Lightning và Macy chậm rãi đáp xuống tầng thượng nhà phù thủy.
Đóng lại cánh cổng sau của hành lang, gió lạnh gào thét mới bớt đi không ít, chỉ còn lại vài tiếng suỵt suỵt chui vào từ khe hở.
- Hà, tóc đều ướt đẫm rồi gù.
Bồ câu vẩy bông tuyết dính trên người, lại lần nữa hóa thành hình người. Cánh chim giãn ra hai bên sườn, cuối cùng biến thành cô gái tóc trắng dài đến gót chân. Rõ ràng nhìn qua và sờ vào đều vô cùng mềm mại, đầu tóc cô gái lại không bị gió mạnh thổi thành mớ đay rối mà giống áo khoác bao quanh nàng, giống như một đám bông.
Nhưng mà bởi vì bị nước tuyết thấm ướt, tóc của nàng có vẻ có hơi ảm đạm, cũng mất đi cảm giác tung xõa ngay từ đầu.
- Ừ, ngươi đi tắm trước đi, đỡ bị cảm lạnh.
Lightning tháo xuống bịt mắt thông khí, nhìn liếc ra ngoài cửa một cái -- khí hậu của Tà Ma Chi Nguyệt thất thường như vậy, vừa rồi còn chỉ là tuyết nhỏ bay xuống rải rác, bây giờ đã là gió tuyết đan xen. Trong đất trời tất cả đều là tuyết rơi lớn bằng bàn tay, buổi huấn luyện khôi phục cũng không thể không tạm thời bỏ dở.
- Ngươi không đi tắm cùng ta sao?
Macy kinh ngạc hỏi.
- Không phải bệ hạ nói miệng vết thương nên cố gắng giữ cho khô ráo, không tiếp xúc với nguồn nước sao?
Lightning nhún vai hỏi ngược lại.
- Cho nên ta dùng nước ấm lau người là được rồi, dù sao áo khoác này cũng sẽ không làm nước tuyết thấm vào.
- Thì ra là thế!
Nàng đẩy tóc mái dính vào trước mặt, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng.
- Vậy ngươi chờ ta tắm xong rồi giúp ngươi chà. Ngày trước Ashes thường khen ta chà lưng vô cùng thoải mái, còn không cần khăn lông đó gù!
- Ờm… Vậy lau như nào?
- Giống như vậy nè gù.
Nàng nắm hai bím tóc dài lên, làm động tác vòng tròn.
- Ta từ chối.
Lightning trợn trắng mắt.
- Nếu là khăn lông thì ta còn có thể suy sét -- tóm lại ngươi đi nhanh đi.
- Ờ!
Đợi sau khi Macy mang theo bồn tắm chạy về phía thành bảo, Lightning xoay người đi vào phòng ngủ một mình.
Khóa cửa phòng xong, nàng dựa vào ván cửa, vươn tay phải của mình ra.
Cho tới bây giờ, đầu ngón tay vẫn không ức chế được sự run rẩy, thật giống như là không chịu sự khống chế của nàng.
Nàng không khỏi nở một nụ cười chua xót.
Chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh ma quỷ túm lấy nàng. Trải qua khôi phục trong mấy ngày này, sợ hãi cũng không rời xa khỏi nàng mà gieo sâu vào lòng nàng -- Tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên mà Lightning gặp phải.
Cho dù là đối mặt với bệ hạ Roland cũng được, người trong thám hiểm đoàn cũng thế, nàng đều cố gắng hết sức giả vờ thành dáng vẻ nhẹ nhàng “vết thương nhỏ như này cũng không có gì ghê gớm”. Mà chỉ thảo luận về vết thương cũng không thể phát hiện được sự khác thường của nàng. Nhưng trên thực tế, chỉ có nàng biết tình trạng của bản thân rốt cuộc đã không ổn tới mức nào.
Để một mình Macy đi tắm rửa cũng là sợ hãi đối phương nhìn ra chuyện này -- nhìn ra vị này tự xưng là nhà thám hiểm bất phàm thực tế yếu ớt, bất kham bao nhiêu!
Lightning dần dần ngồi trượt xuống đất, vùi đầu vào trong gối.
Cho dù Phyllis an ủi nàng, nói là kẻ địch rất có thể có được năng lực cùng loại với Heart Dread Demons, có thể thông qua ánh mắt làm sợ hãi. Nhưng nàng biết đây cũng không thể trở thành cái cớ. Phù thủy có sức chống cự khá cao với tâm trí ảnh hưởng bản thân, càng miễn bàn đã đi qua lâu như vậy. Macy lúc ấy cũng ở trong phạm vi ảnh hưởng của đối phương, nhưng biểu hiện của nàng thật sự hơn mình rất nhiều.
Nếu chỉ là sợ hãi thì cũng không có gì.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi vốn từ không biết, trừ phi người có thể trở thành không gì không biết, nếu không thì không thể tránh khỏi sợ hãi.
Mấu chốt ở chỗ sau khi sợ hãi.
Cảm xúc qua đi lâu như vậy căn bản sẽ không làm nàng bối rối lâu, ngược lại sẽ kích lên tâm lý đấu tranh của nàng -- nàng cũng vẫn luôn cho rằng không có thứ gì có thể thực sự dọa bản thân.
Nhưng lần này, Lightning lại phát hiện trong lòng chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Đừng nói là đấu tranh, tình cảnh lúc đó ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ lại.
Buổi huấn luyện khôi phục hôm nay từ đầu tới cuối đều quanh quẩn ở phía đông thành Neverwinter, không vượt qua tường thành nửa bước. Nguyên nhân không phải bởi vì năng lực hay là cơ thể mà bởi vì nàng sợ hãi cánh đồng tuyết nhìn không thấy đáy -- Đất dưới chân dường như biến thành vách đá thiên nhận, mà phía chân trời bên cạnh giống như vết nứt nuốt hết tất cả. Riêng là nhìn từ phương xa, nàng cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy tỏa ra từ đáy lòng.
Không phải nàng bại bởi ma lực của ma quỷ mà là bị sự tà ác và cường đại của đối phương kinh sợ. Tựa như con mồi gặp kẻ vồ mồi, loại sợ hãi này tạo thành ảnh hưởng càng nghiêm trọng hơn so với ma lực, thậm chí gây trở ngại tới việc bay của nàng.
Lightning dần dần ôm chặt lấy đầu gối của mình.
Cái gì mà đoàn trưởng thám hiểm đoàn, nàng chỉ là một người nhát gan mà thôi!
Nếu Thunder còn ở bên người nàng thì sẽ làm như thế nào? Đối với hắn là một người vượt qua vô số hải vực nguy hiểm, tình huống như vậy nhất định sẽ có biện pháp đối phó đi?
- Cha…
Nàng không khỏi nỉ non.
- Ta nên làm gì mới tốt đây?
Đoạn phía nam của rừng rậm Dodge, trạm điểm rừng số Không.
Đây cũng là trạm đầu của tuyến đường sắt man hoang.
Nghiên cứu thành công đầu máy xe lửa hơi nước, việc khai phá rừng rậm của thành Neverwinter sẽ tăng vọt lên một bước -- Từ bó củi đến lương thực, thậm chí là mỏ than ở gần núi tuyết đều đã bao hàm ở trong phương án quy hoạch tuyến đường. Chờ đến năm sau, dân cư nguyên bản ở chỗ này ít đến, dã thú khắp nơi biển rừng Volvo sẽ trở thành một đống kho báu chân chính.
Nhưng hiện tại, đường sắt vẫn chỉ xây vì một mục đích.
Đó là chiến tranh.
Khu vực xung quanh nhà ga đã bị Đệ Nhất Quân phong tỏa, chờ đợi bệ hạ thí nghiệm vũ khí mới.
Iron Axe đương nhiên cũng là một phần trong đó.
Hắn vẫn nhớ rõ như cũ tình cảnh bốn năm trước đi theo bệ hạ tham dự nổ thử thuốc súng đen. Khi đó hắn chỉ là một tên thợ săn bé nhỏ không đáng kể, còn coi thuốc súng trở thành lửa trời phạt. Nổ vang rung trời dường như mở ra cho hắn một cánh cổng chưa từng gặp trước đây. Cũng bắt đầu từ ngày đó, vận mệnh của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện giờ làm người chỉ huy Đệ Nhất Quân Greyfort, Iron Axe đương nhiên sẽ không giống trước kia bị động tham dự vào trong thí nghiệm. Hắn đã sớm biết thứ phải đối mặt hôm nay là gì -- Trên thực tế, đó cũng không thể tính là một vũ khí “mới” chân chính. Hai bộ phận chủ yếu của nó là: đại bác và xe lửa đều đã bày ra trước mặt mọi người, mới mẻ chắc chắn là chưa đến mức độ đó. Cũng chính vì như vậy, hắn cho rằng lần thí nghiệm này cuối cùng cũng có thể thu hồi sự kinh ngạc, lấy tâm trạng khá bình tĩnh vượt qua.
Vốn nên như vậy mới đúng.
Hắn dù sao cũng là trọng thần của bệ hạ Roland. Bất cứ thời điểm nào đều nên trấn định tự nhiên, chẳng sợ quay lưng về phía thiên lôi địa hỏa mặt cũng phải nở nụ cười, giống như bản thân bệ hạ vậy…
Nhưng theo tiếng còi hơi dài, vũ khí mới chậm rãi chạy ra từ trong gara ra, Iron Axe phát hiện mình hoàn toàn sai rồi.
Xe lửa đã hoàn toàn không còn dáng vẻ như nhìn thấy lúc đầu -- Trên dưới toàn thân nó bị tấm thép đen nhánh vây quanh, chỉ lộ ra nửa cái bánh xe phía dưới. Hình dạng này ngăn nắp, có góc có sừng, nhìn từ chính diện cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, hình thành sự đối lập rõ ràng với cảnh tuyết xung quanh.
Nó tuyệt đối không lương thiện.
Chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ hiểu đạo lý này.
Bệ hạ thường nói, máy móc là một loại đồ vật mỹ diệu. Hắn vẫn luôn không quá hiểu, nhưng khi nhìn thấy sương trắng phun ra từ đỉnh xe và giữa vòng tròn, lướt qua mặt bọc giáp che kín đinh tán chỉnh tề, Iron Axe bỗng nhiên hơi hiểu được ý của câu nói này.
Cự thuyền sắt thép cũng làm người chấn động, nhưng so với hàng xe lửa trước mắt này lại mất đi một chút sức cuốn hút.
Bởi vì nó không chỉ là một bộ máy móc.
Càng là một bộ vũ khí tràn ngập ý giết chết quét sạch.