Các võ đạo gia rơi vào bước đường cùng tiến thoái lưỡng nan.
Mặt đất đã bị lây nhiễm giống như trở thành phạm vi của kẻ địch, cho dù ẩn nấp ở đâu đều sẽ bị phát hiện dễ dàng; nếu muốn chạy trốn thì phải đối mặt với thành hố cao mười mét cùng với những xúc tu quỷ dị màu đen này, một khi bị tóm thì rất khó dựa vào lực lượng của bản thân để tránh được. Mà nếu như định liều lĩnh đánh cuộc một trận, cho dù là ai đều có thể cảm nhận được uy áp cường đại phát ra từ trên người kẻ địch – đối mặt với đối thủ có thực lực kém xa, không phải mỗi một ai đều dám dũng cảm đứng ra, khiêu chiến với tử vong ở đối diện.
Người lựa chọn con đường này chỉ có Phỉ Ngữ Hàn.
- Các ngươi đi trước đi!
Trong tai truyền đến tiếng hét của nàng, chỉ thấy bóng dáng màu trắng lao ra từ trong góc tối, nghênh đón nhiều bó xúc tu đang vòng lại mà chạy về phía sinh vật ma lực. Có thể thấy được rõ ràng tia sáng lóe ra trên người nàng, kia chính là biểu hiện của sức mạnh tự nhiên phóng ra ngoài, mà trước đó nàng chỉ có thể khiến nó lóe ra trên cánh tay mà thôi.
Xúc tu vặn vẹo giống như con rắn độc bổ nhào tới, Phỉ Ngữ Hàn dùng bước chân tránh trái tránh phải, rất nhiều lần đều xẹt qua sát bên người, chỉ khi không thể tránh được thì nàng mới có thể hóa quyền thành chưởng, đồng thời chặt đứt xúc tu – ánh sáng trắng tập trung thành hình cái dùi bén nhọn ở trên năm ngón tay của nàng, giống như một thanh kiếm giấu trong tay áo co duỗi tự nhiên.
Võ đạo gia khác thấy thế ào ào chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, chạy tới chỗ thành hố cách mình gần nhất.
Du Long công tử lại chạy đến đầu tiên.
- Nực cười, các ngươi cho rằng như vậy thì có thể chạy ra khỏi lĩnh vực của ta sao?
Sinh vật ma lực nâng cánh tay thật dài của nó lên, lập tức chụp về phía đội trưởng chạy ra đầu tiên – cánh tay nhìn như không hề với tới lại đột nhiên lớn thêm thêm mấy lần, trong chớp mắt đã biến thành vừa dài vừa thô!
Cho dù trong cùng một khắc này, Du Long công tử ý thức được tình huống không ổn đã xoay người lại làm tư thế đón đỡ, đồng thời trên tay bộc phát ra tia sáng chói mắt, nhưng chỉ lóe lên được hai lần, sau đó hắn đã bị bàn tay khổng lồ nện thẳng vào trong đất!
Một tiếng vang thật lớn, sau đó đáy hố đã bị một chiêu này nện ra một cái khe thật sâu, mà tảng bê tông nhỏ vụn nằm dọc theo càng hóa thành một tầng bột mịn.
Chờ đến khi đối phương lại một lần nữa giơ tay lên, trong khe chỉ còn lại một bãi thịt nát bẹp dúm.
Sinh vật ma lực kia cuốn lấy thân thể máu thịt lẫn lộn kia và bùn đất, nhét vào trong “Kẽ nứt” dưới thân, trong phút chốc, xâm thực dường như lại lớn thêm không ít.
Nó lợi dụng lõi lốc xoáy của võ đạo gia để mở rộng lối vào xâm thực, Roland đã ý thức được. Không biết vì sao, trong lòng hắn sinh ra không thoải mái khó hiểu, giống như có kẻ nào đó đang chiếm cứ đồ đạc của hắn vậy – lốc xoáy này… vốn nên thuộc về thế giới này, thuộc về hắn mới đúng.
Không thể khoan dung cho gia hỏa này tiếp tục làm càn nữa.
- Bệ hạ, tiếp theo nên làm như thế nào?
Giờ phút này Phyllis và Dawnen đều xuất hiện ở sau lưng hắn:
- Cái hố này đã sắp bị xúc tu chiếm hết rồi.
- Đương nhiên thừa dịp trước khi quân cứu viện đến thì xử lý đối phương – nhưng mà quá trình này không thể để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Roland vỗ đầu Ling:
- Ngươi đi đánh bất tỉnh mấy tên còn chưa bị xúc tu kéo đi, hành động phải nhanh, sau khi hoàn thành thì cho ta một tín hiệu.
- Vậy đơn giản, ta đi… Ục ục ục…
Ling đáp lời rồi chìm vào trong bóng tối.
- Sau đó là đột phá chính diện.
Hắn nhìn thân hình kẻ địch cao gần mười mét – mặc dù đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với đối thủ tương tự vậy, cũng rõ ràng chỉ cần xé mâm sao ở trung tâm thân thể ma lực kia là có thể khiến kẻ địch tan rã, nhưng phải làm như thế nào mới có thể đến gần vị trí kia lại là một vấn đề khó khăn mới. Sau khi suy nghĩ một lúc, Roland kéo Phyllis sang rỉ tai một phen.
- Bệ hạ, chuyện này sao có thể --
Phyllis kinh ngạc nói.
- Ta nói được là được, giải quyết vấn đề mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.
Hắn không cho phép nghi ngờ nói:
- Đây là mệnh lệnh!
- Dạ…
Đối phương do dự một chút, vẫn đáp ứng:
- Ta hiểu rồi.
- Như vậy cuối cùng chỉ còn thừa lại một tên phiền phức thôi.
Roland nhíu mày nhìn về phía Phỉ Ngữ Hàn, trong lúc hắn hạ mệnh lệnh thì nàng đã bị kẻ địch đánh bay ra ngoài hai lần, khóe miệng và trên người đều thấm máu tươi, nhưng vẫn dứt khoát không từ bỏ bò lên từ trên mặt đất, phát động tấn công về phía quái vật lớn hơn nàng mấy lần.
Mặc dù nhiều chỗ bị thương, hành động cũng không còn linh hoạt bằng lúc trước, nhưng khí thế của nàng không hề giảm bớt chút nào, hoàn toàn không giống như con thú bị nhốt vào bước đường cùng mà càng giống hòn đá cố chấp lộ ra góc nhọn trong dòng nước xiết.
Nhưng mà xúc tu chặn nàng lại càng lúc càng nhiều, chỉ riêng việc ứng phó tập kích đến từ bốn phương tám hướng thôi đã vô cùng mạo hiểm rồi, thêm với hai tay biến đổi thất thường của kẻ địch, muốn đến gần trước mặt kẻ địch gần như là chuyện không có khả năng. Nếu không phải sinh vật ma lực đặt phần lớn lực chú ý lên trên việc đuổi giết những võ đạo gia đang chạy trốn thì chỉ sợ nàng đã không chống đỡ nổi đến giờ phút này rồi.
Bởi vì ở nơi trung tâm của máu màu đỏ tươi nên Ling không thể lặng yên không tiếng động lẻn vào được, do đó chỉ có thể ký gửi hy vọng lên nàng tự ngã xuống.
- Bệ hạ, tất cả mọi người bị ta đánh cho bất tỉnh rồi.
Trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói của Ling.
- Làm không tệ --
Mới là lạ đó! Roland mới nói được một nửa đã phản ứng kịp, tần số tai nghe này là để cho tiểu đội sử dụng! Phỉ Ngữ Hàn ở bên kia rõ ràng cũng sửng sốt, dưới chân lảo đảo một cái, chính vì sơ hở này nên nàng đã bị bàn tay khổng lồ đánh bay ra ngoài lần thứ ba, tia sáng trắng bao trùm trên người cũng hoàn toàn tiêu tán đi, hiển nhiên đã mất ý thức rồi.
- Chính là lúc này!
Roland thô bạo hét lên. Cho dù kế hoạch xuất hiện một chút bại lộ nho nhr, nhưng tóm lại đã tìm được cơ hội –
- Xin lỗi, thất lễ!
Phyllis mở móng vuốt ma lực sau lưng ra, nắm lấy mắt cá chân của hắn, sau đó xoay tròn tại chỗ! Roland lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, mấy thứ trong bụng đều sắp vọt tới cổ họng – khi tốc độ quay đạt đến cao nhất, Phyllis chợt buông lỏng móng vuốt ra, dưới tác dụng của quán tính, hắn giống như một mũi tên rời cung, bay thẳng về phía sinh vật ma lực!
Ngay trong nháy mắt khi rời khỏi “Màn che mờ” yểm hộ, kẻ địch cũng phát hiện ra được “Vật thể không rõ” đang bay thẳng về phía mình, nó ném võ đạo gia đã bị đánh đến bất tỉnh đi, giơ tay chụp về phía Roland, tư thế này không khác gì đánh giết một ruồi bọ cả.
Nhưng mà cảm giác va chạm lại không hề đến.
Roland dễ dàng xuyên qua cánh tay tối đen, đụng thẳng vào lồng ngực của nó, thân hình cao lớn khôi ngô của nó cũng không phải không thể phá vỡ, mà giống như trở về hình dáng mà nó vốn nên có – một luồng ảo giác hư cấu.
Sinh vật ma lực phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, sau một lúc nó giống như đột nhiên nghe hiểu được:
- Hóa ra là ngươi – cuối cùng ngươi vẫn không chịu nghe theo khuyến cáo của ta!
Hai tay Roland túm lấy mâm sao xoay tròn ở trước ngực nó, dùng sức kéo, dải ngân hà màu đỏ thắm dần dần biến thành màu lam trắng, lực lượng trong cơ thể cũng đang vui mừng hát hò nhảy nhót, thật sự giống như đang chờ mong cái gì đó:
- Chẳng lẽ tên lần trước là anh em của ngươi sao? Ngại quá, nó nói năng không rõ lắm, cho nên ta vốn không nghe rõ khuyên bảo mà nó lưu lại là gì cả.
- “Chúng ta” đều là một thể --
Giọng nói của sinh vật ma lực đã bắt đầu vặn vẹo lên:
- Mau dừng lại sự ngu ngốc của ngươi đi, đây là một lần cảnh cáo cuối cùng! Bằng không tất cả đều sẽ không cách nào cứu vãn được – vạn vật trở về hư vô, ngàn vạn năm… tích lũy đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tội ác như vậy… vốn không phải các ngươi có thể thừa nhận… nổi đâu –
Khoảnh khắc khi mâm sao bị rút ra, lời nói của nó im bặt.
Tia sáng trắng chói mắt phóng lên cao, gần như chiếu sáng toàn bộ đáy hố, một cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả được bằng lời tràn ngập toàn thân Roland, giống như lời cầu xin được đáp lại vậy.
Tiếng tim đập của mặt đất dường như lại rõ ràng rất nhiều.
Có trong một lát, hắn cảm giác mình và thế giới này tạo thành một chỉnh thể.
…
Mà ở trong cõi tâm trí hỗn loạn, ác mộng chợt mở hai mắt ra!
Ngay mới vừa rồi nó đã cảm nhận được một tiết tấu trước nay chưa từng có, giống như trong sóng nước lộn xộn vô tình tấu ra một khúc nhạc vậy, tạo thành đối lập rõ ràng với hỗn loạn ở chung quanh.
Khi nối tiếp mảnh nhỏ truyền thừa lần theo dấu vết trước đó, nó đã từng có trải nghiệm tương tự vậy, nhưng mà mấy lần xâm nhập đều lấy thất bại để chấm dứt, dù sao cơ sở tâm trí cực kỳ phức tạp, lỡ không cẩn thận sẽ bị lạc phương hướng.
Nhưng mà một lần này rõ ràng sáng tỏ hơn nhiều lắm.
Vậy chứng minh rằng vị trí phát ra nhịp điệu này ở ngay gần đây thôi.
Valkries đại vương hơi nhếch miệng lên.
-- Nó đã tìm được tung tích của đối phương rồi.