Mùi cỏ thơm thoang thoảng ập vào khi đẩy ra cánh cửa phòng họp kín, Đại chủ giáo Mayne rất thích loại nến thơm có pha thảo dược này, nhất là ở trong không gian bịt kín không có cửa sổ, mùi thơm nó phát ra có thể giúp hắn cảm thấy tâm thần tĩnh lặng.
Phòng kín không lớn, chỉ đủ đặt một cái bàn tròn và bốn cái ghế, hai vị Đại chủ giáo còn lại cũng đã ngồi vào vị trí của mình, ghế chủ tọa đối diện cánh cửa vẫn như cũ không một bóng người. Tình huống sức khỏe của Giáo hoàng ngày càng tồi tệ, đã gần hơn nửa năm không xuất hiện trước mặt mọi người rồi. Chính hắn cũng chỉ có khi nào gặp phải vấn đề khó giải quyết mới có thể đi vào căn cứ mật Hermes tìm Giáo hoàng hỏi ý.
“Nếu đã đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Mayne khóa cửa lại rồi ngồi xuống. “Ngài Tafron, tình hình duy trì trật tự tại vương quốc Everwinter thế nào rồi?”
“Ngoại trừ bọn quý tộc vương đô ra, người nơi khác phản ứng quá yếu ớt, dân chúng thậm chí còn hoan nghênh chúng ta tiếp quản vương quốc nữa.” Tafron vuốt râu nói, “Đương nhiên những tên quý tộc u mê không chịu tỉnh ngộ vẫn ôm cứng quá khứ huy hoàng kia đều đã bị diệt trừ sạch.”
“Quá tốt,” Heather liếm môi, “Nếu để cho ta đến thẩm phản thì dân chúng sẽ càng biết đến sâu sắc bộ mặt xấu xí dơ bẩn của chúng, tiếc là ta vẫn còn nhiều việc cần làm ở da6y nên không đến được vương đô Everwinter.”
Mayne xem như không nghe nàng nói gì, nói với Tafron: “Những vị trí còn trống đó, phải nhanh chóng đưa người của chúng ta vào. Giáo hội đã vì mục đích này nuôi dưỡng rất nhiều nhân tài, đây chính là thời điểm sử dụng họ. Everwinter vốn là vương quốc chịu ảnh hưởng giáo hội mạnh nhất, xử lý càng gọn nhẹ thì chúng ta có thể càng sớm ra tay với Wolfheart và Dawn.”
“Tất nhiên rồi.”
“Còn bọn nhu nhược đầu nhập vào chúng ta – ý ta nói bọn quý tộc ấy, nên làm gì chúng đây?” Heather hỏi, “GIáo hội sở dĩ có thể thu nhận được nhiều tín đồ vĩ đại như vậy là bởi vì chúng ta không quan tâm huyết thống, chỉ xem năng lực. Nếu như thu nhận bọn ngu xuẩn kia vào sẽ làm dao động căn cơ của giáo hội. Đề nghị của ta là...” Nàng đưa tay lên ra dấu cắt cổ.
Heather sinh ra trong gia cảnh nghèo đói, trước khi được giáo hội thu nhận phải trải qua rất nhiều nỗi khổ lang thang đói khát. Nhưng dựa vào tâm tư nhạy cảm trời sinh và sức phán đoán hơn người, nàng đã từng bước một đi đến vị trí hôm nay. Mayne hiểu được sự căm ghét đối với quý tộc của nàng, tuy nhiên thời điểm hiện tại phải lấy đại cục làm trọng.
“Tình huống bên Greyfort thế nào?” Hắn hỏi.
“Theo tình báo thì tân vương Timothy sau khi thảm bại không quay lại vương đô mà trực tiếp đi đến miền Đông.” Tafron trả lời.
“Lựa chọn thông minh,” Heather vỗ tay thành tiếng, “Hắn lôi kéo Công tước Frances đi khiêu chiến Nữ vương Greenwater, sau khi Công tước bỏ mạng xong lại lập tức chạy qua xâu xé lãnh địa của hắn để ổn định quân tâm, tiện tay lôi kéo quý tộc khác, khặc khặc... Có vẻ vương thất cũng không phải chỉ toàn bọn ngu xuẩn.”
“Nhờ thế chúng ta cũng bớt được khá nhiều phiền phức, báo cho Đại tế ti giáo đường vương đô Greyfort liên lạc với hắn đi, hẳn là với khốn cảnh hiện tại hắn sẽ không từ chối mồi câu chúng ta ném ra, ngoài ra giảm bớt số lượng thuốc cung cấp cho Nữ vương Greenwater đi ba phần để cân đối thực lực hai người bọn họ. Chuyện đó giao cho ngài đấy, Tafron.” Mayne sắp xếp, “Chỉ cần kéo dài thêm hai năm nữa, Greyfort không còn quân đội để dùng.”
“Yên tâm đi,” Tafron gật đầu, “Tuy nhiên... phía Tây cứ điểm Epic của Greyfort có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Tứ hoàng tử Roland sau khi đánh bại Công tước Ryan lại quay về trấn Bentham. Taylor tự mình đưa ra lời mời cũng không nhận được đáp lại, chẳng lẽ hắn thật sự không có ý tranh giành vương vị?”
“Hừm... Ngài thấy sao?” Mayne nhìn về phía Heather.
Nàng nhún vai nói: “Còn thấy thế nào nữa... Năm xưa lời đồn về hắn như thế nào? Không học vấn không nghề nghiệp, tính cách hung tàn, vô dụng, tham lam. Ta nghĩ một kẻ như vậy không thể nào đánh hạ được cứ điểm Epic đúng không? Cho nên đáp án vô cùng đơn giản, hắn lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả bọn quý tộc và chúng ta.”
“Ý ngài là...” Mayne nhíu mày.
“Chúng ta chọn sai người rồi, ngài Mayne,” nàng cười lạnh. “Hắn mới là kẻ nên đứng ra trước sân khấu mà không phải là tam công chúa Garcia.”
“Đánh bại một vị Công tước quả thật đã chứng minh năng lực kiệt xuất của hắn, tuy nhiên một người có tài giỏi đến đâu đi nữa, nếu như không có đủ tài nguyên cung cấp cho hắn thể hiện tài hoa thì cũng vô nghĩa.” Tafron lắc đầu. “Hắn đã lựa chọn quay lại vùng đất hẻo lánh kia cũng có nghĩa là buông tay không nhúng vào thế cục Greyfort nữa, hiển nhiên cũng sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho kế hoạch của chúng ta.”
“Không sai, về mặt lý luận thì là thế. Nhưng mà đi cùng với một tin tình báo khác thì có vẻ rất là thú vị.” Heather ném ra một tờ giấy nhỏ, “Tình báo riêng của ta.”
Mayne mở tờ giấy ra, lướt nhanh nội dung, “Phù thủy?”
“Đúng vậy, một tổ chức tự xưng là hội cứu trợ phù thủy, tuyên bố đã đứng vững gót chân tại trấn Bentham, kêu gọi các chị em khác đến đó. Mặc dù đều chỉ là những tin đồn nhỏ không nên đưa ra trong buổi họp như thế này, nhưng chúng ta đều biết một chuyện, cái tên hội cứu trợ này không phải là bịa đặt. TỪ sau khi bị thẩm phán quân vây bắt ở rừng rậm miền Đông, bọn chúng trốn một mạch về phía Tây, cuối cùng mất dấu ở cứ điểm Epic. Mà trấn Bentham thì lại ngay ở rìa ngoài cùng miền Tây Greyfort, dưới chân dãy núi tuyệt cảnh. Hai vị không cảm thấy chuyện này có hơi quá trùng hợp không?”
Hội cứu trợ... Mayne có chút ấn tượng với cái tên này, bị thẩm phán quân bao vây chặn giết, tổn thất không ít người nhưng vẫn kiên trì di chuyển về phía dãy núi tuyệt cảnh. Tra khảo những phù thủy bị bắt thì biết được, bọn chúng hình như là muốn tìm kiếm thánh sơn tại vùng đất man hoang. Đây là loại hành động tự tìm đường chết, vì thế nên hắn cũng không bỏ thêm tinh lực vào chuyện này nữa. Tổ chức phù thủy cùng loại hiện trong vương quốc Wolfheart và Dawn còn vài cái khác, bọn chúng ẩn nấp trong thành thị nguy hiểm hơn nhiều so với đám đi tới man hoang chịu chết kia.
“Ý ngài là, vị hoàng tử này đã cấu kết cùng tổ chức phù thủy rồi?” Xem hết tin tức mặt Tafron trầm xuống.
“Có thể có, cũng có thể là không.” Heather nhếch miệng, “Ta chỉ làm một dự đoán đơn giản thôi. Phù thủy sợ hãi nhất là cái gì? Bị lộ thân phận. Hiển nhiên dùng cái tên hội cứu trợ này sẽ làm cho giáo hội chú ý, nhưng các nàng vẫn dùng cái tên này để lan truyền lời đồn, vì sao lại thế?”
“Bởi vì nó là một cái tên quen thuộc với chúng ta.” Mayne bình tĩnh nói. “Đối với các phù thủy khác, lại càng quen thuộc hơn.”
“Điểm tối đa!” Heather vỗ tay, “Làm như vậy sẽ có hiệu quả giảm bớt sự cảnh giác của phù thủy, không chừng sẽ thật sự có người bị tin tức này hấp dẫn, đi đến trấn Bentham tìm hiểu sự thật. Rất khó tưởng tượng nếu không có sự che chở của lãnh chúa, bọn chúng lại dám làm thế. Chúng ta thường nói, giữa hai cái có hại chọn cái nhẹ hơn. Hiển nhiên bọn chúng cho rằng, không tìm được phù thủy so với bị lộ thân phậm hậu quả nghiêm trọng hơn...” Nói đến đây giọng của nàng trở nên âm trầm đáng sợ, “Tại sao ta lại có cảm giác chúng ta đang bị xem thường nhỉ.”
“Đây không phải một vấn đề nhỏ,”Tafron căm tức nói, “Một khi phù thủy có được chỗ định cư, tha hồ sử dụng năng lực, rất có thể bọn chúng sẽ phát hiện ra thứ gọi là tà ma nhập thể có thể tránh được. Chúng ta phải tiêu diệt tất cả những chỗ định cư của phù thủy là vì lý do này, chỉ có ép buộc bọn chúng không ngừng lẩn trốn, lưu vong khắp nơi, bí mật này mới có thể duy trì được.”
Mayne biết hắn nói không sai, bản thân phù thủy không tạo thành uy hiếp cho giáo hội, nhưng nếu là cả một quần thể thoát khỏi được thân phận “kẻ tà ác”, sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn với những gì giáo hội vẫn tuyên truyền thậm chí ảnh hưởng đến căn cơ của giáo hội.
Hắn nhận ra mình lâm vào tình cảnh nan giải, lẽ ra gặp phải chuyện này phải đưa lượng lớn thẩm phán quân đến tiêu diệt, thế nhưng mà trấn Bentham thật sự cách Hermes quá xa, hiện tại quôn đội giáo hội lại sắp sửa phát động tấn công vương quốc Wolfheart, rất khó rút bớt người ra tiêu diệt cái trấn nhỏ hoang vu kia. Lại thêm điểm mấu chốt là, đưa lượng lớn người tiến vào Greyfort nhất định sẽ làm cho Greyfort và hai vương quốc kia cảnh giác, có khả năng tạo thành ảnh hưởng đối với kế hoạch chiếm đoạt sau này.
Tự hỏi một lúc sau, hắn đưa ra quyết định.
“Ta sẽ phái ra một đội mười thẩm phán quân cùng một vị thần quan tạo thành sứ đoàn đi đến trấn Bentham, điều tra việc này dưới sự hỗ trợ của Đại tế ti Taylor. Nếu như hội cứu trợ và lãnh chúa không có quan hệ, vậy thì đoàn sứ giả này có thể tự mình tiêu diệt bọn phù thủy.”
“Nếu có quan hệ thì sao? Hether hỏi.
Thần phạt quân bắt buộc phải do chính mình và một số ít người thân tín lãnh đạo, đây là quy củ do chính miệng giáo hoàng định ra. Nghĩ đến đây, Mayne nhấn mạnh từng chữ :”Vậy thì truyền tin tức trở lại cho Thánh thành, sau đó ta sẽ tự mình lãnh đạo thần phạt quân xuất chinh.”