Lightning bay lượn phía trên rừng rậm Dodge. Trong mắt nàng, thế giới phảng phất nhỏ như vậy. Nàng nhìn thấy chỉ còn lại từng khối màu sắc. Màu nâu là đất đai, màu xám là dãy núi, màu xanh lục là rừng rậm, xanh dương là sông. Mà màu xanh lục đang chiếm hầu như toàn bộ tầm mắt.
Cùng trấn Border có ruộng mang màu xanh rì sáng ngời, nơi này màu xanh lục pha lẫn màu xám và màu đen, thâm sâu và đậm đặc. Bất luận là hướng Tây hay là hướng Bắc đều không nhìn thấy cuối cùng của màu xanh lục. Nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác rơi rụng, Lightning không thể không thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, xua tan cảm giác khó chịu trong lòng.
Sau lưng, những đám mây đen bay rất thấp, che đậy dãy núi tuyệt cảnh, đem trấn Border bao phủ trong mưa bụi.
Nàng hiện tại đang tìm kiếm di tích bốn trăm năm mươi năm trước ở rừng rậm Dodge, cái này không nghi ngờ gì là một cuộc thám hiểm vĩ đại. Nửa tháng trước, nghe được nhiệm vụ Roland giao cho nàng, Lightning lập tức vỗ bộ ngực đáp ứng. Cùng với xa ma đạo sư Hakara khăng khăng ôm sách cổ khác nhau, Roland cho rằng cái bản vẽ này chỉ có thể dùng để tham khảo, hơn nữa dặn dò nàng chú ý an toàn, tìm không thấy cũng không có vấn đề gì. Điều này làm cho nàng cực kỳ vui vẻ.
Nàng biết rõ điện hạ nói không sai, dù là một tòa thành, trải qua thời gian bốn trăm năm, cũng sẽ bị thực vật bao phủ, dần hóa thành một đám bùn đất. Nàng nếu muốn xác định vị trí đánh dấu sao sáu cánh này thì cần theo phương vị của thánh thành Taqira. Nghe qua chân tướng, Lightning tự nhiên hiểu rõ Taqira có ý nghĩa thế nào.
Ở nơi đó, nàng rất có thể trợ giúp hoàng tử điện hạ phát hiện nguyên nhân thực sự giáo hội giấu diếm việc chiến tranh với ma quỷ.
Việc này so với việc cha dẫn mình đi thăm dò đường biển còn muốn kích thích hơn nhiều!
Lightning án theo phương pháp chế tác bản đồ biển, đem một tấm da dê hình vuông có vẽ những ô vuông chỉ cự ly.
Sau đó căn cứ theo thời gian phi hành của mình trong thời gian ngắn, đơn giản viết vào những suy nghĩ của mình vào ô vuông. Đợi cho ô vuông bị viết kín thì khu vực này cũng đã tìm tòi không sai biệt lắm.
Bây giờ nàng đã điện được một nửa. Mây mưa sau lưng nàng so về tốc độ còn muốn nhanh hơn, thiếu nữ thậm chí nghe được tiếng sấm sét trên mây phía sau lưng, nàng giảm độ cao, bay về phía dưới rừng rậm.
Đúng lúc này, nơi khóe mắt nàng có một vòng màu xám trắng lóe lên.
Nàng giật mình, dừng thân hình lại, lơ lửng trên không trung, quay đầu nhìn qua hướng vừa liếc thấy.
Cái gì cũng không thấy.
Là ảo giác sao? Lightning nghĩ ngợi, quyết định một lần nữa bay qua khu vực này.
Nàng hiện tại giảm độ cao của mình xuống, rừng rậm không còn là khối màu xanh lục nữa, thân cây loang lỗ, nhánh cây chằng chịt,lá cây hình dáng quái dị... Từng chi tiết của những cành cây hiện ra trong mắt nàng.
Hơn mười giây sau, nàng đột nhiên thấy ở dưới tầng tầng lớp lớp nhánh cây, thấy nửa đoạn tháp màu trắng, đỉnh tháp bị lột bỏ, làm cho cả thân tháp bị rừng cây che đậy, trên bầu trời rất khó phát hiện. Nếu không phải vì tránh né mây mưa, nàng rất có thể sẽ bỏ lỡ nó.
Tâm Lightning nhảy lên kịch liệt, đây chẳng lẽ là địa điểm ghi trên bản đồ ?
Nàng vờn quanh thạch tháp một vòng, không phát hiện tình huống dị thường nào, liền quyết định tới gần một chút xem sao.
Sau khi hạ xuống, thiếu nữ mới phát hiện, nói là là tòa tháp màu trắng bằng đá cũng không phù hợp.
Mặt ngoài của nó cũng phủ đầy rêu xanh, thân tháp khẽ nghiêng, giống như bị sức mạnh gì cực kỳ to lớn đụng qua vậy, bốn phía lởm chởm nhiều tảng đá, chất liệu và màu sắc tương tự tháp, chắc hẳn là mảnh vụn của đỉnh tháp, những tảng bự còn có thể thấy được, những cái nhỏ hơn chắc đã bị vùi sâu trong cỏ dại và bùn đất. Cả thạch tháp tương đối khổng lồ, diện tích đáy tháp tương đương với tòa thành chủ của điện hạ. Những kiến trúc có tạo hình thế này, vậy đều có tầng ngầm.
Theo lý mà nói, giờ phút này nàng nên ghi lại vị trí di tích, sau đó quay lại trấn Border.
Các loại chuyện xưa mạo hiểm trong đầu nàng đang nhắc nhở nàng rằng một mình xâm nhập một tòa tháp ngủ say mất trăm năm không phải là một lựa chọn tốt, chỉ những khí độc ở dưới đất cũng có thể lấy mạng nhỏ của nàng.
Lightning phát hiện chân nàng không bước đi được, lòng hiếu kỳ đang ở tai nàng không ngừng lải nhải : Đi vào nhìn một cái, liếc một cái là tốt rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời nguyên bản sáng và trong đã trở nên ầm trầm tối đen, hiển nhiên, một cơn mưa lớn sắp đến. Đã như vậy, nàng tự nói với mình, bay dưới mưa sẽ rất không thoải mái, đi vào trong tháp trú mưa, thuận tiện liếc mắt nhìn. Nếu như phát hiện tầng hầm ngầm, tuyệt đối không đi vào.
Tự hỏi xong, Lightning không kìm nén được lòng hiếu kỳ, đi đến cửa tháp rậm rạp cây cỏ, rút ra đao nhỏ bên hông, cắt bớt cây cối che đường, tạo thành một cái lỗ nhỏ, bò vào trong, gỗ chế thành ván cửa sớm đã rệu rã không còn, nàng thuận lợi tiến vào trong tháp.
Bởi vì trên nóc đã bị hư hại hết, nàng không cần cầm đuốc vẫn thấy rõ ràng. Lightning tại đáy tháp lượn lờ một vòng, không phát hiện bất kỳ thứ gì. Hiển nhiên vật phẩm cùng dấu vết lộ bên ngoài đã sớm bị thời gian xóa đi, ngoại trừ vách tường bị tàn phá không chịu nổi, trên mặt đất hầu như chẳng còn lại gì. Nàng trên vách tường còn tìm thấy từng lỗ thủng, hẳn là để bài trí thang lầu, mà bản thân thang lầu cũng đã biến mất không còn gì.
Đi tới trước cửa vào hầm ngầm, Lightning hoài nghi nó tương tự với lối vào thạch tháp đã tìm được quyển sách cổ ghi lại Taqira thánh thành.
Đúng lúc này, nước mưa thật nhỏ từ trên trời rơi xuống, nhỏ xuống mũi Lightning. Nàng chậm rãi đi dọc theo con đường đi xuống dưới mặt đất, một cánh cửa gỗ xuất hiện trước mặt. Mặc dù không hoàn toàn bị hủ bại, nhưng cũng đã tàn phá không chịu nổi, chỉ cần đụng nhẹ một cái là sẽ chia năm xẻ bảy. Rất nhanh, mưa nhỏ bên ngoài biến thành mưa to tầm tã, mưa đập vào trên mặt đất nghe răng rắc. Ở chỗ này mưa không dội tới, nhưng nước rất nhanh dọc theo thềm đá chạy xuống. Lightning vì tránh cho giầy bị ướt liền lơ lửng trên không một khoảng.
Đột nhiên, nàng mơ hồ nghe tiếng la lên, xen lẫn tiếng mơ rơi, rất khó có thể xác định được.
m thanh này lập tức làm cho lông tóc nàng dựng đứng, tiểu cô nương kinh hoảng dò xét bốn phía, lối đi nhỏ hẹp ngoại trừ mấy cây khô nằm rải rác thì không còn gì cả. Dựa vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài, nàng mở túi ra, lấy ra cây đuốc cùng đá lửa, muốn soi sáng để cẩn thận xem xét.
Lúc này, tiếng gọi ầm ĩ lại vang lên, lần này hình như là từ sau cánh cửa sau lưng nàng truyền tới. Toàn thân Lightning run rẩy, nhảy chống xoay người. Cây đuốc rớt xuống đất, một đám nước văng tung tóe.
Lúc này âm thanh có vẻ nghe rõ ràng hơn rất nhiều, nàng lờ mờ phân biệt được đây là một giọng nữ.
Trong tầng ngầm có người ? Ý nghĩ này làm cho sau lưng nàng toát mồ hôi lạnh, làm sao có thể! Thạch tháp hẳn là di tích bốn trăm năm trước lưu lại, lại ở trong rừng sâu Dodge, trừ mình ra còn ai có thể đến nơi này?
"Cứu cứu ta...."
Tiếng thứ ba vang lên, nàng cũng đã nghe được rõ ràng, âm thanh quả thật là từ sau cửa truyền đến, nghe như đang cầu cứu. Lightning nuốt nước miếng, cẩn thận đem tay đặt trên cửa, đẩy nhẹ. Cánh cửa ẩm ướt mà trắng nõn đổ về phía sau, nện trên mặt đất, oanh một tiếng trầm đục.
Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng!
Lightning cảm thấy huyết dịch toàn thân đóng băng, bóng người đó y chang ma quỷ mà Soria vẽ ra! Ở trong bóng tối, ma quỷ dường như đang chăm chú nhìn nàng, thân thể cao lớn hơi nghiêng về phía trước, bàn tay chỉ có ba ngón cầm một cây búa lớn, trên người loang lổ vết máu. Trong nháy mắt, những hình ảnh ma quỷ tàn bạo giết hại chị em nàng như phim ảnh toàn bộ hiện lên trong óc nàng.
"A!" Nàng thét lên một tiếng, ném đá lửa trong tay vào đối phương, dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lao ra khỏi đường hầm, trực tiếp bay vào trong mưa, hướng về trấn Border mà chạy.
Lightning không chú ý tới, đá lửa đập vào ngực ma quỷ, phát ra tiếng kêu lanh lãnh. Vị trí bị nện trúng xuất hiện vết rạn nứt rất nhỏ, tiếp theo nhanh chóng lan tràn, thẳng đến khi lan ra toàn thân. Thân hình ma quỷ sụp đổ vỡ vụn, hóa thành từng đợt bụi bặm, theo gió biến mất.