Thành Neverwinter, Greyfort.
Do vận chuyển pháo cứ điểm rất bất tiện, khi tiểu đoàn súng đến Wolfheart và Everwinter để thực hiện kế hoạch di cư của bệ hạ, tiểu đoàn pháo binh lại hiếm khi được nhàn rỗi. Ngoài tập luyện thường ngày và giúp đỡ thu hoạch vụ thu ra, những ai không phải đội ngũ túc trực thì đều có thể về nhà tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi đáng quý này cùng với gia đình.
Vannah cũng không ngoại lệ, hiện nay hắn đã là đoàn trưởng nên rất khó để xin nghỉ phép, có được cơ hội như vậy đương nhiên là trân trọng vô cùng. Ngoài ở bên gia đình và thăm hỏi hàng xóm ra, thì tụ tập bạn bè cũng là hoạt động không thể thiếu. Dù sao thì trong quân không được uống rượu, muốn thoải mái uống một ly cũng chỉ có thể đợi đến ngày nghỉ mới được.
Sau những năm phát triển, sự phồn hoa của thương mại thành Neverwinter đã sớm vượt xa cả vương đô cũ, từ khi bệ hạ bắt đầu chủ trương con đường thương mại đến nay, những căn nhà mặt phố đều xây theo dạng cửa hàng hai tầng cho thuê, từ nơi không ai hỏi đến bây giờ đã trở thành địa điểm nóng. Thương nhân vùng khác nườm nượp kéo đến định cư, hay mua bán các mặt hàng đặc sắc được vận chuyển từ khắp nơi đến, hay thay đổi thành nhà hàng, khách sạn, quán bar. Nếu như nói chợ tiện lợi cung cấp đồ dùng thiết yếu hằng ngày, vậy thì những cửa hàng này là vật phẩm bổ sung làm cho cuộc sống phong phú hơn.
Vannah đi trên con đường tấp nập người qua lại, không khỏi cảm thán tài nhìn xa trông rộng của bệ hạ, dù cho tiếng rao hàng rao không ngừng bên cạnh, con đường trong thành phố vẫn thông thoáng, tiểu thương sẽ không để quầy hàng bài đầy ra phố, mọi người đều đi lại trên vỉa hè được lát gạch bằng đá phiến, xe ngựa thì chạy giữa đường đen, mọi thứ đều ngay ngắn gọn gàng.
Hắn nhớ lại ban đầu khi đội thi công xây đường, có rất nhiều người không hiểu vì sao phải xây rộng như vậy, nhất là việc phân làn giữa người và xe ngựa là điều dư thừa, không cần thiết. Bây giờ xem ra sự quy hoạch này lại vừa khéo, cứ như là bệ hạ đã dự đoán trước được cảnh này vậy.
Đi qua hai con đường chính, quán rượu “Lucky Cannonball” xuất hiện trước mặt Vannah, đây cũng là điểm đến của lần này.
Đi vào quán, lập tức có một người khập khiễng từ sau quầy bar ra đón:
- Đại nhân, ngươi đến rồi!
- Đại nhân gì chứ, đó là cách gọi trong quân đội, ngươi không còn là Đệ Nhất Quân nữa, gọi ta là Vannah là được.
Hắn cười ôm chặt người đến, vỗ mạnh lưng của đối phương:
- Gần đây kinh doanh sao rồi, chắc là vẫn tốt nhỉ?
So với tên của đối phương thì Vannah có ấn tượng sâu sắc với biệt danh Iron Crutches này hơn. Trận chiến ác liệt vào đêm ở tháp số một nửa năm trước, Iron Crutches khi đó còn nhậm chức ở tiểu đoàn pháo binh đã tấn công quân địch để đoạt lại trận địa pháo binh do ma quỷ chiếm đóng, kết quả bị một mũi giáo xuyên từ bụng đến chân, bất tỉnh tại đó. Tuy rằng được tiểu thư Angle cứu sống nhưng do mất đi quá nhiều bộ phận trên người, vì thế cuối cùng không thể hồi phục hoàn toàn, cả chân phải đeo nạng sắt tạm thời, từ đó mà xuất hiện cái tên Iron Crutches.
Iron Crutches nhận được một phần bồi thường sau khi giải ngũ, thêm phần tiền lương tích góp bấy lâu, mở ra quán rượu “Lucky Cannonball” ở thành phố phía Đông, cũng coi như là nơi tụ tập thường xuyên của Đệ Nhất Quân vào những ngày nghỉ phép.
- Tiền thuê được miễn giảm trong thời gian bị thương, đủ để nuôi sống cả nhà.
Iron Crutches xoa tay nói:
- Tất nhiên là nếu như ngươi có thể đến đây thêm vài lần nữa thì càng tốt.
Vannah dâng lên một cảm giác vui mừng thanh thản trong lòng:
- Vậy thì phải đợi ta nghỉ việc, hoặc là biến thành ngươi bây giờ mới được. Đúng rồi, anh em Rhone đã đến hết chưa?
- Bọn họ đều đang ở trên lầu hết rồi, để ta đưa ngươi lên đó.
- Không, không cần đâu, ngươi bận việc của ngươi đi, đợi vắng khách rồi mới lên uống vài ly cùng mọi người.
- Được, nhất trí như vậy đi.
Iron Crutches lập tức đồng ý.
Vannah đi lên lầu, vừa nhìn thì thấy những người cộng sự cũ: Peels, Cat's Claw, Rodney, Nelson... đang ngồi vây xung quanh một chiếc bàn tròn. Khi tiểu đoàn pháo binh vừa thành lập, bọn họ vẫn còn là một thanh niên trẻ cùng chung một nhóm pháo binh, nhìn thấy kỵ binh xung phong còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, bọn họ đều đã trở thành cốt cán của tiểu đoàn pháo binh, ai nấy cũng đều có cấp dưới của mình, nếu không phải ngày nghỉ đặt biệt, chỉ sợ là rất khó để tụ tập lại với nhau như trước đây.
Sau đó là khoảng thời gian vui vẻ của một nhóm người cùng nhau nâng ly, ăn uống no say, bàn về mọi thứ, nhưng chủ đề được nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện của mình trong quân đội và trận chiến Thần Ý phải đối mặt trong tương lai.
Dù sao thì theo như cách nói của bệ hạ, quy mô của trận chiến tranh này xưa nay chưa từng có, cả lục địa đều sẽ bị liên lụy, thực sự không biết sau khi kết thúc chiến tranh có thể còn lại mấy người uống rượu cùng nhau.
- Thật ra chúng ta đã được xem là may mắn rồi, ít nhất không cần không cần đánh trực diện với đám quái vật đó.
Rodney thở dài sau khi một hơi uống hết bia trong ly:
- Nếu trận địa pháo binh thất thủ thì đó đồng nghĩa với việc toàn bộ mặt trận thất bại.
- Vấn đề là ai biết được ma quỷ còn có trò mới gì... Không phải ga tháp số một đã bị đánh đến trở tay không kịp sao?
Cat’s Claw nhún vai nói:
- Ta chỉ mong đến lúc đó thật, binh lính dù sao cũng có khả năng đánh trả, chứ không phải chỉ có thể đợi bọn bên tiểu đoàn súng và đội đặc nhiệm đến cứu.
Lời này khiến cho mọi người sôi nổi hẳn lên:
- Đúng, nếu như chúng ta cũng có súng liên thanh to lớn là được rồi, súng trường ổ xoay đối phó với kỵ binh cũng tạm được, muốn khống chế được ma quỷ thì vẫn chưa đủ.
- Tém tém lại đi, ta nghe nói quân đội có kế hoạch đổi toàn bộ sang súng trường mosin, ngươi sẽ không còn nhìn thấy súng ổ quay sớm thôi.
- Không phải chứ... đoàn trường, chuyện này là thật sao?
Mọi người đều nhìn về phía mình, Vannah gật đầu nói:
- Sự thật là đội số một và đội số sáu đã thay vũ khí mới rồi, chỉ do vấn đề số lượng nên việc bổ sung cho các đội khác cần một thời gian.
Peels nhíu mày:
- Ta đã thử qua súng mới, độ chính xác và uy lực rất tốt, nhưng tốc độ bắn một phát kéo một phát không thích hợp dùng để làm vũ khí cận chiến, không thể để tiểu đoàn pháo binh tiếp tục sử dụng vũ khí đang dùng sao?
- Sợ là không được, đây là quyết định của cấp trên.
Vannah chỉ lên đỉnh đầu:
- Súng ổ quay dùng thuốc súng đen kiểu cũ, hình dáng đạn cũng tương tự như vậy, tiết kiệm được nhân công tạo đạn mới sẽ hay hơn.
- Vậy... để đại nhân Iron Axe nói với bệ hạ thiết kế cho chúng ta một loại vũ khí mới thì sao?
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nelson khịt mũi dè bĩu:
- Nếu thật có đồ tốt như vậy, thì không phải vẫn bị bọn Bright giành hết?
- Đúng vậy, tiểu đoàn pháo binh có pháo là đủ rồi.
Cat’s Claw mô phỏng giọng điệu của Bright nói:
- Không phải các ngươi thường nói ống càng thô càng tốt sao? Loại ống nước nhỏ như này vẫn là để lại cho tiểu đoàn súng dùng đi! Các anh em uống rượu tiếp đi!
Mọi người cười ồ lên tiếp tục nâng ly, phát hiện Vannah không hề hưởng ứng mà im lặng ngồi nhìn rượu trong ly, dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Đoàn trưởng?
Vannah sờ cằm, chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta tự tạo thì sao?
- Tạo gì? Súng mới?
Cat's Claw nhướng mày:
- Đoàn trưởng, ngươi say rồi à?
- Thôi đi! Không biết các ngươi có chú ý không, cho dù là súng ngắn mà đội đặc nhiệm dùng hay súng máy Mark 1 của tiểu đoàn súng thì cũng đều là thông qua ống dẫn bắn ngược lại.
Vannah vừa nghĩ lại vừa trả lời:
- Ta thấy qua rất nhiều vũ khí sau khi báo hư được thu hồi tháo dỡ, tuy rằng kết cấu không giống nhau lắm, nhưng nguyên lý hầu như giống nhau.
- Ợ... vậy sao? Sao mà ta không biết?
- Vậy nên ngươi mới không phải là đoàn trưởng.
Rodney bĩu môi nói:
- Nhưng mà cho dù là vậy cũng không cần đến lượng lớn người và vật tư, nhà máy sản xuất vũ khí cũng không phải do đại nhân Iron Axe quản lý.
- Không, ta nói tạo là chỉ việc cải tiến trên súng ống hiện có.
Vannah càng nói càng cảm thấy ý tưởng của mình rõ ràng hơn:
- Không cần phiền đến nhà máy vũ khí, cũng sẽ không tăng gánh nặng cho phòng hành chính, chỉ cần có sự giúp đỡ của công nhân lành nghệ là có thể thử.
Ba người khác không hẹn mà nhìn về phía Peels.
Peels thở dài, bất lực giơ tay nói:
- Anh trai ta làm ở khu công nghiệp, nhưng hắn phụ trách gia công và lắp ráp động cơ hơi nước, ngày mai ta đưa các ngươi đến đó là được.