Thời gian trôi qua giống như trở nên chậm hơn.
Lúc bắt đầu hắn còn có thể nghe được động cơ rít gào, dần dần, âm thanh đó bị tiếng tim đập bùm bùm thay thế, nhưng không qua bao lâu, ngay cả tiếng tim đập cũng không tồn tại, thế giới xung quanh trở nên đặc biệt yên lặng.
Trái bom đang từng chút rời khỏi số hiệu Fire of Heaven, mà vết nứt trên mái vòm của tầng trên cũng càng lúc càng lớn, gần như chiếm hơn phân nửa tầm nhìn. Đến lúc này, đã có rất nhiều ma quỷ chú ý tới bọn họ, nhưng mà trong thời gian ngưng đọng lại, ngay cả động tác quay đầu của đối phương cũng chậm như ốc sên.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh tượng trên hội nghị xác nhận nhiệm vụ trước khi khởi hành.
- Điện hạ, quả bom mà tổ máy bay ném bom ném, thực sự có uy lực lớn như vậy sao?
- Nếu ta bay đủ nhanh, hẳn là có thể ném xung kích ra sau lưng đó?
Người hỏi câu này chính là Finkin, bất cứ lúc nào, lời phát biểu không chuyên tâm của hắn luôn có thể khiến cho mọi người cười vang. Nói thật, có đôi khi hắn khá hâm mộ người này.
- Trừ khi ngươi bay còn nhanh hơn ánh sáng.
Trưởng công chúa không chút lưu tình phản bác lại cách nghĩ này:
- Cường độ ánh sáng mạnh khi nó phát nổ sinh ra có thể trực tiếp nướng chín ngươi, chờ khi ngươi nhìn thấy còn muốn chạy chỉ sợ thời gian đã muộn. Cho dù may mắn tránh thoát bị chiếu sáng, sóng xung kích kế tiếp cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn vượt qua vận tốc âm thanh, cho nên phương thức trốn tránh an toàn duy nhất, chính là cách nó đủ xa.
Nàng nói tới đây dừng một chút:
- Ít nhất quả thứ nhất là như vậy.
- Vậy quả thứ hai thì sao?
- Nếu thần may mắn chiếu cố ngươi, có lẽ còn có cơ hội khác. Nhưng mà cùng với khẩn cầu trời, ngươi không thể hạ cần điều khiển, sớm rút lui sao.
Trong tiếng cười vang, Tilly điện hạ cũng không nói tỉ mỉ, nhưng mà Good lại nghe ở trong lòng.
Quả thật chỉ cần nhìn thấy sau khi quả bom thứ nhất nổ có thể đoán được phương pháp trốn thoát khác mà trưởng công chúa chỉ là gì -- chỉ dựa vào bản thân ánh sáng mặt trời, không đủ để hủy diệt hoàn toàn Thần của Thần, đây cũng là nguyên nhân trong kế hoạch nhấn mạnh phải cố gắng hết sức nhắm chuẩn khu vực trung tâm hồ vụ. Mà khi nó ở bên trong phát nổ, thân thể cao lớn của nó trở thành vật che đậy của thiên nhiên.
Nhưng trưởng công chúa điện hạ có một điểm nói không đúng, cũng không phải hoàn toàn xem vận may, nhiều hơn chính là do đồng đội quyết định.
Nếu là những người khác, Good thật sự không dám chắc chắn như thế.
Mà cơ trưởng Ark of Peace phụ trách đợt ném bom thứ hai, là Eagle Face.
Một người không tin vào vận may nhất.
Nếu là sĩ quan huấn luyện, nhất định sẽ làm tận chức trách của mình.
Đây cũng là nguyên nhân Good quyết tâm hộ tống đoạn đường cuối cùng.
Hắn không muốn để vận may của kẻ địch phá hư mọi thứ mà sĩ quan huấn luyện làm.
- Nè, Good, trả lời ta! Ngươi đang ngẩn người sao!
Bỗng nhiên, giọng nói của đồng đọi đánh vỡ thời gian ngưng trệ, tiếng gió và tiếng gầm rú của động cơ lại về đến bên tai --
- Khốn nạn, nếu không đi chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào quả bom! Ngươi muốn ném Rachel --
- Còn nhớ lúc chúng ta luyện tập làm đến động tác đó không?
Good cắt ngang lời của hắn:
- Ba, hai, một!
Vừa dứt lời, Manfred đang bay trước nhất kéo thân máy bay.
Hắn theo sát sau đó, kéo cần điều khiển về hướng ngực.
Ba máy bay theo thứ tự tản ra, tựa như một đóa hoa nở rộ -- mà ở trung tâm nụ hoa là quả bom tròn xoe đó.
Sức mạnh khổng lồ áp chặt hắn trên ghế, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút khó khăn. Tầm nhìn chậm rãi chuyển động, khe nứt từ trung tâm vách tường tháp Blackrock từng chút dời về phía mặt bên. Cho dù dùng tính cơ động của số hiệu Wrath of Heaven, lúc này cũng có vẻ đặc biệt vất vả.
Ở giai đoạn lao xuống cực nhanh, muốn trực tiếp chuyển thành bay ngang là chuyện tuyệt đối không thể, huống chi bom một khi phát nổ, cả không trung đều trở nên cực kỳ nguy hiểm. Điều bọn họ có thể làm, đó là tận lực điều chỉnh góc độ, để số hiệu Wrath of Heaven bay áp sát vỏ ngoài của Thần của Thần, mượn bức tường đá từ mô hình Kim Tự Tháp để tránh thoát quá trình nổ, đồng thời dùng khoảng cách để đổi lấy thời gian chuyển hướng.
Cũng ngay tại thời khắc này, Good thấy được một ma quỷ cực kỳ cổ quái.
Cho dù là trang sức hay là dáng vẻ, nó không giống bản chất của những ma quỷ khác trên chiến trường, lúc song phương đến gần nhất không đến năm mươi mét, nói là gặp thoáng qua cũng không đủ. Trong nháy mắt đó, hắn cho rằng sẽ bị năng lực của đối phương xé thành mảnh nhỏ, hoặc là biến thành tượng đá, nhưng cuối cùng không xảy ra cái gì.
Nó đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn bản thân bay qua.
Cùng lúc đó, quả bom lướt qua cạnh khe nứt, rơi vào trong mái vòm.
...
Mask buông tay giơ cao trung tâm.
Vận may cũng không đứng về phía tộc quần.
Hoặc là nói, khí nó nhìn thấy ba chim sắt cùng với khối hắc thiết một đường lao xuống, đây đã không phải là đánh cược vận mệnh nữa.
Có chuẩn bị với không chuẩn bị, nhân loại đã làm được đến bước này, nó cưỡng cầu nữa trùng hợp lại xoay chuyển mọi thứ, không khỏi cũng quá xem thường vận mệnh rồi.
Nassaupelle nhắm mắt lại, nối liền với Tower Nativity.
Vương còn đang không ngừng phát ra mệnh lệnh, bao gồm điều động bộ đội đóng quân ở tháp Anlie, giọng điệu lạnh như băng giống như máy móc của nhân loại. Nó trực tiếp khống chế dụng cụ trung tâm, chặt đứt truyền tin của Vương -- từ trên ý nghĩa nào đó, làm như vậy tương đương với bại lộ nó động tay chân với trung tâm ma lực, chỉ là nó không để ý điều này.
Vương cũng rất nhanh phản ứng lại, hồ phù du dưới chân lập tức cuồn cuộn không ngừng, chấn động của ma lực mãnh liệt giống như thực chất, cho dù trong biển ý thức, Vương đã nhấc lên mấy gợn sóng, chỉ cần bản thân có chút tiếp xúc với cõi tâm trí, ước chừng ngay cả cơ hội chống cự cũng không có, sẽ bị trực tiếp kéo vào tòa thánh thống trị.
Đáng tiếc chính là, “lưới” mà nó sáng tạo và cõi tâm trí không có bất kì liên hệ nào.
Nơi này là lĩnh vực thuộc riêng của nó.
Mask dứt khoát che chắn mọi thứ mà đầu óc có thể cảm nhận ma lực, cả thế giới theo đó yên tĩnh lại.
Giờ này khắc này, nó là bản thân Tower Nativity -- mà đây cũng là vị trí thích hợp nhất cảm nhận truyền thừa mới của nhân loại.
Nhìn đến khoảnh khắc của khối kim loại, Nassaupelle “Mở ra” tất cả cánh tay trên không trung.
- Đến đây đi, để ta cẩn thận nhìn thử --
-- sức mạnh của tri thức.
Nó chưa thể nói ra nửa câu sau, ánh sáng chói mắt đã nuốt sống nó.
...
Theo một tiếng vang lớn giống như sấm rền, Good kinh ngạc nhìn thấy Kim Tự Tháp đá đen phía sau chợt bành trướng một vòng, giống như vỏ ngoài đó không phải tảng đá, mà là chất lỏng mềm mại nào đó!
Mãnh liệt đánh vào trên vách đá đánh ra một đường sóng gợn rõ ràng, khí nó khuếch tán tới đỉnh điểm, ngọn lửa mãnh liệt mang theo lượng lớn khói bụi từ chỗ khe nứt trào ra, nháy mắt vượt qua cột bụi sinh ra vào lần đầu tiên phát nổ.
Tầng trên của Kim Tự Tháp cũng hoàn toàn tan rã, dường như một phần ba của hòn đá bị cùng nhau đẩy lên không trung.
Nếu chậm một chút, lúc phát nổ đủ để chôn vùi cùng với hắn.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Rất nhanh, ngọn lửa mãnh liệt biến thành màu sắc khác.
Màu sắc đó quả thực giống như máu tươi.
Quy mô phun trào của nó rất nhanh vượt qua cột khói, cũng nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ tươi.
Good chú ý tới, đây cũng không phải Red Mist gì, mà là lửa cháy dày đặc, Thần của Thần lúc này tựa như một ngọn núi lửa bùng nổ, cuồn cuộn không ngừng phun dung nham tích góp từng tí một bên trong lên tận trời.
Mà khi lửa cháy mở rộng đến một cực hạn, một tiếng nổ chấn động khác ầm ầm nổ tung!
Hồ sương bị cháy rồi.