Nàng mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, vô số người mặc áo khoác trắng, bịt mặt vây quanh nàng, mồ hôi nhễ nhại, bận rộn làm gì đó.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ và ngưng trọng của họ, dường như đang giải quyết một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Đúng rồi, trước đó chính mình bị thương nặng đã lâm vào hấp hối, chẳng lẽ đây là đại não tự an ủi?
Nàng biết tình trạng của mình tồi tệ như thế nào, trong trường hợp bình thường, chỉ cần nhân viên y tế chỉ nhìn một cái, sẽ quay đầu lại yêu cầu giao phó hậu sự, thay vì tiêu tốn sức lực cho những nỗ lực vô ích.
Mặc dù nàng tin rằng Roland là người đã sáng tạo ra thế giới, nàng cũng biết rằng các vị thần không phải là toàn năng, nếu không sẽ không để Thần sử tìm được cơ hội.
Và nàng đã kiên trì đến cùng theo yêu cầu của đối phương, cũng xem như là không thẹn với lương tâm.
Ý thức được mình đang mơ là một cảm thụ thật kỳ diệu, toàn thân như được ngâm trong ánh sáng mềm mại ấm áp, mọi đau đớn do bị thương đều không cánh mà bay, âm thanh mọi người nói chuyện dường như vọng đến từ rất xa, hình ảnh trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ, làm người ta buồn ngủ.
Dần dần, cảnh tượng ấy hợp nhất với những mảnh ký ức khác.
Bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu biến thành ngọn đèn trắng dùng cho việc giải phẫu.
Sau khi các bác sĩ làm việc xong xuôi từng người ra về, nàng “nhìn thấy” chính mình được nhân viên y tế ôm lên đưa đến trước mặt một nam một nữ. Hai người hôn nàng, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của họ.
Sau đó nàng lăn lê bò trườn, lớn lên từng chút một.
Đèn kéo quân… Nàng nhận ra rằng đây có thể là đoạn lóe sáng lại cuối cùng trong não nàng. Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc trước có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có những mẩu ký ức ấn tượng vô cùng mơ hồ, lại được tái hiện hoàn toàn trong giấc mơ.
Nàng nhìn thấy ngôi nhà thời thơ ấu của mình, sân sau trải đầy chăn mền, và… người nhà.
Hóa ra nơi nàng sống lúc đó là như thế này đây.
Nằm trong vòng tay của gia đình, nàng mãn nguyện nhắm mắt lại.
Khi cơn buồn ngủ bao trùm hoàn toàn lấy nàng, từ trên đỉnh đầu truyền đến tieegs nỉ non cưng chìu.
- Ngươi nói…con nên được gọi là gì?
- Nếu không, hãy gọi nó là Phỉ Ngữ Hàn.
Một lúc lâu sau, Phỉ Ngữ Hàn từ từ mở mắt.
Nhìn lên trần nhà quen thuộc của phòng bệnh, đầu óc nàng trống rỗng một lúc mới phản ứng lại.
Chờ đã, bản thân mình… vẫn còn sống?
Nàng cố gắng cảm nhận toàn bộ cơ thể mình, nhưng phát hiện ra rằng tất cả tay và chân đều đáp ứng theo ý muốn của nàng, không chỉ vậy, giữa ý thức và cử động thậm chí không có một chút chậm chạp nào, như thể chúng chưa từng bị thương.
Phỉ Ngữ Hàn ngạc nhiên giơ tay phải lên trước mặt, mặc dù toàn bộ cánh tay đều được quấn băng, nhưng nhìn từ đường nét ra, có thể nói là nguyên vẹn như trước cũng được. Mà bàn tay này rõ ràng đã bị gãy nhiều lần trước đó, thậm chí xương tan vào thịt, không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu bằng cách bình thường.
Nàng không khỏi phá lên cười.
Tên đó… thực sự đã làm được.
Khi đó lại có thể thề thốt rằng “Bởi vì ta là Thần Minh”, chẳng lẽ hắn không để ý rằng tuổi của mình không thích hợp với một câu thoại như vậy sao?
- A… sư phụ…
Lúc này, bên tai vang lên một tiếng thì thầm gần như trong mơ.
Phỉ Ngữ Hàn quay đầu qua, mới phát hiện có một cô gái nhỏ với mái tóc trắng đang nằm bên cạnh giường — đó không phải ai khác mà chính là một “người sáng tạo thế giới” khác trong miệng của Thần sử, Angela. Nàng chắp hai tay sau ót dường như vẫn đang ngủ mơ, nhưng từ khóe lông mày hơi u sầu, có thể thấy được rằng e là nàng ấy đã ở bên giường bệnh trong suốt thời gian nàng hôn mê.
Phỉ Ngữ Hàn mỉm cười, lặng im không tiếng động xuống giường, đắp lại chăn cho Angela, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Ở khu vực hành lang nghỉ ngơi, nàng nhìn thấy Roland, Valkries, và nhiều Võ Đạo gia khác.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, trong đám người náo loạn lên, nhiều người vây quanh hỏi han tình hình của nàng. Nhưng nàng đi ngang qua, sải bước tới chỗ Roland, nắm lấy tay hắn và nói:
- Đi thôi, đến giờ làm việc chính rồi.
Roland ngay lập tức cảm thấy hàng chục ánh mắt như thiêu đốt đổ dồn về phía mình,
- Uh… việc chính à?
- Chỉ dựa vào chính mình tự xưng là thần sáng tạo thế giới gì gì đó đó, cũng có chút không được thuyết phục. Nhưng nếu cộng thêm một thiên tài Võ Đạo gia mà nói, có lẽ hiệu quả sẽ rất khác, đây không phải là điều kiện trao đổi của ngươi sao?
Nàng nhướng mày và mỉm cười,
- Ngươi đã giữ lời hứa của mình, tiếp theo đến lượt ta.
- Nàng cứ như vậy mà đi qua?
Roland ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Phỉ Ngữ Hàn vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi sọc của bệnh nhân trong bệnh viện, băng vải quấn từ cổ chân đến tận cổ, chỉ có phần đầu để lộ ra ngoài, quấn chặt như một cái bành chưng.
Nàng mang theo Roland đi về phía chỗ rẽ của hành lang,
- Đương nhiên, như vậy mới càng có sức thuyết phục hơn, phải không?
...
Trong hội trường của viện điều dưỡng, các quan chức cấp cao của thành phố Prism ngồi thành một vòng tròn, vẻ mặt phức tạp lắng nghe Phỉ Ngữ Hàn báo cáo.
Kẻ địch lúc đó khác hẳn với kẻ đọa ma. Nó không chỉ sở hữu những khả năng đáng kinh ngạc mà còn khó bị trọng thương, ngay cả khi ta nâng sức mạnh tự nhiên lên đến cực hạn. Theo như lời nó, chỉ có người sáng tạo của thế giới này và Thiên Sứ mới có thể phá hủy hạch tâm của chúng.
- Sự thật cũng đã chứng minh điều này. Ta đã đập trúng Tinh bàn của nó nhiều lần, nhưng bên kia vẫn bình an vô sự. Nếu như không phải Roland kịp thời chạy đến thì sự tình e là đã không thể nào cứu vãn. Kẻ thù tự xưng là Delta, đến từ xâm thực và là sứ giả Thần Minh. Nếu đó là một trong những hung thủ đã phá hủy thành Prism, thì có thể suy ra rằng đồng bọn của nó cũng có những đặc điểm tương tự. Không nghi ngờ gì nữa, thế giới của chúng ta đang gặp nguy hiểm lớn.
Câu nói này làm cho bên trong hội trường hiện ra âm thanh bàn tán xôn xao.
Kẻ đọa ma không sợ phàm võ, chỉ có Võ Đạo gia mới có thể giết chết chúng. Nhưng bây giờ đột nhiên lại có thêm một Thần sử, hơn nữa ngay cả sức mạnh tự nhiên cũng không có hiệu quả với nó, vậy chẳng phải nghĩa là nó không có đối thủ nào sao?
Nếu những Võ Đạo gia khác nói điều này, phỏng chừng mọi người sẽ nghi ngờ rằng đó là vấn đề về năng lực, nhưng do Phỉ Ngữ Hàn nói, vậy thì sẽ không có nghi ngờ về vấn đề này.
Một kẻ thù bất khả chiến bại, chỉ suy nghĩ đến một chút thôi cũng khiến người ta rùng mình.
Chưa kể rằng còn có thêm một số “Thần sử”.
- Ta rất vui mừng vì cuối cùng ngươi không sao, và ta cũng rất vui vì ngài Roland đã đứng về phía Hiệp Hội.
Rock trầm ngâm một lúc và nói trước,
- Thật vậy, từ thông tin thu thập được tại hiện trường, kẻ thù có sức mạnh mà chúng ta không thể hiểu được. Người bị đánh bại nhất định là Võ Đạo gia ở hiện trường. Dựa trên mô tả của tất cả các bên, chúng ta có lý do để tin rằng chính kẻ săn mồi Roland đã đánh bại “kẻ thù xâm thực”. Ngoài ra, hắn có thể cứu sống nàng từ những vết thương nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng, hiển nhiên cũng có thủ đoạn không tầm thường, nhưng… chỉ dựa vào vài lời nói của kẻ địch, đã nhận định hắn chính là người sáng tạo thế giới, như vậy có phải hơi… quá qua loa không?
- Ta đồng ý. Rốt cuộc, khái niệm này có thể lớn hoặc nhỏ, nếu thế giới được tạo ra bởi một số người, thì những người này đã ở đâu trước khi nó xuất hiện?
-Thật nực cười, thế giới của chúng ta phải được sinh ra từ vụ nổ Big Bang mới đúng!
- Nếu như đây là phán đoán của tiểu thư Phỉ Ngữ Hàn, ta bằng lòng tin vào điều đó. Vết thương của nàng ấy, mọi người đều đã nhìn thấy rồi. Không quá lời khi miêu tả nàng ấy như trở về từ cõi chết, ngắn ngủi một ngày đêm đã bình phục cơ bản. Ngoài Thần Minh ra thì còn ai có thể làm được điều này?
- Đừng quên rằng kẻ thù xâm thâm cũng tự xưng là một Thần sử! Nếu cả hai đều được coi là Thần Minh, rốt cuộc là người nào định đoạt?
Các quan chức cấp cao nhất thời bàn tán xôn xao, dù đã cố ý giảm âm lượng xuống, nhưng những người ngồi ở đây đều là những Võ Đạo gia không tầm thường, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của nhau. Trong đó âm thanh chất vất chiếm phần lớn.
- Đầu tiên, mọi người đã sai một điều.
Phỉ Ngữ Hàn cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người,
- Ta vốn không phải vì trận chiến đấu này mới nghĩ Roland là người sáng tạo ra thế giới, mà ta đã nghi ngờ điều đó từ lâu, chẳng qua nó được xác nhận trong trận chiến này mà thôi. Còn về những gì bản thân đã trải qua khá lá phức tạp, ta sẽ không làm thêm ở đây. Ta biết nghe có vẻ khó tin nhưng mọi người dường như đã bỏ sót, người sáng tạo ở ngay bên cạnh ta, nếu như hắn có thể đưa ra được bằng chứng mang tính quyết định thì chuyện này tự nhiên sẽ có kết luận, đúng không?
Roland không khỏi sờ sờ trán của mình , hắn biết đây không phải chuyện dễ thuyết phục mọi người, cho nên lúc đầu cũng không định tiết lộ cho Hiệp Hội, nhưng mà nếu như đã đi đến mức độ này, dù sao thì hắn cũng phải hợp tác với Phỉ Ngữ Hàn – người đã tận tâm tận lực giúp hắn tuyên cáo thân phận.
- Không biết Hiệp Hội còn hạch tâm sức mạnh tự nhiên của kẻ đọa ma không?
Roland nhìn về Rock.
- Hầu hết các hạch tâm đã bị kẻ thù lấy đi trong sự sụp đổ của thành Prism, còn lại chỉ có một số ít chiến quả do gần đây săn giết lấy được.
Rock gật đầu một cái,
- Hiện tại do chính ta bảo quản chúng nó.
- Vậy thì hãy mang tất cả hạch tâm đến đây
Hắn chậm rãi nói,
- Đã đến lúc để cho ma lực bị giam cầm trở lại thế giới này.