Đọc xong toàn bộ bức thư, Smarty cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng lạnh toát.
đại quân ma quỷ có khả năng mở cánh cửa địa ngục, giúp cho binh lính có thể tự do đi lại.
Tuyệt đối không thể nghi ngờ, đây là một tin tức tình báo cực kỳ quan trọng, trên thực tế, hắn tuy rằng khó hiểu trước sự suy tàn đột ngột của lâu đài Snow Reflection, nhưng ngoại trừ việc có thể xác nhận ma quỷ xâm nhập vào thành phố từ phía Bắc ra, những tin tức thám thính được khác chủ yếu là những thứ tạp nham hỗn loạn. Dân thường nếu đã chính mắt nhìn thấy cảnh ma quỷ xâm nhập, tất nhiên cũng đã chết hết trong trận xâm nhập đó rồi.
Đến hiện tại rốt cuộc hắn cũng đã lấy được chứng cứ xác thực.
Nhưng làm hắn càng kinh sợ hơn nữa là đội quân ma quỷ này vậy mà lại am hiểu phép tắc của loài người, không chỉ biết giao thiệp với quý tộc, thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành người điều khiển hiện tại của thành Everwinter. Hiện tại những lãnh địa điều động chiêu mộ dân chúng, tất cả đều được bày mưu tính kế từ đó mà ra. Bên cạnh đó, lợi ích mà đối phương hứa hẹn cũng cực kỳ phong phú, tuyệt đối không giống với tác phong của người Greyfort.
Ngoài ra, ghi chép về phương hướng điều động được viết trong thư có giá trị vô cùng lớn, mặc dù không có cách nào phân bố thế lực giống với ma quỷ, nhưng ít nhất có thể phân tích ra nơi mà bọn chúng sẽ đến.
Có thể xác nhận được một việc, người viết phong thư này chắc chắn không phải là một con chuột, ngọn nguồn thường nhân, nhìn vào mặt hình thức, người này nhất định phải là thượng tầng ở Everwinter.
Nội dung cả tờ giấy được viết rõ ràng mạch lạc, tự thuật rõ ràng, vừa không cần chuyển lục, càng khó để rút gọn, chỉ cần đưa nguyên vẹn bức thư đã là một phần tình báo quan trọng, nếu như tính theo cấp độ ưu tiên thì nó sẽ thuộc về loại được ưu tiên cao nhất.
Gay go ở chỗ đội ngũ thương nhân dùng để truyền tình báo hôm qua vừa mới rời khỏi lâu đài Snow Reflection, vì cố hết sức không để cho người khác chú ý đến, Black Money vừa vặn chỉ chuẩn bị một người nằm vùng trong thương đội mà thôi, huống chi người đó còn là phu xe, không có cách nào có thể làm đội ngũ quay trở lại, phải đợi đến một tuần sau thương đội tiếp theo mới tiếp tục lên đường.
Nếu tính thêm cả thời gian đi đi ngừng ngừng trên đường, thời gian đưa đến sẽ kéo dài thêm nữa.
Smarty do dự hồi lâu, cuối cùng đứng bật dậy, hắn thu gom toàn bộ giấy tờ trên bàn để vào trong tủ, chỉ để lại là thư duy nhất này.
Tiếp theo hắn xử lý sáp chống thấm nước cho bức thư.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ, hắn thổi tắt ngọn đèn dầu, cất giữ cẩn thận bức thư trong người sau đó hắn đi xuống lầu một, thực hiện thủ thế với người yên lặng.
- Ta phải đích thân ra khỏi thành một chuyến. Nếu như nơi này có việc bất ngờ xảy ra, ngươi lập tức đốt cháy dầu hỏa ở tầng dưới.
Ngay khi Smarty chuẩn bị xoay người ra cửa, người yên lặng kéo lấy tay hắn, lắc đầu thật nhẹ, tiếp đó liền chỉ chỉ vào bản thân mình.
Ý là hắn ở lại, chuyện nguy hiểm thì giao cho bản thân đi thực hiện sao….
Smarty cười khẽ,
- Chẳng qua là đưa một bức thư mà thôi, tối đa là hai ba ngày ta đã có thể trở lại rồi. Ngươi vừa không biết nói chuyện, lại không biết điểm tiếp ứng ở đâu, không giúp được ta chuyện này.
Chỉ là thủ ngữ không hề tồn tại những từ ngữ phức tạp như thế này, vì thế hắn vẻn vẹn chỉ làm được một động tác nói:
- Đây là mệnh lệnh.
Kéo tay hắn ra.
Smarty vỗ vỗ ngực đối phương, rời khỏi nhà mà không quay đầu.
Nếu chủ nhân đã yêu cầu hắn toàn lực trợ giúp Greyfort, vậy yêu cầu thứ nhất là phải nhanh chóng mang bức thư này ra ngoài, dù sao dựa theo giải thích của người Greyfort, tình báo tồn tại tính hiệu quả, tin tức kéo dài càng lâu thì biến số càng nhiều.
Vì thế, bọn họ đã thiết lập một điểm liên lạc khẩn cấp trong thôn cách thành phố hơn mười dặm, và trang bị một vật không thể tưởng tượng – động vật đưa tin, nghe nói chỉ cần mấy ngày là có thể đem tin tức từ nơi này mang về Dawn Kingdom.
Thôn xóm kia chính là mục tiêu chuyến đi này của hắn.
Tự ý rời khỏi lâu đài Snow Reflection quả thật có nguy hiểm, nhưng nói đi cũng phải nói lại nó vẫn trong phạm vi có thể khống chế được. Thực tế, mỗi ngày đều có người dùng đủ loại phương thức để chạy khỏi Bắc cảnh, thậm chí rời khỏi Everwinter -- Red Mist trên đỉnh đầu và Hồng Nguyệt mặc dù không tạo ra ảnh hưởng thực tế gì đến cuộc sống của mọi người, nhưng tuyên truyền của Greyfort và lời đồn ma quỷ đã dấn dần lan ra, mặc cho lãnh chúa dùng cách nào ngăn cản cũng không thể loại bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi của mọi người đối với loại dị tộc kia.
Những người chạy trốn kia chắc chắn sẽ vật yểm trợ tốt nhất cho hắn.
Smarty hiểu rất rõ, hành động đơn độc khả năng bị ma quỷ phi hành chú ý tới không cao, đối với thủ vệ trên đường tốt hơn hết là nên mua chuộc, kim long chung quy vẫn là quy tắc thông hành ở thế giới loài người.
Sự thật không chênh lệch quá nhiều so với dự đoán của hắn.
Sáng sớm hôm sau nhân lúc trời tờ mờ sáng, Smarty hữu kinh vô hiểm vượt qua cửa nam đài Snow Reflection, vì để một mình chiếm lấy mấy khối kim long trong túi hắn, canh phòng thậm chí còn không kinh động tới những người khác, lặng lẽ mở cửa nhỏ trung gian tường thành cho hắn.
Một khi vượt qua vực thẳm băng, đường đi còn lại không còn trở ngại nữa.
Mỗi khi thấy trên bầu trời xuất hiện bóng đen, hắn thì sẽ nhanh chóng chui vào trong tuyết, áo khoác trắng trở thành màu sắc che chở thiên nhiên, những dấu chân trên không trung và dã thú truy xét không có gì khác biệt.
Đến lúc xế chiều, hắn đã có thể mơ hồ nhìn thấy khói bếp bay lượn trong thôn.
Xoa xoa lớp sương trắng trên mũi, Smarty không tự chủ bước nhanh chân hơn.
Giống phương pháp thu thập tin tức trong thành, hắn không cần phải gặp mặt người Greyfort, chỉ cần đặt tin tức tình báo tại địa điểm ước định, và để lại ám hiệu là được.
Nhưng chính ngay lúc này, sau lưng lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Smarty sững sốt cả người, hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng khẽ trầm xuống, gặp quỷ rồi, tại sao nơi này lại có kỵ binh lâu đài Snow Reflection?
Người Greyfort chọn thôn trang này là vì nó hẻo lánh, một hai người ngoại địa lẻn vào cũng khó bị phát hiện, thường ngày các quý tộc chặn đường dân tỵ nạn phần lớn cũng sẽ chọn ở đường lớn bên cạnh, không có lý do sẽ chạy đến nơi này.
Khoảng cách của hai người nhanh chóng bị rút ngắn, hiển nhiên đối phương đã nhìn thấy hắn, muốn tiếp tục ẩn nấp e là không thể.
Smarty dứt khoát dừng bước, nở nụ cười lấy lòng với người mới tới, đối phương tổng cộng có hai người, chỉ cần cho kim long sẽ không làm khó hắn quá mức.
Kỵ binh dừng ngựa trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn
- Anh, ta biết bọn lưu dân này thế nào cũng chọn đường vắng vẻ mà đi, quả nhiên bị chúng ta bắt được một kẻ.
- Vận may không tệ.
Quả nhiên….là đội tuần tra lùng bắt người chạy nạn sao?
- Đại, đại nhân, cầu xin ngài cho ta một con đường sống!
Smarty giả vờ bộ dạng sợ hãi, đùng một tiếng quỳ trên mặt tuyết, hai tay nâng lên túi tiền, lộ ra kim long bắt mắt bên trong.
- Ta quả thật không muốn ở cùng một nơi với bọn ma quỷ đến từ địa ngục kia, bọn chúng đều là quái vật ăn thịt người không chớp mắt! Ta nguyện ý dâng lên tất cả tích cóp, van xin ngài cho ta đi đi!
- Gì? Tích cóp của ngươi cũng không ít.
Kỵ binh cúi người nhận lấy túi tiền, trong giọng nói lộ ra chút ý châm biểm.
- Bây giờ đều là của ngài….Đúng, đúng rồi, ta ở Wolfheart còn có thân thích, chỉ cần ngài không bắt ta trở về, sau này ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp ngài!
- Đứng lên đi.
Smarty âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo lẽ thường, đến bước này coi như đã qua ải. Dân tị nạn có thể để dành được kim long số lượng không nhiều, liên quan đến “thân thích nước láng giềng” có thể gia tăng mức độ tin tưởng, nếu như giết người không có chỗ tốt nào, bọn họ cũng sẽ không muốn gặp thêm phiền phức. Dẫu sao để một hai dân chạy nạn chạy thoát không gây ra bất cứ tổn thất gì cho họ, không nhất thiết phải cắt đứt báo đáp sau này.
Nhưng đối phương cũng không có vẫy tay cho hắn cút đi, mà cởi mặc nạ của mình ra.
- Nhìn kỹ ta này.
Trên gò má hắn có một vết sẹo vô cùng rõ ràng, giống như đã bị dã thú gì đó gặm nhắm, toàn bộ lỗ tai không cánh mà bay, ngay cả nửa bên ánh mắt cũng biến thành hình dạng quái dị vặn vẹo.
Từ miệng vết thương cho thấy, thương thế kia hiển nhiên mới vừa khép lại không lâu.
- Đại nhân, ngài đây là...
- Bị hỏa khí của người Greyfort gây thương tích.
Kỵ binh chậm rãi nói,
- Lúc ấy ai cũng cho rằng ta đã hết cứu, nhưng ta vẫn còn sống. Cho tới bây giờ, ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau rát trên mặt, nó đang nhắc nhở ta, là ai đã tạo thành toàn bộ những thứ này.
Lời cuối cùng, giọng nói của hắn đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Smarty trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Chưa kịp để hắn kịp kéo xa khoảng cách, một tên khác tự xưng là em trai đã hung hăn vung roi ngựa quất thẳng vào mặt hắn.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Smarty ôm mặt ngã xuống.
- Không sai, chính là các ngươi! Nếu như không phải là vì đám dân tị nạn các ngươi, ta cần gì phải liều mạng với đám người Greyfort! Trận chiến Thần Ý cái gì, vận mạng loài người cái gì, tất cả đều mà chó má!
Nói đến đây, đối phương đã gần như gào thét
- Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi trở về, cũng sẽ không giết chết ngươi ở đây, đều duy nhất ta phải làm chính là để các ngươi cũng nếm thử một chút thống khổ của ta!
Nói xong hắn kéo dây cương, phóng ngựa đạp xuống hai chân Smarty.
- Rắc, rắc,…
Một trận đau nhức không lời nào diễn tả được trong nháy mắt truyền vào đầu óc Smarty, theo bản năng kêu lên thảm thiết.
Tiếp đến là cặp đùi.
Cho đến khi vết máu loang lỗ trong tuyết, hai chân hắn đã biến thành một mảng thịt nát mơ hồ, người truy kích mới ngưng sự chà đạp từ vật cưỡi.
- Yên tâm, ngươi không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Kỵ sĩ âm trầm cười gằn,
- Bây giờ... Ngươi có thể tận tình chạy trốn.
Smarty không biết hay người kia rời đi từ lúc nào.
Hắn dùng sức cắn rách môi mới khiến cho thần trí tan rả miễn cưỡng tập trung lại.
Nửa người dưới đã hoàn toàn mất đi tri giác, băng tuyết đang từng chút cướp đi nhiệt độ cơ thể hắn.
Hắn sờ quần áo trên ngực, phong thư vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, có lẽ đối với hai kẻ kia, chỉ sợ hắn đã không khác gì người chết.
Ngoài ý liệu, trong đầu hắn cũng không oán hận hai kẻ kia, cũng không có cảm giác không cam lòng mãnh liệt, đau đớn và giá rét thay nhau hành hạ, suy nghĩ đã là một chuyện vô cùng khó khăn, ý niệm tồn tại duy nhất chính là tình báo trong ngực.
Smarty dùng chút sức lực cuối cùng, lê lết đến địa điểm ước định.
Khi hắn leo đến đỉnh đồi nơi có thể nhìn thấy thôn trang, màn đem đã từng chút bao phủ đất đai. Trong thôn trang tình cờ lóe lên ánh lửa tựa như gần trong gang tấc, lại xa như ngôi sao trên trời.
Hắn không đặt phong thư vào nơi bí mật, bởi vì hắn chính là vật đựng tình báu cuối cùng.
Trong lúc bóng tối sắp nuốt chửng vạn vật, trước mắt Smarty hiện lên chủ nhân Banach Lothar mặt mũi hiền lành.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng rù rì nói.
- Cha….