Pasha thì nhìn thấy được rõ hơn một chút.
Vật dẫn nguyên sơ cũng không lệ thuộc vào mắt, đối với nàng và Alethea, Celine thì bất kỳ một xúc tu nào cũng có thể dùng làm mắt, vì vậy cũng không thể nào đeo bất kỳ vật chắn sáng nào cả.
Bất chấp việc Roland đã từng nhắc nhở, trong vòng năm đến mười giây sau khi nổ tốt nhất nên tránh nhìn thẳng vào trung tâm vụ nổ, nhưng cho đến một giây cuối cùng nó cũng không dời ánh mắt ra chỗ khác.
Không riêng gì nàng, hai người khác cũng vậy.
Không ai muốn bỏ lỡ cảnh tượng đã mong chờ rất lâu này.
Liệu loài người có thể chiến thắng ma quỷ không?
Trong mấy trăm năm người may mắn sống sót ở Taquila trốn dưới lòng đất kia, không ai dám hỏi câu hỏi này. Khi ấy điều khiến họ cắn răng kiên trì hơn là vì trách nhiệm, vì những người chị em đã hy sinh. Còn về kết quả cuối cùng thế nào, chỉ nghĩ đến một chút thôi là trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác kháng cự, lo sợ sẽ hủy hoại ý chí chiến đấu và sự nỗ lực không ngừng của bản thân. Những gì họ nhìn thấy khi ngẩng đầu mỗi ngày chính là đỉnh hang động tối đen, đó là cảm nhận khắc sâu trong ký ức của họ nhất.
Mà bóng tối này đã bị một luồng sáng xanh lam sáng chói phá vỡ.
Nó cũng không phải là màu xanh lam thuần túy, không giống như thuốc màu, nước sơn, bảo thạch hoặc là những thứ như nước trong ao hồ, Pasha rất khó hình dung cụ thể… Nó giống như trắng quá mức hơn, thế nên đã sinh ra “ảo giác” rằng nó ngả màu xanh.
Luồng ánh sáng kia mở rộng ra dọc theo đường chân trời với tốc độ nhanh chóng, đồng thời chiếu sáng cả vùng đất chỉ trong nháy mắt.
Nàng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có sự vật khác ngoài mặt trời và mặt trăng ra có thể soi sáng cả vùng đất… Đó tuyệt đối không phải là ảo giác, nàng nhìn thấy rõ mồn một cánh đồng tuyết vốn đã tối đi khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban ngày, từng ngọn cây soi bóng rõ rệt xuống mặt tuyết đọng, khu vực nào càng gần trung tâm ánh sáng trắng thì đường nét mặt đất nơi đó càng thêm rõ ràng.
Gần như là cùng một lúc, Pasha cảm thấy trước mặt đau nhói mãnh liệt, da thịt như bị thiêu đốt mà đó chính là trải nghiệm khi bại lộ dưới ánh mặt trời giữa trưa.
Thế nhưng trong lòng nàng lại không có cảm giác sợ hãi, thậm chí nàng còn giương hết xúc tu toàn thân ra đón nhận luồng ánh sáng phá tan bóng tối này.
Nếu nó có thể mang đến niềm hy vọng mới cho loài người, chút đau đớn này chẳng là gì cả.
Nó chỉ đổi lấy nhiều niềm hân hoan hơn mà thôi.
Ánh sáng chỉ kéo dài chưa đến một giây, tiếp theo là từ xanh lam chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển qua đỏ, sau đó mặt đất rung lắc dữ dội, khí lưu ập vào mặt mang theo từng mảng tuyết bay, va đập lên tường ngoài, phát ra tiếng vang lốp bốp. Cuối cùng mới là tiếng nổ đinh tai nhức óc kéo dài thật lâu, giống như cả vùng đất đều đang gào thét.
Sau khi tiếng nổ dứt hẳn, cả thế giới mới yên tĩnh lại.
Ở đường chân trời phía xa xuất hiện một đám mây kỳ lạ, phần trên lớn, phía dưới nhỏ, tựa như một cây nấm chĩa lên trên. Mà vẫn có thể nhìn thấy trên đỉnh cây nấm có ngọn lửa màu đỏ sậm đang cháy rực.
Dùng sức một người thắp sáng chân trời, đây tuyệt đối là hiệu quả mà không có vũ khí nào đạt được.
Cách nhau mười lăm dặm còn có thể cảm nhận được uy năng thế này, nếu ở gần trong gang tấc thì sẽ thế nào đây?
Pasha đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng vũ khí mới nổ tung giữa đám ma quỷ.
Nàng vốn tưởng rằng cú oanh tạc của hơn trăm ổ đại bác đã là cảnh tượng chấn động nhất rồi, thế mà so với một màn này thì lại có vẻ không đáng kể.
Nếu như nói trận diễn tập lửa đạn hai năm trước đã làm mới thế giới quan của mỗi một phù thủy Taquila, thế thì lần thử nghiệm này có thể là đã khiến cho quan niệm thật vất vả mới hình thành được trong đầu họ bị thay đổi một lần nữa.
- Xôn xao...!
Bên trong sở chỉ huy và phòng quan sát đều vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Xúc tu chính của ba phù thủy cấp cao cũng quấn lại vào nhau.
- Đây có đúng là thứ chúng ta có thể tạo ra không?
Thật hiếm thấy, lần đầu tiên Alethea không sử dụng xưng hô của người phàm hoặc người bình thường để phân chia lẫn nhau.
- Tất nhiên rồi! Ta là người phụ trách gia công một phần vỏ ngoài.
Giọng điệu của Celine đầy hưng phấn,
- Nhưng nói thật, ta cũng không ngờ thứ này lại đúng như lời bệ hạ nói...
- Tại sao?
- Ặc... Bởi vì người lãnh đạo đều thích vẽ ra những thứ không có thật để dụ dỗ mọi người tiến tới, lúc đó chẳng phải những người đứng đầu ba ghế cũng ủng hộ chúng ta như vậy sao... Khoan đã, ý ta không phải là làm vậy không đúng, các ngươi đừng nói cho bệ hạ Roland nghe đấy!
- Được rồi, được rồi.
Pasha ngắt lời,
- Bây giờ các ngươi cảm thấy Trận Chiến Thần Ý sẽ có kết quả thế nào?
- Chúng ta có thể thắng, tuyệt đối có thể thắng!
Celine trả lời ngay, không chút nghĩ ngợi.
- Hơn nữa không chừng không cần phải kéo đến lần Hồng Nguyệt sau.
Alethea cũng bày tỏ ý kiến đồng tình.
Mà một năm trước, tiêu chuẩn thắng lợi vẫn là ngăn cản được sự tấn công của ma quỷ, kiên trì đến khi Trận Chiến Thần Ý kết thúc, phát triển bốn trăm năm nữa mới tìm cơ hội.
Bất tri bất giác, tiêu chuẩn này đã được nâng cao rất nhiều.
- Quả nhiên...
Cuối cùng Pasha cũng nở nụ cười,
- Chúng ta đều có cùng một suy nghĩ.
Loài người có thể chiến thắng ma quỷ.
Hơn nữa, có lẽ có khả năng sẽ nhanh hơn dự đoán của họ nữa.
Bởi vì vùng bóng tối kia đã không còn tồn tại nữa rồi.
...
Trong đám đông mừng rỡ, chỉ có hai người Roland và Anna vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
- Kết quả thế nào?
Anna tháo kính râm xuống, hỏi.
- Chí ít chúng ta đã qua được bước đầu tiên.
Roland buông lỏng tay, nói. Không cần nghi ngờ, thứ thiết bị nguyên lý kích hoạt ra chính là phản ứng phân hạch, luồng tia chớp vô cùng chói mắt đó chính là bằng chứng. Nếu không, chỉ dựa vào hơn ngàn kilôgam thuốc nổ trong thiết bị là không thể nào gây ra động tĩnh lớn như vậy. Thế nhưng trông sóng xung kích sau đó và cột khói thì rõ ràng hiệu quả có sự chênh lệch không nhỏ so với dự đoán của hắn… Lẽ ra chúng nó nên dữ tợn hơn mới đúng.
- Còn kết quả cụ thể, vẫn phải đợi sở chỉ huy thu thập đủ tất cả số liệu hiện trường mới có thể đưa ra phán đoán.
Nửa tiếng sau, các tiểu đội thử nghiệm lục tục mang “thiết bị kiểm tra đo lường” được gắn ở xung quanh trở về - Giấy bay. Bởi thủ đoạn kỹ thuật mà thành Neverwinter hiện có không thể nào đo lường chính xác đương lượng của chất nổ, vì vậy Roland thật tự nhiên mà nghĩ đến cách “dùng giấy đo uy lực”.
Khi sóng khí thổi đến nơi này, những mảnh giấy ấy sẽ bị gió cuốn lên, mà chịu ảnh hưởng bởi gió từ vụ nổ, khoảng cách chúng rơi xuống sẽ xa hơn trước đó một chút, thông qua sự chênh lệch này có thể tính ra được đương lượng đại khái của vụ nổ… Roland cũng không cần tự đi tính toán, hắn đã sao chép được một bản bảng tham số hoàn chỉnh từ thế giới trong mơ, chỉ cần đối chiếu lại kết quả thống kê là được.
Mặc dù cách này sẽ có sai số nhất định nhưng đủ dùng để chỉ đạo thử nghiệm.
Quả nhiên kết luận sau khi đối chiếu không khác dự đoán bao nhiêu.
Uy lực nổ của thiết bị nguyên lý lần này chỉ có khoảng ba ngàn tấn TNT mà thôi, mà Uranium 235 thì đạt đến bốn mươi kilôgam. Nếu nói quả thứ nhất dùng bom nguyên tử Little Boy trong thực chiến chỉ có chừng 6% nguyên liệu tham dự vào phản ứng phân hạch, đương lượng nổ là mười ba ngàn TNT, vậy thì tỉ lệ lợi dụng nhiên liệu hạt nhân trong lần thử nghiệm này còn chưa đến 2%, có thể nói là một quả “bom bẩn”.
Đương nhiên, nếu nói tâm trạng của Roland thất vọng cỡ nào thì cũng không đáng kể. Dù sao trong lịch sử vũ khí không có cái gì gọi là tiêu chuẩn bom bẩn nghiêm khắc, so với vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ sau này cứ hở ra là có tỷ lệ lợi dụng đạt đến mấy chục, những lão tiền bối được đưa vào thực chiến này hoàn toàn có thể bị xếp vào danh sách bom bẩn. Một quả lựu đạn 152 milimet chứa thuốc chỉ vài kilôgam cũng có thể tạo ra lực sát thương đáng sợ, huống hồ là ba ngàn tấn TNT.
Đối với thử nghiệm mà nói, thiết bị nguyên lý số một cũng không thể nói là thành công lắm nhưng nó vẫn là một loại vũ khí trí mạng.
- Con đường này đúng là sẽ rất dài.
Anna đặt bảng xuống, thở dài một hơi nhưng ánh mắt lại không hề nản lòng, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu.
- Không sai.
Roland gật đầu.
Vốn dĩ hắn cũng không có hy vọng xa vời rằng có thể một lần đạt được mục tiêu, tiếp theo chính là tìm ra nguyên nhân, không ngừng tiến hành cải tiến, cho đến khi nó có thể chân chính tranh giành hào quang với smặt trời mới thôi.