Fish Ball chú ý tới biến hóa của cuộc chiến.
Hắn vẫn luôn ôm một loại tâm trạng cho dù tử chiến cũng muốn đánh mẻ răng cửa người đối diện trong chiến đấu, nhưng áp lực mà đối phương tạo thành thấp hơn hắn dự đoán.
Lúc ở bình nguyên màu mỡ chiến đấu với ma quỷ, áp lực trên chiến trường dường như làm cho hắn khó có thể hô hấp, trong đầu chỉ có một suy nghĩ xạ kích, cả người cứng ngắc đến giống như một tảng đá. Nhưng hiện tại, hắn vẫn dư lực đi quan sát tình huống của đồng đội và kẻ tập kích, cũng cân nhắc hành động mà đối phương có thể áp dụng.
Theo số lần xung phong bị bức lui, động tác của kẻ địch có vẻ đã trì hoãn rất nhiều.
Một điểm rõ ràng nhất đó là thời gian trống mà Đệ Nhất Quân bắn chụm kéo dài -- vì để tiết kiệm đạn dược, bọn họ bình thường chỉ lúc quân đội quý tộc phát động xung phong, mới nổ súng dày đặc, nhưng lần trước bắn chụm cơ bản đã là một tiếng trước.
Dưới tình huống sau đó đối phương đến không phái thêm viện quân, loại “Giằng co” này không tiến lên trước lại không lùi về sau tuyệt đối là loại tối kỵ nhất. Nói gì đi nữa, vị trí giữa dốc của Đệ Nhất Quân từ trên cao nhìn xuống, lại có che chắn của trận địa cát đá, ưu thế đối bắn vượt xa đối phương.
Hắn không lý giải được lắm, vì sao quan chỉ huy quý tộc có thể đưa ra lựa chọn như vậy -- không giống tác chiến với vũ khí lạnh, không tiếp xúc không có nghĩa là không xảy ra chiến đấu, những kẻ tập kích đó mỗi thời mỗi khắc đều đang chịu đựng áp lực bị bắn trúng, điều này đối với sĩ khí không thể nghi ngờ là một loại đả kích.
Có vài tuyến đầu không tiến mà lui càng chứng minh, Fish Ball tận mắt nhìn thấy, vị trí một vài người nằm mai phục còn lui về gần trăm mét so với vị trí lúc ban đầu bỏ tới, hiện giờ cả tiền tuyến đã như một cơn sóng khúc khuỷu không đồng đều.
Điều này cũng để lộ ra, kẻ tập kích cũng không phải một đội hoàn chỉnh, mà là từ vài nhánh đội ngũ lâm chắp vá mà thành.
Trừ lần đó ra, Fish Ball còn nhận thấy được, kẻ địch có thể cũng không am hiểu phương thức chiến đấu súng kíp như vậy, tuy rằng trong đó có dấu vết rõ ràng bắt chước Đệ Nhất Quân, nhưng hoàn toàn không phát huy ra hiệu quả ứng với vũ khí có trong tay.
Bằng không bọn họ không thể kiên trì đến bây giờ.
Cho dù nghe thấy có chút bất khả tư nghị, tiểu đội đánh tới hiện tại vẫn không ai bỏ mình, chỉ có năm người bị thương.
Điều này không cách nào đơn thuần dùng vận may để giải thích.
- Ai có thể cho ta chút đạn không, đạn của ta sắp bắn hết rồi!
- Ta cũng vậy, trên tay chỉ có một băng đạn cuối cùng.
- Tiểu đội trưởng, kế tiếp làm sao đây?
Hansen cong lưng chạy về hỏi:
- Cạnh súng máy đã không còn kẻ địch sống rồi, hay là chúng ta kéo dài tới sau nửa đêm rồi rút lui?
Fish Ball ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này gần như là khoảng năm giờ chiều, mặt trời cuối thu xuống núi khá nhanh, lại qua nửa tiếng trời sẽ tối xuống. Đến lúc đó uy hiếp của súng ống phe địch sẽ hạ thấp trên diện rộng, cho dù đưa lưng bắn thẳng hỏa lực hành động cũng không phải không có cơ hội.
Nhưng có lẽ trước đó do trốn tránh quá nhiều, đối với rút lui hắn luôn cân nhắc càng nhiều hơn.
Màn đêm làm suy yếu sự chính xác của súng kíp không giả, nhưng Đệ Nhất Quân cũng sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất. Mấu chốt hơn chính là, nếu kẻ địch bởi vì sắp xếp này mà phấn chấn sĩ khí một lần nữa, theo đuôi bọn họ tiến hành truy kích, bọn họ có thể lại đánh lui đối phương không?
Đương nhiên, nếu đạn dược dồi dào, có lẽ tiểu đội có thể hoàn thành rút lui trước khi kẻ tập kích phản ứng lại. Nhưng mà dựa vào trạng thái hiện giờ, có lẽ quý tộc rất nhanh sẽ chú ý tới, tần suất bắn trong doanh địa đã không còn như ban đầu, tiến tới không khó đoán được hành động tiếp theo của bọn họ.
Huống chi trong năm người bị thương có hai người thương thế khá nặng, đồng đội mang theo vết thương lui lại tất nhiên sẽ tiến thêm một bước giảm tốc độ.
Mà loại chuyện vứt bỏ đồng đội này, Fish Ball tự hỏi làm không được.
Hắn do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Gọi những người khác qua đây đi, ta có lời muốn nói.
Không bao lâu, Hansen đã tập hợp đồng đội phân tán trên chiến tuyến lại.
Mà dường như kẻ địch vẫn chưa phát hiện điểm bắn của Đệ Nhất Quân tập trung rất nhiều, bọn họ vẫn nằm sấp trên mặt cỏ, ngẫu nhiên mới có thể giơ súng lên bắn một phát như vậy, điều này càng kiên định niềm tin của Fish Ball.
Hắn giảng giải ngắn gọn một lần thế cục, sau đó nhìn quanh mọi người:
- Bệ hạ thường nói, tiến công vĩnh viễn là phòng thủ tốt nhất, nếu chúng ta có thể đánh tan những quý tộc này, vậy thì đi cũng sẽ không để lại có bất kì nỗi lo về sau nữa. Mà nếu ngược lại, có thể cho kẻ địch cơ hội cắn ngược lại một cái. Hiện tại là lúc đưa ra quyết định, chúng ta có thể giao vận mệnh cho kẻ địch, cũng có thể do bản thân khống chế. Hiện tại ta muốn nghe xem, suy nghĩ của mọi người như thế nào.
- Tiểu đội trưởng, ý của ngươi là... kêu bọn ta chủ động tấn công sao?
Hansen không khỏi sửng sốt:
- Số lượng người của đối phương nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta đó.
- Ta đã cân nhắc qua, bọn họ nhìn có vẻ nhân số chiếm ưu thế, nhưng phần lớn sớm không còn lòng dạ nào tác chiến. Chỉ là khoảng cách xa đối bắn không thể làm cho kẻ địch trực quan ý thức được sự thua thế, nếu chúng ta có thể đánh tan một nhánh đội ngũ mạnh nhất của bọn họ, nói không chừng có thể phá hủy hoàn toàn ý chí chiến đấu của đối phương!
- Nhưng đạn của chúng ta đã không còn nhiều...
- Đệ Nhất Quân không phải chỉ có một nhánh quân đội dựa vào súng ống mới có thể chiến đấu, trên Sổ tay tác chiến cường điệu quá điểm này.
Fish Ball ngưng đọng nói.
Sau khi mọi người im lặng một lát, Hansen là người đầu tiên mở miệng:
- Ta nghe lời ngươi.
- Không sai, tiểu đội trưởng, ta không muốn bỏ lại bất kì một người nào.
- Hoặc là đều đi, hoặc là đều ở.
- Hạ lệnh đi, tiểu đội trưởng!
Mọi người đều hô.
Fish Ball trịnh trọng gật đầu, nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không ngờ được bản thân sẽ làm ra quyết định như vậy. Nhập ngũ chưa tới bốn năm, hắn cảm thấy bản thân quả thật bị thay đổi gì đó.
“Ngươi không phải con người nhát gan.”
Một giọng nói uyển chuyển dễ nghe lại xuất hiện bên tai.
Hắn hít sâu một hơi, gằn từng tiếng nói:
- Tất cả mọi người, nâng lưỡi lê!
Từ súng trường đá lửa lỗi thời nhất đến súng trường mosin, kết cấu thân súng đều thay đổi rất nhiều, nhưng lưỡi lê vẫn không hủy bỏ, nếu nói có gì khác biệt, thì chính là nó dùng tốt hơn trước đây.
Các sĩ binh đồng loạt xoạt xoạt rút đao ra khỏi vỏ, cắm vào trong chốt.
Fish Ball cắm băng đạn cuối cùng vào trong nòng súng, vung tay hô to:
- Đi theo ta!
Hắn dẫn đầu nhảy ra khỏi trận địa.
Đồng đội khác theo sát sau đó, xông tới kẻ địch cách chiến tuyến gần nhất!
Mà đối thủ hiển nhiên còn chưa phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không ít người thậm chí khoảng khắc đầu tiên còn chưa từ trên mặt đất đứng lên, mà là giống như quán tính tiếp tục dùng tư thế sứt sẹo bắn về phía Đệ Nhất Quân đang lao xuống.
Fish Ball đã làm tốt chuẩn bị trúng đạn, nhưng đau đớn trong dự đoán chậm chạp không thể truyền đến, khoảng cách hơn một trăm mét thoáng qua trong nháy mắt, mà lúc này kẻ địch mới như tỉnh mộng đứng dậy, xách súng trường tróc lóc đứng ngốc tại chỗ, giống như không biết như thế nào cho phải.
Hắn dựa theo tư thế khi huấn luyện, đâm lưỡi lê vào thủ lĩnh của kẻ địch --
- Giết!
Đồng đội cũng đổ xô lên, thừa dịp thế xuống núi nhảy vào bên trong đám người.
Tiếng kêu nhất thời vang vọng lưng chừng sườn núi!
Sau khi Fish Ball đâm ngã một người, nổ súng bắn chết một người, lại xoay người đâm ngã người thứ ba, phát hiện xung quanh nhất thời không có mục tiêu mới.
Hắn phóng mắt nhìn đi, mới phát hiện kẻ địch đã bắt đầu chạy tán loạn.
Đại khái vốn dĩ bọn họ không đoán được Đệ Nhất Quân sẽ lao ra khỏi doanh địa trong lúc này, triển khai chém giết gần với bọn chúng, trong lòng dây cung kéo căng cuối cùng kia cũng ầm ầm gãy.
Oan gia đối đầu người dũng cảm chiến thắng.
Liên quân quý tộc đã sớm cắn răng kiên trì vốn dĩ không chống cự được vài cái, toàn tuyến đã sụp đổ -- khi đội ngũ đứng ở trước nhất cướp đường mà chạy, sợ hãi tựa như bệnh dịch nháy mắt truyền khắp toàn quân. Những đội ngũ vốn lùi lại ở phía sau cũng vứt vũ khí trong tay, hoảng không chọn đường chạy trốn xuống núi, thậm chí không ít người trượt chân trực tiếp lăn xuống, cũng đụng ngã một đống đồng bọn đang chạy ở phía trước.
Khi mấy súng máy hạng nặng đó rơi vào tay Đệ Nhất Quân, cũng thay đổi họng súng bắn dòng người điên cuồng chạy xuống núi, kẻ địch lại hận bản thân không sinh thêm hai cái chân. Nếu không phải vốn dĩ súng máy không có bao nhiêu viên đạn, có lẽ bọn họ ngay cả chạy khỏi nơi này cũng không làm được.
Fish Ball không biết đuổi theo bao xa, thẳng đến khi hai chân có chút nhũn ra, hắn mới chậm rãi dừng bước.
Trên sườn núi kẻ địch còn sống đã toàn bộ quỳ rạp xuống đất, giơ tay đầu hàng, mà những quý tộc luôn loanh quanh ở phía sau lại chạy trốn nhanh hơn ai hết, giờ phút này dường như khó có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Hắn dùng lực nắm chặt nắm tay, đáy lòng giống như dâng lên một luồng sung sướng khó có thể nói rõ.
Chỉ là còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức, đồng đội kích động xông lên làm hắn ngã gục trên mặt đất:
- Tiểu đội trưởng, chúng ta thắng rồi!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Đệ Nhất Quân vạn tuế!
Hắn bị mọi người nâng lên, tiếp theo ném lên không trung.
Đúng vậy, là bọn họ thắng rồi.
Tất cả mọi người còn sống, không gì tốt hơn kết cục này.
Fish Ball mở hai tay ra về hướng ánh chiều tà dần xuống núi, cùng mọi người gia nhập vào trong tiếng hò hét chúc mừng thắng lợi.