Barov trở lại văn phòng tòa thị chính, lập tức đóng chặt cửa phòng lại.
Trời đất ơi, hắn đưa tay lên chạm vào viên đá thần phạt trươc ngực, điện hạ quả thật đã bị ma quỷ ám vào rồi. Vốn trước đây hắn đã hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ thì có thể khẳng định chắc chắn, người vừa nói chuyện với hắn không thể nào là tứ hoàng tử được.
Tính cách thay đổi hoàn toàn hay là làm những chuyện quái dị vẫn còn có thể giải thích, nhưng mà biết được những chuyện mình chưa từng tiếp xúc hay là có được kiến thức chưa ai từng nghe nói đến? Đó là chuyện chỉ có trong thần thoại mới có thể xuất hiện được, tuy nhiên trong truyền thuyết đầu là thần linh nhập vào người thường, dẫn dắt nhân loại ra khỏi khốn cảnh, từ khi nào bọn ma quỷ cũng có thú vui này?
Nếu như Roland Wimbledon sử dụng phương thức bắt chước theo vương đô để quản lý lãnh địa (mặc dù cái này vô cùng khó áp dụng) thì Barov cũng không lấy làm lạ, mặc dù ai cũng nói tứ hoàng tử không học vấn không nghề nghiệp, nhưng tính cách có thể ngụy trang được, nói không chừng có người lén lút dạy cho hắn cách thống trị thành trấn hay thậm chí là quốc gia thì sao.
Nhưng mà kế hoạch sơ bộ và phương án mà hoàng tử nói ra, Barov chưa từng nghe nói đến bao giờ. Hắn làm việc ở tòa thị chính vương đô hai mươi năm, làm thuộc hạ của tài vụ đại thần, đối với phương thức vận hành và mô hình thiết kế tòa thị chính hắn nắm rõ mười phần. Các đại thần phân công mỗi người quản lý một bộ phận, trừ khi là có hiệp nghị bí mật gì ra còn lại không ai động vào việc của người khác cả.
Quốc vương tuyên bố ra một loại chính lệnh xong, đại thần nhận lệnh sẽ lập tức cho thuộc hạ đi thực hiện, mỗi đại thần có thể lực và phong cách hành sự khác nhau. Ví dụ như hiệp sĩ Iron Heart phụ trách phòng thủ vương đô Greyfort có hàng trăm đội tuần tra và lính đánh thuê dưới tay mình, đối với những tổ chức ngầm bên trong vương đô cũng rất có sức ảnh hưởng. Mỗi khi hành sự đều là dùng sức mạnh đi tới, người bị hắn ngắm kỹ cho dù là tội phạm hay quý tộc cũng đều không thể nào sống được trong vương thành nữa, hoặc là tự mình rời đi hoặc chờ đến khi bị nhốt vào ngục.
Không chỉ vương đô, những thành phố khác cũng như vậy.
Cho nên nếu muốn trở thành lãnh chúa hoặc thuộc hạ của quốc vương, đầu tiên bản thân phải là một đại quý tộc có thế lực hùng hậu.
Nếu như không đủ tiền lương chiêu mộ thủ hạ, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự mình đi làm hay sao? Mà nhân thủ trong tay càng nhiều thì lại càng được cấp trên coi trọng bởi vì nhiều người thì dễ làm việc, đạo lý này ai cũng hiểu rõ.
Thế nhưng cách làm của hoàng tử lại hoàn toàn phá vỡ quan niệm của Barov. Đại thần cũng được, thủ hạ của đại thần cũng được, tất cả mọi người đều do tòa thị chính chiêu mộ và trả thù lao, nói cách khác, nếu chẳng may mất đi một vị đại thần, vậy thì chỉ việc thay một vị đại thần mới là được, thậm chí có thể trực tiếp đề bạt người phía dưới lên thay.
Đây là một loại thể chế mới hoàn toàn, Barov dám khẳng định, hoàng tử muốn tạo ra một hệ thống chính trị hoàn toàn khác với cái mà thượng tầng Greyfort hiện dùng.
Có lẽ sẽ có người cho rằng đây chẳng qua là ý tưởng nhất thời của Roland, kẻ không biết gì thích bày vẽ? Nhưng trợ lý đại thần thì không nghĩ vậy, hắn đưa tay lấy một cây bút lông ngỗng, viết hết tất cả yêu cầu của hoàng tử điện hạ xuống một tờ giấy.
Nhìn bản kế hoạch này xem, quá rõ ràng cụ thể, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ.
Đầu tiên là quản lý đến việc ăn uống ngủ nghỉ.
Barov tất nhiên biết, khống chế dân chúng càng tốt thì khi lãnh chúa tuyên bố mệnh lệnh khả năng chấp hành càng nhanh, thế nhưng mà vì mục đích đó tăng thêm rất nhiều người đi quản lý thì… Một là đi đâu tìm ra nhiều người biết chữ như vây? Hai là nhiều người như vậy số tiền lương phải trả sẽ là một con số khổng lồ, ai mà lại tình nguyện làm như vậy chứ?
Lại nhìn hai chuyện khác điện hạ muốn làm xem, chiêu mộ bình dân vào tòa thị chính, triển khai giáo dục toàn dân.
Hắn đưa ngón tay lướt qua hai hàng chữ này, trong lòng không kìm được rùng mình.
Nếu điện hạ thật sự làm được hai chuyện này, trấn Bentham sẽ trở thành hình dạng như thế nào đây?
Bất cứ một người dân thường nào cũng có thể đọc viết, tòa thị chính nếu muốn mở rộng quy mô thì lúc nào cũng có thể tìm được rất nhiều nhân viên phù hợp. Mà điều này ngược lại cũng sẽ thúc đẩy phổ cập giáo dục, tiếp nhận giáo dục sẽ có cơ hội được tuyển vào tòa thị chính, nhận chức vị có lương ổn định đồng thời địa vị xã hội được tăng lên. Chỉ sợ không đến một hai năm tất cả mọi người đều sẽ chủ động yêu cầu tiếp nhận giáo dục, cho dù mình không được thì cũng sẽ đưa con cái mình vào học viện.
Lại thêm tất cả người được thuê lương đều do tòa thị chính tức là Roland đến chi trả, người dân không cần hao tốn tiền bạc để xây dựng thành lập thế lực của mình, như vậy khác nào hoàn toàn phá vỡ hạn chế chỉ có quý tộc mới có đủ tư bản để đảm nhiệm vai trò quan viên hành chính.
Không thể nghi ngờ, chỉ có ma quỷ mới nghĩ ra được một chế độ kinh thế hãi tục như vậy.
Barov hít một hơi thật sâu, nắm viên đá thần phạt trước ngực trong tay, hiện tại chỉ còn một vấn đề cuối cùng, liệu ma quỷ có thể nào lương thiện được chăng?
Nếu bảo Roland là một kẻ tà ác, hắn chính là người đầu tiên không đồng ý.
Những gì tứ hoàng tử đã làm, trong mắt hắn, thậm chí có thể xem là hành động của một vị hiền vương. Cho dù là những quốc vương truyền kỳ trong sử sách ghi lại cũng không làm được đến mức quan tâm sống chết của từng con dân như hắn đã làm. Cùng dân chúng ở lại trấn Bentham, bỏ ra số tiền khổng lồ mua sắm lương thực để cho mọi người có thể bình an vượt qua Tà Nguyệt, đem đến kỹ thuật và khí giới của ma quỷ để phát triển trấn nhỏ, mà ngay cả những nanh vuốt của ma quỷ như phù thủy nay cũng đã sử dụng năng lực của mình để cải thiện sinh hoạt cho dân chúng.
Barov đột nhiên cảm thấy, nếu như Roland trở thành quốc vương Greyfort, có vẻ cũng không phải là một chuyện xấu.
Nhớ tới lời phụ thân từng dạy bảo mình - Đừng nói lời không nên nói, đừng hỏi chuyện không nên hỏi – hắn quyết định trước hết che giấu đi phát hiện này của mình. Nếu là ma quỷ thì nhất định sẽ đụng phải giáo hội, giả như chuyện bất ổn, mình cũng có thể vào vai trò một người mai phục trong phe ma quỷ để vạch trần và làm nhân chứng.
Hắn rung chuông, gọi người mới gia nhập vào tòa thị chính Segni Darley đến.
So với những tên hiệp sĩ vụng về ngạo mạn kia, tên nhóc của gia tộc Wolf này tính ra cũng là một kẻ xuất sắc, mặc dù hắn vẫn có một chút kiêu ngạo của hiệp sĩ, nhưng ít ra hắn chịu nghe theo chỉ thị của mình.
“Thưa thầy, có chuyện gì không?” Hắn vào cửa, hành lễ rồi hỏi.
“Điện hạ muốn thành lập một ngành mới, quản lý và giám thị trồng trọt cây nông nghiệp, cần hai tên học sinh hỗ trợ ghi chép,” Barov nói lại yêu cầu của Roland ra, “Mặt khác, ngươi đi phòng tài liệu ở tòa thị chính tìm mười người phù hợp yêu cầu để rồi tiếp tục chọn trong đó. Cho dù đối phương là bình dân, nhưng điện hạ muốn đưa bọn họ vào tòa thị chính, nếu như người nào trong đó có biểu hiện xuất sắc không chừng còn có thể trở thành người chủ quản Bộ nông nghiệp này, thật tình…” Hắn thở dài, “Ngươi trước hết đi theo bọn chúng để ghi chép đi, khi nào xong vụ cày xuân rồi thì ta sẽ gọi lại ngươi sau.”
“Thưa thầy, chỉ cần chọn ra hai người thôi là được,” Hắn ưỡn ngực nói, “Tôi cũng rất có kiến thức trong lĩnh vực này.”
“Ngươi?” Barov ngẩn người.
“Đúng vậy! Trước khi trở thành hiệp sĩ tôi từng giúp phụ thân quản lý nông trường, đối với việc trồng lúa mười phần hiểu rõ.” Segni dừng lại một chút, “Chỉ là khi điện hạ hỏi tôi còn sở trường nào khác không, tôi không dám nói ra… vì sợ hắn ném tôi đến làm ruộng cùng với mấy tên nông nô kia.”
Barov nội tâm vui vẻ, đã qua giáo dục lại hiểu rõ việc nhà nông, với bối cảnh thế này cho dù bình dân có gia nhập vào Bộ nông nghiệp thì Segni cũng nhất định là nhân tuyển cho vị trí chủ quản. Tạm thời hắn có vẻ đứng bên mình, nếu hắn trở thành chủ quản thì mình cũng có được sức ảnh hưởng đến Bộ nông nghiệp rồi.
“Tốt lắm.” Hắn nói cho Segni những lợi ích của công tác này một phen, “Làm cho tốt vào, không chừng ngươi còn có thể leo đến vị trí cao hơn cả trước kia.”
Sau khi Segni rời khỏi, Barov ngả người xuống ghế nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu đã biết điện hạ là ma quỷ, hắn lại càng muốn nắm chặt quyền lực không buông ra. Ma quỷ luôn rất yêu thích người có dã tâm bừng bừng, ở trong truyền thuyết đều nói như vậy. Mà đối với hắn, dù là quyền lực do quốc vương ban cho, hay quyền lực do ma quỷ ban cho, thì cũng đều ngọt ngào như nhau cả.