Kaymer Schneider đi vào xưởng luyện kim.
“Xin chào ngài thủ tịch đạo sư,” đám học sinh nhìn thấy Kaymer đều cúi đầu hành lễ.
Hắn khoát tay, “Tiếp tục việc của mình đi.”
Đám học sinh một lần nữa ngồi xuống, bận rộn với công việc của mình.
Bên ngoài cùng của xưởng là phòng tẩy rửa, nơi các nguyên liệu đến từ khắp nơi trên Greyfort được rửa sạch sẽ và phân loại, sàng lọc, mài nhỏ ra. Phòng tẩy rửa được sắp xếp vô cùng khéo léo, hai bên của mặt sàn lán đá là hai dòng suối nhỏ đang chảy. Con đường chính giữa dùng để đi lại, khu vực ngoài cùng chính là để tẩy rửa.
Liếc nhìn lại, phòng tẩy rửa dài hẹp giống như được hai dòng suối chia thành ba phần. Ánh sáng từ lổ thủng hai bên vách tường rọi vào, chiếu lên sàn đá và mặt suối tạo ra từng vệt sáng dài nhỏ lốm đốm khắp gian phòng. Ánh sáng và bóng tối hòa cùng với nhau như là hoa văn trên vảy rắn.
Gần trăm tên học sinh dựa lưng vào tường, đang xử lý tài liệu mình được phân phối. Những thứ cặn bã rửa ra nếu nhẹ hơn nước thì có thể vứt thẳng xuống suối, nếu nặng hơn không nổi lên được thì phải bỏ vào trong giỏ xách, đem ra vứt bỏ bên ngoài phòng tẩy rửa. Sử dụng nước suối chảy để tẩy rửa thì hiệu quả tốt hơn nhiều so với múc nước trong thùng ra.
Bọn họ sẽ học tập ở nơi này ba đến năm năm, cho đến khi hiểu rõ tất cả các loại vật liệu và phương pháp tẩy rửa như lòng bàn tay, khi đó mới có cơ hội được đạo sư chọn làm học việc, được đi vào khu vực sâu hơn bên trong.
Kaymer bước đi trên sàn lốm đốm vệt sáng, đi vào khu vực trung tâm của xưởng luyện kim, phòng tinh luyện.
Mở cửa ra, tầm mắt trở nên rộng rãi sáng sủa, mười hai cây gỗ lớn đến từ rừng rậm Dodge dùng làm cột chống tạo nên căn phòng vô cùng rộng rãi này. Tường đá bốn phía đều có cửa sổ, thậm chí trên nóc nhà cũng có thiết kế ô sáng khiến cho ánh sáng trong phòng vô cùng sung túc. Bên trong phòng tinh luyện sắp xếp sáu bàn gỗ dài, trên bàn chất đầy các dụng cụ luyện kim đủ loại: bình đáy tròn, ly thủy tinh, cân tiểu ly, cối xay, bếp lò, nồi nấu quặng… Mỗi một vị đạo sư phụ trách quản lý và sử dụng một cái bàn.
Còn hắn với thân phận là thủ tịch luyện kim sư của thành phố Redwater, tất nhiên là sử dụng cái bàn dài nhất, với nhiều dụng cụ trên đó nhất.
Nơi đây luôn luôn tràn đầy lộn xộn và hỗn loạn, hệt như quá trình luyện kim, cho các nguyên liệu vào cùng một chỗ, đun nóng, chưng khô, cho nước vào, đốt cháy. Kết quả của nó luôn luôn thiên biến vạn hóa khiến cho người ta trầm mê trong đó.
Nếu như có thể tìm được một phương hướng chính xác trong đống biến hóa hỗn loạn này, viết ra trên giấy, đó chính là công thức luyện kim vô cùng trân quý. Người có thể sáng tạo ra được công thức luyện kim độc đáo của riêng mình, mới được gọi là luyện kim sư. Cho đến hiện tại, hắn đã tổng kết ra được mười công thức luyện kia, mỗi một công thức đều như là do thần minh tiết lộ cho hắn. Kaymer tin tưởng, một khi thuật luyện kim phát triển đến trình độ nhất định, không những có thể phân tách bản nguyên mà thậm chí còn có thể tổ hợp thành vạn vật.
“Chavez, phỏng chế bột tuyết nghiên cứu đến đâu rồi?” Hắn hỏi.
Một thanh niên trẻ tầm 20 tuổi đi qua, lắc đầu nói, “Bọn luyện kim sư vương đô chết tiệt nhất định là bỏ thêm vào nguyện liệu gì khác rồi, bột phấn đã nghiền ra nhỏ đến mức không thể phân tách ra được gì hữu dụng trong đó cả.”
Hắn là luyện kim sư trẻ tuổi nhất của xưởng. Bình thường mà nói, muốn sáng tạo ra một công thức luyện kim, không trải qua thời gian dài tích lũy và thử nghiệm là không thậm, thậm chí đôi khi còn cần một chúit may mắn. Không ít người ở trong xưởng cả đời chỉ có thể là học việc, không thể nào tiến bộ được thêm một bước. Còn Chavez thì lại có được thiên phú phi phàm trong việc luyện kim, hai năm trước hắn tổng kết ra được phương pháp chưng khô phèn chua để thu được dung dịch acid, đạt được sự tán thành của năm vị luyện kim khác. Từ đó về sau trong phòng tinh luyện có thêm một cái bàn dài.
“Đừng nóng vội, rồi từ từ sẽ tìm ra.” Kaymer cười vỗ vai hắn. Đã làm thủ tịch tám năm rồi, Kaymer tất nhiên hiểu rõ tìm được chân lý trong sự hỗn loạn là khó khăn thế nào, “Tuy nhiên đêm qua ta vừa làm ra được một thứ rất hay, có thể cho bọn tiểu tử cao ngạo đó biết mặt. Đi theo ta nào.”
Hắn đến bên cạnh bàn của mình, bảo hai tên học việc mang đến một cái rương cao bằng nửa người, được làm hoàn toàn bằng thép, khó mà bị trộm đi, cũng rất khó bị phá hư. Hắn móc ra chìa khóa mở ra ô vuông tầng thứ nhất, bên trong đó là một viên tinh thể trong suốt.
“Ngài cắt thủy tinh ra?” Chavez đứng một bên cẩn thận cầm lên đưa ra ánh sáng quan sát, “Không đúng, đây là… Pha lê thủy tinh! Trời ơi! Ngài đã làm được!”
Tiếng kêu kinh ngạc của Chavez làm kinh động những luyện kim sư khác, bọn họ đều ngừng công việc của mình, đổ xô đến.
“Đây là thành quả chờ đợi đến nửa đêm hôm qua của ngài? Thật sự quá tuyệt vời.”
“Nó mới đẹp làm sao, nhìn như một viên thủy tinh đá quý.”
“Chúc mừng ngài, bây giờ thì địa vị của xưởng luyện kim chúng ta trong lòng ngài Công tước lại càng tăng vọt.”
“Làm sao ngài có thể làm được? Có thể chia sẻ cho mọi người biết không?”
Kaymer gật đầu nói, “Chúng ta ai cũng biết, thành phần của pha lê và cát vô cùng giống nhau, dùng cát ở sông đốt ra pha lê màu sắc không đẹp và vì bên trong chúng có tạp chất. Hoặc là tìm cách loại trừ tạp chất, hoặc là tìm một loại cát tinh khiết hơn. Tất cả mọi người đều thử nghiệm theo hướng này, ta cũng thế. Lần này luyện kim lấy được thành công, phần lớn là xuất phát từ ngẫu nhiên mà ra. Ta lựa chọn sử dụng cát trắng đến từ trấn Willow cùng với cát đá ở Fallen Dragon…”
Mọi người vây bên cạnh hắn im lặng lắng nghe, đến khi hắn giảng giải hết, các luyện kim sư mới đồng loạt thở ra một hơi, “Thì ra là vậy, tư duy của ngài quá chu đáo rồi.”
Thủy tinh là loại bảo thạch hiếm có và sang quý, thủy tinh trong suốt không màu lại càng khó tìm. Chỉ có pha lê làm ra trong suốt tinh khiết mới có thể gọi là pha lê thủy tinh, hiệp hội luyện kim vương đô dựa vào sản phẩm này mà đứng trên xưởng luyện kim thành phố Redwater một bậc, số kim long kiếm được hàng năm lại càng làm cho Công tước Redwater vô cùng thèm khát.
Bây giờ tính hình sẽ nhanh chóng thay đổi rồi. Nếu như Chavez có thể thăm dò được thành phần của bột tuyết, lại thêm phương pháp làm acid bằng song thạch, bọn họ sẽ hoàn toàn qua mặt hiệp hội luyện kim vương đô. Đến lúc đó, cái bọn mắt cao hơn đầu kiêu căng ngạo mạn kia lại còn không biết ngoan ngoãn cúi đầu hay sao. Nghĩ đến đó, tâm tình của Kaymer Schneider lại càng thêm vui sướng.
Trong lúc hắn đang chuẩn bị sàng lọc nguyên liệu cho đợt pha lê thủy tinh thứ hai, một tên học việc vội vàng đến bên cạnh hắn, “Thưa thủ tịch đạo sư, có một vị sứ giả đến từ trấn Border miền Tây muốn gặp ngài, hắn mang theo thư tín của hoang từ Roland.”
“Tứ hoàng tử?” Kaymer nhíu mày suy nghĩ, hình như hoàng gia Greyfort quả thật có người như vậy. Chuyện của quý tộc hắn rất ít quan tâm, trong ấn tượng của hắn đám người này toàn là một bọn ngu muội cứng đầu, chỉ biết suốt ngày vì quyền lực tài phú mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. “Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Tôi không biết, sứ giả nói chỉ cần ngài đọc xong thư tín, tự nhiên sẽ hiểu được ý của điện hạ thôi.”
“…” Thủ tịch luyện kim sư lộ ra thần sắc vô cùng thiếu kiên nhẫn, nội dung trong thư nếu không phải là bỏ ra số tiền lớn chiêu mộ mình, hoặc là chê bai luyện kim thuật là trò chơi ác quỷ các loại. Tuy nhiên đối phương dù sao cũng là một hoàng tử, ít ra vẫn phải duy trì lễ nghi cơ bản, “Dẫn ta đi gặp hắn, chờ ta nhận thư xong thì đuổi hắn đi!”
“Vâng, thưa thủ tịch đạo sư.”