Hermes, khu vực Thánh Thành cũ.
Cảm nhận của Marvin trong vòng hơn một tháng qua hoàn toàn có thể dùng thay đổi rất nhanh để hình dung.
Ngay từ khi đại quân chúa tể bầu trời đưa hắn vào Thần của Thần, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù như thế nào đều phải ôm chặt bắp đùi này, kiểu gì cũng không buông tay.
Cái gì hỏa khí, cái gì chim sách, ở trước mặt một tòa thành thị có thể bay căn bản không đáng giá nhắc tới.
Đây mới là thần tích có thể khiến người ta quỳ bái!
Kế tiếp hắn cũng quét sạch thế suy tàn lúc trước, cố gắng hết sức cho thấy giá trị của mình, làm việc trong tổ chức dân thuộc địa, tu sửa trạm tiếp liệu trên không không chừa lại sức, đồng thời còn nhiều lần được chúa tể bầu trời ca ngợi. Cảnh này khiến địa vị của hắn ở trong rất nhiều quý tộc càng vững chắc, nghiễm nhiên có hướng đứng đầu mọi người.
Chẳng qua một bức thư đưa tới từ Bắc Địa phá vỡ cuộc sống yên ổn của Marvin.
Hắn không nghĩ tới, chúa tể bầu trời lại cực kỳ coi trọng trang giấy nhìn như hoang đường ấy, chuyện làm đầu tiên sau khi biến mất mấy tuàn, chính là để cho bọn họ lập tức đi chân núi Hermes và vương quốc Everwinter, đợi thư tín cùng loại -- còn về người gửi thư là ai, bao lâu là có thể đưa đến, thậm chí địa điểm nhận thư cụ thể ở đâu đều hoàn toàn không biết.
Thành thật mà nói, trong lòng Marvin vô cùng không muốn rời khỏi Thần của Thần, dù cho nơi đây khắp nơi đều là ma quỷ, nhưng đó cũng là ma quỷ sẽ không cướp đoạt địa vị và quyền lực của hắn. Chỉ có điều mệnh lệnh của đại quân khó có thể vi phạm, cuối cùng hắn vẫn chọn chân núi Hermes, không vì cái gì khác, chỉ là vì Thánh Thành cũ cách Thần của Thần gần hơn.
Lúc này biên cảnh bắc bộ của bốn vương quốc lớn đều đã bị Red Mist bao trùm, người Greyfort hình như cũng vì chống đỡ ma quỷ mà mệt mỏi, hắn ở phía dưới ngược lại sống như là công tước, thuộc hạ không chỉ có rất nhiều dân thuộc địa, còn có một số quý tộc đi theo. Nhưng đợi một bức mật thư chẳng biết sẽ được đưa tới từ lúc nào thật là khiến lòng người có chút lo nghĩ, Marvin vì có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, không tiếc mạo hiểm phiêu lưu dân thuộc địa chạy trốn, làm lớn khu vực hoạt động của bọn họ. Trong thời gian này xuất hiện mấy lần sự kiện bí mật chạy trốn, hắn cũng treo cổ không ít người nhằm cảnh báo, đồng thời ưng thuận trọng thưởng đối với người có manh mối, nhưng vẫn luôn không nhận được bức thư ấy.
Nếu như nói mấy chuyện trên đều là vấn đề vận khí, vậy sự tiến triển của tình hình sau đó lại hoàn toàn vượt qua Marvin dự liệu.
Thần của Thần đột nhiên lên cao, tiếp đó một đường hướng đông, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt của hắn -- điều này làm cho công tước cảm nhận được sự khủng hoảng cực đại, vốn tòa thành thần tích trôi ở sau lưng chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, không có nó cuộc sống của hắn có thể nói là ăn ngủ không yên. Bết bát hơn là, chúa tể bầu trời không còn lộ mặt lần nào nữa, thật giống như đã hoàn toàn quên chuyện mật thư này rồi.
Cũng không lâu lắm, hắn lại nghe được tin lục địa trên không bị người Greyfort đánh rơi.
Thành thật mà nói, trong đầu Marvin không tin loại chuyện hoang đường này -- đây chính là một ngọn núi di chuyển với phạm vi hơn mười dặm, nếu người Greyfort phải có năng lực san bằng ngọn núi, làm sao pahri chờ tới bây giờ thì mới dùng đến!
Đáng tiếc cũng không phải là tất cả mọi người đều thông minh giống như hắn.
Trong lúc nhất thời lòng người lưu động, hắn phát hiện mình có chút không khống chế được quý tộc khác.
Bên phía chúa tể bầu trời vẫn không có chút tin tức nào càng làm trầm trọng thêm hiện tượng này.
Tâm tình của hắn trở nên càng ngày càng không xong, ngoại trừ mượn rượu và gái để tiêu tan buồn ra, hầu như cái gì hắn cũng không muốn làm, thời gian gần như quay trở lại lúc ở đế đô Everwinter thời quá khứ.
- Sark, Sark!
Khi một chai rượu nho bị rót hết, Marvin lớn tiếng kêu tên lão quản gia.
- Đại nhân, ngài có gì phân phó?
Quản gia nhanh chóng đẩy ra cửa phòng của hắn.
- Buổi tối sẽ tìm vài cái cô nương tới, muốn trẻ tuổi xinh đẹp --
Hắn lớn miệng hét lên.
- Nhưng mà, ngài hôm qua mới mệnh lệnh cho bọn họ...
- Đó là chuyện ngày hôm qua! Ta là công tước, đây là quyền lực của ta, hiểu chưa? Bọn họ nên vì ta kính dâng tất cả!
- Vâng... ta hiểu được.
Lão quản gia cúi đầu nói.
- Được rồi, người phái đi ra ngoài... có tin tức mới gì không?
Marvin không tin mấy lời nói vô căn cứ trên đường phố, không có nghĩa là chính hắn sẽ không đi nghiệm chứng -- trên thực tế, lúc Thần của Thần rời khỏi cao nguyên Hermes, hắn đã phái vài đội nhân mã theo dõi mục tiêu, nỗ lực tìm hiểu rõ xem nó đến cùng muốn đi đâu. Chỉ là hiệu suất làm việc của những người này thực sự có hơi thấp, đến ngày hôm qua còn chưa có mấy người trở về.
Lão quản gia lắc đầu:
- Hiện nay chỉ biết là dọc theo đường đi Greyfort cũng không xảy ra giao chiến với Thần của Thần, khả năng lại hai ngày nữa, sẽ có tin tức xác thật truyền đến thôi.
- Đám lười biếng ngu xuẩn này…
Marvin hùng hùng hổ hổ mở một chai rượu mới:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Vậy thì đợi thêm hai ngày nữa vậy.
Red Mist đang tiêu tán, chưa biết chừng một ngày nào đó người Greyfort sẽ ngóc đầu trở lại, hắn cũng phải cân nhắc cho mình một đường lui -- cho dù hắn không ở nơi này, thì cũng không vi phạm mệnh lệnh của chúa tể bầu trời, ai lấy được thư mà chẳng phải là lấy, cùng lắm công lao ít đi một chút mà thôi.
Đương nhiên, vương quốc Everwinter cũng không phải là nơi hắn muốn đi, nơi đó đã được chứng minh qua, căn bản không thể chống đỡ được sự tiến công của người Greyfort.
Marvin nghe được từ ma quỷ cấp cao khác, một tòa Thần của Thần mới đang bay về phía bên này, hơn nữa vẫn là thành thị nơi Vương của ma quỷ ở, làm đường lui hiển nhiên là thích hợp vô cùng.
Chỉ cần tiến lên dọc theo con đường bộ phận ma quỷ dời đi lúc trước, không khó lắm để tìm được nó.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần mang quý tộc trung thành nhất rời đi.
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, cô nương Marvin muốn lại chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Điều này làm cho hắn không khỏi tức giận, xem ra lão quản gia của mình cũng bắt đầu không dùng được nữa.
Lại nhẫn nại đợi thêm nửa canh giờ, khi ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, lời trách mắng đã vọt tới cổ họng Marvin.
Nhưng mà người mở cửa phòng ra cũng không phải lão quản gia, mà là một đám dân thuộc địa bẩn thỉu. Bọn họ có người nắm cuốc, có người giơ đòn gánh, trông hoàn toàn như là một đám ô hợp. Công tước không dám tin nhìn bọn họ dũng mãnh vào trong phòng, giãm lên thảm trải lông tơ trong phòng ngủ đầy dấu bùn.
Vừa nghĩ tới dinh thự của mình lại bị một đám tiện chủng như vậy giẫm đạp, hắn không khỏi thét to:
- Vệ binh, vệ binh!
Chẳng qua Marvin cũng không nghe được câu trả lời.
Cắt đứt hắn là một cái đầu người dính máu, chính là lão quản gia Sark.
Cảm giác say trong Marvin nháy mắt tỉnh hơn nửa.
- Các ngươi muốn làm gì!?
- Mọi người đã chịu đủ ức hiếp của ngươi rồi, Marvin Pike!
Người dẫn đầu hô:
- Vì mệnh lệnh đáng chết kia của ngươi, rất nhiều người đều sống sờ sờ mệt chết trong mỏ đá, ngươi cũng không nghe không hỏi, ngay cả tiền công nên cho đều khấu trừ! Bọn ta không phải tôi tớ của ngươi, càng không phải là nô gia hà ngươi!
- Quý tộc cũng chẳng tài trí hơn bình dân là bao, người Greyfort nói không sai!
- Ban ngày vì quái vật liều mạng công tác, buổi tối còn phải đưa thê nữ, ngươi mới thật sự là ma quỷ!
- Hiện tại thúc thủ theo bọn ta đi Greyfort, nếu không ngươi đừng mong đi ra khỏi gian phòng này!
Chết tiệt, Marvin căm hận nghĩ , bọn người kia đã bị tư tưởng của người Greyfort ăn mòn -- sớm biết như vậy, hắn không nên thả bọn họ ra khỏi Thánh Thành cũ tìm hiểu tin tức!
- Ta là công tước, các ngươi ai dám động đến ta?
Hắn vừa lớn tiếng cảnh cáo, vừa rút ra trường kiếm bên cạnh bàn. So với “vũ khí” trong tay đối phương, thanh gươm n ày có vẻ sắc bén không ai bằng. Nếu bọn họ có thể xông đến nơi đây không chút dấu hiệu nào, hiển nhiên thủ vệ và tôi tớ đều đã phản bội hắn. Hắn phải xông ra nơi đây, liên lạc với quý tộc khác, lại tập trung kỵ sĩ tiêu diệt đám bạo dân này!
Danh hiệu công trước trong chốc lát trấn trụ mọi người -- hắn cũng không phải là loại người khơi khơi như lão quản gia, gia tộc Pike thống trị lâu đài Snow Reflection đã rất nhiều đời, đối với bình dân Everwinter mà nói, thân phận của hắn cao không thể chạm. Marvin cũng đúng là nhìn đúng điểm ấy, mới tận lực bày ra tư thế cao cao tại thượng. Hắn còn không tin thật sự có têm tiện chủng nào dám động thủ làm hắn tổn thương.
Bỗng nhiên, một tảng đá ném ra từ chỗ tối, đập lên mặt của hắn.
Đau nhức trong nháy mắt khiến Marvin cương người tại chỗ.
Bọn họ thế mà dám làm vậy thật?
Một lão nhân tóc bạc hoa râm vọt ra từ đoàn người, kêu khóc đánh về phía hắn:
- Ma quỷ, ngươi trả con gái cho ta --!
Marvin vô thức giơ lên kiếm, đâm thủng lồng ngực của đối phương.
Chờ sau khi hắn phản ứng lại, đoàn người đã ầm ầm xông tới -- cái chết của lão giả như một điểm pahts tiết, tâm tình kiềm nén đã lâu của đám đông được thả ra ngoài.
Cái cuốc, đòn gánh nện trên người Marvin như mưa rơi, hắn giống như nghe được tiếng xương mình vỡ vụn.
- Đám tiện dân các ngươi, mau dừng tay!
- Không, dừng lại... Đừng, đừng đánh...
- Khụ khụ, cầu xin các ngươi...
Thanh âm dần dần thấp xuống.
Cho tới khi công tước biến thành một bãi bùn nhão, mọi người mới ngừng tay lại .
- Chúng ta giết một tên quý tộc…
Có người rung giọng nói.
- Thì tính sao, vua Greyfort không thừa nhận quý tộc, huống hồ hắn còn từng là địch với Greyfort .
- Quý tộc Everwinter khác mà biết thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ có ngựacó khôi giáp, nếu như đuổi theo...
- Dù sao đều đã đến bước này, còn làm gì được nữa.
Người dẫn đầu nhìn một vòng xưng quanh nói:
- Chịu lấn ép cũng không chỉ có chúng ta, thừa dịp bây giờ ma quỷ không ở, không bằng ---
- Liều mạng với bọn họ.
Tên còn lại thấp giọng nói.
- Liều mạng với bọn họ.
- Liều mạng với bọn họ, sau đó đi Greyfort!
Chỉ trong chố lát, âm thanh này đã truyền ra, hóa thành khẩu hiệu đều nhịp, như dòng nước lũ tuôn ra mặt đất đen nhánh ngoài phòng.