Roland cứ một mực ở bên cạnh đến tầm bốn giờ sáng, Garcia mới dần thiếp đi.
Lời nói của đối phương hồi giữa đêm hôm nay, gần như đã vượt khỏi tổng hoà nhận thức của nàng...dù rằng nói là tán gẫu với hắn, chi bằng nói là một mình Garcia tự mình lẩm bẩm thì hợp hơn. Đa số nội dung trong đó đều là quá trình sau khi nàng giận dỗi rời khỏi gia tộc Clover, gặp gỡ quen biết với thầy Lam.
Điều Roland có thể làm được, chính là thỉnh thoảng rót cho nàng một lý sữa bò, sau đó đóng vai một người yên tĩnh lắng nghe.
Nhưng hắn cũng chú ý đến, sự chính nghĩa và tinh thần cống hiến mà Garcia canh cánh, đa phần đều đến từ sự dạy dỗ của Lam, bao gồm việc dốc hết toàn lực bảo vệ thế giới này, dù bất cứ lúc nào cũng không được buông bỏ. Tuy rằng sự dạy dỗ của đối phương vô cùng nghiêm khắc, nhưng Garcia vẫn xem thầy là trụ cột và mục tiêu của chính mình.
Bỏ qua mấy quá trình chuyển biến tư tưởng kia, thì chí ít nhìn từ tình hình trước mắt, Lam vẫn dành tình cảnh nhất định cho thế giới trong mơ.
Chỉ là không biết những phương pháp nàng nói có thể làm được hay không
0825 chỉ có hai phòng ngủ, một phòng trong đó là thuộc về Angela, Roland cân nhắc xong xuôi tìm tòi chìa khoá ở trên người Garcia cùng với khả năng nguy hiểm đi kèm theo, cuối cùng quyết định vẫn là đặt nàng nằm trên giường, còn mình thì ngủ ở phòng khác. Như vậy vừa có thể để cho đối phương nghỉ ngơi, lại có thể tránh né những hiểu lầm không nên có.
Dựa vào kinh nghiệm, đây chắc là chọn lựa thoả đáng nhất... có lẽ vậy.
Đương nhiên, thật sự thì hắn cũng không muốn ngủ qua đêm trên sofa, dù sao hắn ở bên kia đã ngủ say từ rất lâu rồi.
Sau khi thu xếp ổn thoả cho Garcia, Roland nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, về phía thành phố chìm trong màn đêm giăng phủ– đây là thành trong mơ lúc bốn giờ rạng sáng, đèn đuốc vẫn lập loè ở trung tâm thành phố, rực rỡ hơn bất kỳ đô thành sầm uất nào. Tuy thoạt nhìn nó vô cùng an lành, nhưng lại nguy hiểm bao vây tứ phía giống y như thế giới bên kia, “Hồng Nguyệt” đại diện cho xâm thực đã lộ ra bộ mặt hung tợn, điều khác biệt duy nhất là một cái treo lơ lửng trên bầu trời, một cái lại chôn sâu dưới lòng đất.
Roland kéo mành cửa sổ lên, rời khỏi thế giới trong mơ.
Sau cơn choáng váng quen thuộc, hắn từ tốn mở to hai mắt, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là trần nhà, mà là một đôi mắt sáng như sao trời.
“...” Sau một lúc hai đôi mắt nhìn nhau, Roland nghe thấy tiếng hô vội vàng ngắn ngủi sau đó bóng dáng trên đầu nhanh chóng biến mất bặt tăm, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác.
- Khụ khụ khụ khụ– cái đó, ta chỉ định đến xem thử ngươi tỉnh lại hay chưa, dù sao thì ngươi cũng đã ngủ lâu như vậy rồi, cũng có hơi lo lắng mà thôi—
Bóng dáng Nightingale hiện ra ở chỗ bàn làm việc.
- Với lại, tự nhiên ngươi tỉnh lại đột ngột quá, doạ ta sợ hú hồn!
Ách… Roland nhất thời á khẩu không nói được gì, tỉnh lại quá đột ngột là ý gì chứ, lẽ nào trước khi hắn tỉnh lại có thể đi thông báo được à?
- Tóm lại ngươi không sao thì tốt, ta cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ rồi.
Nàng cố ý ngáp một cái.
- Đúng rồi lúc mười giờ Anna có đến tìm ngươi, có điều thấy ngươi vẫn chưa tỉnh lại, đã về trước rồi. nàng ta còn bảo ta chuyển lời với ngươi, đừng khiến bản thân vất vả quá.
- Đợi đã, bây giờ mấy giờ rồi?
- Mới qua mười hai không bao lâu.
Nightingale đi đến cửa phòng làm việc.
- Vậy... ngủ ngon.
Nhìn cửa phòng khép lại, Roland cảm thấy cơn mệt mỏi mãnh liệt dâng lên trong lòng, đi vào thế giới trong mơ tuy rằng nom thì giống như đang ngủ say, nhưng thực chất tốc độ tiêu hao tinh lực sẽ không vì thế mà chậm lại, cộng thêm sự chênh lệch dòng thời gian của hai thế giới, nói cách khác, hắn gần như đã hai ngày rồi chưa nghỉ ngơi.
Hắn vươn vai, đứng dậy khỏi ghế tựa, đang lúc định đi ngủ bù một giấc, thì xéo qua khoé mắt đột nhiên bắt gặp một tia khác thường.
Roland nhìn về mái hiên của cửa sổ lớn chạm sàn, thiếu chút là bị doạ cho hét toáng lên!
Chỉ thấy hai gương mặt trắng hếu buông rũ xuống từ trên cửa sổ, đang áp sát mặt vào cửa kính thuỷ tinh, thậm chí còn bởi vì tiến đến quá gần mà có hơi biến dạng. Bốn hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào trong phòng, khỏi phải nói cũng biết là đáng sợ đến cỡ nào!
Nếu không vì cảm thấy đôi mắt đôi mày kia có hơi quen thuộc, chỉ sợ là hắn vừa nhìn thấy đã chọn bỏ chạy mất dép.
Đợi đã, quen thuộc?
Roland nén nhịp tim đang đập bình bịch xuống, nheo mắt quan sát tỉ mỉ một lúc, mới phát hiện ra hai người kia lại là Lightning và Macy!
Sao hai nàng ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hơn nữa còn là vào lúc nửa đêm nửa hôm.
Hai người ngoài cửa sổ tựa hồ cũng phát giác ra hành tung của bản thân đã bị bại lộ, nên chậm rãi đáp từ trên mái hiên xuống.
- Các ngươi đến thành Neverwinter từ lúc nào?
Sau khi hắn mời hai đứa nhóc vào phòng, thì xụ mặt hỏi.
- Tại sao không lập tức báo cáo với ta?
Đến gần hai nàng rồi, Roland mới chú ý, bất kể là Lightning hay Macy, thì quần áo đầu tóc đều rất dơ bẩn, giống như hơn nửa năm chưa tắm rửa vậy, có thể thấy hành động điều tra lần này không hề nhẹ nhàng thoải mái.
- Hồi bệ hạ, khoảng một tiếng trước chúng tôi - ưm
Macy mới nói được một nữa đã bị Lightning chặn miệng lại.
- Không phải, chúng tôi mới đến không bao lâu thôi, không nhìn thấy gì hết á!
Nói xong còn trừng mắt với Macy.
- Không sai chứ?
Macy gật đầu lia lịa.
- Gù... là ta nhớ lầm rồi.
Khoé miệng Roland không khỏi giật giật, màn diễn xuất này của các ngươi vụng về quá, dù là Nanawa cũng không lừa nổi biết chưa. Có điều cho dù nói thẳng ra đã đến sớm một chút cũng có sao đâu, dù sao hắn cũng không để tâm người khác ngắm hắn ngủ..
- Đi đường suốt cả đêm sao? Sao các ngươi không dùng các liên lạc bằng động vật? lẽ nào—
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
- Vâng, bệ hạ
Lightning nghiêm mặt.
- Vào nửa tháng trước, chúng tôi phát hiện ra tung tính hoạt động của ma quỷ cấp cao ở xương sống của lục địa.
Cơn buồn ngủ của Roland tức thời bị quét sạch.
- Sau đó thì sao? Các ngươi có nhìn thấy kiểu kiến trúc tương tự trạm tiền đồn không?
- Tạm thời vẫn chưa.
Lightning lắc lắc đầu, moi từ trong ngực áo ra một tấm bản đồ nhăn nhúm, trải ra trước bàn làm việc.
- Địa hình ở đó không thích hợp tiếp tục thâm nhập, chúng tôi chỉ có thể quay trở lại Snowy Ridge, họp bàn cùng phù thuỷ Taquila. Các nàng ấy mắc nối hạch tâm ma lực tiêu tốn không ít thời gian, có điều cuối cùng cũng đã xác định được một chuyện.
Nàng chỉ về một chỗ có địa hình giống như một lỗ hỏng nằm ở trung ương tấm bản đồ.
- Ở đó thực sự có tồn tại mạch khoáng đá thần phạt, hơn nữa quy mô chắc hẳn là tương đương với Thánh Thành Taquila!
Đã có ma quỷ cấp cao còn có mạch khoáng đá thần, kết luận không cần nói cũng biết.
Mi tâm Roland không khỏi nhíu chặt, vậy mà thật sự bị trân châu Bắc Địa đoán trúng rồi, kẻ thù từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch vô cùng chu đáo. Taquila dĩ nhiên thích hợp để tấn công, những cũng là khu vực giao tranh của nhân loại, cho dù không cẩn thận thất thủ, chúng nó vẫn có thể xâm nhập tứ đại quân quốc từ một hướng khác—suy cho cùng dãy núi tuyệt cảnh dù có khó đi thế nào, cũng vẫn tốt hơn tiếp tục chờ đợi bốn trăm năm.
May mắn là, nhân loại rốt cục đã đi trước một bước phát hiện ra ý đồ của ma quỷ. Dựa vào tình báo do Akesha cung cấp, tháp bút cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn trưởng thành lớn mạnh, trước lúc đó, Red Mist do nó sinh ra nhiều nhất cũng chỉ có thể bao trum một vùng nhỏ bé xung quanh mà thôi.
- Có điều lúc bọn ta rời khỏi Snowy Ridge, còn nghe được một tin tức...
Lightning nói đến đây lại có chút do dự.
- Lúc đó ta và Macy đã vượt qua biên giới băng, lắng nghe thanh âm bên trong phù ấn vô cùng mơ hồ, cũng không thể xác định rốt cuộc có phải là chuyện đó hay không.
- Các ngươi đã nghe thấy gì?
Macy đặt hay tay lên bên tai, tạo thành hình dáng ống nghe.
- Phù thuỷ phụ trách liên lạc nói, đỉnh núi phía bắc xuất hiện Red Mist ục ục!