả lời thế nào, hắn gãi đầu, rồi trầm ngâm một lúc: "Ta không biết khi nào cô nương mới đắc đạo, nhưng sư phụ ta từng nói, mọi thứ đều đã được sắp đặt, chỉ cần chúng ta có niềm tin, dứt bỏ mọi ràng buộc, nhìn nhận sự thật, buông bỏ mọi ân oán ở trần thế, thì ắt sẽ tìm được đạo của riêng mình."
Ta vẫn không hiểu "đạo" mà Thẩm Từ Sơn nói có liên quan gì đến việc thành tiên của ta.
Nhưng năm chữ "buông bỏ mọi ân oán" thì ta hiểu.
Núi Bắc Sơn không còn Liễu Vọng Khanh và Nguyên Cơ, oán hận của ta ở trần gian đã được hóa giải.
Nhưng chữ "ân" này thì ta vẫn chưa trả được.
Nửa năm sau, ta niêm phong ba hang động của mình, rồi xuống núi.
Lần đầu tiên ta gặp Văn Cảnh, khi ấy cậu bé mới lên tám.
Một đứa trẻ đáng thương từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được ông nội nuôi nấng.
Ngôi làng dưới chân núi, ba gian nhà tranh vách đất cũ kỹ, sân vườn sau cơn mưa ẩm ướt, cỏ dại mọc um tùm, rêu xanh phủ kín.
Cậu bé ló đầu ra từ sau cánh cửa, mái tóc rối bời, nhìn ta với vẻ vừa cảnh giác vừa hoang mang.
"Ngươi nói ngươi là ai?"
"Ta là Lưu Tiểu Nguyệt, biểu tỷ xa của ngươi. Ông nội của ngươi là Văn Tam Thừa, ta phải gọi ông ấy một tiếng biểu ông ngoại. Ta là họ hàng với nhà ngươi ở Giang Lăng."
"Nhưng nhà chúng ta không có họ hàng nào ở Giang Lăng cả."
"Sao lại không có? Ngươi còn nhỏ, biểu ông ngoại chưa nói cho ngươi biết thôi. Mau cho ta vào nhà đi, ta đi đường xa, khát nước lắm rồi."
Ta đẩy cửa bước vào, cậu bé vẫn còn đang do dự, ta đã đi vào trong sân.
Ta đưa mắt nhìn xung quanh, cậu bé lẽo đẽo theo sau.
"Trong nhà chỉ có mình ta thôi, ông nội ta năm ngoái lên núi đốn củi bị rắn cắn c.h.ế.t rồi. Cho dù ngươi có là họ hàng, thì giờ ngươi đến cũng đã muộn, không gặp được ai đâu."
Ta giả vờ kinh ngạc, thở dài một tiếng, rồi đưa tay xoa đầu cậu bé: "Không sao, ta đến thăm ngươi cũng tốt."
Có vẻ cậu bé không quen bị xoa đầu, bèn lúng túng quay mặt đi.
Mặt mũi cậu bé lấm lem, lại có vẻ ửng đỏ khác thường.
Ta đưa tay sờ trán, quả nhiên là đang sốt cao.
"Ngươi bị sốt rồi, đã đi khám đại phu chưa? Có uống thuốc chưa?"
"Không cần, đắp chăn ngủ một giấc là khỏi." Cậu bé mím môi, cúi đầu xuống, không nhìn ta.