Tuy rằng phòng thí nghiệm là do một tay hắn thiết kế, nhưng lúc chính mắt nhìn thấy, đáy lòng Roland vẫn dâng lên một tia rung động.
Ở dưới mặt đát vốn duỗi tay không thấy năm ngón, ma thạch phát sáng chiếu sáng con đường phía trước, vách tường xung quanh được từng lá chì hai mét vuông bao phủ, cuối cùng hình thành một không gian cỡ một sân bóng rổ hợp quy tắc.
Tấm ngăn bằng chì bằng nhau mà bóng loáng, khoảng cách khe hở đan xen lẫn nhau, ánh sáng lạnh rơi xuống, thể hiện không chút sinh khí. Nhưng cố tình chính là căn phòng như vậy, lại thai nghén một cái đẹp vô hình.
Đây là cái đẹp của thời đại công nghiệp.
- Nếu chúng ta không thể giành được thắng lợi trận chiến Thần Ý, mấy trăm năm sau, nơi này có lẽ cũng sẽ thành một di tích cổ đại nhỉ?
Roland thấp giọng nói.
Hơn nữa là một di tích phong cách khác biệt, cũng không giống với nền văn minh dưới lòng đất, ma quỷ.
Trên lá chì đó từng luồng ma ngân nhẵn nhụi, đó là ấn ký của nhân loại khắc lên.
- Có lẽ như thế.
Pasha nhẹ nhàng thả hai người xuống:
- Nhưng ta chưa từng tin tưởng giống như bây giờ —— tin tưởng nhân loại nhất định có thể đi đến cuối cùng.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Roland cười, đi vào trong phòng thí nghiệm.
Cả căn phòng bị chia làm hai khu vực, khu thao tác và khu quan sát —— hai người từ vách tường dày nửa mét tách ra, cũng được gắn vào trên lá chì. Thủy tinh được bày trí trên trung tâm vách tường do Lucia đặc chế mà thành, ở trong phối liệu bình thường cho thêm chì oxi hoá, chịu giới hạn trong trình độ kỹ thuật, độ trong suốt của thuỷ tinh chì mặc dù sáng bóng không bằng đời sau, nhưng ít ra có thể để người ta thấy rõ ràng tình huống đối diện.
- Ngươi tới rồi, bệ hạ.
Một xúc tu chính từ phía sau cửa khu thao tác đi ra, tiếp theo là thể xác cao lớn của Celine, ra sân này rất có vài phần khí thế của phim kinh dị, chỉ là bu lông và cây thước mà xúc tu phụ của nàng cuộn lên rất nhanh lại làm suy yếu cảm giác này:
- Lúc ta đang lắp đặt một lá chì cuối cùng, chợt nghe thấy thông báo của Pasha. Đám người Zoe đã mang di vật thượng cổ trở về rồi phải không?
- Ở trong rương này.
Roland đặt rương chì lên xúc tu chính của nàng, tiếp theo đi vào khu thao tác cẩn thận kiểm tra một lượt.
- Thế nào? Ở đây hoàn toàn bố trí dựa theo yêu cầu của ngươi.
Celine giơ xúc tu lên:
- Nhưng mà thực sự cần làm đến mức này sao? Nếu nguyền rủa chỉ là một loại quang tuyến, vách tường bình thường là đủ rồi nhỉ?
- Vì để phòng ngừa bất trắc. Nếu chân tướng của nó như ta nghĩ, quang tuyến nó phát ra không chỉ sẽ không bị mắt thường nhìn thấy, hơn nữa có lực xuyên thấu cực mạnh. Vách tường bình thường quả thật có thể tạo được tác dụng ngăn cản, nhưng cái này ít nhất dày mấy mét mới được.
Hắn xoay người nhìn về phía hai Phù thủy cổ đại:
- Cho nên ngàn vạn lần đừng dựa vào trực giác làm việc —— cho dù vật dẫn nguyên sơ sở hữu năng lực chống đỡ cực cao, trước khi chưa hoàn toàn thăm dò tính chất của khối lập phương ma thuật, cũng phải dựa theo chương trình tiến hành thí nghiệm.
Bởi vì phóng xạ điện ly sẽ phá hư kết cấu tế bào DNA, dẫn tới xuất hiện cản trợ phục chế, vì vậy tổn thương đối với tổ chức trao đổi chất lớn nhất. Giống như trái tim, đại não một khi trưởng thành cơ quan sẽ không thay đổi nữa, đối với tính kháng của phóng xạ điện ly phải cao hơn rất nhiều. Mà từ tuổi thọ của vật dẫn nguyên sơ dễ dàng mấy trăm năm mà xem, chu kỳ lão hóa phát triển kinh người, trên lý luận mà nói cũng có thể có tính miễn dịch đối với phóng xạ nhất định. Đây cũng là nguyên nhân Roland giao thí nghiệm cho Celine làm.
Celine nở nụ cười:
- Dáng vẻ của ngươi hiện giờ, có chút giống ngài hội trưởng của tổ chức Quest nhỉ. Yên tâm đi, nghiêm khắc cẩn thận tuân theo quy tắc cho tới bây giờ đều là quy tắc mà tổ chức Quest nhận lệnh mà làm, ta sẽ không khinh suất.
Roland gật gật đầu:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Cửa cách ly bị đóng lại, trong khu thao tác còn lại một mình Celine.
Điều thứ nhất trong chương trình thí nghiệm, lúc nghiên cứu ritual rubik phải đóng kín cửa ra trong ngoài phòng thí nghiệm, trừ người thao tác ra, những người khác chỉ có thể ở khu quan sát chờ đợi.
Xuyên qua thuỷ tinh chì, Roland nhìn thấy Celine mở thùng ra, lấy ra khối lập phương ma thuật bên trong.
Đúng như lời Sean nói, một luồng lam quang nhàn nhạt dọc theo khe hở hòn đá lưu chuyển, chỉ thẳng đến tiền xu đặt ở trên bục thí nghiệm.
- Đồ chơi thú vị.
Celine đánh giá nó một hồi:
- Thứ này chưa bị kích hoạt, đúng không?
Giọng nói cách bức tường cách ly cản trở truyền lại, Roland tập trung tinh thần, cũng dùng ý thức trả lời:
- Căn cứ cách nói của Sean, sau khi nó đang phát ra lam quang vẫn bị Bá Tước đảo Dagong tiếp xúc gần, cho nên ta nghĩ công năng đó hẳn chỉ là kiểu chỉ thị vũ khí.
- Hiểu rồi.
Celine cầm khối lập phương ma thuật lên, vô số xúc tu trào ra từ hướng này, nháy mắt bao vây nó thành một chùm.
- Nàng đang… Làm gì?
Nightingale hỏi.
- Cảm nhận.
Pasha giải thích:
- Mức mẫn cảm của xúc tu vượt xa ngón tay của nhân loại, nó không chỉ sở hữu toàn bộ xúc cảm, còn có thể nghe được mùi vị, lướt qua mặt ngoài vật thể, là có thể nhớ kỹ mỗi một chỗ lồi lên và chỗ lõm xuống của nó. Mà thiên tài ma lực giống như Celine, còn có thể trực tiếp ở trong đầu xây dựng ra hình dáng và chi tiết của nó —— đáng tiếc bộ phận này chỉ dùng vật dẫn suy nghĩ để miêu tả, người bình thường cho dù tiếp nhận cũng không cách nào lý giải.
- Chẳng nhẽ ngươi có thể thấy quang cảnh mà nàng cảm nhận được?
Roland hơi cảm thấy kinh ngạc nói.
- Nếu nàng bằng lòng chia sẻ.
Pasha vươn một xúc tu ra, ở trước thủy tinh ấn một cái:
- Hiện giờ khối lập phương ma thuật ngay trước mắt ta.
Đây thật sự là một năng lực thuận tiện, quả thực giống với internet tinh thần… trước kia hắn cho rằng chỉ có thể truyền ý thức, không ngờ tới ngay cả cảnh tượng lập thể cũng có thể cùng chia sẻ.
- Kích thước của ritual rubik cơ bản như nhau, xấp xỉ đều là mười lăm centimet, bên trong trống rỗng, có thể cảm nhận được khe hở, cũng không giống như một chỉnh thể.
Celine bỗng nhiên mở miệng nói.
- Có ý gì?
- Nó có chút giống như mấy tảng đá chắp vá mà thành. Đợi đã… Hình như ta tìm được cơ quan rồi.
Vừa dứt lời, xúc tu quấn quanh đều tản ra, chỉ thấy sau lưng khối lập phương ma thuật mở ra một lỗ nhỏ, giống như bảo tàng chôn vùi nhiều năm rốt cuộc mở cửa ra.
- Lợi hại.
Roland không khỏi cảm thán nói:
- Nhanh như vậy đã thăm dò rõ đầu mối rồi.
Từ lúc ritual rubik bỏ quên ở dân gian, đến nay đã có thời gian gần trăm năm, những người qua tay trước đây khẳng định gây không ít sức ép với nó. Nhưng từ ghi chép mà xem, cũng không ai chú ý tới nó quả thật không phải một tảng đá đầy đủ.
- Ta đã nói giao cho nàng không thành vấn đề mà.
Pasha cười nói:
- Những hạch tâm ma lực của nền văn minh dưới lòng đất này, đều là Celine từ trạng thái tàn phá từng chút tu bổ chắp vá lại.
- Bệ hạ, ta có một ý tưởng.
Celine vươn xúc tu vào trong lỗ nhỏ dò xét:
- Đó chính là vì sao nó có thể đơn độc phản ứng đối với tiền xu này. Ngươi nói khối lập phương ma thuật đã yên lặng rất nhiều năm, ngay từ đầu ta cho rằng là vấn đề của ánh sáng tiêu hao ma lực, giống như ma thạch hoặc phù ấn vậy. Nhưng sau khi lấy được vật thật, hẳn là ngươi cũng chú ý tới, bên trong nó vẫn có ma lực tồn lưu. Cho nên thứ mà đồ vật này khuyết thiếu … Có thể theo như lời ngươi nói, nguyên tố chế tạo ánh sáng mặt trời hay không?
- Giống như ta nghĩ.
Roland nhếch miệng:
- Ngươi có thể thử bỏ tiền xu vào —— nhưng mà điều này có thể sẽ kích hoạt khối lập phương ma thuật, cho nên phải làm tốt chuẩn bị phòng hộ.
- Hiểu rồi.
Celine di chuyển tới sau tấm chắn một bên bục thí nghiệm —— đó là một khối chì hình cung, trung tâm có bốn lỗ nhỏ, nhưng cung cấp thông qua xúc tu phụ, cùng loại với một thuẫn bảo hộ khổng lồ có lỗ quan sát. Sau khi nàng ném đồng uranium vào bên trong khối lập phương ma thuật, lỗ nhỏ mở ra nháy mắt khép kín, đồng thời quang mang trên đỉnh cũng biến thành màu đỏ thẩm.
Đoán đúng rồi!
Roland và Nightingale nhìn nhau, nhất thời có chút kích động.
Celine tiếp theo mò mẫm một hồi, đột nhiên, một luồng hồng quang từ một góc của khối lập phương ma thuật bắn ra, thẳng tắp rơi xuống ở trên mặt tường, làm cho phòng thí nghiệm lạnh lẽo này tăng thêm một tia ánh sáng màu mới.