Lần này đến lượt Roland ngạc nhiên.
Sự im lặng trong thời gian dài của đối phương khiến hắn nghĩ rằng lần hỏi thăm này sẽ không thành công, không ngờ rằng Nightmare vừa mở miệng đã giải thích rất chi tiết về nguồn gốc của hòn đảo nổi, sự tương phải kiểu này khiếp hắn không kịp phản ứng trong thời gian ngắn.
- Biểu cảm đó của ngươi là sao?
Valkries trợn mắt tức giận nói:
- Ta không phản bội tộc đàn, ta chỉ tán thành cách nhìn của Cistalis thôi - cuộc chiến Thần Ý không thể đổi lấy sự tiếp tục của tộc đàn, nếu cứ tiếp diễn, sẽ chỉ trở thành con cờ của Thần Minh, vì thế... Dừng nó lại là điều đúng đắn.
È, đó rõ ràng là chủ trương của hắn mới đúng. Roland đưa tay ra sau sờ gáy theo bản năng, ngàn vạn năm trước thiên hình không thể liên kết ổn định với cõi tâm trí, sao mà biết được nhiều chi tiết như vậy. Nhưng dù kém nhạy bén đến đâu, hắn cũng biết lúc này nên làm theo lời đối phương.
- Đúng vậy, cuối cùng ngươi cũng nghĩ rõ ràng điểm này.
Hắn thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, cố gắng hết sức để giả bộ rộng lượng, đưa tay ra và nói:
- Mặc dù bây giờ Thần Minh đã chú ý đến chúng ta, nhưng ta tin rằng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn...
Valkries không đáp lại cái bắt tay của hắn.
- Trước đó, ta muốn hỏi ngươi một câu.
- Cái gì?
- Nếu cuối cùng mọi chuyện đúng như lời Thần sử nói, thì ngươi định xử lý mối quan hệ giữa tộc ta và loài người như thế nào?
Biểu cảm của Nightmare vô cùng nghiêm túc, Roland nhận ra, rằng câu trả lời của vấn đề này sẽ quyết định mọi thứ trong tương lai - nàng có thẻ hỏi ra câu hỏi mấu chốt như vậy, đã chứng minh nàng thực sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khả năng hợp tác giữa hai bên, và con đường tương lai chính xác cho tộc đàn. Thậm chí hắn còn có linh cảm mờ nhạt rằng nếu nàng không chấp nhận câu trả lời, nàng sẽ cưỡng chế rời khỏi thế giới trong mơ - ngay cả khi phải dùng đến cái chết.
- Thành thật mà nói, ta vẫn chưa nghĩ ra.
Sau một lúc trầm ngâm, Roland chậm rãi trả lời.
Valkries cau mày, lạnh lùng nói:
- Vậy, lúc vừa bắt đầu ngươi cũng chỉ nói nói mà thôi, trong lòng không hề nghĩ đến chuyện ta sẽ hợp tác với ngươi?
- Không, nghĩ thì ta cũng từng nghĩ, nhưng vấn đề này quá phức tạp.
Hắn cười khổ, câu trả lời này thật sự không đủ tiêu chuẩn, nhưng hắn không muốn bịa ra một lời nói dễ nghe đầu tiên. Đối phương cũng không phải là đồ ngốc, vẽ bánh cũng không phải là sở trường của mình, thay vì biến khéo thành vụng, không bằng nói ra sự thật theo những gì mình nghĩ trong lòng:
- Cuộc chiến giữa loài người và ma quỷ đã kéo dài ngàn năm, mối hận này không phải thứ có thể tiêu tan trong một sớm một chiều, biến hiện thực thành cảnh tượng giống cảnh trong mơ là điều gần như không thể. Cách duy nhất ta có thể nghĩ đến lúc này là chia cắt hoàn toàn hai bên, để các ngươi vĩnh viễn rời xa thế giới nhân loại.
- Đi đâu?
- Đây là vấn đề sau này phải xem xét cụ thể, nhưng thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, ta đoán cuối cùng các ngươi vẫn sẽ có một nơi dung thân.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi hơi nóng trên ly cà phê tan biến, Valkries mới phá vỡ sự im lặng:
- Nếu câu trả lời của ngươi vừa toàn diện vừa chu đáo thì nó có khả năng là một cái bẫy, nhưng bây giờ, bản thân ta cảm thấy ngươi thực sự có ý định làm điều đó.
- È... Chưa nghĩ ra phương án mới là đáp án đúng?
- Ngươi có thể nghĩ như vậy.
Nightmare thờ dài:
- Ta thừa nhận đó là một cây cầu độc mộc vắt ngang qua vực sâu, không thể đoán trước được dù ngươi đi lên hay xuống dưới, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ bé, ta cũng phải thử - bởi vì, ta là người duy nhất có thể làm được điều này trong tộc đàn.
Roland nhận thấy rằng khi nói ra những lời này, hai tay nàng siết chặt trong vô thức.
Rõ ràng trong lòng nàng cũng không kiên quyết như vậy.
Nhưng hắn cũng biết đây không phải là một quyết định có thể tùy tiện dưa ra. Đối với hầu hết mọi người, rơi xuống vực thẳm là điều bình thường - khi không thể thấy được kết quả, buông tha cho người bước đến trái lại đó mới là một loại giải thoát.
- Ngươi đừng quá đắc ý.
Valkries liếc hắn một cái:
- Thần Minh mưu tính về cuộc chiến Thần Ý tuyệt đối sẽ ngồi yên không để tâm đến hành động của ngươi, nếu như cả thế giới đều do nó tạo ra, ta cảm thấy ngươi không có nhiều phần thắng. Do đó, kết quả cuối cùng có khả năng là cả hai tộc đàn đều bị tiêu diệt hoàn toàn, thậm chí không để lại dấu vết.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Roland điềm nhiên nói, lại đưa tay sang phía đối phương một lần nữa:
- Vậy nên chúng ta đều đang ở trên cùng một cây cầu độc mộc.
Lần này, chúa tể ác mộng từ từ đưa cánh tay phải ra, và bắt tay với hắn.
- Vậy thì, nhanh đi giải quyết chuyện của Thần của Thần thôi.
Thấy đã đạt được thỏa thuận, Roland nhấc điện thoại lên, gọi thêm một cốc cà phê Penland Star cho nàng, rồi nói một cách vội vã:
- Có cách nào để liên hệ với Hackzord không? Để nó triệu hồi hòn đảo nổi này, hoặc đơn giản là để Đệ Nhất Quân tiến vào chiếm đóng, cùng chúng ta phối hợp đi nơi không đáy cũng không tồi.
- Quá muộn rồi.
Valkries lắc đầu.
- Cái gì?
- Trước đó, ta muốn Hackzord đi vào cảnh trong mơ, một là hy vọng dùng nó để thu thập thông tin tình báo bên ngoài, hai là tăng khả năng thuyết phục nó, nhưng không ngờ diễn biến tình hình lại tệ hơn suy nghĩ của ta - nó tin vào đề nghị của Ursrook, Thần của Thần có lẽ cũng là nó xin Vương cử đến, tình hình phát triển đến tận đây về cơ bản là không thể thay đổi.
- Ý của ngươi là...
- Ngươi không cho rằng, chỉ dựa vào một mình chúa tể bầu trời là có thể có được lá bài chủ chốt của tộc đàn ư? Một khi Thần của Thần đã đến chiến tuyến phía tây, việc khiến nó quay về là không thể nào, đừng nói là Hackzord, ngay cả ta cũng không thuyết phục được Vương và toàn bộ đội quân.
Valkries nói thẳng:
- Hơn nữa, khi chúa tể bầu trời xin điều động Thần của Thần chắc chắn đã phải chịu áp lực không nhỏ, lúc này còn muốn lôi kéo nó, rất khó thành công. Nói một cách khác, đồng ý hợp tác là ý nguyện của cá nhân ta - ít nhất là vào lúc này.
- Hiện tại?
Roland nhạy bén nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của đối phương:
- Ngươi vẫn còn cách khác để gây ảnh hưởng đến Hackzord?
Valkries không phủ nhận:
- Ta hiểu nó - bảo nó đứng ra gánh chịu tất cả rủi ro, bất chấp mệnh lệnh của Vương khi chưa biết trước tương lai là điều không thể, nhưng không khó để nhắc nhở nó tránh nguy hiểm. Nói chung, sự an toàn của bản thân luôn là điều nó quan tâm nhất...
Khóe miệng Roland không khỏi giật giật, những lời này dịch ta, nói dễ nghe là cẩn thận, nói khó nghe thì đó là nhát gan.
- Ta sẽ viết một bức thư để bảo nó tách khỏi Thần của Thần - đây cũng là chuyện duy nhất mà ta có thể làm được. Chỉ cần ngươi có thể chuyển lời đến, tám chín phần mười là nó sẽ nghe theo. Nhưng chiến tranh sắp nổ ra là điều khó tránh khỏi, ngoài đánh bại Thần của Thần ra thì ngươi không còn con đường khác để đi.
Valkries nói từng chữ:
- Chỉ có bắn rơi nó, Hackzord mới nhận ra rằng con đường cuộc chiến Thần Ý là không thể thực hiện được, khả năng ta thuyết phục được nó sẽ tăng lên không ít.
- Cho nên nó phải sống cho đến khi Thần của Thần... rơi xuống, đó cũng là cơ sở cho việc hợp tác của chúng ta.
Nàng chuyển ánh mắt, để Roland không thể quan sát được vẻ mặt của nàng:
- Nếu ngươi không thể làm được điểm này, thì hãy coi như ta chưa từng nói gì.