Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1008

Chương 1008
Chương 1008

“Ở bên trong một thủ đô núi cao lưng tựa dãy núi, mặt hướng bình nguyên, cuộc sống của hai vị tiểu công chúa đáng yêu hoạt bát, hai người cực kỳ thân thiết, như hình với bóng, cho dù đi đến đâu, đều có thể khiến cho dân chúng chăm chú nhìn và reo hò.”

“Đáng tiếc ngày vui không dài, vào năm mười bốn tuổi, chị gái thức tỉnh thành phù thủy -- đây vốn không phải chuyện lớn gì, sở dĩ mọi người có thể ở khu vực hiểm trở này định cư, không tách khỏi quan hệ được phù thủy trợ giúp. Vấn nằm ở chỗ, năng lực chị gái đạt được quái dị như thế, không khỏi không làm cho nàng trở nên càng thêm sáng rọi động lòng người, ngược lại phá hủy khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng.”

“Đôi tai rộng của nàng dần dần suy thoái, đỉnh đầu dài ra đôi tai nhọn lông xù , ngón tay biến dài hơn nữa bộ lông khó mà cạo sạch bao trùm, ngay cả khuôn mặt cũng lờ mờ có chút không giống nhân loại.”

“Chưa từng có ai gặp qua phù thủy như vậy, ngay cả đạo sư cung đình cũng không dám xác nhận, đây là từ thức tỉnh gây ra.”

“Không biết ai mở đầu trước, nhưng theo trạng thái của trưởng công chúa không có chút chuyển biến tốt đẹp, trong cung dần dần xuất hiện cách nói ‘Nguyền rủa’.”

Cho nên ta cần sắm vai chính là chị gái phải không? Lorga nhịn không được sờ mặt mình, hoàn hảo... Hai cái má cũng không mọc ra lông tơ.

Nhưng mà miêu tả của đại tù trưởng cũng quá đáng sợ, bởi vì nàng nhiều lần sử dụng năng lực mới biến thành dáng vẻ này, nếu mới vừa thức tỉnh liền có chiều hướng phi nhân hóa, không gặp phải những người khác bài xích và căm hận mới kỳ quái đó.

Có lẽ ở đây nên sửa lại một chút?

Lang nữ lăn qua, thay đổi tư thế thoải mái hơn, hưng trí dạt dào mở ra trang tiếp theo.

“Cho dù em gái không chút để ý sự biến hóa của chị gái, nhưng bản thân chị gái cũng cảm nhận được sự tăng trưởng sức mạnh trong cơ thể-- luồng sức mạnh này mạnh mẽ như thế, dường như khó có thể nắm trong tay. Vì để không tổn thương em gái, nàng không cố ý xa cách đối phương, cũng nhốt mình tại nơi sâu trong vương cung.”

“Giữa hai người không nói chuyện xuất hiện rạn rứt.”

“Mà khoảng cách này đã là bốn năm.”

“Thẳng đến mùa đông năm em gái mười sáu tuổi, biến cố đột nhiên giáng xuống .”

“Một vương tử dị quốc đi vào thủ dô núi cao, nói phải cưới tiểu công chúa làm vợ. Đoàn xe của hắn ở ngoài thành ước chừng đủ xếp ra năm dặm; thủ hạ của hắn tôn xưng hắn là người đứng đầu thế giới; vàng bạc châu báu trên người hắn còn chói mắt hơn mặt trời; bề ngoài của hắn lại có thể làm cho thiếu nữ toàn thành nhìn không dời mắt.”

“Quốc vương vui vẻ, ở vương cung tổ chức yến hội long trọng, chiêu đãi vị khách quý phương xa này.”

“Tất cả quý tộc đều khen ngợi hắn, cho rằng tiểu công chúa nếu có thể gả cho người như vậy, chắc chắn sẽ đem đến cho Sơn Nhạc của cải và phồn hoa vô thượng.”

“’Ta không đồng ý!’”

“Đúng lúc này, trưởng công chúa rất lâu chưa lộ diện đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh yến hội.”

“Nàng không cách nào ngồi nhìn em gái cứ như vậy bị người cướp đi.”

“Nhưng mà xa cách bốn năm lại làm cho em gái sinh ra do dự.”

“Dưới sự đau lòng và thất vọng, cuối cùng sức mạnh của nàng không khống chế được, không chỉ quét đại sảnh đến lộn xộn, còn đả thương vương tử dị quốc, cũng chạy ra khỏi thủ đô núi cao.”

A... đồ ngu này, Lorga không khỏi đỡ trán, nhưng năng lực cũng sẽ không càng giấu càng thành thục, trưởng công chúa nhất định là thiếu luyện tập, mới có thể lúng túng với sức mạnh như vậy. Nếu là nàng, tất nhiên sẽ khiến phụ vương tạo ra trường luyện võ, mỗi ngày ngâm mình ở bên trong so tài với người ta, như vậy mới có thể thật sự dần trưởng thành.

Giống như sau năm thứ hai nàng thức tỉnh, có thể dùng cánh tay hình dạng sói cầm ly nước mà không đến mức bóp nát nó.

Ngay từ đầu Lorga chỉ dự định qua loa lật xem một lần, nhưng lúc nhìn thấy chỗ này, nàng phát hiện bản thân không ngừng đắm chìm vào, hơn nữa đã không kịp đợi muốn biết chuyện phía sau.

“Sau khi chị gái rời khỏi vương đô, mở ra tất cả trói buộc của mình, cũng dưới biên độ tăng trưởng ma lực của ngày thành niên, biến thành một con cự lang chân chính. Đồng thời, nàng cũng phát hiện chỗ quỷ dị của vương tử dị quốc. Rõ ràng là dưới mùa đông tuyết bay đầy trời, đoàn xe dài thăm thẳm đó lại không để lại bất kì dấu bánh xe nào, cho dù màn đêm buông xuống, cả khu vực rộng lớn đều bị cái lạnh thống trị, trong toa xe cũng không có một ánh đèn, giống như chờ ở bên trong đều không phải là nhân loại.”

“Bên kia, em gái cũng ý thức được sai lầm của mình -- trên thế giới này thứ duy nhất nàng không muốn mất đi, đó là chị gái của nàng. Dưới sự trợ giúp của đồng bọn là một con bồ câu và một con cá, nàng trốn khỏi vương cung, muốn tìm trưởng công chúa rời đi về.”

“Nửa đường, nàng và vương tử đuổi theo oan gia đụng đầu, sau khi thấy ngăn cản không có hiệu quả, vương tử cũng không che dấu nữa, kéo xuống ngụy trang trên người, lộ ra bộ mặt thật vốn có -- một vị lãnh chúa ma quỷ âm hiểm mà giả dối. Nó đắc ý giải thích ngọn nguồn nói: thủ đô núi cao dễ thủ khó công, nếu có thể từ nội bộ mở ra phòng tuyến, đại quân ma quỷ có thể thừa cơ mà vào, cũng thông qua mật đạo giữa núi của thành phố, trực tiếp cắm lưỡi đao vào hạch tâm nội địa mà nhân loại ở. Mà giờ phút này, thủ hạ của nó ẩn náp trong đoàn xe ảo giác, đang chậm rãi thông qua cửa thành mở rộng, cho dù nhân loại giãy dụa như thế nào nữa, đều đã đã quá muộn!”

“Tuy rằng em gái bị bắt đi, bồ câu lại nghe trộm được tin tức kinh người này, cũng nói cho chị gái biết. Trưởng công chúa không chút do dự quay người giết về, xông vào trong thành phố hỗn chiến, trợ giúp vệ binh từng chút bẻ lại thế yếu, cuối cùng cũng mang theo mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ đánh vào vương cung.”

“Cuối cùng quyết chiến giữa lãnh chúa ma quỷ và phù thủy Wolfheart bùng nổ.”

“Trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, cuối cùng trưởng công chúa giết chết kẻ địch, cứu vớt em gái và vương quốc, nhưng bản thân cũng bởi vì thương thế quá nặng mà qua đời. Sau khi nhị công chúa tiếp nhận vương vị ở trong thành xây dựng một pho tượng, dùng để kỷ niệm chị gái của mình. Đoạn câu chuyện cảm động lòng người sâu sắc này cũng bị thế nhân khắc ghi, cũng truyền thừa qua từng thế hệ...”

Lorga khép lại kịch bản, sờ cổ có chút tê, thở phào một cái.

Nàng cảm thấy sự thỏa mãn tự đáy lòng!

Không hề nghi ngờ, ở trong mắt đại tù trưởng, mình đã là một võ giả kiệt xuất -- không chỉ có thể bảo vệ bạn bè, cuối cùng cố gắng xoay chuyển tình thế, đơn thương độc mã cứu toàn bộ quốc gia, loại khen thưởng này quả thực làm cho cái đuôi của nàng cũng nhịn không được dựng lên.

Về phần kết cục cùng kẻ địch đồng quy vu tận, nàng cũng không chút để ý, tử trận sa trường vốn là là một loại vinh dự, kẻ địch càng mạnh, phần vinh dự này càng cao. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là trưởng công chúa trong câu chuyện thiếu một vị tiểu thư Nanawa.

Nhưng mà trong kịch vẫn có mấy chỗ không thể lý giải.

Ví dụ như vì sao chị gái có thể bởi vì em gái xuất giá mà thất hồn lạc phách? Khi đó kẻ địch chưa lộ ra dấu vết, đối mặt với đối tượng kết hôn ưu tú như thế, thấy thế nào đều hẳn là chúc phúc mới đúng chứ?

Còn có lãnh chúa ma quỷ cũng vậy, trực tiếp bắt Nhị công chúa về không được à, phải giải thích mục đích rành mạch, giống như sợ đối phương nghe không đủ hiểu, thật sự là sơ suất quá.

Nhưng... quan tâm nó làm gì.

Nếu đồng ý với đại tù trưởng rồi, cứ nghiêm túc diễn kịch -- không đúng, ma ảnh tốt là được. Về phần huấn luyện... buổi tối nửa tháng nữa cũng không muộn.

Lorga đắc ý vươn vai một cái, mang theo ý cười tiến vào mộng đẹp.

Bình Luận (0)
Comment