Hai ngày sau.
Thành Neverwinter ở Greyfort.
- Tình huống hiện giờ chính là như vậy…
Ashes thuật lại kỹ càng quá trình chiến đấu một lần:
- Đợi đến khi lửa lớn tắt rồi, Lightning đã tìm kiếm về phía Bắc chừng một trăm kilomet, phát hiện ra một ít dấu vết mà kẻ địch đã lưu lại. Căn cứ vào phân tích hiện trường, chắc là dấu vết tạo thành khi nhện quỷ xuyên qua rừng rậm, số lượng không nhiều lắm, đại khái chừng ba bốn con.
Bởi vì thông tin trong rừng rậm bị gián đoạn, mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau Roland mới biết được tin tức Foliage bị tập kích, sáng sớm hôm sau nữa hắn lập tức kêu Tilly và Wendy điều khiển Seagull đến ga cuối cùng, đón người có liên quan trở về Neverwinter.
Ashes còn tốt, nhìn như không bị tổn thương gì cả, nhưng Foliage lại được người khiêng xuống máy bay.
Trong cái rủi còn có cái may là Nightfall đã gieo hạt giống cộng sinh ở trong cơ thể nàng, cho dù Foliage luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng vẻ mặt của người cộng sinh chưa lộ ra ra nhiều thống khổ lắm, như vậy cũng có ý nghĩa rằng, tiêu hao về mặt tinh thần của Foliage còn lớn hơn tổn thương thực chất nhiều lắm.
Roland dằn tạp niệm xuống, dời tầm mắt lên trên bản đồ lớn trên bàn làm việc.
Toàn bộ trận tập kích đã thành một bức tranh rõ ràng ở trong đầu hắn.
Thống soái ma quỷ thật sự chú ý đến sự khác thường của rừng rậm Dodge, dù sao đường ray xe lửa có đường rẽ từ đây, một đường kéo dài thẳng về phía Taquila. Nhưng nó không lựa chọn tấn công chiến hào và lưới sắt của ga cuối cùng, lại lập tức đặt mục tiêu lên trên người phù thủy.
Một nhóm nhỏ di chuyển trong khoảng cách gần năm trăm kilomet, từ phế tích Taquila chạy đến rừng rậm phía Bắc, hành quân đường dài như thế nhất định không có khả năng chống đỡ được đến khi chiến đấu với lực lượng chính, nói như vậy, ngoài gánh vác nhiệm vụ phóng hỏa thì những nhện quỷ đó còn lưng mang lượng lớn hộp Red Mist. Từ trên ý nghĩa nào mà nói, đó chính là một trận tác chiến cơ động hóa của kẻ địch.
Phóng hỏa đốt rừng chẳng qua chỉ là ngụy trang hấp dẫn sự chú ý của phù thủy, bây giờ nghĩ lại, mặc kệ có nhằm vào hỏa công sắp đặt sách lược khẩn cấp hay không, người khống chế của rừng rậm đều có khả năng rất lớn ở lại tại chỗ, chú ý từng bước phát triển của thế cục, mà kẻ địch đã nắm lấy chính là một khắc này.
Đại khái ở trong mắt ma quỷ, chính là Foliage hỗ trợ tiếp viện hậu cần của Đệ Nhất Quân.
Chỉ cần giết được người khống chế rừng rậm, có thể giải trừ nguy cơ của tiền tuyến, khiến nhân loại không chiến mà lui.
Tuy rằng ý đồ có chút lệch lạc, nhưng có thể tính kế đến một bước này thì đã chứng minh được rằng trình độ hiểu biết về ma lực của ma quỷ đã đoán trúng chuẩn xác hình thái năng lực của Foliage, cũng làm ra công kích tiêu diệt thủ lĩnh mang tính nhằm vào, bằng vào lực lượng cá nhân tập kích bất ngờ khoảng cách dài, tính toán cả thời gian tiến lùi cần thiết vào trong đó, có thể nói mỗi một bước đều hoàn toàn đan xen. Nếu không phải có hiểu biết cực kỳ khắc sâu đối với việc vận dụng ma lực, vốn không có khả năng thực hiện được một điểm này.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ ma quỷ đã từng thấy năng lực tương tự với Foliage.
Tuy rằng tiểu đội tập kích bất ngờ này của kẻ địch rút lui về theo đường cũ, ít nhất cần thời gian hơn một tuần, theo dấu chân mới mẻ của nhện quỷ không khó để đuổi kịp chúng nó, nhưng chuyện này đã không có ý nghĩa quá lớn. Kẻ trảm ma có thể tự chủ bay đi có thể bỏ lại tiểu đội trốn đi trước bất cứ lúc nào, phái ít người truy kích dễ bị cắn ngược một cái, phái nhiều hơn cũng chỉ có thể xử lý được mấy con nhện quỷ và một ít ma quỷ cấp thấp mà thôi.
Giống như vậy, cũng không có biện pháp nào tốt hơn để đối phó với hành động bí mật của tiểu đội tinh nhuệ của kẻ địch, bên người phần lớn phù thủy quan trọng đều có phù thủy thần phạt bảo vệ, mà phù thủy di chuyển khắp nơi như Foliage, Macy, Lightning, cho dù bố trí bảo vệ như thế nào đều khó có thể làm được đến mức độ giọt nước không lọt. Cũng may ma quỷ cao giai có được năng lực như thế không nhiều lắm, thêm với khi dốc hết tốc lực tập kích bất ngờ sẽ phát ra dấu hiệu ma lực rõ ràng, chỉ cần lui lại đặt ở vị trí đầu tiên, kẻ địch cũng không dễ dàng thành công.
Một chuyện khác khiến cho người ta chú ý đến đó là kẻ trảm ma nói chuyện với Ashes.
Ma quỷ… hóa ra sẽ nói được tiếng người sao?
Đều là ma quỷ cao giai, nhưng Kabradhabi bị bắt sống lại không hề có năng lực này, nếu không phải thông qua Carmela tiến hành nối tiếp tâm linh thì kể cả khơi thông cơ bản đều không làm được.
“Học tập là trụ cột của tiến hóa.”
“Thứ có thể thay đổi trong thời gian mấy trăm năm nhiều không kể xiết, nhưng các ngươi vẫn còn giống như sống trong quá khứ.”
“Có lời đồn đại rằng trước khi trận chiến Thần Ý lần thứ nhất còn chưa mở ra, đã có nhân loại tiếp xúc với ma quỷ rồi… Là một gã nhân loại truyền thụ tri thức cho chúng nó.”
Lời thuật lại của Ashes với lời đồn đãi mà Pasha nhắc tới luân phiên hiện lên trong đầu Roland.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy khi kẻ trảm ma nhắc đến thời gian mấy trăm năm trước đã lộ ra một luồng cảm xúc kiêu ngạo, thật sự giống như nó đã từng mắt thấy thay đổi nhiều không kể xiết vậy.
Chẳng nhẽ nó là ma quỷ sống qua thời đại Hội Liên Hợp… thậm chí còn sớm hơn trước đó cho đến giờ sao?
Cho nên nó mới học được ngôn ngữ của nhân loại?
Nhưng mà… điều này thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Ngay khi Roland đang trầm tư, bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng nói của Wendy.
- Bệ hạ.
Nàng đẩy cửa ra nói:
- Foliage tỉnh rồi.
- Ta đến ngay đây.
Roland đứng phắt dậy, nhìn Ashes:
- Ngươi có muốn đi qua cùng không?
Người siêu phàm gật gật đầu.
- Đúng rồi.
Khi đi qua bên cạnh đối phương, hắn dừng bước lại:
- Trước đó đã quên nói, cám ơn ngươi.
Nhìn như không chút thương tích, nhưng không phải thật sự không bị thương tổn đến, chỉ khi đến thật gần rồi mới có thể chú ý đến, trên mặt và trên các đốt ngón tay của Ashes đều để lại mấy vết thương nhẹ.
Gió xoáy có thể thổi bay Foliage tự nhiên sẽ không mềm nhẹ giống như gió xuân mơn trớn lên trên mặt, thương tổn nhỏ như vậy theo lý sẽ không thể tồn tại ở trên thân người siêu phàm trên một ngày, nhưng hiện giờ nó vẫn không hề khép lại.
Nói cách khác, một khi xuất hiện sai lầm thì có thể bị thương nặng trí mạng, hơn nữa khó có thể cứu vãn được.
Mức độ kịch liệt của trận chiến đấu này hiển nhiên không hề đơn giản giống như nàng đã nói.
Ashes bình tĩnh tiếp nhận lời cám ơn này, nàng chỉ hơi cúi mắt xuống, dùng tròng mắt màu vàng liếc nhìn Roland:
- Đối xử tốt với Tilly.
- Đương nhiên, cho dù ngươi không nói cũng vậy.
Roland mấp máy miệng, hiểu được ý tứ của đối phương. Đây là việc bản thân phải làm, giống như việc nàng cứu Foliage vậy. Hóa ra người siêu phàm nhìn như thẳng tính cũng sẽ có tâm tư như thế, hắn không khỏi cười cười:
- Đi thôi.
…
Đi vào phòng ngủ của Foliage, trong phòng đã đứng đầy người.
Anna, Nightingale, Tilly, Scroll, Mystery Moon… Gần như tất cả nhóm phù thủy đầu tiên gia nhập liên minh đều tụ tập ở đây, nhìn thấy Roland đến đây, mọi người ào ào nhường ra một lối đi.
Trong đám người, hắn thấy Foliage đã ngồi dậy.
Mái tóc dài màu xanh biếc của nàng hơi lộn xộn, sắc mặt khá tái nhợt, nhưng không có cảm giác tiều tụy nhiều lắm.
Ánh mắt nàng vẫn sáng ngời như trước.
- Bệ hạ.
Foliage thấp giọng mở miệng nói:
- Khiến người lo lắng rồi.
- Ngươi không có việc gì thì tốt…
Roland nhẹ nhàng thở ra, hôn mê trước đó quả nhiên là do mỏi mệt quá mức trên tinh thần gây nên. Nhưng hắn cũng rõ ràng, câu nói không có việc gì thì tốt này thật sự hơi miễn cưỡng, Foliage cũng nhận lấy “Nguyền rủa” tương tự như Lightning, vết thương trong cơ thể do trạng thái bị ép gián đoạn với trái tim cây cối gây ra vẫn còn tồn tại, nhiều lắm chỉ có thể nói là không nguy hiểm cho tính mạng mà thôi.
- Ta đã nghe Ashes nói tình hình cụ thể rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tạm thời đừng đi quản chuyện rừng rậm. Về phần vết thương của ngươi, ta nhất định sẽ nghĩ cách.
Nàng lắc lắc đầu:
- Không, bệ hạ, xin cho ta về tiền tuyến.
- Foliage!
Nightingale không nhịn được thốt lên nói.
- Ta biết suy nghĩ của mọi người, nhưng mà ta nằm trên giường sẽ không có một chút trợ giúp gì cho tình hình cả, đúng không nào?
Foliage nói rất chậm, giọng điệu lại hết sức rõ ràng:
- Cho dù ở rừng rậm Dodge hay ở thành Neverwinter thì nguyền rủa đều không biến mất, một khi đã như vậy, nghỉ ngơi không hề có ý nghĩa gì.
- Nhưng mà…
Wendy lẩm bẩm nói.
- Mà chỉ cần ta ở rừng rậm một ngày, thông tin giữa hai bên có thể duy trì vận hành, ruộng thí nghiệm cũng sẽ không thể hoang phí, tiền tuyến cần có vật tư, ta cũng có thể giúp đỡ vận chuyển, dù ít dù nhiều thì đây đều có thể tạo thành một chút trợ giúp đối với mục tiêu đánh bại ma quỷ. So sánh hai bên, đâu mới là lựa chọn tốt hơn, có thể nói vừa nhìn đã hiểu ngay không phải sao?
Nàng hơi thở dốc một chút, nỗ lực cười nói:
- Yên tâm đi, một lần này ta nhìn thấy chỗ nào đó không thích hợp, khẳng định lựa chọn rút lui trước làm đầu.
Mọi người nhất thời đều không thốt được nên lời.
Roland hít vào một hơi thật sâu, cũng đúng… hắn nên sớm đoán được. Nếu Foliage không phải như vậy, sao có khả năng dùng hai chân trần đi thẳng từ dãy núi Tuyệt Cảnh đến Biên Thùy Trấn, cũng mang tất cả tỷ muội may mắn còn sống về đến đây chứ?
Nàng giống như rừng rậm vậy, dưới vẻ ngoài mềm mại cất giấu một trái tim cứng cỏi.
- Ta biết rồi.
Im lặng một lúc, hắn gật đầu đáp:
- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, trước khi kẻ trảm ma có năng lực nguyền rủa chết, bất cứ lúc nào đều không thể một mình hành động.
Nói xong hắn nhìn sang phía Ashes:
- Trong khoảng thời gian này có thể xin nhờ ngươi chăm sóc nàng không?
Ashes và Tilly liếc nhìn nhau, sau đó trả lời:
- Giao cho ta đi.