Từ sau khi Red Mist trút xuống từ trên dãy núi không thể vượt qua, vạn vật thế gian giống như bị phủ lên một tầng sa mỏng. Mavian Parker vốn tưởng rằng bản thân sẽ khó chịu giống như đang ở trong khu mỏ bụi đất tung bay, nhưng ngoài ý muốn chính là thân thể không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Nếu như dùng sức hít vào, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút ẩm ướt và mát mẻ. Dựa theo cách nói của thống soái ma quỷ thì trong sương mù này ẩn chứa tinh túy của sinh mệnh, không chỉ sẽ không tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với nhân loại, ngược lại còn có tác dụng tốt là tẩm bổ. Chỉ có phù thủy chuyên môn chống đối lại chúng nó mới có thể nhận lấy phản phệ trí mạng.
Tạm thời không nói đến lời này có bao nhiêu độ tin cậy, nhưng mà trước mắt đến xem thì trừ bỏ hơi ảnh hưởng đến tầm nhìn ra thì ngược lại không hề có chỗ tệ hại nào cả. Sau một tháng, hắn đã cơ bản quen với cuộc sống trong Red Mist.
- Công tước đại nhân, chúa tể bầu trời phái người đến đây.
Đúng lúc này, một gã thân vệ đi vào văn phòng:
- Hiện giờ đang chờ người ở trong đình viện.
Mavian không thay đổi sắc mặt gật đầu:
- Kêu nó đợi ở đó một lát, ta lập tức đi qua.
- Dạ.
Thân vệ đóng cửa lại rồi Mavian mới không nhịn được lộ ra ý cười.
Không sai, Công tước. Cho dù nghe được bao nhiêu lần đều có thể khiến cho hắn mở cờ trong bụng. Một tháng trước khi ma quỷ xuyên qua vực băng giết đến lâu đài Snow Reflection, hắn cho rằng đó là tận thế trong truyền thuyết rồi, không nghĩ tới đến sau cùng đối phương lại bỏ qua cho hắn.
Mà sau khi “Vứt bỏ” thành kiến vốn có, Mavian phát hiện tên ma quỷ tự xưng là chúa tể của bầu trời kia không hề khó có thể khơi thông giống như trong tưởng tượng, từ mức độ nào đó mà ói, nó thậm chí còn dễ nói chuyện hơn cả người Greyfort – ít nhất ma quỷ sẽ không có chuyện không nói lời nào đã biến lãnh địa của quý tộc thành hư vô.
Ma quỷ không đánh thuế, không cướp đất, không đoạt quyền, chỉ cần bọn họ tuyên thệ nguyện trung thành thì có thể bảo vệ được tất cả hiện có, thêm với còn có cơ hội nhận được càng nhiều hơn, trừ bỏ thủ đoạn hơi có vẻ thô bạo ra thì ngược lại không hề có chỗ tệ hại nào cả. Đặc biệt là từ sau khi chúa tể bầu trời giao cả ba thành thị ở xung quanh lâu đài Snow Reflection cho hắn quản lý thì hắn càng cảm thấy như vậy có lẽ không tồi.
Hình dạng lâu đài Snow Reflection như một hòn đảo đơn độc, dễ thủ khó công, người khác khó có thể uy hiếp được lãnh địa của hắn, hắn cũng khó có thể mở rộng thêm ra ngoài. Vốn cho rằng danh hiệu Bá tước này đoán chừng phải mang theo cả đời, không nghĩ tới khi tận thế tiến đến, ngược lại rảo bước tiến lên một bước trên diện rộng.
Quản lý toàn bộ khu vực Bắc bộ của vương quốc Everwinter, hắn đã hoàn toàn là Công tước Bắc cảnh xứng đáng.
Mavian giơ tay đè khóe miệng lại, khó khăn lắm mới dừng được ý cười. Hắn đóng cửa sổ, xoay người đi xuống lầu.
Không sai, khi ma quỷ đánh vào trong thành, quả thật đã giết chết mười mấy tên thị vệ và mấy trăm dân chúng, nhưng chiến tranh nào có đạo lý không có người chết chứ? Đường giới hạn lãnh địa giữa các quý tộc chẳng phải thông qua chiến tranh để phân định ra sao. Hiện giờ trong tay hắn nắm bốn thành, đội ngũ thị vệ chẳng những không hề thu nhỏ lại, ngược lại còn tăng mạnh một phen, dân chúng thì càng không cần phải nói, chỉ cần có lương thực để cho bọn họ sinh, qua vài năm luôn có thể bổ sung về được.
Về phần mấy kẻ bàn luận sau lưng nói hắn vì sợ hãi mà lựa chọn thần phục ma quỷ đều phải lên trên đài hành hình mới đúng.
Tiến vào đình viện, Mavian vừa liếc mắt đã nhìn thấy được sứ giả do chúa tể bầu trời phái đến cùng với quái vật vĩ đại nằm bên cạnh nó. Nói thật ra hắn không cách nào nhận ra được lũ ma quỷ kia có gì khác biệt nếu chỉ quan sát từ vẻ ngoài – khác với Hackzord, chúng nó vừa xấu xí lại thô thiển, không hề biết được lễ phép và giáo dưỡng là cái gì. Nếu không phải nể tình thống soái quân đội ma quỷ, hắn không hề muốn giao tiếp với đám dã thú này đâu.
- Không biết chúa tể bầu trời có gì dặn dò vậy?
Đối phương móc ra một tảng đá từ trong bọc hành lý trên thú cưỡi đưa tới trước mặt hắn, sau đó mở cái mồm to như bồn máu ra, dùng giọng điệu sứt sẹo nói:
- Ngươi. Nghe!
Lại là ma lực truyền âm sao…
Cảm nhận được mùi tanh từ trong miệng sứ giả đập vào mặt mình, Mavian nhẫn nhịn khẽ ngửa ra sau, nỗ lực áp chế vẻ chán ghét nơi đáy lòng:
- Ta nghe đây.
Tảng đá lóe lên hai lần, rất nhanh một âm thanh quen thuộc tự dưng vang lên.
- Cảm giác đảm nhiệm người đứng đầu một khu vực như thế nào? Hy vọng ngươi không quên hứa hẹn của mình, lãnh chúa tiên sinh.
- Đương nhiên không rồi, các hạ.
Mavian vội vàng trả lời:
- Ta luôn luôn chuẩn bị dốc sức vì ngươi.
- Rất tốt, tin tưởng thời gian một tháng đã đủ để cho nhân dân của ngươi quen với sự hiện hữu của chúng ta, bây giờ là lúc – ta cần ngươi triệu tập một đội ngũ, hỗ trợ chúng ta xây dựng doanh trại, không phải ở Everwinter mà là ở vương quốc Wolfheart. Số lượng người ít nhất phải từ hai ngàn, đương nhiên… càng nhiều càng tốt.
Đây là cần cu li đi làm việc hả? Mavian tính toán, rút chừng đó người từ bốn thành thị ra cũng không khó làm được:
- Cứ bao trên người ta, các hạ.
- Ta quả nhiên không chọn nhầm người.
Trong giọng nói của chúa tể bầu trời nhiều thêm một phần hài lòng:
- Mặt khác, chuyện nghiên cứu vũ khí trước đó ta giao cho ngươi đã tiến hành đến đâu rồi? Người của ngươi có thể bắt chước theo không?
- Chuyện này…
Mavian tỏ vẻ khó xử:
- Sử dụng đến ngược lại không thành vấn đề, nhưng muốn bắt chước ra được chỉ sợ còn cần thêm thời gian… Ta đã tập trung những thợ rèn tốt nhất Bắc cảnh rồi, để cho mỗi người bọn họ phụ trách tạo ra một bộ phận, tiến độ không quá lý tưởng. Ta nghĩ chỉ sợ thứ này có liên quan đến phù thủy, dù sao thợ rèn phản ánh lại với ta, mấy linh kiện này không giống sức người bình thường gây ra được.
- Ta cũng nghĩ thế.
May mắn chính là trong lời nói của chúa tể bầu trời không hề có ý tứ trách tội:
- Nhưng mà cho dù như vậy, chắc các ngươi cũng có thể sử dụng nó để chống lại người của Greyfort. Đây là mệnh lệnh thứ hai mà ta đưa cho ngươi, phái người đi ngăn cản Greyfort cướp đoạt dân chúng của Wolfheart, ta sẽ giao toàn bộ những vũ khí khác đã thu được cho ngươi.
- Nhưng mà thuộc hạ của ta không đủ kỵ sĩ –
- Vậy thì đi chiêu mộ!
Chúa tể bầu trời ngắt lời nói:
- Không phải nhân loại các ngươi thích dùng một chiêu để mở rộng thuộc hạ sao? Phân phong lãnh địa của mình ra, mượn sức người có năng lực đến làm việc cho mình. Đừng tiếc ra giá, nếu như có thể làm tốt chuyện này, cho ngươi làm vua của Everwinter đều không phải vấn đề khó khăn gì.
Cả người Mavian run lên… Vua của Everwinter, đây là danh hào mà hắn chỉ dám chạm đến ở trong mộng, hiện giờ lại lấy phương thức như vậy đến trước mặt mình? Hắn kiềm chế nhịp tim đập tăng mạnh, cố hết sức khống chế giọng điệu của bản thân trả lời:
- Tuân mệnh, các hạ, ta sẽ dốc hết khả năng ta có đi hoàn thành.
- Nắm chặt thời gian, ta muốn mau chóng nhìn thấy hiệu quả thực tế.
- Ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Ánh sáng trên tảng đá biến mất.
- Ta, một tuần sau, lại đến.
Sau khi sứ giả nói xong câu nói này đã trèo lên trên quái vật có cánh, hai tay giương lên, lập tức bay lên trên không trung. Con quái vật phát ra một tiếng kêu quái gở, vẫy cánh bay ra ngoài thành, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn.
Còn Mavian lại bị bụi đất bay lên phủ hết cả mặt.
Đáng chết! Hắn vừa ho khan vừa nghĩ thầm, nếu như đám ma quỷ này làm việc và nói chuyện đều có dáng vẻ giống với chúa tể bầu trời kia, đoán chừng sẽ không thể bị truyền thành quái vật đến từ địa ngục như vậy.
Trở lại thành bảo, hắn lập tức gọi lão học sĩ tới – mặc dù biểu hiện lần trước của đối phương có phần không chịu nổi, đã bị dọa đến tiểu trong quần ở ngay trên tường thành, nhưng tạm thời hắn không có người bày mưu tính kế nào càng tin cậy hơn.
Sau khi thuật lại yêu cầu của chúa tể bầu trời một lần, Mavian hỏi:
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
- Đại nhân, đây là cơ hội ngàn năm một thuở!
Lão học sĩ kích động nắm lấy tay hắn:
- Từ thế hệ của cha người, ta đã phục vụ cho gia tộc Parker rồi, mở rộng thế lực ra ngoài khu vực của lâu đài Snow Reflection chính là nguyện vọng mà hắn vẫn luôn treo trên môi, hiện giờ ngươi không chỉ làm được bước đầu tiên, còn có cơ hội trèo lên trên đỉnh Everwinter, cho dù như thế nào đều phải nắm chắc lấy mới được!
- Ta cũng cho là như vậy, nhưng mà… ngươi cảm thấy chúng ta tìm được kỵ sĩ đế thì thật sự có thể đánh thắng được người Greyfort sao?
Mavian nói ra lo nghĩ trong đáy lòng:
- Ngươi cũng đã thấy được mức độ tinh xảo của những bột tuyết nỏ tiễn đó rồi đấy, bắt chước cơ bản là không thể. Mà số lượng ma quỷ thu được nhất định có hạn, đánh hết rồi phải làm sao?
- Không đâu, đại nhân, chúng ta không cần cứng đối cứng với quân đội của Greyfort.
Lão học sĩ lắc đầu nói:
- Chúa tể bầu trời không hề có ý định này, nguyên văn lời của nó là “Ngăn cản đoạt lấy” – theo ta được biết, đội ngũ của người Greyfort rất phân tán, chỉ cần vũ khí tương đương, chúng ta ngược lại có thể bằng vào sách lược chiếm cứ chủ động! Nếu có thể thành công, đánh tan mấy đơn vị cướp đoạt tiểu đội, bọn họ nhất định sẽ bó tay bó chân. Trên thực tế, khi vừa nghe ngươi nói, ta đã nghĩ tới một kế sách tuyệt diệu.
- Hả? Nói nghe thử xem.
Lão học sĩ đến gần bên tai Công tước, cẩn thận nói chủ ý của mình ra.
Trên mặt Mavian lập tức lộ vẻ vui mừng.
- Chắc là có thể làm!
Hắn gật mạnh đầu:
- Kể từ đó, hoàn cảnh xấu của chúng ta sẽ đổi thành ưu thế. Cứ làm theo lời ngươi nói!