Đợi đến khi đèn đuốc trong hậu viện đã tắt hết, Roland gặp được phù thủy trên báo cáo trong phòng làm việc.
Nhìn dáng dấp của nàng không lớn, tối đa chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tay chân mảnh khảnh, thân hình gầy gò, rõ ràng có dấu vết dinh dưỡng không đầy đủ. Tuy rằng đã tắm táp xử lý qua, nhưng tóc ngắn màu nâu nhạt vẫn khô ráp giống như cỏ. Mà khiến cho người ta chú ý nhất chính là miếng chụp mắt bằng vải đen ở trên mặt nàng, cho dù đã đổi thành miếng vải mới làm, nhưng vẫn có vẻ vô cùng nổi bật trên ngũ quan vẫn còn trẻ tuổi.
- Bệ hạ, nàng chính là Momo.
Wendy nói.
Một tiếng nói này làm thức tỉnh nàng, bé gái luống cuống tay chân quỳ xuống, dốc hết khả năng ép đầu xuống thấp hơn:
- Bái, bái kiến quốc, quốc vương bệ hạ.
- Kéo nàng đứng lên đi.
Roland buông bản vẽ trong tay xuống, dùng giọng điệu hòa hoãn nói:
- Đừng khẩn trương, đây không phải là trường hợp chính thức gì cả, không cần phải thận trọng như thế đâu. Nguyên nhân ta tìm ngươi đến rất đơn giản thôi, chính là muốn ngươi thi triển năng lực với ta.
Momo một lần nữa đứng lên lập tức lộ ra vẻ mặt hoang mang rối loạn:
- Bệ hạ… chuyện này… chỉ sợ…
- Ta biết, không phải mỗi một người đều cảm thấy vừa lòng với đại nạn của mình, thậm chí sau khi không nhận được đáp án vừa lòng sẽ trút giận sang người khác.
Roland trấn an nói:
- Mà ta chỉ muốn biết một kết quả, cho dù là cái gì, đều sẽ không hề trách cứ lên trên đầu ngươi đâu, ta có thể cam đoan điểm này.
Dựa theo lệ thường, chuyện này nên để cho Wendy tiến hành thí nghiệm năng lực xong, nhưng mà năng lực của đối phương quá mức đặc thù nên khiến cho hắn thật sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ đối với sự thật ở nơi đáy lòng, hắn luôn luôn có một phỏng đoán đối với chiến trường linh hồn của Angela, nhưng mà vẫn luôn không có cách nào để xác minh được.
Mà bây giờ, cuối cùng hắn đã chờ được một cơ hội để kiểm nghiệm.
- Bệ hạ…
Momo cắn răng nói:
- Chẳng lẽ… người không hề sợ chút nào sao?
Roland biết, nếu là hắn lúc trước thì tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi vấn đề này, cái gọi là người tầm thường nhiều phiền muộn riêng, biết mình còn có thể sống được bao lâu không thể nghi ngờ rằng đang thêm nhiều phiền toái cho chính mình. Nhưng càng ngồi trên vương vị lâu thêm một ngày thì hắn lại càng cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn lao, tâm tính của người bình thường hiển nhiên đã không thích hợp với tình trạng hiện giờ. Nếu như miêu tả của đối phương không sai, bản thân chuyện đoán trước tuổi tác này là một loại tình báo cực kỳ quý giá, nếu là thế giới kia có thể được gọi là “Tiết lộ thiên cơ”, chỉ coi nó là gánh nặng trầm trọng không khỏi quá đáng tiếc.
Nhưng mà cho dù nói những suy nghĩ này ra thì đôi phương đều không cách nào lý giải được, bởi vậy Roland chỉ cười cười:
- Cho dù ta lại sợ hãi nữa thì nó vẫn còn tồn tại đó đúng không.
Momo siết chặt nắm tay, qua một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Nếu như là ngươi yêu cầu… thứ cho ta vô lễ.
- Bệ hạ.
Wendy hít sâu một hơi:
- Xin cho ta cáo lui trước.
Roland chăm chú nhìn nàng một lúc:
- … Ta nghĩ ngươi và Scroll là người muốn biết nhất.
- Ta không cách nào trấn định được giống như người, nhưng mà giống như Scroll đã nói, cho dù kết quả như thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ người đến cùng.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Roland quay đầu đi:
- Thế còn ngươi?
Momo ngớ ra.
- Vậy còn phải nói sao?
Sau đó bóng dáng của Nightingale hiện ra ở sau lưng, khiến cô bé giật nảy mình:
- Ta đều muốn biết tất cả về ngươi, cho dù nó tốt hay xấu.
Thật đúng là hai người tính cách khác xa nhau lạ thường mà… Roland cười thầm:
- Như vậy bắt đầu đi.
Ánh mắt nghi ngờ của Momo quan sát qua lại giữa Nightingale và hắn mấy lần, cuối cùng giống như mới hạ quyết tâm gỡ chụp mắt xuống.
Khi nàng lại ngẩng đầu lên, trong hốc mắt không hề có thứ gì xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ.
Kia giống như là con mắt do ma lực tạo thành, chiếu lên trên vết sẹo thâm thúy có vẻ đặc biệt quỷ dị, Roland có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi nó và con mắt ban đầu trùng lên nhau – nếu như vào đời sau, ánh mắt kỳ lạ như vậy nhất định sẽ được rất nhiều người hâm mộ, nhưng ở thời đại này lại bị cho rằng là ánh mắt ác ma cũng không hề ngạc nhiên.
- Sao vậy, ngươi có thấy gì không?
Momo nhìn về phía Roland, sau đó mở hai mắt lên, ánh sáng đỏ không ngừng nhảy lên, giống như bị gió vô hình kích thích. Trong vài giây ngắn ngủi, sáng rọi lặng yên tắt đi, nàng lui về phía sau hai bước, vô lực ngồi sững sờ trên đất.
Roland chú ý đến trên mặt đối phương đã đổ mồ hôi.
- Có chuyện gì vậy?
Hắn đứng dậy.
Nightingale đã trước một bước nhanh chóng tới bên người Momo, giơ tay đỡ nàng:
- Đây là… di chứng của ma lực tiêu hao quá nhiều.
- Chẳng lẽ năng lực này một lần chỉ có thể nhìn một người sao?
- Không… Từ trước đến nay ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy cả.
Momo thở gấp nói:
- Thật sự giống như có rất nhiều con số đang lóe lên vậy, chúng nó không ngừng xuất hiện rồi lại không ngừng biến mất, màu sắc cũng hoàn toàn khác nhau… Cho đến cuối cùng, cụm chữ số kia mới cố định lại.
- Là cái gì?
Roland hỏi.
Momo nuốt nước miếng, khó nhọc trả lời:
- Mười bảy… màu đỏ.
- Sao có thể chứ!
Nightingale rất kinh ngạc.
Trong lòng Roland hơi khựng lại – quả nhiên, suy đoán của hắn không hề sai, chiến trường linh hồn thật sự có thể khiến người thắng đạt được tất cả, nhưng điều kiện đầu tiên là người thắng phải có được đầy đủ ma lực mới được. Cho dù là tuổi thọ hay là thể lực, cuối cùng đều phải thông qua ma lực đến thực hiện, nó giao cho người siêu phàm khí lực cường đại, cũng khiến cho tà thú chủng hỗn hợp cỡ lớn có được đủ lực lượng để chống đỡ thân thể của mình, nhưng nếu như không có ma lực, vậy tất cả đều không cách nào nói đến được.
Nhưng mà nói đi nói lại, mười bảy năm còn ngắn hơn trong tưởng tượng của hắn, cho dù đã biết trước thể chất của tứ vương tử không tốt lắm, nhưng không dự đoán nổi lại yếu kém đến mức độ này. Chẳng lẽ vì hồi đó tiêu tốn quá nhiều thời gian trên tiệc tùng mua vui chơi đùa, đến mức đã vét sạch thân thể rồi sao?
- Nếu không… để ta nhìn lại.
Momo gắng gượng chống đỡ định đứng lên.
- Không cần, hôm nay chỉ đến đây thôi.
Roland khoát tay:
- Tiêu hao ma lực quá mức sẽ khiến cho ngươi bị ngất đi, huống chi trước khi chưa thăm dò rõ ràng chi tiết về ma lực, nhìn nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì cả.
- Nhưng mà bệ hạ --
- Ta nói rồi, ta chỉ muốn biết một kết quả mà thôi, ngươi không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý gì đâu.
Hắn chặn lại nói:
- Trở về cố gắng nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, Wendy sẽ mang các ngươi đi tiến hành thí nghiệm năng lực và học tập khống chế ma lực như thế nào, nếu muốn nhìn lại thì chờ đến lúc đó đều không muộn. Mặt khác, giúp ta giữ bí mật chuyện này, được không?
Momo kinh ngạc nhìn hắn một lúc, sau đó giống như từ trong mộng mới tỉnh dùng sức gật đầu.
Đưa cô bé vào lại trong tay Wendy, sau đó Nightingale lại trở lại văn phòng, từng bước một đi tới bên cạnh Roland đang đứng trước cửa sổ sát đất.
- Ngươi có hối hận vì đã biết không?
Hắn quay đầu sang.
- Ngươi đang đùa giỡn gì vậy.
Nightingale tức giận nói:
- Ta chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình cả. Nhưng mà còn ngươi, mười bảy năm phải làm như thế nào mới được?
- Biết sớm luôn tốt hơn biết muộn, thêm với đây có phải là kết quả cuối cùng hay không còn chưa chắc đâu.
Nhìn đèn đuốc rải rác ngoài cửa sổ, Roland phát hiện tâm tình của mình còn bình tĩnh hơn trong dự đoán:
- Không nói đến vật chứa linh hồn của Taquila có thể giữ lại ý thức không, đợi đến về sau nghiên cứu ma lực rõ ràng rồi lại tạo ra một thân thể có lẽ không phải là việc khó gì.
- Điều kiện đầu tiên là “Về sau” thật sự tồn tại.
Nightingale cau mày nói.
- Không sai, cho nên việc đầu tiên phải làm đó là thắng được trận chiến Thần Ý trong khoảng thời gian này.
Roland gằn từng tiếng nói.
Hiện giờ đã không có may mắn nào có thể nói rồi.